Mấy ngày tiếp theo, người đến Huyết sơn dâng hương rất hiếm.
“Tiểu thư, chúng ta còn phải ở Huyết sơn
bao lâu nữa?” Thời Thiến ngước mắt nhìn tiểu thư, nàng ta biết tiểu thư
rất nhớ Thất gia, mặc dù mỗi ngày đều có người báo tin về tình hình sức
khỏe của ngài, thế nhưng tiểu thư không được gặp, trong lòng mang nặng
nỗi u sầu.
“Tạm thời chưa quay về, cứ yên tâm ở lại
đây.” Giọng Kiều Linh Nhi đầy vẻ bất đắc dĩ, trong lòng dấy lên thứ cảm
giác bất lực, khiến nàng thấy lực bất tòng tâm.
“Tiểu thư, không phải chúng ta đến đây
tìm thuốc giải sao? Vị sư phụ già kia có thuốc giải thì để thuộc hạđi
cướp về làđược rồi.” Đây là lần đầu tiên Tả Sấm tựý lên tiếng, trong
lòng dù quan tâm đến an toàn của tiểu thư, nhưng càng lo lắng hơn cho
tính mạng của gia. Đến nay gia vẫn hôn mê bất tỉnh vì trúng độc, nếu
không tìm ra thuốc giải nhất định khó lòng qua khỏi, y tuyệt đối không
cho phép chuyện này xảy ra. Lên Huyết sơn đã vài ngày, nhưng tiểu thư
vẫn chưa hành động gì, hỏi sao y không sốt ruột cho được.
Giọng Tả Sấm không được tốt, Thời Thiến
nghe xong cũng nhíu mày, mặc dù là thị vệ của tiểu thư, nàng ta cũng
không cho phép bọn họ nói năng với tiểu thư như vậy.
Sắc mặt Thời Thiến lạnh tanh, “Tiểu thư hẳn đã có sắp xếp, huynh sốt ruột làm gì?”
Tả Sấm tức giận trừng mắt với Thời Thiến, toan cãi lại nhưng cuối cùng lại không nói gì.
“Ta sẽ không để Hiên có bề gì, nếu quả
thật như thế, ta sẽ đi cùng chàng, không cần phải lo lắng.” Dường như
Kiều Linh Nhi chẳng quan tâm đến lời Tả Sấm nói, giọng nàng vẫn lạnh
nhạt, mặc cho kẻ khác bất kham nổi tính tình nàng bây giờ.
Tả Sấm nhíu mày đứng dậy, nóng lòng nói, “Tiểu thư, thuộc hạ không có ý này, chỉ là thuộc hạ quá lo lắng cho gia…”
Kiều Linh Nhi khoát tay ý nói mình đã hiểu, “Ta biết, mọi người quan tâm điều gì trong lòng ta đều biết.”
Nàng biết, đối với bản thân Hiên là quan
trọng nhất. Sống trên thế gian này, quan trọng nhất là có một chỗ dựa
tinh thần, một người có thể tin tưởng, Hiên chính là người ấy của nàng.
Nếu không có chàng, có lẽ nàng tồn tại cũng không ý nghĩa. Không có theo đuổi, không có ủng hộ, sẽ không có bất kì thứ gì cả.
Trong lòng Thời Thiến rất giận dữ, hẳn
phải biết người tiểu thư quan tâm nhất là gia, vậy mà bọn họ luôn nghĩ
tiểu thư cố tình không nghĩ cách cứu gia, như thế càng khiến tiểu thư
khó xử, đau lòng, thật sự quá đáng. Nếu có thể đoạt được thuốc giải dễ
dàng, lẽ nào tiểu thư lại không động thủ? Thập tam gia đã thế, bọn họ
cũng vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tiểu thư, người đừng quá lo lắng, đã có
sư phụ ở bên, Thất gia sẽ không có bề gì.” Miệng lưỡi Thời Thiến tuy
không bằng Vân Lam nhưng cũng chẳng kém cạnh, cũng nhờ đó mà giúp tâm
hồn nàng khuây khỏa hơn.
Kiều Linh Nhi nhoẻn cười, vẫy tay ý bảo
Thời Thiến lại gần, sau khi thì thầm mấy câu thì dặn dò, “Cứ theo lời ta nói mà làm là được.”
Thời Thiến nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi lui xuống.
“Ngươi cũng lui xuống đi.” Kiều Linh Nhi ngoảnh mặt về phía Tả Sấm.
Tả Sấm nghĩ tiểu thư đã giận mình, không khỏi lo lắng, “Tiểu thư, thuộc hạ…”
Kiều Linh Nhi biết y nghĩ gì, nàng nở nụ
cười, “Ta không phải người nhỏ mọn, tất cả đều vì lo lắng cho Hiên nên
mới sốt ruột, mất kiểm soát như thế. Song lần sau không được như vậy
nữa, nếu bên cạnh là người không kiểm soát được bản thân thì chẳng khác
nào bom nổ chậm, an nguy bản thân đe dọa vô cùng. Thế nên, Tả Sấm, ta
mong ngươi kiểm điểm lại và cố gắng thay đổi.”
Tuy Tả Sấm không biết bom nổ chậm là cái gì, nhưng y hiểu ý tiểu thư, bèn gật đầu, “Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”
“Lui xuống đi.”
“Tiểu thư, người không có chuyện gì phân phó thuộc hạ sao?”
Ban nãy tiểu thư đã hạ lệnh cho Thời Thiến, y cũng phải có nhiệm vụ mới đúng, vì sao lại…
“Một mình Thời Thiến hoàn thành là được, nhiệm vụ kế tiếp sẽ đến lượt ngươi.”
Bây giờ Tả Sấm mới yên tâm lui xuống.
Thật ra nàng chẳng hề đưa nhiệm vụ nào
cả, chỉ đơn giản dặn dò Thời Thiến mỗi canh giờ đều hái một ít huyết
liên mà thôi. Độc Cô Phi từng nói thứ độc mà Hiên trúng phải do huyết
liên tinh luyện thành, cũng là tỏ rõ rằng, huyết liên ở đây tùy vào thời điểm có thể sẽ cho hoa có độc tính.
Trên Huyết sơn, buổi tối không ai được
qua lại, còn ban ngày thì tùy ý. Từ đó luận ra, huyết liên nở về sáng
không có bao nhiêu tác dụng, thứ huyết liên nàng hái là huyết liên ban
ngày, đây có thể chính là nguyên nhân.
“Công chúa đang nghĩ gì mà hài lòng thế?” Độc Cô Phi đẩy cửa bước vào, thấy trên khóe môi Kiều Linh Nhi thấp
thoáng nụ cười, trong lòng y khẽ run lên, quả thật quá giống!
Thấy có người vào, Kiều Linh Nhi không
thu lại nụ cười mà vẫn quay về phía ông ta, “Độc Cô tướng quân đến thật
đúng lúc, có chuyện này ta muốn thỉnh giáo tướng quân.”
Hiếm khi thấy tâm trạng công chúa tốt như thế, y đương nhiên tình nguyện trả lời bất cứ vấn đề gì.
“Xin công chúa cứ hỏi.” Độc Cô Phi ngồi xuống bên cạnh, nụ cười cũng thấp thoáng.
“Tướng quân từng nói không phải mẫu thân
mất sau khi sinh ta, mà phụ hoàng lại giao ta cho thị vệ và thị nữ hầu
cận, nói cách khác bọn họ chính là dưỡng phụ dưỡng mẫu của ta, bọn họ
đích thực là người Hiên Viên, có phải không?”
Tim Độc Cô Phi run lên, ánh mắt né tránh, “Công chúa nói vậy là có ý gì?”
“Tướng quân cứ trả lời câu hỏi của ta là được.” Kiều Linh Nhi vẫn nhoẻn cười như trước.
“Phải.”
“Thế nhưng trước khi ta ra đời, Thái hậu
nương nương đã đối xử rất tốt với mẫu thân, sau khi ta được sinh ra thì
càng yêu thương, hơn nữa trước khi có ta mẫu thân đã sống ở Nam Hạ, sao
có thể là người hầu cận phụ hoàng mẫu hậu?”
Dứt lời, ánh mắt Kiều Linh Nhi trở nên sắc bén, ý cười trên môi bay biến.
Độc Cô Phi đã bình tĩnh lại, “Công chúa
và vị tiểu thư kia không hơn kém là bao, dù có tráo đổi cũng chưa chắc
có ai phát hiện ra.”
Ông ta đang thừa nhận rằng đã tráo đổi sao?
Sắc mặt Kiều Linh Nhi biến đổi, “Cô bé kia đâu?”
Độc Cô Phi như đang suy nghĩ điều gì, sự
kiên định ánh lên trong đôi mắt, “Năm xưa sau khi tráo đổi, vì không
muốn có người phát hiện nên thuộc hạ đã để bọn họ xử lý đứa trẻ kia.”
Xử lý?
Kiều Linh Nhi nhìn ông ta với vẻ không
dám tin, sao ông ta có thể tàn nhẫn như thế? Chỉ là một đứa trẻ không
hiểu chuyện, sao lại phải ra tay ngoan độc đến vậy?
Năm ấy, khi nàng xuyên vào cơ thể này
hoàn toàn không phát hiện điều gì lạ thường. Hơn nữa qua bao năm cha mẹ
vẫn đối xử với nàng rất tốt. Lẽ nào cha mẹ không biết con mình đã bị
người ta tráo đổi sao? Nếu đã biết, sao còn đối xử với nàng như vậy?
“Lúc tráo đổi, phụ mẫu ta có hay biết không?”
Độc Cô Phi ngẩn người rồi lắc đầu,
“Chuyện này bọn họ biết, thuộc hạ đã uy hiếp họ, nếu muốn giữ tính mạng
con mình thì phải chăm sóc người thật tốt, thế nên bọn họ biết.”
“Rốt cuộc cô bé kia ra sao?” Kiều Linh Nhi nóng nảy, thậm chí muốn nổi giận.
“Nghe họ nói đã ném đứa trẻ kia xuống
sông, xuôi dòng trôi đi. Sau này thuộc hạ cũng phái người đi thăm dò,
nhưng không tìm được.”
“Vốn dĩ ông nào muốn đi tìm.” Kiều Linh
Nhi không khống chế được cảm xúc mà rống lên, những người này đều vì lợi ích của bản thân, vì cái kế hoạch phục quốc kia mà ba hoa mình vĩ đại
nhường nào, suy cho cùng chẳng phải cũng vì những lợi ích cỏn con đó
thôi sao? Hi sinh tính mạng của người khác để đổi lấy quyền lợi và lợi
ích cho mình, như thế gọi là chính nghĩa sao? Như vậy là công đạo sao?
Nếu trước đây có mà không biết quý trọng, khi diệt vong cứ thuận thế đi, chẳng phải bách tính đang sống rất yên ổn ư? Vì sao còn đòi phục quốc?
Ngày xưa khi nghe chuyện phản Thanh phục Minh đã thấy rất phản cảm. Quân chủ vô đạo nghĩa, không biết quý trọng, dù phục quốc thì sao? Cứ thuận
theo thời thế, để dân chúng thiên hạ thái bình ấm no, chẳng phải tốt hơn sao? Vì sao hết lần này đến lần khác muốn đẩy họ vào khốn khổ lầm than?
“Công chúa, người…”
“Đừng biện họ cho sai lầm của mình, ta
biết vì cái bớt phượng trên gan bàn chân nên ông cho rằng ta chính là
công chúa Hiên Viên, ta cũng hiểu các ngươi coi đó là trách nhiệm và
trách nhiệm ấy quan trọng đến thế nào. Nhưng ông có nghĩ đến hay không,
nếu người bị tráo là ta, liệu các ngươi có tìm ra không?”
“Không thể nào, dù thuộc hạ nhân lầm ai cũng không thể lầm công chúa.” Độc Cô Phí nổi giận, thậm chí có phần kích động.
“Ha ha, Độc Cô tướng quân dám khẳng định
sao? Nếu tướng quân khẳng định ta chính là vị công chúa ông đang tìm
kiếm, vì sao bảy năm trước khi ta rời khỏi Thất gia ông không đi tìm? Có lẽ khi ấy ta sẽ dễ đồng ý với điều kiện của ông hơn, chẳng phải sao?
Bây giờ ông quay ngoắt nói cho ta biết ta chính là công chúa Hiên Viên,
còn là công chúa bị tráo đổi với người khác, lẽ nào tướng quân không
thấy nực cười ư?”
Kiều Linh nhi lạnh lẽo nhả từng lời khiến Độc Cô Phi tái mặt, “Công chúa, người không được phủ nhận thân thế của mình.”
“Ta không phủ nhận, ta đang chất vấn.”
Kiều Linh Nhi hét lên, khuôn nhỏ nhỏ nhắn đỏ bừng vì kích động, đôi mắt
đen láy sáng trưng, “Ông cho ta một lý do tin tưởng vào thân phận mình
xem.”
Độc Cô Phi mím môi, sắc mặt khó coi nhưng không nói gì.
Kiều Linh Nhi cười nhạt, “Nói không được
phải không? Vì lợi ích bản thân mà coi rẻ sống chết của người khác, đấy
là thứ ông coi là trách nhiệm và trung thành, vậy thì cứ giữ lấy. Bây
giờ xin mời ông đi cho, ta không muốn nhìn thấy ông nữa.”
Bàn tay nhỏ chỉ về phía cửa, nét mặt giận dữ.
Độc Cô Phi nhìn nàng rồi xoay người ra cửa.
Kiều Linh Nhi chạy theo đóng sầm cửa lại, thở dài thườn thượt. Nghe tiếng chân bước xa dần, nàng mới mở tung cửa
sổ, lập tức thấy Thời Thiến đứng ở đấy, “Thế nào? Lấy được chưa?”
Thời Thiến gật đầu, giao huyết liên cho
tiểu thư, “Tiểu thư, đay là huyết liên thuộc hạ hái khi ánh dương vừa
khuất núi, lát nữa khi trăng lên, thuộc hạ sẽ hái tiếp.”
Kiều Linh Nhi gật đầu, nhận lấy đóa huyết liên, “Ngươi cẩn thận một chút, nếu bọn họ có hỏi, ngươi cứ nói tâm
trạng ta không tốt, cần nghỉ ngơi là được.”
Thời Thiến gật đầu, rời khỏi khung cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT