Sáng ngày hôm sau, Tư Đồ Hách vội vào
cung, thấy Hoàng hậu đang dùng thiện cũng chẳng hành lễ, khẩn trương hỏi ngay, “Mẫu hậu, người có gặp Mộ Dung tiểu thư không?”
Vốn nhờ mỹ thực mà tâm tình Hoàng hậu mới tốt lên đôi chút, nghe thấy Tư Đồ Hách buông lời vô lễ, trong lòng lại
tóe lửa giận, sắc mặt lạnh lùng, “Hách nhi, quy củ của con là thế sao?”
Bấy giờ Tư Đồ Hách mới nhận ra mình đã phạm sai lầm, sau khi quỳ xuôéng thỉnh an thì cúi đầu chờ đợi.
Hoàng hậu thả cái thìa trong tay xuống,
nhận khăn vải từ tay cung nữ, lau tay xong xuôi mới đứng dậy xoay người
bước đến điện chính, “Đứng lên rồi nói.”
Tư Đồ Hách dù có gấp gáp, dù có tức giận cũng đành theo sau Hoàng hậu.
Khi vào trong điện, sau khi ngồi xuống, Hoàng hậu mới ngẩng đầu nhìn Tư Đồ hách, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Sáng sớm nay khi nhi thần đi tìm Mộ Dung tiểu thư mới phát hiện không thấy nàng ấy đâu cả. Đã cho người tìm khắp xung quanh cũng không thấy tung tích, không rõ trong phủ đã xảy ra
chuyện gì.”
Sắc mặt Hoàng hậu thay đổi, nàng ta tỏ ý giận dữ, “Hách nhi nghĩ là do mẫu hậu gây ra?”
Lời y vừa nói chỉ có ý này!
Tư Đồ Hách chột dạ, ngẫm lại lời mình vừa nói, quả thật không dám cãi lại. Thế nhưng tự nhiên mất dấu Mộ Dung
Thiên Tình, người y nghĩ đến đầu tiên chính là mẫu hậu, không có lý do
gì đặc biệt, chỉ nghĩ là như thế.
Nhưng nếu mẫu hậu sai người đưa Mộ Dung
Thiên Tình vào cung thì khi đến đây y phải gặp Mộ Dung Thiên Tình mới
đúng. Vì sao mẫu hậu chỉ dùng điểm tâm một mình, không hề thấy Mộ Dung
Thiên Tình bên cạnh, thế này là thế nào?
“Sáng sớm con đã tìm Mộ Dung tiểu thư có chuyện gì?” Thấy y không nói gì, giọng Hoàng hậu cũng hòa hoãn hơn.
“Là vì chuyện hợp tác lần này, nhi thần
và Mộ Dung tiểu thư mới chỉ thỏa thuận, còn chưa kết giao, hôm nay tìm
nàng ta hoàn tất mọi việc là có thể bắt đầu hành động.” Nghe giọng mẫu
hậu dịu lại, Tư Đồ Hách vội giải thích.
Sắc mặt Hoàng hậu đại biến, “Con nói vậy tức sự tình còn chưa xong?”
Tư Đồ Hách không rõ nguyên do, chỉ thấy
sắc mặt mẫu hậu xấu đi, giọng nói cũng lạnh như băng thì không khỏi lo
lắng, “Mẫu hậu, người không khỏe ư? Nếu thấy không thoải mái thì gọi Hồ
thái y vào xem mạch cho người.”
Điều khiến Hoàng hậu lo lắng nhất bây giờ chính là chuyện hợp tác, thấy Tư Đồ Hách chuyển trọng tâm câu chuyện,
lửa giận trong lòng nàng ta càng dâng cao, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì, chẳng phải hôm qua con nói đã làm xong mọi thứ rồi hay sao? Vì sao
hôm nay lại nói vẫn chưa thành giao?”
Tư Đồ Hách mơ hồ nhận ra điều gì đó,
nhưng không dám khẳng định, dường như mẫu hậu rất lo lắng, lẽ nào Mộ
Dung Thiên Tình đã xảy ra chuyện?
“Hôm qua sau khi bàn bạc xong, còn phải
hoàn thành vài việc, nhưng sau khi rời đi nhi thần quay về phủ xử lý một số việc, hơn nữa Mộ Dung tiểu thư nói những thứ cần vẫn chưa đến kinh
thành, chưa cầm trên tay, dặn rằng hôm nay nhi thần đến lấy. Thế nhưng
sáng sớm nay vừa tìm đã không thấy Mộ Dung tiểu thư, không rõ trong phủ
đã xảy ra chuyện gì.”
Lời Tư Đồ Hách nói lúc này rất nghiêm
túc, y quan sát Hoàng hậu, muốn xem xem mình sẽ nhận lại được vẻ mặt gì, lại vừa lo lắng sẽ thấy được, trong lòng luẩn quẩn không thôi.
Tim Hoàng hậu đập thình thịch, sắcmặt vẫn không đổi, thật ra trong lòng nàng ta rất lo lắng, không khỏi rối bời, “Thiếu thứ gì?”
“Kế ước của Mộ Dung gia.”
Sắc mặt Hoàng hậu đại biến.
Kế ước là tín vật bắt buộc theo quy định
của Nam Hạ, khi chuyển giao cửa hàng phải có khế ước làm căn cứ xác
minh, như thế mới chuyển giao thành công. Nếu không, dù khi thảo luận đã đồng ý, đối phương cũng không nhận được cửa hàng này.
“Hơn nữa còn có tín vật hiệu triệu của Mộ Dung gia, hai thứ này rất quan trọng nên Mộ Dung tiểu thư không mang
theo người mà giấu ở một nơi kín đáo. Vì thế nhi thần mới khẩn trương đi tìm nàng ta, mau chóng tiến hành việc giao chuyển. Mẫu hậu, người cũng
biết chi phí cho quân binh quá lớn, nếu lần chuyển giao này thất bại, e
là không thể tiếp tục duy trì, đến khi ấy sẽ ảnh hưởng đến việc điều
động.” Vẻ mặt TƯ Đồ Hách rất nghiêm túc, lại lộ rõ vẻ gấp rút, trong
lòng y đã dấy lên một dự cảm không lành.
Mặt Hoàng hậu trắng bệch, toan đứng lên
mới phát hiện hai chân mình mềm nhũn, thật sự không nhấc lên nổi nên
đành ngồi run rẩy trên tháp.
Nàng ta cứ ngỡ mọi sự đã thành, cho nên mới xử lý Mộ Dung Thiên Tình. Không ngờ chưa được gì cả.
Vậy bây giờ phải làm sao?
“Mẫu hậu, người không sao chứ?” Tư Đồ Hách lo lắng bước đến đỡ Hoàng hậu.
Hoàng hậu vô thức lắc đầu.
TƯ Đồ Hách càng lo lắng hơn, “Nhi thần đã chuẩn bị người phái đi tìm kiếm khắp trong thành. Mẫu hậu, nếu dùng ngự lâm quân tốc độ tìm kiếm sẽ nhanh hơn, chỉ cần mẫu hậu hạ chỉ, nhi thần lập tức dẫn người đi tìm.”
Y không lo chuyện Mộ Dung Thiên Tình đơn
thân chạy trốn, điều y lo lắng là có người làm khó dễ nàng ta. Dù gì
trong Nam Hạ này cũng chỉ còn duy nhất Mộ Dung gia có lực về tiền tài,
dù đã suy sụp không ít nhưng căn cơ, thực lực vẫn còn. Có Mộ Dung gia
tương trợ, việc quân lương được giải quyết, tất sĩ khí của binh lính
cũng không còn lo lắng. Lần đối đầu tiếp theo bọn họ sẽ chiếm ưu thế.
Nhưng bây giờ Mộ Dung Thiên Tình lại biến mất, làm sao y không lo lắng,
không gấp gáp cho được? Nếu chuyện hợp tác lần này thất bại, hoặc bị
người khác giành mất, vậy thì kế hoạch mười mấy năm qua coi như bị hủy
trong nháy mắt.
Ngự lâm quân? Có phải y muốn nói với toàn bộ dân chúng Nam Hạ rằng Mộ Dung Thiên Tình rất quan trọng?
Hoàng hậu lại lắc đầu, bác bỏ đề nghị này, “Không được.”
“Mẫu hậu, bây giờ chúng ta phải tranh thủ thời gian, nếu không để người khác giành được thì công sức bao năm sẽ
tiêu tan trong nháy mắt. Chính mẫu hậu đã nói với nhi thần, làm việc
phải quyết đoán, việc hôm nay rất quan trọng, mong mẫu hậu nhanh chóng
hạ chỉ.”
Hoàng hậu biết Mộ Dung Thiên Tình hiện
đang ở đâu, làm sao nàng ta đồng ý cho Tư Đồ Hách dẫn ngự lâm quân đi
tìm được chứ? Nếu phải phái ngự lâm quan đi, chỉ e mọi sự đều bại lộ.
Nhưng nếu cự tuyệt, Tư Đồ Hách sẽ cho là nàng ta không coi trọng chuyện
này.
“Hách nhi, con suy nghĩ kĩ xem liệu Mộ
Dung tiểu thư có từng nói nàng ta để hai thứ này ở đâu không?” Hoàng hậu nhíu mày hỏi, sau lại giải thích, “Bây giờ quyết không thể đánh động
đến ngự lâm quân, bọn chúng vẫn đang dòm ngó con, nếu để bọn chúng phát
hiện ra kế hoạch lần này tất sẽ có suy đoán, dẫn đến không ít phiền
phức.”
“Nhưng mẫu hậu à, nếu Mộ Dung tiểu thư có bề gì thì tâm huyết mười mấy năm của chúng ta cũng hoài phí.” Tư Đồ
Hách hơi cao giọng.
Hoàng hậu vốn đang phiền não, nghe giọng
điệu này càng tức giận hơn, thoáng chốc cơn giận đã lên đến đầu, “Hách
nhi, ngươi như vậy là không coi lời nói của bổn cung ra gì? Bây giờ
không thể manh động, tuyệt đối không được kinh động đến bất kì ai trong
kinh thành. Dẫn theo một tốp lính đi tìm trong thành là được rồi.”
Một tốp lính?
Tư Đồ Hách vô cùng ngạc nhiên, tốp lính
này nằm trong quân dự bị, vai trò vô cùng quan trọng, bây giờ xuất ra là hoàn toàn không cần thiết.
“Mẫu hậu, chuyện này không thể được, tốp
này có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho người, hơn nữa còn là lực lượng quan
trọng. Nếu bây giờ bại lộ ắt sẽ gặp nguy hiểm. Nếu Mộ Dung tiểu thư trộm đồ trong cung, phái ngự lâm quân đi lục soát sẽ hợp tình hợp lý. Thế
nhưng mẫu hậu à, nếu xuất tốp lính này đi, chúng ta sẽ không thể quay
đầu, phải thực hiện kế hoạch. Song bây giờ vật quan trọng vẫn nằm trong
tay Mộ Dung tiểu thư, không thể mượn thế lực của Mộ Dung gia, không có
lương, sĩ khí yếu kém, lúc ấy có hối cũng không kịp.”
Hoàng hậu sững sờ, có vẻ như nàng ta quá
hấp tấp nên không lường đến hậu quả. Nếu để lộ hành tung tốp lính này,
tức sẽ tiết lộ lực lượng nàng ta đang nắm giữ. Bây giờ Độc Cô tướng quân đã sinh lòng nghi ngờ, nếu chưa chuẩn bị sẵn sàng đạ bại lộ thực lực,
rất có thể chính nàng ta sẽ lâm vào thế khkó chuyển mình.
“Đã vậy con đến Trường Thọ cung bẩm báo với Thái hậu đi.” Hoàng hậu mệt mỏi phất tay.
Hai mắt Tư Đồ Hách sáng lên, gật đầu rồi
khuyên nhủ Hoàng hậu đi nghỉ ngơi. Sau khi rời khỏi cung Phượng Nghi thì lập tức đến cung Trường Thọ.
Cùng lúc ấy, ở cửa Thất vương phủ có một tên tiểu tư trẻ đang lo lắng đợi được tuyên vào.
“Ngươi vào đi.”
Sau khi được cho phép, y vội vàng vào trong, lâu lâu lại ngoảnh nhìn ra cửa, dường như lo lắng bị người ta theo dõi.
Thời Bố thấy tên tiểu tư đứng ở cửa điện, chân mày y nhíu lại, gã tiểu tư nhìn trông rất quen, dường như đã gặp ở đâu.
“Vào đi, Thập tam gia đang đợi ngươi.” Nhưng cuối cùng Thời Bố cũng không hỏi.
Gã tiểu tư rất ngạc nhiên, “Tôi, tôi muốn gặp Thất vương gia.” Tiểu thư đã dặn dò, nhất định phải tìm được Thất
vương gia, giao món đồ này tận tay Thất vương gia mới được.
Gia vẫn đang hôn mê, gã tiểu tư này không biết điều còn đòi gặp, sắc mặt Thời Bố lạnh như băng, “Gia không rảnh
gặp ngươi, Thập tam gia đã chờ ở điện, mau vào đi.”
Gã tiểu tư cũng sợ kẻ hung ác, thấy sắc
mặt Thời Bố thay đổi, chợt bầu không khí xung quanh y cũng lạnh lẽo hẳn, không khỏi rụt cổ, e dè nhấc chân bước vào trong.
Tư Đồ Dật thấy có người bước vào, chân mày y cũng nhíu lại, “Ngươi là hạ nhân của Mộ Dung tiểu thư?”
Gã tiểu tư vội thỉnh an, “Dạ dạ, đúng là nô tài.”
“Đứng lên rồi nói.” Sắc mặt Tư Đồ Dật
chẳng tốt hơn chút nào, tuy giọng nói không lạnh lùng bằng Thời Bố nhưng vẫn trấn áp được gã tiểu tư.
Gã tiểu tư đứng dậy, đầu cúi thấp không
dám nhìn người ngồi trên ghế, y muốn gặp Thất vương gia nhưng không dám
nói ra nên đành giữ im lặng.
“Ngươi nói tiểu thư nhà ngươi có thứ gì giao cho Thất ca sao?”
Gã tiểu tư gật đầu, “Dạ phải, Thập tam
gia, nô tài muốn gặp mặt Thất vương gia.” Tiểu thư đã dặn nhất định phải nhìn thấy Thất vương gia mới giao ra vật này, tiểu thư dặn kỹ như thế
hẳn là thứ vô cùng quan trọng, y không thể sơ xuất.
“Có thứ gì cứ giao cho bổn vương, Thất
vương gia hôn mê chưa tỉnh, ngươi không thể gặp huynh ấy.” Tư Đồ Dật tự
hỏi, rốt cuộc Mộ Dung Thiên Tình có vật gì cần giao cho Thất ca? Rốt
cuộc là thứ gì mà gã tiểu tư lại cố chấp như thế, nhất định phải giao
tận tay cho Thất ca? Hôm ấy khi Thất ca thay nàng ta đỡ một tên cũng chỉ để lại một câu nói, chẳng lẽ câu nói kia chứa hàm ý và nàng ta đã lĩnh
ngộ?
“Nhưng tiểu thư đã dặn nhất định phải nhìn thấy Thất vương gia mới được giao vật.” Gã tiểu tư vẫn cứng đầu đáp.
“Tiểu thư nhà ngươi đâu? Vì sao không
đích thân đến đây? Nên nhớ Thất ca bị thương cũng vì nàng ta.” Tư Đồ Dật càng nghĩ càng thấy giận thay Thất ca. Mộ Dung Thiên Tình, từ trước đến nay y vẫn không thích nàng ta, sự tình ra ngày hôm nay bản thân y cũng
không hiểu vì sao Thất ca lại làm thế!
“Tiểu thư, nô tài cũng không rõ. Hôm qua
tiểu thư dặn dò nô tài đợi ở phía sau quán Hương Vị, nói là giờ Thìn hôm nay sẽ đến gặp nô tài. Tiểu thư nói, nếu giờ Thìn mà người không xuất
hiện, nô tài phải giao cái bao này đến Thất vương gia, tự tay trao cho
Thất vương gia. Nô tài chờ mãi, giờ Thìn cũng qua mà chẳng thấy tiểu thư đâu nên mới vội chạy đến Thất vương phủ.” Gã tiểu tư sợ hãi giải thích, y vừa lo lắng cho tiểu thư, vừa sợ Thập tam gia không tin y.
Hôm qua Mộ Dung Thiên Tình đã an bài như thế? Nàng ta đã biết điều gì? Trong bọc kia là những thứ gì?”
“Đưa lên cho bổn vương xem, đồ đã đưa đến, người có thể về.”
Gã tiểu tư lắc đầu, “Không được, tiểu thư đã dặn nô tài nhất định phải trao tận tay Thất vương gia.”
Nói xong, gã tiểu tư vẫn ôm chặt cái bọc trước ngực.
Sắc mặt Tư Đồ Dật thay đổi, “Bây giờ Thất ca nằm liệt trên giường, vì cứu tiểu thư nhà ngươi mà đến bây giờ vẫn
hôn mê chưa tỉnh, ngươi lấy tư cách gì đòi gặp Thất ca? Thất ca há có
phải người ngươi muốn gặp là người? Đồ đã đưa đến thì nhiệm vụ của ngươi cũng đã xong, quay về báo với tiểu thư nhà ngươi rằng, nếu không đến
cửa nhận lỗi, coi chừng bổn vương không tha cho nàng ta.”
Tư Đồ Dật vốn khí phách đầy mình, tuy lúc ẩn lúc hiện, tuy rất mỏng manh nhưng nếu quan sát kĩ vẫn có thể nhận ra.
Toàn thân gã tiểu tư run lên, y nhìn cái bọc trong ngực, đắn đo một chút rồi giao ra.
Thời Bố bước vào nhận lấy bọc nọ, “Ngươi về đi.” Sau đó đi đến đặt cái bọc trước mặt Tư Đồ Dật.
Gã tiểu tư thấy vậy, thân hiểu đạo lý bo bo giữ mình là như thế nào, bèn vội vàng lui ra ngoài.
Tư Đồ Dật mở bao vải ra, phát hiện bên
trong chỉ có giấy khế ước, ngoài ra còn có một vật hình hổ thì không
khỏi ngẩn ra. Xem kĩ tờ giấy kia, y kinh ngạc đến nỗi đứng bật dậy, sao, sao lại là thứ này?
Đây là khế ước của Mộ Dung gia!
Thứ như vậy vì sao Mộ Dung Thiên Tình lại giao cho Thất ca? Chẳng phải nàng ta định hợp tác với Bát ca hay sao?
Khi nhìn đến những dòng cuối, Tư Đồ Dật
thấy dược mấy chữ; Thập tam gia, đây là khế ước và tín vật của cửa hàng
nhà Mộ Dung, xin ngài chuyển cho Thất vương gia, xin Thất vương gia tha
thứ cho sự ấu trĩ và vô tri của Thiên Tình. Chính nhờ lời nhắc nhở của
Thất vương gia, ta vào đã vào hang cọp, thân bất do kỷ. Sau này xin Thập tam gia hãy cẩn thận với những người bản thân cho là đáng nghi ngờ, nếu ta có mệnh hệ gì, là người nọ đã ra tay hành động.
“Mau, mau chặn gã tiểu tư kia lại.” Tư Đồ Dật quay sang hét lên với Thời Bố.
Thời Bố lập tức xoay người ra ngoài, nhưng một lát sau đã trở về, “Thập tam gia, người nọ đã chết.”
Y vừa bước đến cửa đã thấy gã tiểu tư ngã sấp, lại gần kiểm tra thì đã không còn thở.