Ken dẫn Như đến nhà hàng dùng bữa, cô ôm lấy con gấu đó không rời như một đứa trẻ lên ba. Ken cũng bất ngờ, nhưng sao mỗi lần anh nhìn vào Như, anh đều thấy bóng dáng mờ ảo của Tiểu Băng. Giữa Như và Tiểu Băng liệu có mối quan hệ gì không?
-Anh khao mà, tôi đâu sợ, nếu no thì tôi sẽ gói đem về ăn sau chuyện nhỏ mà._Cô trả lời, tay cô vẫn mê mẩn chú gấu bông
-Lấy cho tôi một phần pizza hải sản, cafe đen
-Không phải anh dị ứng với hải sản sao?
-Tôi đã điều trị và đã hết rồi, cũng chưa từng được ăn nó nên giờ ăn bù._Anh trả lời cô, rồi anh bỗng bất ngờ. Mới gặp nhau lần đầu, sao cô lại biết anh dị ứng với hải sản, anh nhìn cô với một co mắt khác lạ. Có lẽ cô không phải là loại tầm thường.
-Như, trước đây cô sống ở đâu?
-Từ bệnh viện về nhà thôi. Mỹ sang đây.
-Bệnh viện ?
-Ừm, trước đây tôi.......
Cô định nói tiếp, nhưng phục vụ lại bưng các món ăn ra, cô hoãn lại và bắt đầu chăm chú ăn. Cô cắn một miếng hamburger lại bẻ một miếng pizza cho vào miệng. Nhìn cô ăn mà Ken chỉ có thể bật cười. Có lẽ không phải Băng, cô bé này quá khác với Băng.
-Ăn xong đi đâu nữa?_Ken hỏi
-Về nhà, tôi buồn ngủ lắm.
-Trời trời......cô muốn thành heo sao? Ăn cho no rồi lăn ra ngủ.
-Kệ đi, chắc thành heo không nổi đâu.
-Tôi bó tay với cô._Ken lắc đầu, anh chịu thua với cô.
-Ken.
-Chuyện gì?
-Anh biết chế tạo súng không?
-Sao cô lại hỏi vậy?_Không phải trước đây Băng cũng biết chế tạo nó sao?
-Tự nhiên muốn học.
-Vậy sao?
-Anh dạy tôi được chứ?
-Cũng được nhưng tôi phải test xem trình độ của cô thế nào mới biết đường mà dạy.
-Ok.
-Ngày mai, sau bữa tối, cô sang phòng tôi, đối diện phòng của Tiểu Băng đó.
-Ok. Tôi cần chuẩn bị gì không?
-Không mọi thứ để tôi lo.
-Vậy cảm ơn anh trước
-Đừng vội, cô sẽ mau nản cho xem, vì học cách chế tạo thuốc súng không hẳn là đơn giản.
-Tôi biết rồi, anh cứ yên tâm.
-----------
Paris, Pháp.....
Phong đang tất bật thu dọn hành lý để về tạ tội với cô gái tên Phối Như kia. Anh có lỗi với cô nhiều lắm, bỏ lại cô một mình ở nơi kia, không một tin nhắn hay cuộc gọi dành cho cô, mất liên lạc với cô anh còn không quan tâm tới. Bên đây anh chỉ nhớ mỗi Jenny Như, nhờ cô anh có việc làm và cũng nhờ cô anh quên luôn cả Phối Như-người em gái mà anh thương nhất.
-Phong ơi, anh có đây không?_Tiếng gõ cửa bên ngoài vọng vào.
-Vào đi.
-Anh đi đâu sao?
-Anh định về Việt Nam thăm gia đình.
-Anh hoãn lại được không? Tối nay em được mời đến buổi họp báo ra mắt sản phẩm phim "Chị Em Của Tôi", em thủ vai chính, anh có thể đi cùng em chứ?
-Mấy giờ?
-Tám giờ tối nay, ngày mai có một buổi offline fan của em, em cũng muốn mời anh đến dự, và trong những ngày sắp tới em cũng làm việc bên này một khoảng thời gian nữa em cũng sẽ về Việt Nam, để lúc đó mình đi chung được không?
-Vậy khi nào em về Việt Nam
-Dạ khoảng tối thứ 3 lên máy bay là vừa rồi.
-Vậy được rồi, dù sao lịch hen cũng không vào ngày giờ đó._Phong lẩm nhẩm suy tính, anh muốn làm bất ngờ cho Như và anh cũng muốn xin lỗi cô, anh sẽ ở đây và tuần sau về cùng Jenny, anh lại ngây thơ không biết rằng, ngày anh quay trở về, anh sẽ hoàn toàn không còn được nhìn thấy Phối Như và có thể anh sẽ mất Phối Như mãi mãi.
-Vậy anh chuẩn bị, tối nay em sẽ sang đón anh. Em về trước.
-Chào em, về cẩn thận.
Jenny Như bước vào xe, ánh mắt của cô khó đoán nhìn về phía phòng anh, môi hé nở một nụ cười ma mị. Tay cô vung thành nắm đấm.
"Anh định chạy về bên chị ta sao? Anh nghĩ tôi sẽ buông tha cho anh. Anh rời xa tôi hai lần rồi, lần này tôi nhất định sẽ giành lấy những thứ thuộc về tôi bằng bất cứ giá nào, cho dù là phải giết chị ta"
Chiếc xa của Jenny rời đi khỏi, để lại một câu nói thâm hiểm vang vảng trong sự vô hình tại nơi đây. Thiếu Phong hãy suy nghĩ cho thật kĩ, nếu anh còn thương Phối Như xin anh hãy bảo vệ cô bằng mọi giá đừng để người bên cạnh anh ra đi mãi mãi cũng vì một người bên cạnh anh.
Anh thả mình xuống giường, một loạt hình ảnh giữa một cô gái kì lạ và hình ảnh của Phối Như trộn lẫn, làm tâm trí của anh rối bời. Trong quá khứ, thật ra anh và Phối Như là ai? Anh muốn biết, ngay lúc này anh cũng muốn biết Phối Như đang làm gì bên Việt Nam, có nhớ tới anh không? Cô có hận người anh này hay không? Đôi mắt của anh từ từ khép lại, anh đắm chìm vào cơn mộng của chính mình. Nơi đó anh được gặp lại Phối Như. Anh thấy cô mặc áo cô dâu và mỉm cười với anh, anh nghĩ mình là chú rể, anh định chạy đến ôm lấy cô thì mọi thứ đều tan biến, bóng dáng của Phối Như xa dần xa dần rồi tan biến. Anh tự cười cho bản thân, suy nghĩ của anh thật là loạn luân, anh và cô không phải là anh em của nhau sao? Sao lại suy nghĩ như thế, phải chăng trong tâm anh đang suy tính điều gì?
------END CHAP 15------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT