“Tráng dương hoàn?” Tư Đồ Dật lập lại
trong vô thức, sau khi nhìn thấy Thời Bố gật đầu xác nhận mới rống lên
hai tiếng, “Vì sao?”
Thời Bố hiểu rõ tính tình Thập tam gia,
dù đập vỡ sa bàn cũng phải hỏi cho ra, chuyện hắn biết cũng không ít nên đã thành thật trả lời, “Tiểu thư khiến Mộ Dung thiếu gia nát trứng, cho nên gia sai thuộc hạ đi tặng một viên tráng dương hoàn.”
Nát… nát trứng?
Trứng gì chứ? Trứng gà? Trứng vịt? Hay là trứng ngỗng? Nhưng mà nát trứng với tráng dương hoàn thì liên quan quái gì đến nhau chứ, vì sao phải tặng tráng dương hoàn cho phủ Mộ Dung?
“Trứng gì nát?”
“Thuộc hạ không rõ, thế nhưng khi nãy ở
bên hồ, tiểu thư đã ra tay với Mộ Dung công tử. Mà nơi động thủ hình như là bụng dưới của Mộ Dung công tử.” Gương mặt Thời Bố lúc này không tỏ
vẻ gì, dường như chỉ đang thuật lại một chuyện rất đỗi bình thường.
Khóe môi Tư Đồ Dật khẽ giật một cái, bụng dưới… Tiểu nữ tử kia đúng là to gan! Thế nhưng dù là bụng dưới thì liên quan quái gì đến trứng chứ.
“Được rồi, ngươi đi đưa lễ vật đến phủ Mộ Dung trước đi, ta đi tìm Linh Nhi chơi đây.” Bỏ lại một câu này, Tư Đồ
Dật xoay người đi thẳng.
Thời Bố vốn định gọi Thập tam gia lại,
dặn người chớ nên tùy tiện hỏi han. Song, định cũng chỉ là định, thôi bỏ đi, hắn xoay người đi đến Mộ Dung phủ.
Kiều Linh Nhi vừa ngả lưng trên chiếc
xích đu trong vườn thì Tư Đồ Dật đến, dáng vẻ hấp tấp ra chiều không
biết phải nói gì. Xem ra dạo gần đây anh ta rảnh rang quá thể rồi, chắc
phải xin Tư Đồ Hiên phái anh ta đi làm nhiều việc hơn nữa mới được, cứ
nhàn rỗi thế này Vân Lam của nàng sẽ bị người ta cướp đi mất.
Tư Đồ Dật quay sang cười với Vân Lam, “Vân Lam, vết thương trên mặt cô hết đau rồi chứ?”
Vân Lam đỏ mặt, cúi đầu thẹn thùng, “Đa tạ Thậm tam gia quan tâm, nô tỳ không còn đau nữa.”
Khóe môi Kiều Linh Nhi giật nhẹ, câu hỏi
này của Tư Đồ Dật thật chẳng khác nào không hỏi. Đã lâu thế mà vết
thương còn đau thì Vân Lam sống thế nào đây?
Hai người này quá bộc trực rồi.
Tư Đồ Dật không để ý đến Vân Lam nữa, hắn ngồi xuống bên cạnh Kiều Linh Nhi rồi vui vẻ lên tei61ng, “Linh Nhi, ta có chuyện muốn hỏi cô.”
Kiều Linh Nhi chớp mi, “Thập tam gia có gì cứ nói thẳng.”
Tư Đồ Dật chưa từng khách khí với Kiều
Linh Nhi, lúc này lại càng không, hắn thẳng thắn hỏi, “Ban nãy khi ở bên bờ sông, cô ra tay với Mộ Dung công tử?”
Kiều Linh Nhi gật đầu.
“Sao cô dám ra tay với hắn ta?”
“Vì sao không dám chứ?” Nàng nhíu mày tỏ
vẻ không vui, ra tay như thế là nhẹ nhất rồi, nếu không phải nể mặt Thất vương phủ từng hợp tác với Mộ Dung gia, nàng đâu có dễ dàng tha thứ cho tên Mộ Dung Thiên Vũ kia như thế.
Tư Đồ Dật không biết phải nói gì, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần, dè dặt hỏi, “Linh Nhi, vì sao cô khiến
Mộ Dung công tử nát trứng, vì sao Thất ca phải tặng tráng dương hoàn cho Mộ Dung công tử?”
Kiều Linh Nhi nâng chén trà Vân Lam vừa
dâng lên, vừa nhấp một ngụm nhỏ thì câu hỏi kia của Tư Đồ Dật đã lọt vào tai, nàng chẳng màng đến thể diện mà phun, phun hết số trà trong miệng
ra, vừa phun vừa ho sặc sụa.
Vân Lam trừng mắt nhìn Tư Đồ Dật, “Thập
tam gia, sau này ngài đừng nói đùa lúc tiểu thư đang uống trà, ngài xem
kìa, giờ thì hay rồi, định làm sặc chết tiểu thư chắc.”
Tư Đồ Dật thấy Kiều Linh Nhi ho sặc sụa,
trong lòng cũng tự thấy xấu hổ, “Linh Nhi, cô đừng kích động, coi như ta chưa hỏi. Ạch, ta còn có việc, cáo từ.”
Nói xong hắn lập tức biến mất.
Kiều Linh Nhi hít thở lại bình thường mới trợn mắt nhìn về phía cửa, dường như nàng đang lườm nguýt kẻ vừa chạy
biến khỏi nơi này.
Tư Đồ Hiên tặng tráng dương hoàn cho phủ Mộ Dung à? Xem ra lại có trò để chơi rồi.
Nhớ lại lúc ấy, lòng Kiều Linh Nhi lại
nhói đau, ánh mắt nàng u ám thậm chí còn nhuốm ý hận, nàng đoán không
sai, nhất định là người kia.
Vân Lam bỗng thấy sốt ruột, ánh mắt của
tiểu thư sao đau thương đến thế, hơn nữa còn rõ ràng, còn quen thuộc
nhường này, chẳng lẽ là…
“Tiểu thư, người đang nghĩ đến…”
Vân Lam còn chưa dứt lời đã bị Kiều Linh Nhi cắt ngang, “Ngươi lui xuống trước đi, ta muốn yên tĩnh một lát.”
Vân Lam vâng mệnh lui xuống, trên đường
thì đụng phải Thời Thiến, nàng ta bèn ghé tai Thời Thiến nói nhỏ, “Thời
Thiến, tiểu thư tâm tình không tốt, chúng ta đừng quấy rầy người.”
Thời Thiến chau mày nhìn nữ tử một thân
bạch y kia, một màu trắng tinh khiến đã vương màu buồn, chân mày nàng ta càng nhíu chặt, trong cũng chợt đau thương, có phải tiểu thư đang nghĩ
đến người kia?
Bên này, Tư Đồ Dật đang vội vàng chạy đến thư phòng chịu tội, coi như là tìm đáp án xem rốt cuộc trứng nát là cái thứ gì.
“Thất ca, thất ca, huynh đang bận gì thế?” Vừa bước vào phòng Tư Đồ Dật đã hét lên.
Tư Đồ Hiên ngẩng đầu tỏ ý không vui, “Lúc nào đệ cũng kích động như thế à?”
Tư Đồ Dật cười hì hì, chẳng để tâm đến lời răn dạy của Thất ca, “Thất ca, đệ có chuyện muốn hỏi huynh.”
“Chuyện gì, nói.” Tư Đồ Hiên thả quyển sổ trong tay xuống, cầm quyển sách bên cạnh lên xem, chẳng buồn liếc mắt nhìn Tư Đồ Dật.
Tư Đồ Dật cũng chẳng bận tâm, vẫn hào hứng hỏi, “Thất ca, trứng nát là cái gì?”
Tư Đồ Hiên hơi khựng lại, bàn tay to lớn chạm nhẹ vào vài tờ giấy trong quyển sách, “Đệ nghe từ này ở đâu?”
Thất ca hỏi như thế nhất định là có ẩn ý, Tư Đồ Dật càng phấn chấn, “Khi nãy đệ gặp Thời Bố, Thời Bố đã nói như
vậy. Thất ca, vì sao huynh sai Thời Bố tặng tráng dương hoàn cho Mộ Dung công tử? Thế chẳng phải là không hay lắm sao?”
Cuối cùng Tư Đồ Hiên cũng đặt quyển sách
xuống, miễn cưỡng ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh đậu lại trên mặt Tư Đồ
Dật, “Đệ có biết tác dụng của tráng dương hoàn?”
Tư Đồ Dật rất không vui, vấn đề Thất ca đang hỏi đến đúng là…
“Biết, chẳng phải là để…”
Tư Đồ Hiên chẳng đợi đệ đệ mình nói xong
đã cắt ngang, “Nếu ta tặng tráng dương hoàn cho bên ấy, đó là vì ta suy
nghĩ cho hậu thế của Mộ Dung gia.”
Tư Đồ Dật không còn lời nào để phản biện, cũng không dám phản bác, chỉ biết thầm thở dài. Thất ca, hảo ý của
huynh e là Mộ Dung gia không muốn nhận, cũng chưa chắc đã cảm kích, có
ai mà vui vẻ nhận lấy tráng dương hoàn do người khác tặng chứ? Có ai vui vẻ gì để người khác biết bản thân mình… bất lực chứ?
Thế nhưng tặng tráng dương hoàn với trứng nát thì liên quan gì đến nhau?
“Đúng là Thất ca, suy nghĩ rất chu đáo.
Nhưng Thất ca à, thứ đó và trứng nát có liên quan sao? Vì sao Linh Nhi
lại khiến Mộ Dung công tử nát trứng, còn huynh lại tặng tráng dương
hoàn?”
Tư Đồ Hiên không tỏ vẻ gì trước câu hỏi
của Tư Đồ Dật, sau mới đáp lời, “Đệ có biết thái giám thiếu hụt chỗ nào
không? Chính là ý đó.”
Tư Đồ Dật khiếp hãi, hắn còn chuyện muốn
hỏi nhưng Thất ca đã hạ lệnh, “Nếu rảnh rỗi thì đi mà xử lý chuyện nhà
xưởng cho tốt, ngày mai ta và Linh Nhi sẽ lên đường đến Lưu Vân, sau đó
hồi kinh. Mọi chuyện sau này giao cả cho đệ.”
Tư Đồ Dật bị lái sang chuyện khác, phải rồi, Thất ca còn phải hồi kinh.
“Thất ca, như thế không hay đâu. Ý chỉ của Hoàng tổ mẫu là muốn huynh tháng này…”
“Hoãn lại một hai ngày cũng không trở ngại gì.” Giọng Tư Đồ Hiên rất lạnh, khuôn mặt tuấn tú càng lạnh lẽo hơn.
“Hoàng tổ mẫu sẽ không trách tội, thế
nhưng những người khác sẽ xì xào nhỏ to, hơn nữa đến khi ấy Thất ca
huynh đưa Linh Nhi quay về, chỉ sợ Bát ca lại…”
Tư Đồ Dật cũng chưa nói hết ý, Thất ca
vừa đuổi đám người Tự Khúc Doanh về kinh thành, kinh thành lắm kẻ đa
đoan, đến khi ấy lại gây thêm phiền phức cho Thất ca. Nếu bây giờ đám
người Lưu Vân kia tìm họ gây chuyện, há chẳng phải Thất ca…
“Sớm muộn gì cũng thế, đệ không cần lo
lắng quá nhiều, đến khi ấy ta sẽ để Tả Sấm lại hỗ trợ, đệ xử lý mọi việc xong thì lên đường hồi kinh. Khi ấy có lẽ ta đã về đến kinh thành rồi.”
Khi ấy hồi kinh, hiển nhiên là một màn tinh phong huyết vũ, chỉ lo không biết cô gái nhỏ kia làm sao chấp nhận đây.
Bỗng nhiên hắn muốn tìm cách giấu biệt nàng đi.
Tư Đồ Dật vâng lệnh ra ngoài làm việc.
So ra không khác Thất vương phủ là bao, phủ Mộ Dung cũng không yên bình.
Gia đinh đưa Mộ Dung Thiên Vũ về lại Mộ
Dung phủ, Mộ Dung Phục vô cùng lo lắng, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sao Vũ nhi lại thành ra thế này?”
Đám gia đinh sợ đến run rẩy, đồng loạt quỳ sụp xuống nhận tội, “Lão gia tha mạng, phu nhân tha mạng.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Phục quát lớn.
Mộ Dung phu nhân thì khóc lóc thảm thiết, “Lão gia, Vũ nhi thế này hay là mời đại phu đến xem qua trước đã. Giờ
thành ra thế này… Biết làm thế nào cho phải?”
Bà trong chỗ con trai che chắn, nếu thật sự hạ bộ có vấn đề, Mộ Dung gia biết phải làm sao đây?
Mộ Dung Phục hối hả sai hạ nhân đi mời đại phu.
Tuy nhiên nửa canh giờ trôi qua, vô số đại phu ra ra vào vào, ai nấy đều lắc đầu khiến Mộ Dung Phục rất lo lắng.
“Lão gia, Tình nhi đâu? Chẳng phải trước
đây Tình nhi gặp được một vị đại phu giỏi lắm sao? Mau bảo Tình nhi đi
mời đại phu, Vũ nhi dần tốt lên thôi.” Mộ Dung phu nhân gào khóc.
Mộ Dung Thiên Tình vẫn đang nghỉ ngơi,
Lãnh Tú vội vã chạy vào quỳ xuống khấu đầu, “Tình nhi, ta xin muội, muội hãy cứu lấy đại ca, chàng sắp không xong rồi.”
Mộ Dung Thiên Tình nhíu mày, người nọ ban sáng còn vui vẻ gây sự với nàng ta kia mà? Sao bây giờ lại thành ra sắp chết?
Hừ, lại dùng chiêu chứ gì? Muốn giả chết để chiếm đoạt tất cả gia sản của Mộ Dung gia sao?
“Muội nào phải đại phu, tìm muội ích gì chứ. Tẩu tẩu, tẩu tìm nhầm người rồi.”
Mộ Dung Thiên Tình lãnh đạm đáp, những
lời này vừa vặn lọt vào tai Mộ Dung Phục khiến ông không khỏi nổi giận,
“Ngươi đúng là nghiệt chủng, đại ca mình sắp đến hoàng tuyền cũng không
giúp một tay.”
Mộ Dung Phục hiểu tính cách Mộ Dung Thiên Tình, cũng hiểu nàng ta không dễ gì chịu ra tay, cho nên mới đích thân
đến, không ngờ lại nghe được một câu này, có thể nào không giận sao?
Mộ Dung Thiên Tình vốn còn giữ chút quyến luyến nhỏ nhoi với Mộ Dung gia. Nhưng ngay lúc này đây, tất cả đã vụn vỡ.
Nàng ta là nghiệt chủng của Mộ Dung gia, nếu không vì Mộ Dung gia thì bị vứt bỏ.
Đã vậy việc gì nàng ta phải ra tay tương trợ?
“Cha chửi câu này hay lắm, con đúng là
không muốn giúp ca ca một tay. Huynh ấy chết rồi chẳng phải Mộ Dung gia
sẽ thuộc về con sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT