Khu vực Tây Giao của thành phố W là một nơi rất đặc biệt, tội ác ở khắp tứ phía, bạo lực, máu me là danh từ khá quen thuộc ở nơi này. Tuy Chính phủ muốn can thiệp, dẹp bỏ chỗ đó đi, nhưng vì không có chứng cứ xác thực, nên cứ lần lữa lần lữa mãi, cuối cùng biến thành một mảnh đất không có ai quản lý. Chợ đen trong truyền thuyết của thành phố W nằm ở khu này.

Bảo sao Thẩm Vĩ Bạch không điều tra được tung tích của Dương Bách Lợi. Chỉ cần tới Tây Giao, muốn điều tra sẽ càng khó khăn hơn, cũng không trách được Thẩm Vĩ Bạch nhiều lần bắt hụt.

Xe chở Lâm Vi Lam không dám đi tới gần Tây Giao, vừa đi được nửa đường đã kêu sống kêu chết không chịu đi nữa, cuối cùng còn không cả dám lấy tiền, chạy biến nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng đâu, giống như bị ma đuổi vậy.

Nhìn dáng vẻ của lái xe, Lâm Vi Lam nhún vai, xem ra, Tây Giao này đúng là một nơi ngọa hổ tàng long! Nếu không phải vì chuyện lần này, thì ngày cả một người lớn lên ở thành phố W như cô cũng không biết thành phố W còn có một nơi như vậy.

Không có xe, Lâm Vi Lam đành phải đi bộ tới Tây Giao. Lúc đến nơi, mặt trời đã lặn xuống sau núi, xung quanh bốn phía chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ, đa số các cửa hàng trên đường đã đóng cửa, chỉ có một tiệm cơm còn đang mở cửa. Sờ sờ lên bụng đang kêu lục ục, Lâm Vi Lam mở cửa bước thẳng vào trong tiệm.

Diện tích tiệm cơm không lớn, trong phòng chỉ đặt bốn bộ bàn ghế, nhưng mọi thứ đều rất đầy đủ, trên tường và mặt đất đều sạch sẽ, khiến cho cảm giác ban đầu của Lâm Vi Lam là, nơi này không giống một tiệm cơm.

Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ tầm mười tám tuổi, có đôi mắt biết nói to tròn. Nhìn thấy Lâm Vi Lam bước vào, cô ấy vội vàng chạy tới bên cô: “Chào chị, chị muốn ăn gì ạ? Mì ở quán em rất nổi tiếng đấy ạ, cũng rất rẻ, rất dễ ăn.”

“Cho một bát mì kiều mạch đi!” Cô cũng gọi thêm hai món ăn nữa. Hai hôm nay không nghỉ ngơi tốt, đến đây bụng cũng càng thấy đói hơn.

“Vâng, chị chờ một chút, có ngay ạ.” Cô gái trẻ cười híp mắt, nhận đồ xong lại chạy xuống bếp.

Lâm Vi Lam nhìn quanh bốn phía, không thấy có điểm nào bất bình thường, tư tưởng cũng dần lơ đãng hơn. Ngay lúc Lâm Vi Lam đang nghĩ vẩn vơ, một ấm trà thơm ngát được đưa tới trước mặt cô.

“Trà này là ông chủ của em mời chị ạ.” Cô gái nói xong, liền đặt ấm trà xuống, rót cho Lâm Vi Lam một cốc.

Lâm Vi Lam nhíu mày, nhìn lá trà nổi lên trong cốc: “Hình như tôi không biết ông chủ của cô!” Trong lòng cô cũng cảnh giác hơn, cô không biết bất cứ kẻ nào ở Tây Giao, vì sao cô gái này lại nói như vậy? Ông chủ của cô ta là ai?

“Ông chủ nói, chắc là chị biết cái này.” Cô gái trẻ mở lòng bàn tay ra, một chiếc vòng tay màu bạc nằm lẳng lặng trong lòng bàn tay cô ta.

Đây… đây là… Lâm Vi Lam kinh ngạc cầm chiếc vòng kia lên, không sai được, cô nhớ rất rõ chiếc vòng này, vì đây là chiếc vòng cô ấy tự làm, cả thế giới chỉ có duy nhất một cái.

“Ông chủ của cô lấy đâu ra chiếc vòng này?” Một suy nghĩ thoáng lóe lên trong đầu Lâm Vi Lam, nhưng cô vẫn cần phải xác nhận lại một chút.

“Ông chủ nói đây là đồ của người yêu.” Cô gái trẻ mở to đôi mắt to tròn, Lâm Vi Lam hỏi gì, cô ấy trả lời cái đó.

“Ông chủ cô còn nói gì nữa không?” Lâm Vi Lam trả chiếc vòng lại cho cô gái kia, chắc hẳn hắn không chỉ đơn giản muốn cô xem thứ này!

“Ông chủ nói, nơi chị muốn tìm, là một nhà xưởng cũ nát ở phía Đông Tây Giao ạ.” Tuy cô gái trẻ cảm thấy rất kỳ quái khi thấy một người con gái trẻ tuổi như thế này lại đến nơi quỷ quái đó, nhưng ông chủ bảo cô nói gì thì cô phải nói cái đó thôi.

“À, cảm ơn ông chủ của cô giùm tôi.” Lâm Vi Lam cầm cốc trà nhấp một ngụm, quả nhiên là trà thơm, hương trà lan tràn khắp khoang miệng, trà ngon!

Nhìn thấy Lâm Vi Lam bắt đầu uống trà, cô gái trẻ kia cảm thấy rất khó hiểu, mặt đầy vẻ thận trọng, hỏi: “Cái… cái chỗ ở phía đông Tây Giao đó là một nơi tập hợp toàn đám rác rưởi, cặn bã, chị thật sự muốn tới đó sao?” Dù cô ấy là cô gái lớn lên ở khu Tây Giao này, nhưng cũng không dám đi bừa về phía Đông. Nơi đó là địa ngục! Bạo lực, máu me, ở đâu cũng có thể nhìn thấy, đó mới là khu vực trung tâm của Tây Giao.

“Ừ! Cảm ơn cô đã nhắc nhở.” Lâm Vi Lam hoàn toàn không muốn nói nhiều. Cô gái trẻ kia cũng không hỏi thêm nữa, chỉ trợn trừng mắt nhìn Lâm Vi Lam, không thể hiểu nổi.

Ăn xong, Lâm Vi Lam đặt tiền trên bàn, nhìn trời đã tối hẳn, Lâm Vi Lam nhấc chân đi về phía Đông.

Chờ đến khi bóng Lâm Vi Lam biến mất, ông chủ trong miệng cô gái trẻ kia mới đi từ phía sau ra, mặc một bộ đồ thể thao bình thường, vẻ ngoài tuấn tú, phong lưu, không phải Quý Phong Nhiên thì là ai.

“Ông chủ, cô gái đó lại…” Cô ấy vẫn không hiểu nổi hành động của Lâm Vi Lam, chỉ có người điên rồi mới đi đến chỗ đó!

“Hiểu Lâm, cô gọi điện thoại cho người này, báo cho anh ta biết chuyện cô vừa nhìn thấy. Hôm nay cô biểu hiện không tồi, quay về sẽ tăng lương cho cô.” Quý Phong Nhiên đưa cho Hiểu Lâm một mảnh giấy, rồi nhét hai tay vào túi quần, từ từ bước ra ngoài. Đã vài ngày không gặp Y Y, ừ, đi tìm Y Y thôi!

Hiểu Lâm định hỏi lại thôi, nhưng câu hứa hẹn tăng lương của Quý Phong Nhiên khiến mặt cô gái rạng rỡ như đóa hoa. Ôi, ông chủ quá tốt bụng!

Đi theo hướng cô gái trẻ chỉ, Lâm Vi Lam nhanh chóng tới phía đông Tây Giao. Trong bóng đêm, phía đông Tây Giao đúng là nơi phồn hoa nhất của khu vực này, xung quanh đèn đuốc sáng trưng, đủ loại người đi lại tấp nập trong nhà, nhưng sẽ chẳng có ai nghi hoặc, xem cảnh tượng bên trong những ngôi nhà này xa hoa đến mức nào.

Chà, nhà xưởng cũ nát à? Lâm Vi Lam day day thái dương, nhìn ra xa, quả nhiên trong đám cây cối lùm xùm, có một nhà xưởng rất cũ nát, ánh đèn leo lét như ẩn như hiện qua lùm cây.

Cô rón rén đến gần nhà xưởng cũ kia, nghe thấy bên trong có những tiếng động thưa thớt, sau đó lại có vài tiếng nói chuyện truyền tới.

Xem ra, đúng là ở đây.

Lâm Vi Lam từ từ đi tới bên cửa sổ, ghé mắt nhìn vào bên trong phát hiện trong phòng có rất nhiều thùng gỗ, năm gã đàn ông to lớn ngồi trên đống thùng gỗ đó uống rượu, trên người bọn họ xăm trổ rất nhiều hình thù động vật, hoa văn, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt, mùi rượu nồng nặc khắp gian phòng.

Lâm Vi Lam nhìn xung quanh xem phải lẻn theo đường nào vào… đợi đã, bên kia có cửa sổ.

Cô rón rén đi về phía đó, vị trí này khá khuất, có thể ngăn chặn tầm nhìn của năm gã đàn ông kia. Nhìn xung quanh thấy có nhiều sợi xích sắt treo trên ván gỗ ở mái nhà rủ xuống, cô kéo song cửa sổ, đạp chân nhảy lên túm lấy sợi xích sắt, ở vị trí này, có thể nhìn thấy tình hình bên dưới rất rõ ràng.

Toàn bộ nhà xưởng rất ngay ngắn, xem ra thường xuyên có người ở lại trong này.

Lâm Vi Lam liếc mắt, nhìn thấy một người nằm gục trong góc nhà xưởng, chỉ được băng bó qua loa, trên băng gạc đều là vết máu đã ngả màu nâu. Người đó đã hôn mê bất tỉnh, không phải anh trai cô thì là ai?

Máu cô như dồn lên đỉnh đầu, cơn tức giận gần như không thể kiềm chế nổi, Dương Bách Lợi, lão già khốn kiếp!

Có điều, Lâm Vi Lam cũng không dám hành động ngay, không phải cô không dám chắc mình có đánh bại được năm gã đàn ông to lớn trong phòng hay không, mà là không biết ở bên ngoài có bao nhiêu người, trong tay họ có vũ khí hay không. Lỡ đến lúc đó, chưa cứu được anh trai, lại còn để cả mình bị sập bẫy thì khổ.

Cô còn nhớ, Dương Nham Du nói súng của ả mua ở chợ đen. Nhưng cô ả làm sao có thể có được mối quan hệ nào để mua súng? Lúc đó, lẽ ra kẻ tình nghi đầu tiên mà cô nên nghĩ đến phải là Dương Bách Lợi, quả nhiên có liên quan đến lão già này. Chết tiệt, tại sao cô không nghi ngờ lão già này sớm hơn chứ?

Ngay lúc Lâm Vi Lam đang suy nghĩ xem nên cứu Lâm Thần Hàn thế nào, thì Dương Bách Lợi vẫn luôn ẩn núp bỗng xuất hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play