Chap 22: Lời Thách Thức

" Có duyên nhưng tiếc là không phận ? "

Băng ơi, anh đã không nghĩ mình có thể yêu em. Từ ngày đầu gặp mặt, anh đã không thích cái vẻ lạnh lùng không xem ai ra gì của em rồi. Nhưng thời gian tiếp xúc với em nhiều, suy nghĩ của anh đã thật sự thay đổi. Anh yêu em từ lúc nào anh cũng không biết, yêu em nhiều hơn cả anh nghĩ. Yêu em, anh thấy mình rất hạnh phúc, anh có phải là người duy nhất cũng là người cuối cùng mở cửa trái tim của em không Băng ?

Khang à, đôi khi em lạnh lùng nhưng những thứ xung quanh, em luôn biết và nhớ hết. Anh ghét em, em biết và cũng nhận ra điều đó khi có lần nhìn vào mắt anh. Nhớ cái ngày mà anh mang tờ giấy ra đưa em ký, lúc đó em lạnh lùng lắm phải không anh? Nhưng cũng là anh, anh cũng là người làm dịu đi sự lạnh lùng trong tim em, là người đầu tiên bước vào cuộc đời của em. Nhưng anh ơi, cái giây phút đó em không thể nào quên được, cái giây phút trong bệnh viện mà anh mắng em, sao sự việc lại ra nông nỗi này thế anh nhỉ ? Có lẽ, số phận đã sắp đặt em và anh có duyên gặp duyên yêu nhưng không có phận thành vợ thành chồng anh nhỉ? Em không đáng có hạnh phúc từ anh, xin anh hãy thương Như giống như thương em, đứa bé vô tội anh ạ. Chúc cả hai hạnh phúc.

-----------------

Nghe có tiếng nói, Khang nấp lại chỗ gần hơn, nhằm để nghe được cuộc đối thoại.

-Zin, đây là những thứ em cần_ Jacker đưa phong bì lên, vừa định cầm lấy thì Jacker lại kéo tay lại. Băng nhíu mày nhìn Jacker, không hiểu hành động của anh.

-Kevin có đến không ?

-Anh hỏi vậy là có ý gì ?

-Anh mong nó không đến, nó không thể cướp mất em ra khỏi tay anh _ Jacker nắm lấy tay Băng

-Từ khi nào tôi là của anh vậy ? Buông tay tôi ra_ Băng hất tay ra, ánh mắt đỏ ngầu đầy sự giận dữ nhìn Jacker.

-Từ sau cái đêm lãng mạn của hai ta.

-Nín, anh còn một tiếng nhắc đến hai chữ " Lãng mạn " nữa, tôi chắc chắn sẽ giết anh.

-Được rồi, đây là những thứ em cần_ Jacker đưa phong bì tận tay Băng.

Cô nhanh chóng cầm lấy, mở ra. Đôi mắt nâu đẹp lướt qua từng tấm hình. Không khó nhận ra người trong hình là cô, người nằm kế chính là Jacker. Đầu Băng không rối, nhưng cô thật không nhớ sự việc này là hôm nào, Băng chưa hề gặp lại Jacker sau khi trở về với Khang. Băng ngước lên nhìn Jacker, khóe môi nâng lên một đường cong tuyệt đẹp.

-Có thể nhắc cho tôi nhớ cái đêm này không ?

-Được anh sẽ diễn tả, đêm đó, anh là người sang Paris, anh gặp em trong quán bar, lúc đó người em say mèm, còn nóng rang lên nữa. Anh mới tới gần, anh thấy em nhìn thấy anh, đột nhiên em ngã vào lòng anh và nói " Em yêu anh ", sau đó em còn chủ động hôn anh như thế này ..................... _ Jacker nhìn Băng, anh nhớ lại cái đêm hôm đó, cái đêm ham muốn của anh trỗi dậy một cách mãnh liệt, anh tham lam diễn tả và hôn lấy đôi môi lạnh giá của Băng. Băng trợn mắt cố đẩy Jacker ra, nhưng làm như Jacker mạnh hơn cô gấp mấy ngàn lần, sức cô không đẩy nổi. Băng trở nên yếu hơn trước vì cô không thường xuyên tập luyện võ, ngưng tập luyện kể từ những năm đợi Khang trở về. Băng đang tìm cách đẩy Jacker ra, cô đang rất khó chịu khi đôi môi cô đang bị cưỡng hôn. Khang nhìn thấy tất cả, máu anh sôi tới não, giận đùng đùng, anh từ trong bụi rậm chạy ra, anh đẩy Jacker sang một bên, và nhào vào liên tục đánh Jacker. Băng cũng hoảng, cô tìm mọi thứ để lau đi đôi môi, cô ghét, cô muốn bôi đi những thứ của Jacker còn đang vương trên đôi môi của cô. Được một phút hơn, Băng bình tĩnh, cô xem lại tất cả tấm hình, và dừng ngay lại một tấm. Băng hét lên:

-Dừng lại_ Khang buông Jacker ra, anh đi đến bên Băng, Jacker cũng vậy.

-Băng, em xem những thứ tội lỗi này làm chi, đi về với anh, mặc kệ hết, anh chọn em, anh yêu em _ Khang nắm tay Băng kéo đi, nhưng chân cô đứng trụ lại một chỗ.

-Im đi, nếu chọn tôi anh đã không xua đuổi tôi ngay từ cái ngày anh thấy tấm hình này. Nếu yêu tôi, anh đã tìm kiếm sự thật, tin tưởng và minh oan cho tôi. Nói câu chọn tôi lúc này có phải quá muộn ? Nhưng anh đã làm gì ? Anh mắng tôi, anh nói những lời đau lòng trước mặt tôi, anh tàn nhẫn bỏ đi, anh quay lưng với tôi, anh có hiểu cảm giác của tôi lúc đó không ? Chỉ muốn cùng anh đi chơi một ngày, anh đã nói thế nào ? Bao nhiêu năm tôi đợi anh, khi anh về tôi đổi lấy được gì ? Anh nói đi.

Khang hối hận bây giờ phải chăng quá muộn ? Những lời Băng nói như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh. Đúng, những gì Băng nói hoàn toàn không sai, anh đã không tin tưởng cô. Vì yêu, vì quá tin tưởng nên đâm ra mọi thứ đều theo chiều ngược lại. Thời gian quay ngược lại được không ? Quay lại được không ? Để anh rút lại những câu nói tàn nhẫn với Băng. Anh yêu Băng nhưng vì yêu đâm ra anh hận khi thấy những tấm hình đó, lí trí rối bời làm anh không phân biệt đúng sai. Trách Băng là lỗi của anh, bây giờ anh cũng muốn biết sự thật.

-Anh nói yêu tôi đều chỉ là giấc mơ của tôi.

-Băng, anh.........anh ..............xin ............... lỗi ..................

-Người con gái trong hình này, người mà đã cùng Jacker đêm đó lãng mạn ............KHÔNG PHẢI TÔI mà là HÀN TIỂU NHƯ.

Băng chắc nịch, Jacker, Khang giật lấy tấm hình xem. Người trong hình hoàn toàn là cô. Khang mới chợt nhớ, Băng và Như giống nhau như hai giọt nước. Nên khả năng nhầm lẫn là hoàn toàn có căn cứ, trước đây anh cũng từng nhầm lẫn một lần giữa hai chị em cô. Không lẽ, bây giờ anh lại mắc phải sai lầm đó ? Đây là lần mắc sai lầm nghiêm trọng nhất.

-Trên tay tôi có một bông hoa hồng, Jacker cũng từng biết và đã tận mắt thấy Hunter khắc cho tôi, không lẽ anh không nhớ ?_ Băng vừa nói vừa kéo vai áo xuống một chút, để lộ bờ vai trắng nõn có khắc một bông hoa hồng đen. Khang và Jacker tròn mắt nhìn.............. Tất cả mọi chuyện đều là nhầm lẫn người này với người kia...........

Mọi thứ dường như đổ sập trước mắt Khang. Xung quanh anh chỉ là những ánh mắt chán ghét của Băng đang nhìn anh. Mọi thứ, tình yêu của anh đều vì lí trí không suy nghĩ của anh làm hỏng và mất tất cả. Chỉ vì nghe lời Tiểu Như, lúc trở về anh đã hoàn toàn chán ghét khi nhìn thấy Băng. Như lời Băng nói, anh mắng cô, bỏ đi, lướt qua cô, nói lời cay nghiệt với cô nhưng anh không biết tất cả sự thật, cũng chẳng chịu hiểu cho cảm nhận của Băng. Anh thật là người đáng ghét và đáng chết nhất. Băng nhìn anh, lòng cô cũng đau lắm, tim cô cũng nhói lắm. Hiểu lầm nên mọi thứ đã thành ra thế này. Jacker vì quá yêu cô nên không phân biệt được cô và người khác, Khang cũng rất yêu cô nhưng vì yêu quá sâu nên anh đã không tin tưởng cô.

-Đều là hiểu lầm cả. Đó là số phận, cuộc sống của tôi sẽ do tôi quyết định. _ Băng vừa nói vừa bước lùi vài bước.

-Cám ơn cả hai anh đã yêu tôi, nếu có duyên chắc chắn sẽ gặp lại trong kiếp này, hai anh đều phải chịu trách nhiệm với Như, đứa con trong bụng Như là con của Jacker, người Như yêu là Minh Khang, hai người hãy thương nó như thương tôi. Tôi rất biết ơn cả hai_ Băng vừa dứt câu thì đôi mắt nâu của cô nhắm lại.

Một giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má của cô. Băng thả lỏng cơ thể, cô tự thả mình ngã xuống vực thẳm sâu tưởng chừng không đáy. Đôi mắt của Khang nhanh kịp thấy, anh đến ôm lấy cô và cả hai theo đà ngã xuống, ôm nhau. Đây là một kiểu tự sát đôi. Băng mở mắt khi bất ngờ cảm nhận có người đang ôm mình. Nhưng ngay giây phút Băng mở mắt, đôi môi của cô đã bị chiếm lấy, một nụ hôn ngọt ngào. Khi cả thân người rơi xuống thì rất nhanh bởi vì lực hút Trái Đất rất mạnh, Khang đã phải ôm lấy Băng, cố giữ Băng không để lực hút cản trở làm Băng vụt khỏi tay anh. Giây phút ấy, giây phút ngọt ngào, Băng nhắm mắt tận hưởng nụ hôn chết đó...... Ngọt ngào và lãng mạn hơn trong chuyện cổ tích rất nhiều ............. Nụ hôn tử............ Hi vọng ở nơi nào đó, thế giới nào đó, hai người sẽ thuộc về nhau, sẽ không vướng bận bởi bất cứ thứ gì, yêu nhau như trước đây đã từng. Nơi đó mới chính là nơi của họ...............

------------

Phong nhớ được mang máng là anh và Băng đã rơi xuống vực thẳm, vậy có nghĩa là anh tên Lâm Minh Khang thật sao? Nhưng không đúng, Jenny đã nói với anh là Lâm Minh Khang đã chết rồi, Tiểu Băng may mắn được cứu nên thoát nạn thôi. Vậy trong câu chuyện này, ai đúng ai sai?

-Tôi biết là hai điều kiện đó không quá sức với anh. Nhưng đó là lựa chọn của anh, hoặc là tình yêu với cô em gái hoặc là tình yêu với người yêu của anh._Băng từ tốn nói, cô đang muốn khích anh chăng? Nhưng anh có biết nói ra mấy từ đó lòng Băng đã trở nên như thế nào không? Cô cảm thấy dươnf như cả thế giới đang quay lưng lại với cô. Cô có cảm giác như vậy, nhưng cô đã nhu nhược cho qua một lần khi tìm đến cái chết và sẽ không có lần thứ 2, cánh cửa của trái tim băng giá đã đóng lại kể từ khi cả thân hình nhỏ bé rơi xuống vực thẳm rồi.

-Người yêu? Ý cô là Jenny Như sao?

-Chuyện đó anh tự rõ, tôi xin phép tôi có việc trước. Khi nào anh làm được hai điều kiện đó tự động Phối Như sẽ đến gặp anh, bằng không anh sẽ mất cô ấy mãi mãi._Đây là lời đe doạ của Tiểu Băng dành cho anh sao? Dương Phối Như không thù không oán với Tiểu Băng mà, sao lại ra tay với Phối Như-một cô gái hiền lành, tinh nghịch chứ?

Băng rời khỏi phòng, cô quay về phòng riêng. Cô đứng sau cánh cửa, từ từ trượt ngồi xuống. Đôi mắt ngấn nước, tim can cô đang gào thét, cào xé đến mức chỉ còn một lớp mỏng bao phủ lấy một trái tim yếu đuối.

"Em xin lỗi, xin lỗi rất nhiều. Minh Khang, em biết anh sẽ nhớ ra em, em biết nhưng anh có trách nhiệm với đứa con của Jenny, em đã quay lại, em không muốn cướp đi Lâm Minh Khang của nó đâu. Nhưng, trung tâm SEONI là của người thương em, em nhất định phải lấy lại nó. Cho dù là Dương Phối Như này thương anh rất nhiều nhưng Dương Thiếu Phong là Lâm Minh Khang, mãi mãi là Lâm Minh Khang của Jenny Như. Em xin lỗi vì phải lôi anh vào cuộc chơi này giữa em và nó. Em nhất định sẽ lột bỏ bộ mặt giả tạo của nó, lúc đó em sẽ cho anh chọn lại một lần nữa. Anh nhé "

Băng mệt mỏi, cô nằm trường dài trên bàn làm việc, gục xuống. Màn đêm phủ xuống trong phòng, chỉ khi ở một mình cô mới chính là Dương Phối Như.

----------

Thiếu Phong với câu nói của Tiểu Băng đã suy nghĩ rất nhiều. Jenny Như giúp anh không ích, anh không thể nào lừa dối hay hại cô còn với Phối Như, anh nợ cô một lời tỏ tình. Anh đâu làm gì nên tội, tại sao lại đẩy anh vào tình thế như vậy. Còn với Hàn Tiểu Băng, anh nợ cô cái gì? Sao món nợ này, anh không thể nhìn ra được? Không thể xác định được? Một món nợ suốt đời trả cũng không hết. Thiếu Phong thẫn thờ ngồi trong phòng làm việc, phía bên ngoài có một ánh mắt đang dõi theo, tay vung thành nắm đấm.

"Trận chiến này, tôi sẽ chơi với cô. Phần thưởng chính là anh ta Lâm Minh Khang-Dương Thiếu Phong"

-----END CHAP 22-----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play