Edit: Mèo Nhỏ

“Tìm ra được kẻ hạ thủ không?” Sắc mặt Tư Đồ Dật lạnh lùng.

“Võ công của hắn cao cường, sau khi ra tay đã biến mất trong tích tắc.” Thời Bố nhíu mày, y tự biết võ công của bản thân không tồi, thế nhưng nếu so tài với kẻ kia, chưa chắc y đã nắm phần thắng.

Võ công cao cường? Từ trước đến nay trong kinh thành hiếm khi xuất hiện người có võ công cái thế, nếu Thời Bố đi theo Thất vương gia hẳn đã luyện võ, võ công hẳn cũng không phải tầm thường. Ấy thế mà hôm nay lại xuất hiện một người mà y đến cũng phải nhận thấy là võ công cao cường, đối thủ rốt cuộc là ai?

“Vương gia, thuộc hạ còn nghe được một tin.” Thời Bố chợt nhớ ra điều đã nghe được ở cửa, sắc mặt đột nhiên khó coi.

“Chuyện gì?”

“Khắp nơi đều đang bàn tán, nói rằng Thái hậu nương nương phái ngự lâm quân đi tìm kiếm Mộ Dung tiểu thư.”

“Vì sao?”

“Nghe nói là Mộ Dung tiểu thư ăn cắp vòng tay mà Thái hậu quý nhất.”

Mộ Dung Thiên Tình ăn cắp vòng tay mà Hoàng tổ mẫu thích nhất?

Tư Đồ Dật vô cùng ngạc nhiên, từ trước đến nay Hoàng tổ mẫu không thích trừng phạt, thứ người yêu thích nhất chính là vòng ngọc liên hoa mà Ngọc phi nương nương tặng năm xưa, nhưng chiếc vòng ấy Hoàng tổ mẫu cất rất kĩ, làm sao Mộ Dung Thiên Tình tìm ra để mà lấy trộm?

Tư Đồ Dật còn đang chìm trong câu hỏi không lời giải, Thời Bố không đợi được mà lên tiếng, “Thập tam gia, tiểu thư phái thuộc hạ về bảo vệ gia, khi tiểu thư dặn dò sắc mặt rất khó coi, có phải sẽ có chuyện xảy ra không? Mộ Dung tiểu thư vì sao lại giao những thứ này cho gia mà không phải là Bát vương gia?”

Đây là lần đầu tiên Thời Bố chủ động mở lời với chủ tử, trước nay chỉ cần gia dặn dò, y đều nhất nhất nghe theo rồi thực hiện. Thế nhưng bây giờ gia thành ra như vậy, y nhất định phải tìm hiểu rõ sự tình, không chỉ cứu gia mà còn phải bảo vệ tiểu thư.

Nghe vấn đề Thời Bố nhắc đến, Tư Đồ Dật chợt giật mình, Thất ca từng nói giữa Mộ Dung Thiên Tình và Bát ca có sự hợp tác qua lại, bây giờ Mộ Dung Thiên Tình lại đem giao những thứ này cho Thất ca, lẽ nào vì ơn cứu mạng mà nàng ta đã suy nghĩ rõ ràng, muốn báo đáp Thất ca? Vậy vì sao lại không đích thân đến? Hoàng tổ mẫu phái ngự lâm quân lục soát kinh thành chẳng lẽ thật sự là vì Mộ Dung Thiên Tình trộm vòng ngọc?

Không, không đúng, gã tiểu tư kia nói ngày hôm trước tiểu thư y đã giao phó những vật này, nếu đến thời gian nàng ta không xuất hiện thì giao cho Thất ca. Nói cách khác Mộ Dung Thiên Tình đã sớm đoán ra được chuyện sẽ phát sinh.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Bát ca muốn Mộ Dung Thiên Tình cũng chỉ vì thế lực nhà Mộ Dung, nếu được Mộ Dung gia tương trợ, muốn nuôi thêm một lực lượng đối kháng với triều đình là chuyện dễ như trở bàn tay. Kể từ lúc ấy Bát gia nên bảo vệ Mộ Dung Thiên Tình cho tốt mới đúng, sao lại còn để nàng ta gặp nguy hiểm.

“Thập tam gia?” Thấy không được đáp lại, Thời Bố nhíu mày, lên tiếng nhắc nhở.

Lúc này Tư Đồ Dật mới định thần lại, “Xem ra đã có người phát hiện ra điều gì, nên mới giết người diệt khẩu.”

“Ý của Thập tam gia là, có người biết gã tiểu tư kia giao đồ của Mộ Dung Thiên Tình đến?”

“Không loại trừ khả năng này. Phải rồi, Thời Bố, hôm qua ngươi từ Huyết sơn trở về có phát hiện điều gì đặc biệt không?”

Thời Bố suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Cũng không có gì khác thường.”

“Ngươi mau đến Huyết sơn bảo vệ Linh Nhi, nếu Linh Nhi xảy ra chuyện, chỉ e khi Thất cả tỉnh lại thiên hạ này cũng không được thái bình.” Y biết Thất ca rất quý trọng Kiều Linh Nhi, nên có thể lường ra được viễn cảnh. Thất ca tình nguyện chịu tổn thương cũng không muốn để nàng ta uất ức nửa phần. Trước đây y còn buông lời khó nghe, chỉ sợ sau khi Thất ca tỉnh lại hay chuyện sẽ không buông tha cho y.

“Thập tam gia, tiểu thư dặn dò thuộc hạ hồi kinh bảo vệ vương gia, thuộc hạ không thể rời khỏi kinh thành.”

Tư Đồ Dật há hốc mồm như muốn nói gì, trong đầu đột nhiên nhớ đến hai thứ Mộ Dung Thiên Tình đưa đến, đôi mắt sáng ngời, “Chẳng lẽ là như vậy?”

Thời Bố không hiểu, y nhíu mày, “Thập tam gia, ngài nói vậy là có ý gì?”

Tư Đồ Dật không trả lời, y xoay người đi kiểm tra hai thứ nọ, trong lòng vô cùng phấn khởi, cầm đôi vật lên rồi xoay người ra cửa.

Thời Bố ngơ ngác không rõ vì sao Thập tam gia lại vui mừng như thế, sau khi bóng dáng Thập tam gia đã khuất, y mới lạnh lùng đi ra cửa điện.

Nào ngờ vừa đến ngưỡng cửa, đám người Lăng Lung đã tiến lại gần, làm ra vẻ quan tâm hỏi, “Thời thị vệ, tình hình vương gia ra sao rồi? Ngài đã tỉnh lại chưa?”

“Phải đấy, hôm nay vương gia thế nào rồi? Tỷ muội chúng tôi không thể vào thăm ngài, trong lòng vô cùng lo lắng, Thời thị vệ, huynh tốt bụng nói cho chúng tôi biết với.”

“Thời thị vệ, huynh tốt bụng nói xem vương gia thế nào rồi?”

“…”

Mấy cái miệng hợp lại khiến Thời Bố vừa nghe đã thấy phiền lòng, chỉ hận không thể đuổi ngay bọn họ ra khỏi vương phủ. Thật sự không hiểu vì sao tiểu thư lại giữ bọn họ lại. Cho đến bây giờ tiểu thư luôn là người không sợ trời không sợ đất, đã muốn làm gì thì đến gia cũng không cản được. Rõ ràng tiểu thư không thích bọn họ, vì sao còn muốn giữ lại?

Lăng Lung bất mãn, “Đương nhiên chúng tôi biết vương gia không khỏe, bằng không tỷ muội chúng tôi nóng lòng như vậy để làm gì. Thái hậu nương nương phái chúng tôi đến bầu bạn với Kiều tiểu thư, thế nhưng tiểu thư lại ra ngoài, mấy hôm rồi chẳng thấy hồi phủ, chuyện này có phải nên bẩm với Thái hậu nương nương không? Thất vương gia ngã bệnh, nàng ta không ở bên cạnh chăm sóc, ngươi thì lại không cho phép tỷ muội ta chăm sóc Thất vương gia. Nếu chuyện này truyền vào cung, ngươi nghĩ ngươi có mấy cái đầu để gánh tội?”

“Thái hậu nương nương thương nhất là Thất vương gia, ngươi giấu bệnh tình của ngài, nếu để Thái hậu nương nương biết được, khi ấy tự thân ngươi chịu.”

Thời Bố không nhịn được nữa, sắc mặt y càng lạnh lùng, “Mỗi ngày Hồ thái y đều tiến cung bẩm báo bệnh tình của gia với Thái hậu nương nương, các vị tiểu thư không cần quá lo lắng.”

Nói xong, Thời Bố lập tức xoay người bỏ đi, không buồn để ý đến bọn họ nữa. Đám người kia thấy mặt Thời Bố lạnh như băng cũng không dám nhiều lời, đành ôm nỗi tức giận vào lòng.

***

Sau giờ ngọ, trên đỉnh Huyết sơn, một cô gái vận bạch y đứng giữa những đóa huyết liên, hướng ánh mắt về phía xa, ánh mắt ấy nhẹ nhàng bay bổng, khuôn mặt nhỏ gầy gò, nụ cười nhẹ nở trên môi nhưng khóe môi lại đượm buồn.

Không biết bây giờ Hiên ra sao, với năng lực của sư phụ, không chế không cho độc tố lan ra là chuyện nhỏ, thế nhưng nếu nàng không thuyết phục được Độc Cô Phi giao ra thuốc giải, chắc chỉ còn cách đồng ý hợp tác mới cứu được Hiên. Khi ấy sinh linh đồ thán, đó là điều nàng không muốn thấy nhất. Nếu như vì cứu Hiên mà hãm hại bách tính thiên hạ lâm vào ảnh khổ cực lầm than, không những nàng không đành lòng, mà Hiên cũng sẽ không nỡ. Ai cũng nói Hiên là ma vương vô tình, nhưng nàng biết Hiên yêu quý dân chúng biết bao nhiêu. Nếu để chàng biết nàng vì cứu mình mà khiến dân chúng chịu khổ, hẳn trong lòng chàng cũng không được nguôi ngoai.

Thế nhưng nếu nàng buông tay chàng, nàng không làm được, thật sự không làm được.

Sư phụ y thuật cao minh, không chỉ giỏi giải độc mà còn biết dùng độc. Nhưng lần này ngay đến sư phụ cũng không thể giải, chẳng lẽ y thuật của Độc Cô Phi lại cao cường đến thế hay sao? Vì sao chưa từng nghe ai nhắc đến?

Nếu độc là do Độc Cô Phi hạ, ông ta lại còn hết mực bảo vệ huyết liên nở về đêm, có phải chăng điều ấy nói lên rằng huyết liên nở về đêm có công hiệu mà thế nhân không ai biết? Nếu quả thật vậy, nàng phải tìm cơ hội xem xét, hái một ít về nghiên cứu, may ra sẽ chế được thuốc giải.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Kiều Linh Nhi sáng rực, tựa như đã tìm được lối ra.

“Công chúa đang thưởng thức huyết liên sao?” Giọng Độc Cô Phi chợt vang lên sau lưng.

Kiều Linh Nhi rùng mình, sắc mặt chuyển lạnh, nàng không muốn bị Độc Cô Phi quấy rầy nhưng vẫn ngoảnh lại, đạm nhiên nói, “Huyết liên là thứ trị thương thượng thừa, thậm chí còn có tác dụng cải tử hoàn sinh, tướng quân thật sự rất quan tâm đến chúng nhỉ.”

Độc Cô Phi nở nụ cười, cúi đầu ngắm đóa huyết liên diễm lệ, “Công chúa nói không sai, thuộc hạ rất quan tâm đến huyết liên… Huyết liên không chỉ là giải được, mà cũng là độc dược.”

Độc dược?

Tim Kiều Linh Nhi thắt lại, ý của ông ta là… Lẽ nào thứ độc Hiên trúng phải là do huyết liên trên núi này luyện thành? Thế nhưng nàng nghe đồn rằng huyết liên có công hiệu giải độc, chưa từng nghe nói huyết liên có mang độc tính, làm sao có thể…

“Bất kì dược liệu nào trong thiên hạ cũng đều có hai mặt, đều do sử dụng như thế nào thôi, công chúa thấy phải không?” Độc Cô Phi ngẩng đầu nhìn về phía xa, giọng nói rất khẽ.

“Độc Hiên trúng là do ông dùng huyết liên luyện thành?” Kiều Linh Nhi nhìn ông ta mặt không đổi sắc, giọng nói nhiễm vài phần tức giận.

“Phải.” Độc Cô Phi thẳng thắn thừa nhận, sau quay đầu nhìn Kiều Linh Nhi, “Công chúa phải nhớ kỹ, hắn là kẻ thù của người, công chúa không cần quan tâm đến sự sống chết của hắn.”

Kẻ thù?

Ha ha, buồn cười thật, tới giờ phút này ông ta còn nói với nàng rằng Hiên là kẻ thù sao? Trong thiên hạ liệu có chuyện gì nực cười hơn thế này?

“Bất kể có ra sao xin đừng đổ hết lên đầu ta, Hiên là người ta thương, đời này cũng không thể coi là kẻ thù. Nếu Độc Cô tướng quân muốn hợp tác, xin đừng nói ra những lời ta không muốn nghe.” Nói xong, Kiều Linh Nhi xoay người xuống núi.

Độc Cô Phi vẫn chưa xoay lại, chỉ nói vọng theo, “Chuyện Hoàng hậu phái người ám sát, xin công chúa yên tâm giao cho thuộc hạ xử lý, tuyệt đối sẽ không phát sinh lần hai.”

Kiều Linh Nhi chẳng để ý tới ông ta, đôi chân nàng rảo bước.

Độc Cô Phi phóng tầm mắt về phía xa, thở dài, “Hoàng thượng, thuộc hạ đã cố gắng, thế nhưng công chúa lại không muốn.”

Bất kể công chúa có bằng lòng hay không, việc phục quốc vẫn phải tiến hành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play