Tiểu Băng đang cùng Ken ra ngoài ăn sau giấc ngủ mệt mỏi. Ken và Băng quen nhau đã ba năm rồi, ba năm nay, Ken chăm sóc cô rất nhiều, luôn ở bên cô, luôn là người tâm sự với cô, mỗi năm tình yêu của anh dành cho cô càng thêm mặn nồng, Tiểu Băng cảm nhận được và cô đang cố gắng đáp trả thứ tình cảm đó. Băng luôn nở nụ cười khi ở bên Ken nhưng khi có nhiều người xung quanh, họ chỉ nhận được gương mặt, đôi mắt cũng như đôi môi lạnh lùng của cô không hơn không kém.
-Băng, anh có chuyện muốn nói với em.
-Anh nói đi.
-Tụi.....tụi mình đám cưới được chứ?_Ken đự định là không nói vì anh hiểu rõ tình cảm của cô, anh đang cố gắng cho mình một cơ hội nữa.
-Sao? Sao nhanh vậy?_Băng cũng không bất ngờ lắm, bây giờ cô đã hai tám tuổi rồi, không cưới chứ đợi khi nào.
-Bố David muốn anh về nước, có lẽ sẽ không quay lại. Nên anh nghĩ anh và em......_Ken ngưng lại mấy giây để xem biểu hiện của Băng, nhưng cô im lặng, khuôn mặt lạnh lùng lại xuất hiện.-Nếu em không muốn, anh sẽ không ép em.
-Khi nào anh về?_Băng hỏi câu hỏi mém liên quan đến việc kết hôn
-Hai tuần nữa.
-Được rồi trước ngày anh đi, chúng ta sẽ đám cưới._Băng nói với tông giọng nhỏ nhẹ, trầm lắng. Ken hơi bất ngờ, có thể cô đang lừa dối anh nhưng không sao, anh vui vì điều đó. Ken và Băng đã thực hiện được hôn ước, nhưng Ken lại mỉm cười, một nụ cười toan tính. Yêu ai đó là hãy để ai đó hạnh phúc. Anh sẽ làm cho Tiểu Băng hạnh phúc.
-Gặp hai người ở đây thật là hay._Giọng nói quen thuộc vang lên. Ken liếc nhìn nhưng với Băng không cần nhìn cô cũng đủ biết là ai, bởi vì khi bước vào đây cô đã thấy Phong và Như đang ở đây.
-Thật tốt cô em của tôi, ngồi nào._Băng cũng không xa lánh làm chi, cô kéo ghế cho Như
-Hai người đang bàn chuyện gì vậy?_Như nhìn họ cười, Phong thì dán chặt đôi mắt lên người Băng.
-À.....chúng tôi......chỉ......_Ken định lên tiếng nói, nhưng Băng chặn đứt
-Bàn chuyện kết hôn.
-Ô, sớm thế sao chị? Em còn tưởng để anh Minh trước chứ.
-Ken sắp về nước, chắc tôi cũng sẽ theo anh ấy._Băng vừa nói vừa cười nhạt nhìn Phong, cô chạm phải ánh mắt mãnh liệt của anh, đôi mắt của Lâm Minh Khang. Rồi cô khẽ nhìn chỗ khác, đôi mắt buông lơi, lướt qua như chưa từng quen biết.
-Anh về nước sớm thế nhỉ?_"Để dụ được Tiểu Băng-cô chị yêu quý của tôi, cuộc chơi này không có Tiểu Băng thì còn gì vui nữa. Xin lỗi anh......"
-Yên tâm, tôi sẽ gửi thiệp đến mời chủ nhân mới của trung tâm SEONI, đối tác của tôi.
-Vậy còn gì bằng, chúng tôi cảm ơn Hàn tiểu thư.....à không.....phải là Nguyễn Phu nhân mới đúng.....chúng tôi xin phép....._Như và Phong rời đi, tay Băng siết chặt lại thành nắm đấm. Từ khi nào mà chị em cô lại đối mặt một cách thẳng thừng thế này?
-------------------
Phong về thì suy nghĩ rất nhiều, anh đang rất đau đầu, không hiểu sao khi nghe Băng nói sẽ cưới Ken, lòng anh lại đau, tim can cào xé, gào thét hai chữ "Tiểu Băng" một cách khó hiểu.
Phong cầm điện thoại lên, dò số của Phối Như, anh nên tìm một chút hi vọng....Chuông đổ nhưng không ai bắt máy....Phong đang rất hồi hộp, anh muốn được nghe tiếng của Phối Như....
-Alo?
[ Alo ]
-Phối Như là em sao?
[ Thieu Phong?]
-Sao anh không liên lạc được với em, em ở đâu, anh muốn gặp em.
[ Anh đã gặp em, chỉ là anh không biết ]_ *tút tút tút*
Phối Như tắt máy, Phong gọi lại lần nữa và tiếp sau đó nữa thì cũng chỉ nghe được tiếng nói huyền thoại, anh buồn bã vứt điện thoại lên giường, anh cũng lên giường nằm.....Một mớ suy nghĩ lộn xộn lại được vạch ra nhưng một ngày một rõ hơn......cô gái có gương mặt giống Jenny Như. Phong đang cố hết sức để nhận dạng một lần nữa, anh không muốn xác định sai lầm. Có lẽ tim anh đã xác định được chủ nhân nhưng vẫn chưa cho anh nhận ra.....nó muốn anh tập cảm nhận......Tiểu Băng, Phối Như, Jenny Như......ba cô đã làm đảo lộn của sống của anh......Yêu, thương, ghét.....anh ghép ba từ này cho ba cô thế nào đây ?
-----END CHAP 23-----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT