Chap 24: Phục Hồi Trí Nhớ. Mất Mạng

Thời gian thấm thoát trôi qua, gần đến ngày kết hôn của Băng và Ken, Phong càng cảm thấy hồi hộp, anh có cảm giác như là Phối Như đang rời xa anh, kí ức về Băng, Phong có thu thập được chút ít nhưng vẫn không đâu vào đâu. Anh mệt mỏi, cầm lấy điện thoại, màn hình nền chính là hình của Phối Như. Bỗng có tin nhắn gửi đến là số máy lạ: "Đến ngọn núi XYZ ở Nga, mọi sự thật sẽ rõ". Phong nhíu mày khó hiểu. Ngọn núi đó không phải là nơi anh được tìm thấy sao? Kêu anh ra đó làm gì? Mà ai là người đã nhắn tin? Không thấy an toàn nhưng lòng lại hối thúc anh mau đến đó thật nhanh. Còn vài giờ nữa là đến giờ tham dự lễ cưới của Băng rồi, anh có nên đi không? Nếu không anh định làm gì? Cướp cô dâu hay giết chú rể? Mấy việc đó anh không làm được.

Phong lén Như đặt vé máy bay sớm nhất để bay sang Nga. Anh đi đến ngọn núi XYZ như trong tin nhắn yêu cầu. Chầm chậm từng bước, một cảm giác quen thuộc trỗi dậy trong anh. Lòng anh hồi hộp, khi ánh mắt anh khẽ chạm vào khung cảnh đằng trước. Anh nấp vào bụi cây,......là Băng và một người nào đó không quen biết.....anh cố lắng tai nghe rõ hơn....

-Zin, đây là những thứ em cần_ Jacker đưa phong bì lên, vừa định cầm lấy thì Jacker lại kéo tay lại. Băng nhíu mày nhìn Jacker, không hiểu hành động của anh.

-Kevin có đến không ?

-Anh hỏi vậy là có ý gì ?

-Anh mong nó không đến, nó không thể cướp mất em ra khỏi tay anh _ Jacker nắm lấy tay Băng

-Từ khi nào tôi là của anh vậy ? Buông tay tôi ra_ Băng hất tay ra, ánh mắt đỏ ngầu đầy sự giận dữ nhìn Jacker.

-Từ sau cái đêm lãng mạn của hai ta.

-Nín, anh còn một tiếng nhắc đến hai chữ " Lãng mạn " nữa, tôi chắc chắn sẽ giết anh.

-Được rồi, đây là những thứ em cần_ Jacker đưa phong bì tận tay Băng.

Cô nhanh chóng cầm lấy, mở ra. Đôi mắt nâu đẹp lướt qua từng tấm hình. Không khó nhận ra người trong hình là cô, người nằm kế chính là Jacker. Đầu Băng không rối, nhưng cô thật không nhớ sự việc này là hôm nào, Băng chưa hề gặp lại Jacker sau khi trở về với Khang. Băng ngước lên nhìn Jacker, khóe môi nâng lên một đường cong tuyệt đẹp.

-Có thể nhắc cho tôi nhớ cái đêm này không ?

-Được anh sẽ diễn tả, đêm đó, anh là người sang Paris, anh gặp em trong quán bar, lúc đó người em say mèm, còn nóng rang lên nữa. Anh mới tới gần, anh thấy em nhìn thấy anh, đột nhiên em ngã vào lòng anh và nói " Em yêu anh ", sau đó em còn chủ động hôn anh như thế này ..................... _ Jacker nhìn Băng, anh nhớ lại cái đêm hôm đó, cái đêm ham muốn của anh trỗi dậy một cách mãnh liệt, anh tham lam diễn tả và hôn lấy đôi môi lạnh giá của Băng. Băng trợn mắt cố đẩy Jacker ra, nhưng làm như Jacker mạnh hơn cô gấp mấy ngàn lần, sức cô không đẩy nổi. Băng trở nên yếu hơn trước vì cô không thường xuyên tập luyện võ, ngưng tập luyện kể từ những năm đợi Khang trở về. Băng đang tìm cách đẩy Jacker ra, cô đang rất khó chịu khi đôi môi cô đang bị cưỡng hôn. Trong kí ức Phong đã xuất hiện lại những hình ảnh cũ nhưng đầu anh không còn cảm giác đau nữa nên anh mạnh dạn lấy lại trí nhớ. Phong cũng như Khang, nhìn thấy tất cả, máu anh sôi tới não, giận đùng đùng, anh từ trong bụi rậm chạy ra, anh đẩy Jacker sang một bên, và nhào vào liên tục đánh Jacker. Băng cũng hoảng, cô tìm mọi thứ để lau đi đôi môi, cô ghét, cô muốn bôi đi những thứ của Jacker còn đang vương trên đôi môi của cô. Được một phút hơn, Băng bình tĩnh, cô xem lại tất cả tấm hình, và dừng ngay lại một tấm. Băng hét lên:

-Dừng lại_ Phong buông Jacker ra, anh đi đến bên Băng, Jacker cũng vậy.

-Băng, em xem những thứ tội lỗi này làm chi, đi về với anh, mặc kệ hết, anh chọn em, anh yêu em _ Phong nắm tay Băng kéo đi, nhưng chân cô đứng trụ lại một chỗ.

-Im đi, nếu chọn tôi anh đã không xua đuổi tôi ngay từ cái ngày anh thấy tấm hình này. Nếu yêu tôi, anh đã tìm kiếm sự thật, tin tưởng và minh oan cho tôi. Nói câu chọn tôi lúc này có phải quá muộn ? Nhưng anh đã làm gì ? Anh mắng tôi, anh nói những lời đau lòng trước mặt tôi, anh tàn nhẫn bỏ đi, anh quay lưng với tôi, anh có hiểu cảm giác của tôi lúc đó không ? Chỉ muốn cùng anh đi chơi một ngày, anh đã nói thế nào ? Bao nhiêu năm tôi đợi anh, khi anh về tôi đổi lấy được gì ? Anh nói đi.

Với câu này của Băng, không hiểu sao anh lại cảm thấy mình bất lực hoàn toàn, tội lỗi của anh lớn lắm. Phon nhìn Băng từ từ đi ngay chân vách núi, anh sợ cô làm điều dại dột nên đã chạy đến ôm lấy cô và hét: "Băng, em định rời xa anh một lần nữa sao?" Khiến Băng bất ngờ, khoé môi cô hiện lên nụ cười hạnh phúc, cuối cùng anh cũng nhớ rồi sao? Băng không tin, cô đẩy anh ra nhưng bất lực....Anh siết chặt cô hơn như thể buông ra cô sẽ chạy mất......

-Băng ơi, anh đã nhớ lại rồi, anh đã nhớ lại rồi......Lâm Minh Khang của em đã quay lại rồi....

Băng rơi nước mắt, người cô đầu tiên thương yêu cuối cùng cũng chịu nhớ ra cô rồi. Cái hôm mà cả hai tỉnh dậy, Băng thật sự không hề mất trí nhớ là do cô giả mất trí nhớ. Không ngờ Khang lại mất trí nhớ, anh lại muốn sống với kí ức khác, Băng cũng chấp nhận, cô muốn gạt bỏ quá khứ nhưng phải làm sao? Khi Khang lại day dưa với Jenny một lần nữa, lại cùng nhau cướp đi SEONI, đứa con tinh thần của cô? Hận không thể một tay giết chết họ, cô đành phải làm Phong khôi phục trí nhớ. Nhưng bây giờ anh đã nhớ rõ rồi, cô nên làm gì?!?

Từ phía xa trong bụi cây, có một ai đó đã nhìn thấy, lặng lẽ rơi nước mắt, lặng lẽ quay lưng rời khỏi. Anh mất em thật rồi Băng, chúc em hạnh phúc. Vì quá buồn bã anh chạy về nhà ở Nga của anh. Không may anh bị một chiếc xe khác tông, tài xế thì bỏ chạy còn anh thì phải đền mạng....máu...máu.máu..màu đỏ loang khắp chiếc áo đôi Băng mua cho anh và cô......trước khi đôi mắt anh khép lại anh vẫn nhìn về ngọn núi đó, môi vẫn còn mấp máy: "Phối Như mới là người anh yêu thương, Tiểu Băng ngay từ đầu đã định sẵn là của Minh Khang rồi. Anh sẽ không xem em là Tiểu Băng mà là một cô bé Phối Như dễ thương nhất anh từng gặp. Anh yêu em Phối Như, chúc...... em ....hạnh ...phúc"

Hơi thở đứt quãng rồi ngắt hẳn. Đôi mắt cũng yên vui nhắm lại.......sau đó........

-------END CHAP 24---------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play