Dù tính tình Mộ Dung Thiên Tình cao ngạo, nhưng cũng là một cô gái ngoan, một đứa con hiếu thảo, từ khi nào lại quay sang chống đối Mộ Dung Phục như vậy?

Hôm nay đây, ngay lúc này đây, sự chống đối này đã đẩy Mộ Dung Phục đến giới hạn, “Đứa con gái bất hiếu này, ngươi lại dám chống đối cả cha mình?”

Mộ Dung Thiên Tình lạnh lùng cười, “Cha thật biết nói đùa, đời thuở nào con lại dám, con chỉ nói lên sự thật thôi. Con nghĩ cha nên mau đi xem thương thế ca ca thế nào, nếu để muộn chắc phải lo ma chay luôn rồi.”

Con trai ta!

Lòng Mộ Dung Phục toàn bộ đặt trên người con trai mình, được Mộ Dung Thiên Tình nhắc nhở, ông ta như bừng tỉnh, vội vàng xoay người bỏ đi.

Lãnh Tú rơi vào trạng thái đờ đẫn, không thể tự trấn an bản thân, nàng ta không tài nào chấp nhận được sự thay đổi của Mộ Dung Thiên Tình. Cô gái trước đây nay đã thành ra thế này sao?

Mộ Dung Thiên Tình thấy Lãnh Tú ngẩn ra cũng phần nào hiểu được suy nghĩ trong lòng tẩu tử. Thế nhưng nàng ta không còn cách nào khác, nếu người trong thiên hạ này muốn phỉ nhổ nàng, vì cớ gì mà nàng ta phải cho phép bọn họ làm thế? Nàng ta là Mộ Dung Thiên Tình, là một Mộ Dung Thiên Tình nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay. Nếu Mộ Dung gia đã muốn ruồng bỏ nàng ta, hà tất nàng ta cứ phải dựa vào Mộ Dung gia? Mặc dù Mộ Dung gia là nhà của nàng ta, có phụ mẫu của nàng ta, có người thân của nàng ta.

“Tẩu tẩu, tẩu về đi, chuyện này muội không thể giúp.” Dẫu có giúp được nàng ta cũng không muốn giúp. Nếu bọn họ vô tình, sao nàng phải có ý?

Thấy Mộ Dung Thiên Tình lạnh lùng như thế, Lãnh Tú cũng không nói gì thêm, thu lại tất cả tâm tư, đứng dậy bước ra ngoài. Khi bước đến cửa, nàng ta chợt dừng bước, “Tình nhi, muội thay đổi rồi.”

Nói xong, liền tiếp tục bước nhanh về phía trước.

Muội thay đổi rồi!

Mộ Dung Thiên Tình ngơ ngẩn nghĩ về điều này, hàm nghĩa của những từ ngữ này là thứ cuối cùng nàng ta muốn nghĩ đến. Mộ Dung Thiên Tình lạnh lùng cười rồi khép đôi hàng mi lại.

Không phải nàng ta thay đổi mà chính bọn họ đã thay đổi, những người thân quen trước đây đã hoàn toàn biến mất, nàng ta không thể tìm lại được sự ấm áp năm xưa, thiện lương gìn giữ bấy lâu ích gì?

Phải, nàng ta phải thực hiện những dự định của bản thân, nàng ta phải sống sót vì bản thân. Bất kể là Mộ Dung gia, hay là Kiều Linh Nhi đều phải trả giá.

Kiều Linh Nhi, năm xưa ngươi đoạt đi tất cả những thứ thuộc về ta, sau đó còn hại ta đánh mất thứ quý giá nhất, món nợ này sớm muộn gì ta cũng tìm ngươi tính sổ!

Nha hoàn thân cận đứng bên cạnh không dám nói lời nào, sự u ám trong mắt tiểu thư khiến bọn họ e sợ. Tiểu thư đang ngồi trước mặt, đã không còn là tiểu thư mà bọn họ biết.

Khi Mộ Dung Phục vừa quay về viện tử của con trai mình, đã nghe thấy hạ nhân bẩm báo rằng có người do Thất vương gia phái đến viếng thăm, còn tặng thứ gì đó cho Vũ nhi khiến lòng ông một thoáng kinh hỉ, có khi nào Thất vương gia đến giúp một tay. Thất vương gia thực lực to lớn, y thuật của thái y đương nhiên tốt hơn hẳn đại phu bên ngoài.

“Mau mau mời vào.”

Lúc Thời Bố bước vào, chỉ nghe thấy tiếng Mộ Dung Thiên Vũ đang kêu gào, chân mày hắn không khỏi nhăn lại, “Mộ Dung lão gia, gia để thuộc hạ đưa chút đồ đến cho Mộ Dung công tử.”

Một câu đơn giản trình bày nguyên cớ vì sao mình có mặt ở đây, sau đó Thời Bố liền đưa đồ trên tay cho nha hoàn, toan xoay người bỏ đi.

“Thiếu hiệp xin chờ một lát, kẻ hèn này có việc muốn thỉnh cầu.” Mộ Dung Phục vội vàng cất tiếng.

Thời Bố dừng bước nhưng không ngoảnh đầu lại, chờ đợi ý tứ từ ông ta.

“Chẳng hay thiếu hiệp có thể mời giúp một vị đại phu cao tay được không, hôm nay con trai ta thấy khó ở trong người.” Mộ Dung Phục chẳng buồn nhìn qua thứ dược tròn tròn trên tay nha hoàn, cũng chẳng bận tâm đến nét mặt kì dị của ả, y nhìn chằm chằm vào Thời Bố, hi vọng có thể trông cậy vào người này.

Thời Bố chỉ hừ lạnh một tiếng, “Dược đã đưa đến, Mộ Dung lão gia xin hãy tự giải quyết cho tốt.”

Nói xong, Thời Bố không nán lại thêm nữa mà thẳng thừng bỏ đi.

Mộ Dung Phục còn chưa rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đã nghe thấy tiếng phu nhân hét lên, “Ô kìa, vì sao, vì sao Thất gia lại đưa đến thứ này?”

Mộ Dung Phục vội vàng quay đầu lại, đã thấy một viên tráng dương hoàn nằm ngay ngắn trên bàn, thoáng chốc lòng đã dấy lên lửa giận.

“Cha…” Mộ Dung Thiên Vũ đau đớn nói không nên lời, giọng nói khàn khàn khó nghe.

“Cha đây, con trai, con thế nào rồi?” Mộ Dung Phục vội vàng tiến đến cầm tay con trai mình, khẩn thiết hỏi.

“Con đau, đau lắm. Cha, con hận, con hận Kiều Linh Nhi…” Trong đầu Mộ Dung Thiên Vũ lúc này chỉ còn lại đau đớn và tức giận. Tất cả chỉ là gặp mặt Kiều Linh Nhi nhờ cậy, thế mà ả ta khiến hắn thành ra thế này.

Nếu không phải vì lời nói của Kiều Linh Nhi, có lẽ giờ này hắn đã vào được Thất vương phủ, nếu như không phải vì Kiều Linh Nhi, sao hắn có thể bị phỗng tay trên?

Hắn hận! ! !

Kiều Linh Nhi?

Mộ Dung Phục nhíu mày, chủ nhân của cái tên này rốt cuộc là người thế nào?

“Lão gia, có phải là tên của tiểu nha đầu bỏ đi khỏi Thất vương phủ mấy năm trước không? Hình như nàng ta từng nói tên là Kiều Linh Nhi.” Mộ Dung phu nhân vừa khóc vừa nói.

Mộ Dung Thiên Vũ nghe mẫu thân nói vậy bèn gật đầu, “Chính là ả tiện nhân này, chính ả đã làm con bị thương, con chỉ nói mình yêu mến Thất vương gia mà ả đã ra tay đả thương. Đau, đau chết mất.”

Nơi đó là hạ bộ mà, đương nhiên là đau rồi.

Mộ Dung phu nhân hoang mang lo sợ, “Lão gia, Thất vương gia đưa tráng dương hoàn đến, có phải nên để Vũ nhi ăn không?”

Mộ Dung Thiên Vũ lăn lộn trên giường, hoàn toàn không nghe thấy những lời mẫu thân nói. Mộ Dung Phục thì lắc đầu, thứ này đâu thể dùng bừa. Thế nhưng Thất vương gia làm vậy là có ý gì? Lại ngay vào lúc này mà tặng tráng dương hoàn, há chẳng phải là đang chế nhạo Mộ Dung phủ sao?

Song lúc này trăm triệu lần không thể tìm Thất vương gia tính sổ, ông còn cần sự giúp đỡ từ hắn.

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Phục như tỉnh táo lại, “Ta đến Thất vương phủ cầu xin Thất vương gia, xin ngài ấy phái một danh y đến giúp chúng ta.”

Nói đoạn, Mộ Dung Phục lập tức bước ra ngoài.

Mộ Dung phu nhân nhìn con trai mình, bà chỉ biết không chứ không thể làm gì hơn.

“Mẫu thân, phải làm sao đây? Phu quân rất đau đớn.” Lãnh Tú nhìn Mộ Dung Thiên Vũ lăn lộn, trong lòng không kìm được mà khóc nấc lên.

“Khóc lóc gì chứ, đừng khóc nữa.” Mộ Dung phu nhân gạt nước mắt quát lớn, bà đứng dậy, ý trong lòng đã quyết, bà không thể để con trai mình đau đớn như vậy nữa. Nếu Thất vương gia đã đưa thứ này đến tất có dụng ý, để Vũ nhi ăn vào chắc sẽ ổn, “Người đâu, lấy nước.”

Lãnh Tú bị Mộ Dung phu nhân quát nạt đến run rẩy, vội vội vàng vàng đi rót một chén nước, “Mẫu thân.”

Mộ Dung phu nhân nhận lấy chén nước, phân phó đám hạ nhân đỡ Mộ Dung Thiên Vũ dậy, còn mình thì lấy viên dược Thất vương gia vừa đưa đến đút cho con trai uống.

Mộ Dung Thiên Vũ vốn đang la hét, miệng kho ran, có nước uống đương nhiên không cư tuyệt. Thế nhưng khi nếm thấy vị thuốc, chân mày hắn nhíu chặt, “Nương, đây là thứ gì? Ở đâu ra?”

“Ngoan nào, uống vào là không sao rồi, đây là do Thất vương gia đưa tới.” Mộ Dung phu nhân trấn an con trai mình.

Vừa nghe nói do Thất vương gia phái người đưa tới, Mộ Dung Thiên Vũ bỗng cảm thấy nỗi đau nhức toàn thân dịu hẳn lại, trên gương mặt tái nhợt nở nụ cười, “Nương, cám tạ người.”

Mộ Dung phu nhân thấy sắc mặt con trai mình tươi tỉnh hơn, giọng nói cũng khá hơn thì vui lắm, lại cho con trai uống thêm một hớp nước nữa rồi bảo Lãnh Tú đưa chăn ấm phủ kín, bà thở dài, “Sớm biết thì đã cho con uống tráng dương hoàn, đúng là Thất vương gia suy nghĩ chu đáo.”

Tráng dương hoàn?

Một tiếng vang inh ỏi nổ ra trong đầu Mộ Dung Thiên Vũ, đồng thời cảm thấy máu tươi xông lên đến đầu, đè xuống không đặng mà phun thẳng ra.

Thất vương gia lại đưa đến tráng dương hoàn cho hắn? Thất vương gia…

“Vũ nhi, Vũ nhi, con làm sao vậy? Đừng dọa mẫu thân mà, Vũ nhi…” Mộ Dung phu nhân vừa an lòng một lát đã lại khóc rống lên, chẳng phải khi nãy còn ổn mà? Sao bây giờ lại nôn ra máu?

Mộ Dung Thiên Vũ cảm thấy trong lòng nhộn nhạo, lồng ngực khó chịu, đau nhức trên người gia tăng bội phần, dương như xa xa có bóng dáng ai thấp thoáng.

“Mẫu thân, có phải con sắp chết không?” Vì sao hắn lại có cảm giác mình đang trên đường đến hoàng tuyền? Nhưng hắn không cam lòng, hắn muốn hầu hạ Thất vương gia, muốn…

Mộ Dung phu nhân vừa khóc vừa mắng, “Con nói cái quỷ gì vậy? Con sẽ sống lâu trăm tuổi, đừng có nói bậy. Sẽ không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu.”

Mộ Dung Thiên Vũ cảm thấy hạ bộ ngày càng đau đớn, nhưng đến sức để lăn cũng chẳng còn, chỉ có thể cúi đầu oán hạn, “Mẫu thân, con muốn đến Thất vương phủ hầu hạ Thất vương gia, nhưng Thất vương gia không cần nhi tử, ngài không cần con…”

Giọng Mộ Dung Thiên Vũ chợt ngừng, đầu gục xuống.

“Vũ nhi, Vũ nhi…” Thấy con trai không lên tiếng nữa, Mộ Dung phu nhân lạnh cả người, vươn tay lay người con trai thì phát hiện người đã không còn động đậy. Bà vươn tay về phía mũi con trai mình, không còn hơi thở. Mộ Dung phu nhân mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh.

“Mẫu thân, mẫu thân…” Lãnh Tú vội chạy đến đỡ lấy Mộ Dung phu nhân, nào ngờ Mộ Dung phu nhân vốn đẫy đà, trong khi cơ thể nàng ta lại nhỏ bé yếu đuối, làm sao có thể đỡ nổi, cả hai người ngã nhào xuống đất.

Lãnh Tú chẳng quan tâm đến đau nhức trên người, vội vàng nhấn huyệt nhân trung của Mộ Dung phu nhân, bấy giờ Mộ Dung phu nhân mới tỉnh lại.

“Mẫu thân, người làm sao thế?”

Mộ Dung phu nhân òa khóc, “Vũ nhi, con trai ngoan của ta…”

Lãnh Tú sững người, chẳng lẽ phu quân đã…

Lãnh Tú lết đến bên cạnh Mộ Dung Thiên Vũ, vươn tay chạm vào người phu quân mình, nào ngờ bàn tay ấm áp khi xưa nay đã lạnh như băng, nàng ta bật ngửa về phía sau.

“Vũ nhi, Vũ nhi của ta, sao con lại đi sớm như thế. Con nhẫn tâm bỏ ta lại một thân một mình sao!”

Mộ Dung Phục vừa về đến cửa thì đã nghe thấy tiếng khóc than của phu nhân, toàn thân run rẩy, vội vàng lách tấm thân ục ịch đến bên cạnh con trai, “Vũ nhi…”

Lãnh Tú đau thương ngước nhìn Mộ Dung Phục, “Lão gia, phu quân, phu quân đã không còn.”

Hai mắt Mộ Dung Phục trắng đã, hôn mê bất tỉnh…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play