“Con quá thô lỗ. Nếu mất mạng người thì làm sao hả? Có điều, may mà bọn họ không ra tay quá nặng.” Giọng nói trầm thấp nghe khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại không mang ý trách móc nhiều lắm.
“Con tự biết chừng mực. Sẽ không để xảy ra tai nạn chết người. Có điều, lần này cũng thật đáng tiếc.” Một giọng nói lảnh lót nghe như chưa tới hai mươi tuổi vang lên, nhưng không ngờ chủ nhân của giọng nói đó lại độc ác như thế.
“Còn dám nói nữa à? Lần sau nếu có những chuyện này, nhất định phải bàn bạc với bố trước.”
“Con chỉ muốn khiến bọn họ không rảnh mà để ý tới mảnh đất ở phía Đông kia thôi mà. Vị trí đó nhất định phải là của chúng ta.”
“Được rồi. Bố cũng biết con là vì muốn tốt cho nhà mình. Nhưng con cũng không thể để chính mình bị liên lụy vào! Lần sau không được thô lỗ như thế nữa. Bố sẽ có cách đối phó với họ. Con chỉ cần lo học cho tốt là được.”
***
“Lâm Vi Lam mơ màng mở to mắt, nhìn trần nhà trắng bóc, cô hơi giật mình, sau đó những cảnh tượng trước khi hôn mê lại đảo qua đầu cô như đèn kéo quân. Vừa nhớ lại, Lâm Vi Lam thật muốn che mặt, chuyện này là thế nào chứ!
“Tỉnh rồi à, Vi Vi!” Lâm Vi Lam buông tay ra, nhìn thấy ngay khuôn mặt nghiêm nghị của Lâu Y Y đang trừng trừng nhìn cô. Ách! Tình hình này là sao đây?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Vi Lam, Lâu Y Y tức tối mà không biết xả vào đâu, chỉ thẳng vào mũi Lâm Vi Lam mắng: “Cậu nói xem, rốt cuộc cậu ngốc tới mức nào hả?! Lại đi bảo Dương Nham Du đi gọi người! Ả ta như vậy, chờ khi ả tìm người đến, thì cậu nát như tương bần rồi! Cậu nói xem, bình thường cậu thông minh như vậy, sao gặp chuyện này lại ngu ngốc thế hả? Hả hả?”
Lâm Vi Lam rụt cổ, lau nước bọt trên mặt, liếc mắt nhìn ra cửa, nhỏ giọng nói: “Các cậu đến rồi à.” Lâm Vi Lam thật sự bái phục Lâu Y Y, nói xấu sau lưng người ta lại vừa vặn bị người ta bắt gặp, cực kỳ mất mặt ấy.
Dương Nham Du đứng ở cửa, trắng bệch mặt, cắn môi, hai mắt đỏ như quả hạch đào, nhìn cứ như vừa bị cưỡng bức vậy! Vô lý!
Bảo Trân cầm hộp cơm, lướt qua người Dương Nham Du, không thèm để ý đến không khí kỳ quái trong phòng, đặt hộp cơm xuống, nói với Lâm Vi Lam: “Cảnh sát đã bắt đám người đó lại rồi. Thật ra…” Bảo Trân ngừng lại, khuôn mặt hơi vặn vẹo, giống như có điều gì khó nói.
Lâu Y Y lườm Lâm Vi Lam một cái đầy khinh bỉ, nói tiếp: “Đám người chết tiệt đó đều là công nhân ở gần đây. Đã lần đầu làm việc này thì chớ, còn bị cậu đánh cho tơi bời hoa lá, bây giờ còn đang nằm viện kia kìa! Chẹp chẹp, còn thảm hơn cậu nhiều. Nhưng xét thấy bọn họ làm sai, hơn nữa, chính họ cũng nhận tội. Cho nên, Lâm đại tiểu thư, cậu không sao cả. Yên tâm mà dưỡng bệnh đi! Người đẹp chủ nhiệm sẽ tới thăm lớp trưởng đại nhân cậu!” Lâu Y Y nói một thôi một hồi, rồi cũng không thèm quan tâm xem Lâm Vi Lam nghe có hiểu không, cầm hộp cơm Bảo Trân mang tới, ăn một miếng nói: “Thơm quá! Đói chết mình mất thôi!”
Lâm Vi Lam chớp chớp mắt, như vậy là hiện giờ cô không sao cả? Như vậy là… những chuyện vừa rồi đều là tai bay vạ gió sao?
“Tin tức không bị lọt ra ngoài. Cậu cứ yên tâm!” Bảo Trân cũng không quên câu nói của Lâm Vi Lam trước khi ngất đi.
“À, cảm ơn cậu, Bảo Trân.” Vốn cũng không có chuyện gì lớn, cô cũng không muốn để bố mẹ Lâm lo lắng vì mình. Quan trong nhất là tự dưng lại bị người ta đẩy xuống, mất thể diện chết đi được. Mà nhắc mới nhớ, hiện giờ nhìn Bảo Trân có ‘nhân khí’ hơn nhiều, không lạnh như băng nữa.
“Vi Vi, mình luôn thắc mắc không biết cậu xui xẻo đến mức nào, mà để người ta đạp xuống sông chứ?! Chẹp chẹp, chuyện này còn khó hơn trúng xổ số 500 vạn nữa.” Lâu Y Y nhét một thìa cơm vào miệng, rồi lắc đầu ra vẻ khinh bỉ Lâm Vi Lam. Lâm Vi Lam đen mặt, Lâu Y Y, cậu có dám nói thêm một câu nữa không…
“Vi Vi…” Dương Nham Du đứng ở cửa, mắt đỏ như mắt thỏ, hộp cơm trong tay bị cô ả siết đến mức phát ra những tiếng kẽo cà kẽo kẹt.
“Ơ! Sao cậu vẫn đứng ngoài cửa thế!” Còn lâu Lâm Vi Lam mới thừa nhận là cô cố tình nhé! Vừa nhìn thấy cái vẻ mặt chỉ chực khóc kia của cô ta, cô đã cảm thấy đau dạ dày rồi.
“Vi Vi, xin lỗi cậu, mình mà nhanh một chút thì cậu đã không bị thương rồi. Xin lỗi cậu.” Biểu cảm của Dương Nham Du cực kỳ phù hợp, nhìn liếc qua một cái là thấy ngay vẻ mặt của cô ả như muốn nói, nếu cô mà không tin tôi, tôi tự tử cho cô coi, khiến Lâm Vi Lam cảm thấy dạ dày mình run lên từng đợt.
“Không… không sao, cũng không phải lỗi của cậu.” Mẹ kiếp, là lỗi của tôi! Tôi ngàn vạn lần không nên quen biết với mụ già như cô!
“Dương Nham Du, cô đừng có giả vờ giả vịt.” Lâm Vi Lam đặt cộp một cái đôi đũa vào hộp cơm, bước thẳng đến trước mặt Dương Nham Du: “Cô đúng là đồ tai hoa! Chúng tôi đi tới đi lui bao nhiêu lần cũng chẳng có chuyện gì, sao vừa đi cùng cô đã xảy ra chuyện chứ.”
“Tôi… tôi…” dáng vẻ nữ vương của Lâu Y Y khiến Dương Nham Du sợ hãi vội lùi lại đằng sau hai bước, sau đó thật quá tình cờ chân lại bị trẹo đi, khiến cơ thể Dương Nham Du ngã thẳng về phía sau.
Lâu Y Y cũng giật mình, chẳng qua cô chỉ định chọc tức Dương Nham Du một chút, chứ không hề muốn làm cô ả bị thương. Lâu Y Y vội vàng vươn tay ra đỡ Dương Nham Du. Nhưng còn không chờ tay Lâu Y Y chạm tới nơi, một bóng người cao lớn đã chắn ngang đường, đỡ Dương Nham Du sắp ngã xuống đất.
Lâu Y Y trợn tròn mắt nhìn người đàn ông vừa xuất hiện trước mặt bọn họ.
Dương Nham Du rúc vào ngực người đàn ông kia, sụt sịt mũi, hai hàng lông mày nhíu lại thành hình chữ bát, ôi trời ơi mẹ ơi, định khóc đấy à?
Lâm Vi Lam nằm trên giường chỉ muốn ngất luôn cho được việc! Tả Khưu Nghị, anh làm cái khỉ gì mà mò đến bệnh viện hả? Chúa ơi! Xin giáng một sét đánh chết hắn đi! Cô không muốn nhìn thấy hắn!
Tả Khưu Nghị đỡ Dương Nham Du, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâu Y Y một lúc lâu mới rời đi. Đáng thương cho Lâu Y Y, nín thở hồi lâu cũng không dám thả lỏng, suýt nữa thì tắc thở. Lực sát thương của ánh mắt hắn thật quá lớn.
“Vi Vi, xin lỗi cậu.” Dương Nham Du đang rúc trong ngực Tả Khưu Nghị lên tiếng rất đúng lúc, mày nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, giỏi lắm, rất hoàn mỹ, đúng dáng vẻ người bị hại rồi.
Nói xong, Dương Nham Du lại lẳng lặng theo dõi Tả Khưu Nghị, có phải do bản thân cô ả nghĩ quá nhiều không? Vì sao ả lại có cảm giác Tả Khưu Nghị có một tình cảm khó nói rõ ràng dành cho Lâm Vi Lam nhỉ? Con người xấu xa trong lòng Dương Nham Du bắt đầu nghiến răng ken két: Chết tiệt, Tả Khưu Nghị là người đàn ông mà ả đã chọn, Lâm Vi Lam biết hắn ta từ bao giờ chứ? (╰_╯)#
“Anh Tả, sao anh lại rảnh rỗi tới đây thế?” Nhìn Tả Khưu Nghị, Lâm Vi Lam nhạt nhẽo buông ra một câu, thật sự còn chẳng muốn cất lời, nếu không phải vì hắn ta là nhân vật chính, thì cô cũng chẳng thèm quan tâm hắn là ai.
Nhìn hai người Dương Nham Du và Tả Khưu Nghị, Bảo Trân hơi cau mày, đặt hộp cơm trong tay xuống, nói với Lâm Vi Lam: “Tôi có việc, đi trước.” Cô không phủ nhận rằng cô không thích Dương Nham Du, nhưng mùi máu tanh thoang thoảng trên người Tả Khưu Nghị mới thực sự khiến cô khó chịu. Trên tay người đàn ông này nắm mạng người.
Đi tới cửa, Bảo Trân khẽ gật đầu tượng trưng một cái rồi xoay người đi mất.
Nhìn hành động không chút nể nang của Bảo Trân, Dương Nham Du vô cùng tức giận, nhưng ngay lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, hai tay nắm vào nhau, đứng bên cạnh Tả Khưu Nghị, cố tỏ vẻ tôi cực kỳ hiền dịu.
Lâu Y Y nhìn thấy Dương Nham Du làm trò như vậy, cô thầm hít sâu một hơi, lẳng lặng nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không dám nói gì. Lý lịch của Tả Khưu Nghị quá thâm sâu, cô cũng không thể khiến nhà họ Lâu rơi vào nguy hiểm được. Hơn nữa, Tả Khưu Nghị tới để gặp Vi Vi.
Tả Khưu Nghị mặt không đổi sắc bước vào phòng bệnh, cười với Lâm Vi Lam: “Cô Lâm, cảm ơn cô, nếu không có cô, tiểu Du đã bị thương rồi.”
“À! Đều là bạn học cả, có gì đâu, làm phiền anh Tả phải mất công đi lại rồi.” Nhìn nụ cười trên mặt Tả Khưu Nghị, Lâm Vi Lam cảm thấy vô cùng kinh khủng, nói chuyện cũng phải cẩn thận hơn, cô thật sự sợ lỡ nói sai câu nào, lại chọc Boss lớn này nổi bão mất! Cô đang là người bệnh, không chịu được sóng gió đâu ┭┮﹏┭┮
“Cô Lâm khách sáo quá, cô cứu Tiểu Du, đó là sự thật mà.” Tả Khưu Nghị cười xán lạn như ánh mặt trời. Ngọn lửa trong lòng Lâm Vi Lam như muốn thiêu cháy cô vậy, nếu biết trước là cứu Dương Nham Du sẽ gặp phải boss lớn như hắn, thì cô bị điên mới đi cứu cô ả kia.
“Vi Vi, cảm ơn cậu, cậu không biết lúc ấy mình sợ thế nào đâu.” Trong ấn tượng của Dương Nham Du, Tả Khưu Nghị là một người nói năng thận trọng, không dễ cười nói, cũng giống như quan hệ giữa hai người bọn họ, chỉ vì hiệp ước kia mà có, nếu không, Tả Khưu Nghị cũng sẽ chẳng thèm để ý tới cô ả. Nhưng bây giờ, Tả Khưu Nghị lại dùng khuôn mặt ôn hòa để nói chuyện với Lâm Vi Lam, điều này sao có thể xảy ra chứ? Hồ ly tinh! Ở vị trí mà Tả Khưu Nghị không nhìn thấy, Dương Nham Du hung hăng trừng mắt lườm Lâm Vi Lam.
Cảm nhận được ánh mắt của Dương Nham Du, Lâm Vi Lam bực bội, cô thật sự chẳng có tí hứng thú nào với Tả Khưu Nghị. Nếu có á, vị kia nhà cô sẽ dùng dấm chua nhấn chìm cô mất.
“Tiểu Du, không sao rồi. Vậy, cô Lâm nghỉ ngơi cho tốt.” Tả Khưu Nghị làm như không cảm nhận được không khí quỷ dị trong phòng, cười dịu dàng với Lâm Vi Lam rồi kéo tay Dương Nham Du, thản nhiên bước ra ngoài. Thật ra, chính Tả Khưu Nghị cũng không hiểu chính mình, vị hôn thê của hắn là Dương Nham Du, người hắn phải quan tâm là Dương Nham Du, vì sao lại muốn tới gặp Lâm Vi Lam chứ? Càng lúc hắn càng không hiểu nổi mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT