Lâm Vi Lam chớp chớp mắt, nhìn Lâu Y Y, khóe miệng cong lên cứng ngắc: “Rốt cuộc… hắn tới đây làm gì?”

Lâu Y Y hừ lạnh một tiếng: “Ai mà biết được!” Thu dọn mấy thứ trên bàn xong, Lâu Y Y lo lắng dặn dò Lâm Vi Lam: “Vi Vi, mình cứ có cảm giác Dương Nham Du này có vấn đề. Như chuyện đêm qua ấy, nhìn thì có vẻ tất cả đều bình thường, nhưng mình cứ có cảm giác có gì đó không ổn. Không phải do mình nghĩ nhiều đâu, giác quan thứ sáu của phụ nữ lợi hại lắm.”

Lâm Vi Lam rối rắm gãi đầu, nhìn Lâu Y Y như muốn khóc, thật ra, cái đầu này của cô chỉ hợp đi bắt trộm thôi, không hợp tính toán âm mưu quỷ kế, sẽ bị hỏng mất ấy!

“Cậu đừng nhìn mình, mình cũng chẳng khá hơn cậu đâu.” Lâu Y Y không hổ là bạn thân của Lâm Vi Lam, vừa nhìn nét mặt Lâm Vi Lam, đã hiểu ngay cô đang nghĩ gì. Nhưng lấy IQ của cô mà đấu lại với Tả Khưu Nghị thì sẽ bị giết chết trong giây lát thôi! Bắt cô đi làm vật hy sinh sao?! Còn lâu cô mới đi.

“Nhưng mà, cậu có thể gọi vị kia nhà cậu ra đối đầu với boss lớn Tả mà. Tình hình lúc đó sẽ thực sự là tàn sát khốc liệt, máu chảy thành sông, không gì sánh nổi!” Hai mắt Lâu Y Y như tỏa hào quang, hai tay siết chặt vào nhau, kích động nói: “Hai người đứng trên đấu trường, mắt nhìn chằm chằm đối phương, không bỏ qua một chút biến hóa nào trên mặt đối phương. Vây quanh bọn họ là thi thể và máu tươi chất đống bốn phía. A a a a!”

Lâm Vi Lam ôm trán, khinh bỉ nhìn cô ta: “Lâu Y Y, cậu bình thường một chút cho chị nhờ được không? Đọc tiểu thuyết nhiều quá đấy à?”

“Không, Vi Vi, bọn họ là đế vương đấu với nhau, chúng ta là vật hy sinh thôi.” Lâu Y Y ôm lấy tay Lâm Vi Lam, mắt đầy vẻ chân thành.

“Cậu thôi đi được rồi đấy!” Lâm Vi Lam rút tay ra khỏi tay Lâu Y Y, lườm cô ta một cái khinh bỉ, rồi nằm xuống kéo chăn, ý rất rõ ràng: chị đây buồn ngủ, cậu cứ việc tự nhiên.

“Này, mình nói thật mà!” Ánh mắt của Tả Khưu Nghị dọa cô sợ đến mức suýt tè ra quần mà. Cho nên dù thế nào cô cũng sẽ không đối đầu với Tả Khưu Nghị đâu, cô còn muốn sống thêm vài năm nữa.

“Lâu đại tiểu thư, hình như cậu quên mất rồi nhỉ? Dương Nham Du là vị hôn thê của Tả Khưu Nghị!” Nhiều lần bà cô nhà cậu cố tình nhằm vào Dương Nham Du cũng là một vấn đề đấy, đừng có nói với mình rằng cậu nhàn quá nên nhức trứng nhé.

Ặc, mặt Lâu Y Y cứng lại, đều là do cái mặt đó của Dương Nham Du gây họa mà. Vừa nhìn thấy mặt ả ta, cô đã cảm thấy bị kích thích rồi, đâu phải lỗi của cô chứ.

“Chị dâu à! Chị có sao không?!” Một giọng nói tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở đây bỗng vang lên xuyên phá cả trời xanh, đâm thẳng vào màng nhĩ Lâm Vi Lam, sau đó, giống như một thước phim bị quay chậm, bóng hình Thẩm Vĩ Bạch từ từ hiện ra trong đồng tử của Lâm Vi Lam.

A! Cái thế giới chết tiệt này, liệu có thể thu nạp tên yêu nghiệt này không? Có thể tàn nhẫn thêm một chút được không?!

“Chị dâu ơi! Nghe nói chị gặp tai nạn, em phải chạy xe với tốc độ cao nhất, bỏ rơi biết bao nhiêu xe cộ trên đường mới đến được đây! Chị dâu à! Chị có sao không?” Thẩm Vĩ Bạch lao vào như một cơn gió, giống một con gấu lớn cụt đuôi vồ tới giường bệnh, hai mắt ngập nước nhìn Lâm Vi Lam.

Ặc… cảm giác… rất là nhức trứng!!!

Lâu Y Y vừa chớp mắt một cái, Thẩm Vĩ Bạch đã vọt vào tới giường bệnh.

“Này, anh là ai hả?” Lâu Y Y chống nạnh, trừng mắt nhìn người nào đó ngồi bên giường Lâm Vi Lam với ánh mắt khó hiểu. Vi Vi nhà cô quen một tên ngốc thú vị thế này từ bao giờ thế?!

“Cô là cô Lâu phải không? Tôi là Thẩm Vĩ Bạch, đây là chị dâu của tôi, thật sự rất cảm ơn cô.” Thẩm Vĩ Bạch lập tức sửa sang lại vẻ mặt của mình, thoáng từ một tên ngốc ngu xuẩn biến thành thành phần trí thức tinh anh.

Lâu Y Y trợn mắt há hốc mồm nhìn Thẩm Vĩ Bạch biến thân trong chớp mắt, ngỡ ngàng đến mức không nói được câu nào, trừng trừng nhìn Lâm Vi Lam đang ôm trán, run khóe miệng nói: “Chào, chào anh, anh Thẩm…”

“Sao anh lại ở đây.” Giọng nói lạnh như băng của Bảo Trân vang lên khiến nhiệt độ trong phòng bệnh giảm luôn vài độ. Bảo Trân đã đi rồi lại đột nhiên quay lại khiến mọi người đều ngẩn ra.

Thẩm Vĩ Bạch là người phản ứng đầu tiên. Hắn hơi sửng sốt khi nhìn thấy Bảo Trân, sau đó nhảy dựng lên, ngón tay chỉ về phía cô ta run lên: “Cô… sao cô lại ở đây.” Thẩm Vĩ Bạch điên mất, cô nàng ngày đó đột ngột tát cho hắn một cái, lúc này lại xuất hiện trong phòng bệnh của chị dâu hắn, aaa, mặt đau quá…

“Sao tôi không thể ở đây? Ngược lại, cái đồ lưu manh nhà anh sao lại ở đây hả?” Bảo Trân buông thứ gì đó trong tay ra nghe đến cạch một tiếng, ánh mắt nhìn Thẩm Vĩ Bạch sắc nhọn như hai con dao đâm thẳng vào hắn khiến tim gan phèo phổi của Thẩm Vĩ Bạch đều bắt đầu đau lên.

“Tôi đến thăm chị dâu của tôi, sao tôi không được ở đây chứ. Sao cô lại ở đây?” Thẩm Vĩ Bạch bị ánh mắt như dao sắc của Bảo Trân kích thích, không kịp nghĩ ngợi liền quát rống lên.

“Anh lại dám quát tôi à? Tên nhóc nhà anh, muốn ăn đòn phải không?” Nhìn vẻ mặt của Lâm Vi Lam và Lâu Y Y, Bảo Trân cảm thấy không nhìn nổi, tên nhóc khốn kiếp này, đúng là muốn ăn đòn mà.

“Cô còn muốn đánh tôi nữa à? Nói cho cô biết, chị dâu tôi còn đang ở đây đấy.” Nói xong, Thẩm Vĩ Bạch tránh xa Bảo Trân, hất cằm nói với giọng điệu cực kỳ khiêu khích.

Lâm Vi Lam lặng lẽ che mặt, cô không biết tên ngốc này đâu!

Lâu Y Y lùi thẳng về sau hai bước, mặt dại ra nhìn tình huống trong phòng.

Gân xanh trên trán Bảo Trân bật nảy lên, nhìn Thẩm Vĩ Bạch như cười như không, hai tay siết chặt vào nhau phát ra từng tiếng ken két, xem ra, cô nàng đã cực kỳ tức giận rồi.

Lâm Vi Lam buông chăn xuống, nhìn Thẩm Vĩ Bạch, đột nhiên nói lảng sang chuyện khác: “Tiểu Bạch này! Chuyện này anh đừng nói cho anh trai anh biết nhé!” Mấy chuyện xấu hổ này tốt nhất là vĩnh viễn đừng truyền ra ngoài thì hơn.

Vừa nghe Lâm Vi Lam nói vậy, Thẩm Vĩ Bạch ưỡn ngực, ra vẻ chị cứ yên tâm, nói: “Chị dâu, chị yên tâm đi, em biết chị cảm thấy chuyện này rất mất mặt. Cho nên là, em chưa nói cho ai biết cả!”

Khóe mắt Lâm Vi Lam run lên, không nhịn được nữa liền cầm gối đầu ném về phía Thẩm Vĩ Bạch, giận dữ hét lên: “Anh đi ăn cứt đi cho chị nhờ! Biến đi!” Mẹ kiếp, đứa nhỏ này rốt cuộc ngu ngốc đến mức nào mới đi nói thẳng ra như vậy hả?! Tức chết!

“Ôi ôi! Chị dâu, bây giờ chị là người bệnh, nóng nảy như vậy không tốt!” Thẩm Vĩ Bạch còn không biết mình nói sai chỗ nào, nhưng nhìn thấy chị dâu tức giận như vậy, nếu không khuyên nhủ một chút, thì anh trai hắn sẽ tức giận mất.

“Chị không muốn nhìn thấy anh nữa, nhìn thấy anh là tay ngứa phát điên rồi!”

“Chị dâu…”

“Aaaaa…”

“Ôn ào cái gì thế. Đây là bệnh viện, muốn cãi nhau thì đi ra ngoài.” Bác sĩ tức giận quát lên mới khiến hai người im miệng được.

Mặt Bảo Trân lạnh như băng chỉ ra ngoài cửa, ý rất rõ ràng, Thẩm Vĩ Bạch nhìn là hiểu. Tuy hắn không muốn đi, hắn đến đây là có nhiệm vụ riêng, nhưng nhớ chuyện vừa rồi hắn chọc chị dâu tức giận, đành khẽ cười, đặt một tập hồ sờ lên bàn, rồi chạy nhanh như chớp.

Lâm Vi Lam kỳ quái cầm tập hồ sơ kia, mở ra đọc, mặt cô liền biến sắc, sao có thể thế được chứ?! Dương Nham Du, mẹ kiếp, chị muốn tiêu diệt cô!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play