Y, chẳng phải y đang ở Huyết sơn sao? Vì sao lại xuất hiện trong cung?
Tim Hoàng hậu đập liên hồi, nỗi sợ lan tỏa trong lòng, giọng nói dù hơi ngạc nhiên nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thản.
Độc Cô Phi bước thẳng vào trong, dưới ánh nến lập lòe, y liếc nhìn Hoàng hậu, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh, “Gần đây thế nào?”
Cuối cùng Hoàng hậu cũng định thần lại, nàng ta ngồi xuống bên cạnh, thản nhiên đáp, “Vẫn tốt.”
May là nàng ta đã để đám cung nhân lui từ trước, nếu để bọn họ nhìn thấy e sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Ngươi ra tay với công chúa?” Thời gian
cấp bách, Độc Cô Phi cũng hỏi thẳng, nếu lời công chúa nói là thật, y
phải thanh lý môn hộ cho ổn thỏa.
Mặt Hoàng hậu biến sắc, dù dưới ánh nến lập lòe khó phát hiện nhưng không qua được mắt Độc Cô Phi, song y không lên tiếng.
“Tướng quân nghĩ ta có năng lực đến thế sao?”
Hoàng hậu có gắng giữ vẻ bình thản, giọng nói đã chuyển sang sắc thái tức giận, lại có vẻ bất mãn với sự hoài
nghi của Độc Cô Phi, lại vừa như đang phủ nhận điều gì.
Độc Cô Phi cười lạnh lùng, “Có dám hay
không tự bản thân ngươi biết. Hôm nay bổn tướng quân đến đây chỉ muốn
nhắc nhở ngươi một chút, chớ làm chuyện không nên làm, bằng không ngươi
sẽ biết hai chữ hối hận viết ra sao.”
Sau khi bỏ lại câu này, Độc Cô Phi đứng
dậy xoay người đi về phía cửa, “Trong khoảng thời gian này sẽ có hành
động, ngươi nhớ chú ý.”
Dứt lời, thân ảnh đã biến mất trong màn đêm.
Bóng dáng Độc Cô Phi vừa khuất, Hải công
công cũng lách mình đi ra, thấy Hoàng hậu run lên vì tức giận, y bèn bến giúp đấm lưng, hi vọng Hoàng hậu sẽ dễ thở hơn.
Một lúc lâu sau, Hoàng hậu mới trấn tĩnh
lại, sắc mặt lạnh như băng, “Hắn dựa vào đâu nói năng như thế với bổn
cung? Chẳng qua chỉ là một tướng quân nho nhỏ, còn mong đến khi ấy leo
được lên đầu bổn cung ngồi sao?”
Hải công công hùa theo, “Nương nương nói
phải lắm, hắn ta như vậy tất sẽ gặp báo ứng, nương nương đừng giận nữa,
không đáng để người hao tâm tổn sức.”
Lời nói ngon ngọt của Hải công công chính là thứ Hoàng hậu muốn nghe lúc này, hơi thở cũng điều hòa hơn, “Sao
ngươi lại đến đây?”
Lúc này đã không còn sớm, cung nhân đa phần đều đã nghỉ ngơi, sao Hải công công còn bắt gặp được?
Hải công công bất đắc dĩ cung kính đáp,
“Nương nương quên rồi sao, cách đây mấy hôm nương nương dặn nô tài cứ
vài canh đến Phượng Nghi cung kiểm tra. Nô tài nghe thấy bên này có
động, vốn nghĩ là đến lúc, nào ngờ là Độc Cô tướng quân.”
Bấy giờ Hoàng hậu mới nhớ ra lời dặn của mình, nàng ta thở dài, “Ta già rồi, trí nhớ cũng không còn tốt.”
Hải công công vội vàng đáp, “Nương nương
đừng nói thế, thanh xuân mãi ở lại bên người, trong cung biết bao phi tử nhưng ai so ra cũng kém người, nương nương đừng nói những lời khiến
mình nghe cũng khó chịu.”
Hoàng hậu không kìm được mà phì cười, Hải công công thật biết lừa người, thế nhưng những lời này lọt tai lại
khiến nàng ta cảm thấy dễ chịu, “Tiểu Hải Tử, cũng chỉ có ngươi hiểu tâm ý của bổn cung.”
Hải công công quỳ sụp xuống trước mặt Hoàng hậu, “Nương nương thứ tội, hành động lần trước nô tài đã thất bại.”
Hành động y nhắc đến ở đây chính là lần
ám sát Kiều Linh Nhi, Hoàng hậu vừa nghe đã hiểu. Nhưng chuyện này cũng
không thể trách y, trách nhiệm không thể đổ lên đầu một mình y. Nếu
Thiến Vân lão nhân không xuất hiện, Kiều Linh Nhi hẳn đã bỏ mạng, như
vậy nàng ta càng tiện bề ra tay.
“Chuyện này không trách ngươi được, mau đứng lên đi.”
“Đa tạ ân điển của nương nương.”
“Ngươi khẳng định Kiều Linh Nhi không
nhìn thấy ngươi?” Nếu Kiều Linh Nhi không phát hiện ra Hải công công,
vậy thì là do người bên cạnh Độc Cô tướng quân phát hiện ra rồi đi bẩm
báo, cho nên tướng quân mới biết chuyện này.
“Khi ấy nô tài đứng rất xa, hơn nữa còn
che mặt, nàng ta không phải người tập võ, hẳn là không nhìn thấy. Nô tài dám khẳng định không phải do Kiều tiểu thư phát hiện ra nô tài.” Hải
công công nhớ lại tình hình khi ấy, lập tức đưa ra một câu trả lời với ý khẳng định.
Hoàng hậu không nói gì, nàng ta chau mày
suy tư thật lâu, sau mới cất tiếng, “Độc Cô tướng quân đã biết chuyện
này, hôm nay tìm đến đây không phải chỉ muốn nhắc nhở ta, mà còn muốn
nói cho ta biết rằng, y đã sinh lòng phòng bị ta. Ngươi mau đưa Mộ Dung
Thiên Tình đến đây, ta có chuyện muốn hỏi cô ta.”
“Ngay bây giờ sao ạ?”
“Phải, ngay bây giờ.”
“Dạ, nô tài tuân lệnh.”
Mộ Dung Thiên Tình cũng một phen kinh
hãi, đã bao ngày ngủ không yên giấc, nay Hải công công đột nhiên xuất
hiện càng khiến nàng ta hoảng loạn hơn, giật mình suýt thốt thành tiếng. Cũng may Hải công công nhanh tay, kịp thời bịt miệng nàng ta mới ngăn
được tiếng thét chói tai.
“Hoàng hậu nương nương muốn gặp ngươi.”
Hải công công vừa nói xong đã lập tức điểm huyệt ngủ của Mộ Dung Thiên
Tình rồi đưa nàng ta đi.
Khi Mộ Dung Thiên Tình tỉnh lại, trong
nháy mắt chưa xác định được mình đang ở đâu nên không tránh khỏi lo sợ.
Song chỉ trong tích tắc, trong đầu nàng ta lóe lên những chuyện đã phát
sinh, đôi mắt kia mỏ to, phát hiện ra Hoàng hậu đã yên vị bên cạnh mình, vội vàng quỳ xuống, “Dân nữ thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu hơi nhíu mày, “Đừng nói lớn, bổn cung gọi ngươi đến đây là có chuyện muốn nói với ngươi, đứng dậy đi.”
“Dạ, Hoàng hậu nương nương.” Từ sau khi
tiếp xúc với Hoàng hậu nương nương, Mộ Dung Thiên Tình mới biết thế nào
gọi là thiên ngoại hữu thiên, thế nào gọi là tàn nhẫn, máu lạnh, sợ hãi. Trước đây nàng ta luôn cho rằng Kiều Linh Nhi là người ghê gớm nhất,
thế nhưng hôm nay đã hiểu, vị Hoàng hậu ngồi trước mặt đây mới chính là
người kinh khủng nhất.
“Nghe nói mấy hôm trước, Thất vương gia
vì cứu Mộ Dung tiểu thư nên bị thương?” Hoàng hậu nhận lấy chén trà nóng từ tay Hải công công, khẽ nhấp một ngụm nhỏ rồi mới cất tiếng.
Toàn thân Mộ Dung Thiên Tình run lên,
nàng ta không ngờ rằng Thất vương gia lại xả thân cứu mình. Đến nay chỉ
biết ngài vẫn hôn mê bất tỉnh, chưa có thêm bất kì tin tức gì, nàng ta
cũng không thể vào Thất vương phủ, thật sự rất nóng lòng.
“Được Thất vương gia ra tay cứu giúp, quả là cái phúc của Mộ Dung tiểu thư.” Hoàng hậu thản nhiên cười, trong nụ
cười ẩn chứa sự lạnh lùng, “Thất vương gia luôn tránh tiếp xúc với nữ
tử, ấy vậy là lại quan tâm đến Mộ Dung tiểu thư như thế.”
Trong lòng Mộ Dung Thiên Tình hỗn loạn,
nàng ta đã từng nuôi mộng làm Thất vương phi, thế nhưng càng về sau càng nhận ra có những việc nàng ta không thể với tới, cũng khiến nàng ta
hiểu rõ giai nhân trong lòng Thất vương gia là ai. Kế đó, sau khi gia
thay đổi, nàng ta cũng đến kinh thành, có qua lại với Bát vương gia. Bây giờ Thất vương gia vì nàng ta mà bị thương, trong lòng thật sự không dễ chịu.
“Cẩn thận tiền của, Hoàng hậu…” – đó là
những lời Thất vương gia nói trước khi hôn mê, nàng ta suy nghĩ mãi đến
hôm nay vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không biết Thất
vương gia ám chỉ điều gì, hay là muốn nhắc nhở nàng cái gì. Lẽ nào
chuyện này có liên quan đến Hoàng hậu? Nhưng những năm gần đây nhờ có
Hoàng hậu và Thất vương gia giúp đỡ mới đạt được thành công như ngày hôm nay. Thất vương gia nói vậy là có ý gì?
“Tội của dân nữ đáng chết vạn lần, hại
Thất vương gia bị thương, mong Hoàng hậu nương nương tha tội.” Mộ Dung
Thiên Tình vội vàng cúi đầu, làm ra vẻ ăn năn.
Hoàng hậu thở dài, “Đến nay Thất vương
gia vẫn chưa tỉnh, không thể nào điều tra chuyện đã xảy ra, ngươi và Hải công công làm một bản khai, rồi để bọn họ đi điều tra, xem xem rốt cuộc là kẻ nào phá rối sau lưng, muốn mưu hại ngươi.”
Mộ Dung Thiên Tình ngẩng đầu ngạc nhiên, “Hoàng hậu nương nương nói có người muốn mưu hại dân nữ?”
“Nếu không phải có người muốn hại ngươi,
vì sao mũi tên kia lại hướng về phía ngươi? Nếu không nhờ Thất vương gia đỡ thay, chỉ e ngươi đã về chầu Diêm Vương.” Hải công công không hài
lòng nói.
Sắc mặt Mộ Dung Thiên Tình biến đổi, nàng ta há hốc mồm không thốt nên lời. Có lẽ từ lâu luôn có người muốn lấy
mạng nàng ta, nhưng không ngờ bọn họ lại động thủ khi có Thất vương gia
bên cạnh. Nếu như không có Thất vương gia, bọn họ sẽ không ra tay?
“Ngươi không cần lo lắng, chẳng qua bọn
họ bị tiền tài làm mờ mắt, sau khi điều tra rõ ràng sẽ giải về quy án,
chuyện tương tự sẽ không xảy ra nữa.” Giọng Hoàng hậu vẫn mềm mại, dịu
dàng, nhưng lại không giấu được sự tàn ác.
Phải, là độc ác, chí ít là Mộ Dung Thiên
Tình cảm thấy như vậy. Từ lúc nàng ta tỉnh lại, nàng ta luôn cảm giác
trong điện ngập tràn sự tàn bạo, ác độc vô cùng mãnh liệt. Thế nhưng từ
trước đến nay Hoàng hậu luôn dịu dàng, trang nhã, sao sự tàn ác lại xuất hiện ở đây?”
“Dạ, dân nữ hiểu.”
“Giữa đêm khuya mà còn để Hải công công
đưa ngươi vào cung thật là làm khó ngươi, nhưng bổn cung không ngủ dược, muốn tìm người trò chuyện, lại biết ngươi giỏi ca múa, biết ăn nói, nên mới sai Hải công công đưa ngươi đến giúp bổn cung giải sầu.”
Nghe lời giải thích của Hoàng hậu, trong
lòng Mộ Dung Thiên Tình thả lỏng ít nhiều, “Hoàng hậu nương nương đừng
nói vậy, được tiến cung bầu bạn với nương nương là phúc của dân nữ. Có
lẽ vì nương nương ưu lo quá độ nên mới mất ngủ.”
Lúc này, Hải công công không được phép
phạm sai lầm dù nhỏ nhất, nghe Mộ Dung Thiên Tình nói vậy thì nổi giận,
lập tức quát khẽ, “Lại còn dám tùy tiện phỏng đoán tâm tư của Hoàng hậu
nương nương, ngươi chán sống rồi à?”
Mộ Dung Thiên Tình ngẩn ra, vội vàng cúi đầu, “Dân nữ đáng chết, dân nữ đáng chết.”
Hoàng hậu lạnh lùng quát Hải công công, “Tiểu Hải Tử, không được vô lễ.”
“Dạ, nô tài biết tội.”
Hoàng hậu lại nhoẻn cười, “Mộ Dung tiểu
thư đừng ngạc nhiên, Tiểu Hải Tử đến để mua vui cho bổn cung, dạo gần
đây bổn cung suy nghĩ nhiều, có thể chính vì vậy mới sinh mất ngủ.”
Mộ Dung Thiên Tình đã hiểu, càng nói càng sai, nàng ta chỉ cười nhẹ như ý đáp lại chứ không lên tiếng.
“Không biết Mộ Dung tiểu thư và Hách nhi
hợp tác ra sao?” Hoàng hậu nâng chung trà lên, khẽ nhấp một ngụm rồi đặt xuống, cất tiếng hỏi.
Đây là đề tài giải sầu của nàng ta sao?
Mộ Dung Thiên Tình thoáng ngây ra, sau mới gật đầu, “Đã bàn bạc xong,
bước kế tiếp còn đợi Bát vương gia an bài.”
Lần hợp tác này dính dáng đến cả họ Mộ Dung, nên không được phép có bất kì sai lầm nào, vì thế mà nàng ta mới vào kinh sớm.
Hoàng hậu lại cười, “Vậy thì tốt, nếu đã dặn dò xong xuôi, Mộ Dung tiểu thư có thể rời kinh.”
Mộ Dung Thiên Tình lại ngẩn ra, nàng ta có thể rời kinh? Chẳng phải tiếp theo còn có chuyện cần hợp tác hay sao?”
Thấy Hải công công tiến về phía mình, đầu óc Mộ Dung Thiên Tình vừa mơ màng nay đã tỉnh táo rõ ràng, “Hoàng hậu
nương nương, người, người nói vậy là có ý gì?”
Hoàng hậu lại cười khẽ, nàng ta không nói gì mà chỉ liếc mắt với Hải công công, ngầm ý bảo Hải công công động thủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT