Như bỗng giật mình, những hình ảnh cũng như những câu nói kia đột ngột biến mất. Một cảm giác quen thuộc trỗi dậy. Nhưng cô lại không nhớ được, hai con người lúc nãy cô nhìn thấy thật ra là ai ? Sao lúc nào họ cũng chen vào giấc mơ của cô, đi đến đâu cô cũng thấy họ. Rốt cục thì họ có mối quan hệ gì với cô ?
-Ok._Phương đến quầy gọi, Như im lặng theo đuổi lại dòng suy nghĩ lúc đầu.
Xuất hiện mãi trong cơn mộng và xung quanh cô đều có lí do. Chắc chắn họ có quan hệ gì đó với cô nhưng nhất thời cô chưa biết được. Mà bây giờ cô cũng không quan tâm là họ có quen biết cô hay không nhưng giờ cô muốn biết lí do vì sao người đó lại không chịu liên lạc với cô. Gặp vấn đề gì rồi chăng ? Hay là anh quên cô, anh không thương đứa em gái của mình nữa ?!?
-Như lại nhớ Phong lần nữa à?_Phương bưng khay đồ ăn để xuống bàn.
-Chỉ một chút_ Như liền ngưng ngay dòng suy nghĩ não nề ấy, cô cố chú tâm vào đĩa bánh và ly nước. Nhưng vẫn không ổn.
-Phương có câu muốn hỏi ? Như sẽ trả lời Phương chứ ?_Phương nhìn Như. Như có chút bất an, lo sợ.
-Phương hỏi đi.
-Như yêu Phong phải không ?
---------
Tại quán cafe "Sky" cũng có một câu hỏi tương tự được nói lên. Tình huống lúc này làm anh khó xử, vừa đúng lúc cô hỏi đến thì anh lại nhớ đến người đó.
-Anh yêu em chứ ? Thiếu Phong ?
Thiếu Phong bất ngờ vì câu hỏi và anh không tìm được câu trả lời, anh không biết vì sao ngay lúc này anh lại nhớ đến Như. Anh mới nhớ lại là mười một tháng qua anh đã không liên lạc với cô. Anh thấy có lỗi và một điều khác nữa để câu trả lời không rõ ràng xuất hiện chính là mỗi một lần gặp Jenny Như, Phong lại nhìn thấy một vẻ đẹp lạnh lùng của ai đó trong bóng dáng của Như. Hai tính cách quá khác biệt, có đôi chút tính trẻ con của Phối Như nhưng lại ngược với Jenny Như hoàn toàn. Anh cũng muốn biết cô gái đó là ai, cô ấy và một chàng trai nữa cũng hay xuất hiện trước mặt anh với một đoạn phim ngắn đóng trong sự tàng hình, anh không chạm, không nói chuyện được mà anh chỉ có thể nhìn và nghe thấy họ nói. Anh muốn biết thật sự họ là ai và có mối quan hệ gì với anh. Chuyện này anh sẽ âm thầm điều tra. Không hiểu sao ngay lúc này, Phong lại cần kí ức cũ đến như vậy.
-Jenny Như là diễn viên, một lời nói ra đều bị dòm ngó, Như không sợ sao ?
-Không sao, chuyện đứa bé, Như còn lo được mà, huống chi chuyện cỏn con này._Jenny Như cười
-Đứa bé ?_Thiếu Phong bất ngờ khi nghe Jenny nhắc đến "đứa bé " nào đó. Jenny giật mình vì biết mình nói dư lời, cô cố tìm cách che đậy để không phải giải thích với Phong về chuyện đứa bé mà cô vừa nhắc đến.
-Không, không có gì. Ý Như là mấy chuyện nhỏ như còn giải quyết được mà, chuyện này có là gì. Không biết ý Phong thế nào ?_ Jenny cố tìm cách để Phong nói ra, cô đang hi vọng một điều gì đó ở anh.
Sâu ở một nơi nào đó gần một ai đó. Hai mặt đối lập lại có màn tranh cãi dữ dội, nhưng phần thắng lại là mặt ác:
-Có quá đáng khi xen vào giữa ?
-Không gì quá đáng, xen vào giữa thì đã sao ? Tôi buông hai lần rồi sẽ không có lần thứ ba.
-Sai lầm, bạn sẽ không có hạnh phúc.
-Xin lỗi nha, gần đây tôi đã thấy hạnh phúc lắm rồi.
-Nhưng đó chỉ là nhất thời rồi sau này bạn sẽ tỏ.
-Lắm lời thật, tôi làm gì thì mặc kệ tôi liên quan đến cậu à ?
-Cậu.....tôi chỉ quan tâm. Tuỳ cậu, lúc hối hận đừng đến gặp tôi.
-Ứ cần. Để rồi coi ai tìm ai.
-Tuỳ bạn, không sớm thì muộn. Một ngày nào đó bạn sẽ rõ. Mà có thể bạn đã rõ nhưng vì bạn không muốn nhận đó thôi. Cố gắng phủ nhận cũng không được ích lợi gì đâu.
-Im đi, rồi tôi sẽ chứng minh cho bạn thấy. Chờ đi, hẹn ngày tái ngộ
-Ok, lúc đó sẽ biết ai sai ai đúng.
Cơn thịnh nộ của hai mặt đối lập tạm ngưng với một giao hẹn là vào một ngày nào đó, mọi sự việc đều sẽ được giải quyết theo sự sắp xếp của số phận.
Buông bỏ một ai đó không phải do chính bạn, mà là do số phận của bạn đã như vậy. Chỉ còn biết học cách chấp nhận mà thôi. Cố gắng cưỡng cầu thứ vốn dĩ không thuộc về mình thì sẽ không có được hạnh phúc.
-Phong trả lời Như đi. Gần một năm ở bên Như, Phong không cảm thấy gì sao?_Jenny cố gắng thuyết phục để Phong mở lời, cô cần câu trả lời nhưng Phong lại không thể đáp ứng cho cô. Câu trả lời anh không hề có.
-Như à, với câu hỏi của Như, Phong nghĩ mình nên cần thời gian. Bỗng nhiên Phong nhớ có một việc mình chưa làm. Thôi, Phong xin về trước nha. Xin lỗi._Chưa để Như nói gì thêm, Phong lật đật kiếm cớ chạy.
Tay Như vung lại thành nấm đấm. Ngọn lửa thù hận vẫn còn nổi bùng bùng trong đôi mắt của cô. Đôi môi đầy ác ý mấp máy:
-Anh định bỏ rơi em một lần nữa sao ? Lâm Minh Khang ?
-----
-Ơ sao, Phương lại hỏi vậy. Phương cũng biết Như với Phong là anh em mà. Làm gì yêu nhau được_Như xua xua tay, cười trừ, đôi mắt cô không hề biểu lộ cảm xúc bình thường, trước câu hỏi của Phương, nó là một cảm xúc buồn. Để nói dối lòng mình đó là một điều đau khổ.
-Như không cần giấu Phương. Phương biết rõ
-Thì đã sao ? Với Phong, Như chỉ là em gái.
-Biết đâu không phải, điều này không ai nói trước được gì.
-Như không biết, nhưng Như cảm thấy lo lắng. Tuần sau Như sẽ phẩu thuật phục hồi lại gương mặt cũ, Như lại có cảm giác sắp gặp lại được người thân nhưng đó không phải là Thiếu Phong.
-Vậy sao?_Phương nhìn Như nửa tin nửa ngờ.
-Ừm, Như thấy hồi hộp.
>>
-Như xin phép._Như cầm điện thoại và chạy ra một góc nào đó. Cùng lúc này, Phương cũng lấy điện thoại trong giỏ ra và gọi tới một số máy lạ:
"Điều tra cặn kẽ về người tên Dương Thiếu Phong, Dương Phối Như cho tôi. Đồng lúc này báo với Blue có thể sẽ sớm tìm được Linda"
Cô có lòng tin rất lớn vào chuyện này, mỗi khi gần Như, cô lại cảm thấy mình đang ở gần Băng, một luồng khí lạnh lạnh toát ra từ đâu đó trên người Như giống Băng. Trực giác mách bảo cho Phương biết, Như chính là Tiểu Băng-cô bạn thân của cô, một điều khác là Tiểu Băng hoàn toàn mất trí nhớ.
"Tiểu Băng ơi, làm sao để cậu nhớ lại bọn mình ?"
----- END CHAP 13 -----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT