Mộ Dung gia của ngày hôm nay đã không còn là Mộ Dung gia năm đó, về mặt buôn bán thì vẫn phát triển ở phố cũ,
nhưng trong lòng mọi người, Mộ Dung gia đã dần dần rời xa, thậm chí
không phải rời xa, mà là biến mất.
Mộ Dung gia của ngày xưa, cửa lớn cũng bị các bà mai đạp hỏng. Thế nhưng hôm nay, dù là bà mối mát tay nhất ở
Liễu Thành đến cửa cũng chưa chắc có người bằng lòng đến. Không kẻ nào
có thể chấp nhận một người không còn trinh tiết, càng không có ai đồng ý làm chuyện không có khả năng thành công, biết rõ không thể mà vấn cố
làm họa có là kẻ ngu!
Mộ Dung Thiên Vũ nhận ra sự châm chọc
trong lời nói của Kiều Linh Nhi, thoáng chốc đã bùng lửa giận. Mộ Dung
Thiên Tình là nỗi sỉ nhục của Mộ Dung gia, hôm nay bị Kiều Linh Nhi nói
mát, tất cả đều là tại Mộ Dung Thiên Tình!
“Lời này của Kiều tiểu thư là có ý gì?
Phải chăng là muốn miệt thị họ Mộ Dung ta? Kiều tiểu thư đừng quên, Mộ
Dung gia và Thất vương gia vẫn đang duy trì quan hệ hợp tác.”
Kiều Linh Nhi lạnh lùng cười, ánh mắt
nàng tỏ vẻ khinh khi như chẳng đáng, sau lại tiếp tục ngắm mặt nước
trong veo, “Mộ Dung gia không sai, song ta cũng muốn nói cho Mộ Dung
công tử biết, người không phạm ta thì ta không phạm người.”
Người không phạm ta thì ta không phạm người?
Lửa giận trong lòng Mộ Dung Thiên Vũ càng bốc cao, nhưng giọng nói vẫn lạnh tanh, không chút giận hờn, “Chẳng hay Mộ Dung gia đã phạm Kiều tiểu thư khi nào, mà khiến Kiều tiểu thư mất
hứng như thế?”
Kiều Linh Nhi hơi ngẩn ra, không ngờ Mộ
Dung Thiên Vũ có thể khống chế cơn giận của mình trong nháy mắt, cũng
khá lắm. Thế nhưng chút hứng thú của nàng vừa vất vả thành hình đã bị
hắn vứt cho một câu tan nát.
“Ở Liễu Thành này, chuyện bổn công tử
muốn làm không ai có thể ngăn cản, dù bổn công tử muốn vào Thất vương
phủ cũng khkông đến lượt Kiều tiểu thư cô định đoạt, cho nên sau này
đừng đứng ỷ thế trước mặt bổn công tử.”
Chân mày Kiều Linh Nhi hơi nhíu lại, nàng biết hắn đã say vì mùi rượu còn nồng nặc trên người, hơn nữa toàn thân
hắn cũng lắc lư bất ổn. Tạm thời bây giờ không muốn đôi co với hắn, nàng lắc đầu xoay người toan bỏ đi.
“Cô đứng lại đó cho ta, ta còn chưa nói hết.” Mộ Dung Thiên Vũ gầm lên.
“Ngươi đang nói chuyện với ai vậy.” Thời
Thiến hét lớn, nàng ta không chịu nổi thái độ đối đãi với tiểu thư nhà
mình của tên Mộ Dung Thiên Vũ kia.
Kiều Linh Nhi thầm thấy buồn cười, nhưng
không ngăn cản Thời Thiến, nàng cũng không xoay người về phía Mộ Dung
Thiên Vũ mà cứ đứng nguyên vị đợi hắn nói tiếp.
“Nếu trước đây không phải vì cô quyến rũ
Thất vương gia, Mộ Dung gia chúng ta và Thất vương gia hẳn đã sớm kết
thân. Híc…” Sau một hồi tự đả kích, dường như Mộ Dung Thiên Vũ tỉnh táo
hơn rất nhiều, hắn ra sức lắc đầu, “Bổn công tử cũng muốn đến Thất vương phủ, thế nhưng Thất vương gia lại không chịu gặp ta, cô có biết không?”
Trong lòng Kiều Linh Nhi chỉ thấy bất đắc dĩ, nàng chẳng rảnh hơi so đo với tên nát rượu.
“Thiếu gia, chúng ta hồi phủ thôi, lão
gia và phu nhân đang đợi người quay về.” Tên gia đinh hơi lo lắng, vội
vàng lên tiếng, “Thiếu gia, người mau về đi thôi.”
Nỗi khổ tâm của Mộ Dung Thiên Vũ nào có
ai hiểu, hắn muốn theo bên cạnh Thất gia, không màng danh lợi hay địa
vị. Thế nhưng Thất gia chẳng khi nào để mắt đến hắn, đã bao năm rồi?
Ngay đến khuôn mặt Thất gia hắn cũng không thấy được. Năm xưa khi Kiều
Linh Nhi chưa xuất hiện, hắn muốn gặp Thất vương gia là chuyện dễ như
trở bàn tay. Không bàn đến khi ấy Tình nhi lợi hãi cỡ nào, bản thân hắn
cũng khá tốt. Từ khi Kiều Linh Nhi xuất hiện, Thất vương gia lập tức gạt chuyện của Mộ Dung phủ sang một bên, hẳn nhiên hắn cũng không còn cơ
hội diện kiến Thất vương gia…
Hắn có thể không hận sao?
Không, hắn không thể. Nửa đêm tỉnh mộng, thứ hắn thấy chỉ là khuôn mặt của Thất vương gia, nhớ đến chỉ một mình Thất vương gia.
“Cút ngay cho ta.” Mộ Dung Thiên Vũ cố
gắng đẩy đám gia đinh ra xa, hắn vươn tay chỉ vào Kiều Linh Nhi, “Ngươi
chính là ả hồ ly tinh, chỉ là một tỳ nữ mà dám vọng tưởng chiếm đoạt
Thất vương gia, ngươi dựa vào cái gì? Quan hệ giữa Mộ Dung phủ và Thất
vương gia cũng vì ngươi mà tan nát.”
Kiều Linh Nhi sững sờ, một lúc sau cái
đầu nhỏ của nàng mới thông suốt, dường như đã phát hiện ra đầu mối gì,
đôi mắt long lanh trợn tròn, lẽ nào…
Tư Đồ Hiên dù được yêu mến thì cũng không thể đến mức này, lại được… Mộ Dung Thiên Vũ coi trọng như thế, đây
chẳng lẽ là… Đoạn tụ?
Hai chữ “đoạn tụ” khiến trái tim nhỏ bé của Kiều Linh Nhi run bắn lên, toàn thân như chao đảo, lòng người không dám tin.
Tư Đồ Hiên ưu tú đến mức thu hút được hết thảy nữ nhân trên thế gian, nhưng không thể đến nỗi ngay cả nam nhân
cũng không buông tha chứ! Nàng phải chống chọi với đám đàn bà kia đã
muốn mệt, giờ lại còn thêm đám đàn ông này nữa sao?
Tư Đồ Hiên ơi là Tư Đồ Hiên, sao ngài có thể… dụ hoặc đến như thế?
“Ngài yếu mến Thất vương gia?” Kiều Linh
Nhi cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, nàng xoay người chậm rãi hỏi, giọng
nàng rất bình thản, bình thản đến mức không ai chú ý đến hàn ý trong câu hỏi kia.
Mộ Dung Thiên Vũ gật đầu, “Phải, bổn công tử yêu mến Thất vương gia, so với Tình như còn nhiều hơn.”
Mọi người ai nấy đều ngây dại, không ngờ Mộ Dung Thiên Vũ dám thốt ra những lời này.
Tuy rằng Kiều Linh Nhi đã lường trước
được tình hình, song cũng không ngờ đến hắn ta lại khẳng khái thừa nhận, trong lòng nàng vừa cảm phục lại vừa mặc niệm thay Tư Đồ Hiên. Nàng
không phản đối tình cảm đồng giới, thế nhưng, thế nhưng người kẻ khác
coi trọng chính là phu quân tương lai của nàng, bảo nàng bình thản chấp
nhận kiểu gì đây?
“Ngài hãy mau chóng xua tan ý nghĩ xấu xa trong đầu lúc này, bằng không đừng trách ta không khách khí.” Kiều Linh Nhi hung hăng nói, một Mộ Dung Thiên Tình thì thôi đi, lại còn thêm một Mộ Dung Thiên Vũ, cả cái họ Mộ Dung kia đều có bệnh cả hay sao ấy nhỉ?
Mộ Dung Thiên Vũ đâu nghe lọt những lời
nàng nói, hắn lắc đầu, “Bản thân ngươi có thể quyến rũ Thất vương gia mà lại không cho phép người khác nói sao? Người làm thế nào mà bò lên được giường của Thất vương gia, ngươi làm thế nào…”
“Câm miệng.” Thời Bố thình lình xuất hiện, thuận thế giáng cho Mộ Dung Thiên Vũ một cái tát.
“Sao ngươi lại tới đây?” Thấy Thời Bố động thủ, lửa giận trong lòng Kiều Linh Nhi cũng vụt tắt.
“Gia sai thuộc hạ đến đưa tiểu thư hồi phủ, đã đến giờ dùng ngọ thiện.” Thời Bố cung kính đáp lời.
Hắn vừa xuất hiện đã nghe thấy Mộ Dung
Thiên Vũ kia nhục mạ tiểu thư, nếu để Vương gia nghe được thì không đời
nào ngài buông tha cho hắn.
“Thời Bố, cây cung hồi trước ta giao cho ngươi, ngươi có mang theo không?” Kiều Linh Nhi bình thản nhìn kẻ vừa ngã lăn trên đất.
Thời Bố gật đầu, hắn lấy ra một cây cung đã mang theo bảy năm từ trong ngực áo ra, trao cho tiểu thư.
Kiều Linh Nhi chỉ thuận miệng hỏi, không
ngờ Thời Bố vẫn còn giữ vật này, trong lòng nàng chợt cảm thấy ấm áp. Hộ vệ cận thân của Tư Đồ Hiên không chỉ có hư danh, ai nấy đều một lòng
trung thành, quả cảm.
“Tiểu thư, người cần thứ này để làm gì?”
Vân Lam rất tức giận, nhưng khi nhìn tiểu thư cầm cây cung trong tay thì chợt thấy khó hiểu.
“Làm chuyện ta cần làm.”
Kiều Linh Nhi miễn cưỡng nói, không biết
vì sao trong một thoáng nàng không muốn để kẻ coi nàng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt cứ thế sống an nhàn, bọn họ đã dám làm thì phải có gan gánh chịu hậu quả.
Mọi người còn chưa định thần, đang chìm
trong u mê thì đã nghe thấy một tiếng kêu thê lương. Nghiêng đầu ngó
sang đã thấy Mộ Dung Thiên Vũ ôm hạ bộ lăn lộn trên đất, nhưng chẳng ai
rõ vì sao.
Kiều Linh Nhi làm như chẳng nghe thấy tiếng kêu thê thảm nọ, nhấc chân rảo bước về phía trước.
Khi Vân Lam trấn tĩnh lại mới vội vàng đuổi theo.
Trên đường đi, Vân Lam không kìm được mà nói ra nghi vấn trong lòng, “Tiểu thư, Mộ Dung công tử mắc bệnh sao?”
Kiều Linh Nhi chợt dừng bước, khóe môi
nàng giật mạnh một cái, rồi nàng trừng mắt nhìn nha đầu kia. Không biết
đầu óc nha đầu này chứa thứ gì, chuyện như thế cũng nói ra được.
Từ đầu đến cuối nàng chẳng nói câu nào, chỉ lắc đầu một cái rồi cất bước đi tiếp.
Thời Bố lẫn Thời Thiến đều hiểu, là do
tiểu thư ra tay, trong lòng lẫn ngoài mặt hai người đều mang cùng một
vẻ, ấy là kinh ngạc. Không đúng, còn có một suy nghĩ, đó là vì sao tiểu
thư phải…
“Tiểu thư, chẳng lẽ không phải vậy sao?”
Vân Lam bị tiểu thư trừng mắt thì sợ lắm, nhưng nỗi tò mò vẫn còn đó,
thấy tiểu thư rảo bước nàng ta cũng đuổi theo, lì lợm hỏi lại lần nữa.
“Trứng năm xưa hôm nay đã vỡ.” Sau khi
thốt ra câu này, Kiều Linh Nhi còn bồi thêm một câu nữa, “Còn hỏi nữa ta sẽ ném ngươi cho hắn ta.”
Hắn ta là ai? Hiển nhiên là Mộ Dung Thiên Vũ rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Lam trắng bệch, miệng nhỏ cũng ngậm chặt lại, không dám mở ra nữa.
. . .
Trứng vỡ? Xem ra nơi tiểu thư vừa động chủ chính là…
Khóe môi Thời Thiến khẽ cong lên, tâm trạng rất tốt, tiểu thư đúng là tiểu thư.
Vừa vặn lúc này Thời Bố cũng nghiêng đầu, chợt bắt gặp nụ cười trên môi Thời Thiến, ánh mắt hắn chợt lóe lên,
khóe môi cũng hơi động đậy.
Thời Thiến cảm nhận được ánh mắt của
người bên cạnh, chân mày nàng ta khẽ nhíu, lập tức thu lại nụ cười trên
môi. Sau mới quay sang chạm phải ánh mắt của Thời Bố, chân mày lại càng
nhíu chặt hơn.
Đến cửa vương phủ, Kiều Linh Nhi chợt
dừng chân, chau mày nói, “Thời Bố, ngươi đến bẩm với gia một tiếng rằng
không cần đợi ta dùng bữa trưa. Phải rồi, tiện thể báo với ngài rằng ta
đã khiến Mộ Dung công tử nát trứng.”
Thời Bố còn định nói gì nhưng Kiều Linh Nhi đã cất bước bỏ đi. Hắn cũng đành xoay người bước đến thư phòng bẩm báo với gia.
Bên trong thư phòng, Tư Đồ Hiên nhíu mày hỏi, “Nàng có nói nguyên nhân vì sao?”
Thời Bố rối bời, “Tiểu thư không nói vì sao không dùng cơm, thế nhưng ban nãy ở bờ sông đã gặp Mộ Dung công tử.”
Tư Đồ Hiên thả quyển sổ trong tay xuống, nhíu mày nhìn Thời Bố ý bảo hắn nói tiếp.
“Tiểu thư còn dặn thuộc hạ bẩm báo với
gia rằng tiểu thư đã khiến Mộ Dung công tử nát trứng.” Thời Bố vô cùng
rầu rĩ, hành vi của tiểu thư quả thật là… Làm vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa gia và Mộ Dung gia.
Nào ngờ khóe môi mỗ vương gia cong lên,
nhìn chằm chằm một hướng, cười mà như không cười, sau mới cất tiếng,
“Thời Bố, đem tặng Mộ Dung công tử một viên tráng dương hoàn.”
Xem ra cô gái nhỏ kia không nhẫn nhịn được nữa rồi.
Cũng tốt, thuận thế xử lý Mộ Dung gia, vừa xả giận cho nàng cũng vừa tiện cắt đứt quan hệ.
Thời Bố sửng sốt, “Gia, chuyện này…”
Tư Đồ Hiên nhướng mày, liếc mắt nhìn hắn.
“Dạ, thuộc hạ sẽ làm ngay.” Thời Bố đành tuân mệnh.
Vừa rời khỏi thư phòng, Thời Bố đã đụng phải Tư Đồ Dật.
“Thời Bố, lại đây lại đây, đi làm chút việc này cho ta.” Tư Đồ Dật lập tức lên tiếng.
“Thập tam gia, bây giờ thuộc hạ phải đến phủ Mộ Dung một chuyến.” Thời Bố vội vàng bẩm báo.
“Ngươi đến Mộ Dung phủ làm gì?” Tư Đồ Dật thắc mắc.
“Gia sai thuộc hạ đem tặng một viên tráng dương hoàn cho Mộ Dung công tử.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT