[ Anh Quốc nói, lịch hẹn phẫu thuật đổi lại sớm hơn đấy, nhân tiện sẽ kiểm tra lại trí nhớ của Như luôn.]
- Vậy là khi nào ?
[ Thứ tư tuần sau, Như phải giữ tinh thần ổn định mới phẫu thuật được, cũng uống và thoa thuốc đều đặn nha. ]
-Ok. Chào Ân.
Như gác máy, cô thở dài. Đôi mắt ánh lên nỗi buồn. Có một nỗi sợ đang thi nhau rải rác rộng khắp trong cơ thể của cô. Tại sao ngay bây giờ anh lại không xuất hiện bên cạnh của cô ? Ngay lúc này cô cần anh.
Như quay và trong thì thấy Phương đang ăn. Cô cười và ngồi xuống thưởng thức đĩa bánh. Phương chốc chốc nhìn cô, rồi lại nhìn về chỗ khác.
-Như._Phương bất ngờ gọi làm Như giật mình.
-Chuyện, chuyện gì ?_Như long lanh mắt hỏi
-Sao Như không mua đồ gì hết vậy ?
-Như không có tiền. Gia đình Như không đủ điều kiện để mua mấy thứ này đâu. Phương cũng biết mà, tuy là Phong hàng tháng vẫn gửi tiền đều đặn và một cách máy móc nhưng Như cũng không thể hoang phí được._Giọng Như thoáng có chút buồn.
-Nếu Như là một tiểu thư thì sao ?
-Như sẽ ăn chơi cho đã mấy năm sống thế này._Như cườ tít mắt, Phương nhìn Như cô cũng bật cười. Gần được rồi Băng, mình sắp tìm lại bạn rồi.
Có lẽ Phương đã nhìn ra điều gì đó ở Như giống Băng nên cô có vẻ tự tin sẽ tìm lại được người bạn thân của mình. Hi vọng mọi thứ đều đúng với suy nghĩ của cô.
Đêm đó, Phương và Như ngủ trong phòng của Băng. Vừa nằm xuống giường của Băng là Như ngủ say như chết, cũng có thể do cô quá mệt và cũng có thề do cô nằm đúng trên chiếc giường của mình. Phương thì thức hơi khuya, cô tựa vào bàn ngắm cành hoa hồng đen sắp nở. Có lẽ bông hồng cũng sớm nhận ra chủ nhân của nó rồi.
-------
Buổi sớm tinh mơ, Như dậy sớm hơn, cô muốn được thư giãn nên đi dạo ngoài vườn của biệt thự Hàn gia. Đôi chân cô nhẹ bước, từng bước một tiến về phía trước nhẹ nhàng như cánh hoa mới nở. Ở đây có cây cối xanh tưoi không khí lại yên tĩnh rất thích hợp để cô suy nghĩ tìm tòi về những lọ nước đầy màu sắc và những thanh súng đầy chức năng kia. Như ngồi xuống xích đu, ngước đôi mắt nâu quen thuộc lên khung trời xanh trắng đang hoà quyện kia, nhắm mắt lại tận hưởng một chút mùi hương thoang thoảng, khi cô mở mắt ra. Những đường nét quen thuộc hiện lên trước mắt cô, bất ngờ cô và cả người cũng hét lên.
-Cô là ai vậy ?
-Câu đó tôi hỏi anh mới đúng.
-Tôi là Ken
-Tôi là Như
-Người hầu mới sao ?_Ken nhìn Như dò xét
-Không, tôi là bạn của Phương.
-Vậy sao? Phương làm sao có thể quen với loại người xấu xí như cô nhỉ?_Ken gãi đầu trêu cô. Anh tưởng Như sẽ như bao cô gái khác, sẽ hét vào mặt anh, hay đánh anh, nhưng Như ngược lại, cô mỉm cười đau khổ rồi mới bật khóc. Cô ngồi khóc như một đứa trẻ khiến anh lúng túng.
-Này, này, bạn gì ơi...._Ken rối lên, Như càng khóc nhiều hơn
-Bạn đẹp, bạn xinh đẹp nhất trần gian này, nín đi đừng khóc nữa....năn nỉ bạn đấy...._Ken cúi đầu năn nỉ- Xin lỗi, xin lỗi mà, đừng khóc nữa.
Lúc này Như lại cười khúc khích, anh ngước lên nhìn cô và bị hút hồn ngay bởi nụ cười đó.
-Đương nhiên, tôi đẹp nhất trần này mà khỏi cần anh khen tôi cũng biết. Không cần biết anh là ai, hôm nay anh chọc giận tôi, anh phải dẫn tôi đi ăn._Như nói như mệnh lệnh ép Ken phải thi hành, anh có chút do dự nhìn cô. Phương cũng báo lại với anh có manh mối về vụ án của Băng và Khang nên gọi anh lên để bàn bạc.- Anh không đi là tôi nói cho cả thế giới biết anh ăn hiếp tôi, anh làm tôi khóc rồi bỏ tôi mà đi đấy. Đừng làm mất hình tượng chứ phải không ? Ken thiếu gia ?_Ken đắn đo suy nghĩ, câu nói của cô làm anh nhớ tới Băng, không do dự nữa, anh đồng ý với Như. Hôm nay anh sẽ đi chơi với một người con gái chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên.
-Được. Nhưng mà đi đâu?
-Đi khu vui chơi đi. Đợi tôi thay đồ đã nhé._Như hứng khởi chạy lên phòng thay đồ
-Cô ta như một đứa con nít._Ken ngao ngán lắc đầu- Giá mà Tiểu Băng cũng như vậy thì hay rồi._Cái giá mà của anh, có lẽ khó thành hiện thực rồi, anh cười buồn ngồi xuống xích đu, đôi mắt của anh cũng giống Như, cảm nhận khung trời xanh mang đậm một màu lạnh lùng băng giá, hiện lên khuôn mặt một người con gái với nụ cười hồn nhiên.
--------
Khu vui chơi "TINTIN"
Dù cho đây là lần đầu cả hai quen biết nhau, nhưng Như vui chơi thoải mái với Ken, không ngại ngùng vì lần đầu mới gặp. Không biết cô và Băng có quan hệ gì mà cô cũng giống Băng vào đây chơi toàn mấy trò mạnh bạo. Anh chơi với cô cũng mệt lả người, nhưng Băng khác Như, sau khi tiếp sức bằng mấy chai nước thì Như lại kéo Ken sang quầy gấp thú. Trò này, lúc trước Băng không thích chơi, nhưng Như lại thích chơi. Có lẽ cả hai là hai con người hoàn toàn khác nhau. Nhưng sao ở gần Như, Ken lại cảm nhận, luôn có một luồng khí lạnh bao trùm trên người cô, cũng giống Băng nhưng ít hơn Băng rất nhiều. Ở cạnh Như cũng có nhiều điều thú vị lắm chứ bộ.
-Anh gắp tặng tôi con đó đi._Như cười chỉ tay vào con heo màu hồng đang nằm một góc riêng lẻ trong tủ thú.
-Sao? Tôi gắp á ?_Ken nhìn Như.
-Không lẽ tôi ? Tôi có biết chơi đâu, anh gắp cho tôi đi. Hay là anh sợ rồi ?
-Được, tôi sẽ gắp cho cô.
"Hôm nay mình bị gì mà toàn làm chuyện dở hơi không vậy nhỉ ?"
-Anh lẩm bẩm gì vậy, tập trung vào mới gắp được chứ.
-Tôi biết rồi._Ken nghe lời Như, anh tập trung để chơi. Cuối cùng mất khoảng mấy xu là anh đã gắp được con thú cho cô. Cô vui mừng ôm nó rồi lại không kiêng dè ôm người lạ như anh.
-Cám ơn._ Như lúc nào cũng vô tư vô ý, không nghĩ ngợi gì đến người trước mặt mình tốt hay xấu. Sự vô tư như vậy vô tình làm cho người ta yêu quý cô hơn.
------END CHAP 14------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT