Lúc này đây, Uyển Nhu đang một mình bước đi trên con đường mòn mà ngày xưa mẹ cô vẫn dắt cô đi… Bỗng kí ức ngày ấy ùa về, hiện rõ từng nét.

“Uyển Nhu, chạy chậm thôi con.” Bà Yên Mai đuổi theo một cô bé khoảng 7 tuổi. Cô mặc một chiếc váy công chúa màu trắng trông như thiên sứ mà thượng đế phái xuống thế gian. Gương mặt ngây thơ, bầu bĩnh kia trông thật lôi cuốn, khiến người ta có cảm giác muốn yêu thương bảo vệ.

“Mẹ à, đi nhanh chút nữa đi.” Uyển Nhu quay lại cười tươi kéo mẹ đi. Hai mẹ con cùng ngồi xuống một chiếc xích đu màu trắng.

“ Uyển Nhu có thương mẹ không?”

“ Tất nhiên là có ạ, con thương mẹ nhất.”

“ Thế thì phải nghe mẹ nói nhé. Con à, lớn lên hãy làm một người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian con nhé!”

“ Vâng, chắc chắn là thế.”

“ Uyển Nhu, sống thì đừng tranh giành tình yêu của người khác nha con, nó sẽ mang lại đau khổ cho người đó và cả con nữa.”

“ Con sẽ nhớ lời mẹ.”

“ Vâng, con sẽ nhớ lời mẹ…” Uyển Nhu lẩm bẩm nói thầm.

“ Đúng vậy, con sẽ không cướp đi tình yêu, hạnh phúc của người khác mẹ ạ” Uyển Nhu đã quyết định rời đi nhưng có ai biết rằng trái tim cô đang dần vỡ vụn trong lồng ngực, tim cô đau lắm, đau đến tận tâm can sâu thẳm. Đau khi phải trả lại người đàn ông cô yêu cho một người con gái khác nhưng cô biết rằng cô ấy xứng đáng. Đưa hai tay xoa xoa bụng mình,trong này có một tiểu thiên thần đang dần lớn lên và nó sẽ là mục tiêu sống của Uyển Nhu.

“ Con à, mẹ xin lỗi vì khiến con khi sinh ra không có cha, nhưng mẹ hứa, sẽ yêu thương con luôn cả phần của cha con.” Uyển Nhu mỉm cười, mong là chặn đường phía trước sẽ hạnh phúc, vì cô vẫn còn món quà quý giá, một tiểu thiên thần mà anh dành tặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play