“Đúng. Không biết tên Ngụy Hạo đó làm thế nào mà thích phải cậu, đúng là xui xẻo ba đời mà”.
Vô Yên cười khúc khích.
“Đừng cười, tối thứ bảy cùng đi ăn nhé, đừng có cả ngày ở trong cái ổ lợn của cậu như thế, đi chơi với mọi người đi”.
“Không muốn đi”. Vô Yên cúi gằm mặt xuống.
“Chắc chắn là cậu quên rồi đúng không, hôm đó là sinh nhật tớ. Cậu dám không đi tớ cấu chết cậu cho coi”.
Lí Lộ Lộ hăm dọa, chiêu này rất công hiệu với Tang Vô Yên.
Kết quả là tối hôm ăn lẩu Ngụy Hạo cũng có mặt, Tang Vô Yên cau mày nhìn Lí Lộ Lộ.
“Đồng hương mà, có ý gì khác đâu”. Cô ấy không buồn ngẩng đầu lên nói.
Có tất cả tám người, vừa đủ bốn nam bốn nữ.
Vô Yên nghĩ, vừa đủ hai bàn.
Mọi người đều là đồng hương cùng thành phố B, Vô Yên quen biết cả.
Ngụy Hạo ngồi bên cạnh của bên cạnh Vô Yên, ở giữa là Lí Lộ Lộ. Vô Yên không nhìn anh, anh cũng tỏ ra bình thường, cả bữa ăn không có gì xảy ra.
Chỉ có điều là lúc ăn được một nửa thấy hơi thiếu thức ăn, Lí Lộ Lộ gọi
phục vụ mang thực đơn đến, tiện miệng hỏi Ngụy Hạo: “Này giai đẹp, cậu
thấy có cần gọi thêm gì không?”.
Ngụy Hạo không nghĩ gì buột miệng nói: “Gọi thêm ít thịt bò đi, Vô Yên thích ăn”.
Đôi đũa của Vô Yên hơi chững lại một chút.
Thức ăn được mang lên, Lí Lộ Lộ đổ hết vào trong nồi. Nhưng từ đầu đến cuối Vô Yên không gắp miếng nào.
Ăn xong cả đám đi hát karaoke
Lí Lộ Lộ và mọi người hát rất bốc. Có một cô gái còn cởi giày đứng lên
sofa hát. Tang Vô Yên và Ngụy Hạo mỗi người ngồi một đầu sofa.
Đồng hương A: “Tang Vô Yên, hát đi”.
Đồng hương B: “Đừng, ấy chết đừng. Để tớ nút lỗ tai lại đã”.
Vô Yên điên tiết, nhảy chồm lên nói: “Thôi ngay đi!”. Lí Lộ Lộ nói: “Ngụy
Hạo, bài tủ của cậu bọn tớ chọn cho cậu rồi, bài tiếp theo đấy”. Dứt lời cô ấy đưa micro cho Ngụỵ Hạo.
Anh chậm rãi đón micro, nhạc dạo vang lên.
Trước kia, Ngụy Hạo chẳng mấy khi hát, anh cùng bạn học lập một nhóm nhạc tên là “Eleven”, cũng có chút tiếng tăm trong thành phố A, nhưng anh chỉ là một tay chơi bass ít được chú ý, còn Hứa Tây - phát thanh viên chính
của đài truyền thanh trường bây giờ chính là ca sĩ chính trong ban nhạc
của họ.
Mãi cho tới một lần, mọi người cùng đi hát karaoke, Tang Vô Yên uống say, ôm chặt micro ngồi chọn bài.
Cô gào lên: “Lộ Lộ lấy cho tớ bài Trời cao trong xanh, tớ phải hát... mười lần”.
Đừng nói là mười lần, Tang Vô Yên chỉ hát ba câu là cả bọn đã phát hoảng.
Đây mà là hát á, rõ ràng là rống mà. Nhưng lúc đó cô đang say, không
thèm quan tâm tới cảm xúc của người khác, cố sống c chết ôm chặt cái
micro không chịu buông tay, rõ ràng định độc chiếm cái micro.
“Vô Yên, bài này không hát như thế đâu”. Ngụy Hạo dỗ dành.
“Thế hát như thế nào cơ?”. Cô dừng lại hỏi.
“Anh hát cho em nghe nhé?”.
“Ừ... ừm. Hát không đúng em sẽ... phạt tiền anh đấy!”. Vô Yên nấc một cái: “Không đúng, không đúng, phải phạt... rượu”.
Dứt lời cô thả tay ra.
Ngụy Hạo nhờ thế mới lấy được micro khỏi tay cô.
Lần đó thực sự là lần đầu tiên Ngụy Hạo hát trước mặt mọi người. Không ngờ
anh hát bài Trời cao trong xanh còn đi vào lòng người hơn cả bản gốc
nữa.
Mọi người nghe xong đều vô cùng sửng sốt, chỉ mình Tang Vô
Yên say rượu ngồi cười khúc khích: “Hát cũng được đấy, chỉ kém em...
chút xíu thôi”.
Giờ đây, Lí Lộ Lộ lại nhắc tới bài hát đó, rõ là muốn nối lại duyên xưa cho hai người đây mà.
Giai điệu quen thuộc vang lên, Ngụy Hạo hát bằng giọng trầm ấm, nhẹ nhàng.
Gió nhẹ thổi qua gương mặt anh
Cho anh biết trời sắp sáng
Nhẹ nhàng là gương mặt tươi cười của em
Cho anh nghe vẻ yêu kiều của em
Nhẹ nhàng, sự nhẹ nhàng ấy ấy
Làn gió sớm nhẹ thổi
Mang hương tóc em đến bên anh
Để anh bắt lấy hương vị em trong làn gió sớm
Nhân lúc trời còn chưa sáng
Nhân lúc em còn chưa biết bí mật này
Anh đang đứng dưới bầu trời xanh
Cười với em
Nhẹ nhàng là sự dịu dàng của em
Khiến anh say đắm
Sự ngọt ngào của em
…
Nhạc còn chưa hết, Vô Yên đã không muốn nghe tiếp nữa, cô cầm túi xách lao ra ngoài.
Khi h tiếng ồn đã biến mất sau cánh cửa cách âm, cô thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng cô nhớ lại, sáng hôm đó, cô đứng bên bờ hồ ngốc nghếch hát bài hát này, có lẽ không chỉ là ngẫu nhiên, trong trái tim cô vẫn còn có chút lưu
luyến.
Bỗng nhiên cô bắt đầu thấy ghét bài hát này.
Nhưng Ngụy Hạo đuổi theo cô.
“Vô Yên”. Ngụy Hạo kéo cô lại.
“Em ra ngoài cho thoáng”. Cô giật tay mình ra.
“Sao em lại tránh anh?”.
“Em không tránh anh”.
“Đổi số điện thoại, chuyển ra khỏi kí túc, trong trường cứ thấy anh là lảng, còn nói là không tránh anh nữa sao?”. Anh nói: “Nếu có thể chuyển
trường chắc em cũng chuyển luôn rồi”.
“Em chuyển ra ngoài sống
không phải là vì anh. Đổi số điện thoại cũng là vì em là người hay thay
đổi đấy. Em tránh đường là vì...”. Tang Vô Yên ngập ngừng một chút rồi
nhanh chóng tìm cớ thoái thác: “Là vì Ngụy Hạo anh là ngôi sao lớn trong trường, em sợ đường chật không đủ chỗ cho anh đi, chắn mất đường của
anh”.
Đây chính là thói cãi chày cãi chối sở trường của cô.
Anh cười bất lực: “Em thật sự không muốn có quan hệ gì với anh nữa sao”.
“Không muốn”.
“Tại sao?”.
“Chỉ là không muốn thôi”.
Anh đã nói rồi, anh với cô ấy chỉ là bạn bè .
“Bạn bè á?”. Tang Vô Yên ngẩng đầu lên: “Bạn bè mà hôn nhau sao? Hôn nhau trước mặt em là việc mà bạn bè làm với nhau à?”.
“Lúc đó cô ấy say, anh cũng uống hơi nhiều nên nhất thời không chú ý...”.
“Ngụy Hạo”. Cô ngắt lời anh: “Em không muốn nghe bất kì lời giải thích nào nữa”.
“Tại sao?”.
“Chỉ là không muốn nghe thôi”. Cô nói.
“…”.
Hai người lại quay về điểm xuất phát.
Ngay lúc ấy Ngụy Hạo có cảm giác bất lực vô cùng, anh không thể nói lí với Tang Vô Yên được.
“Em muốn về nhà”. Cô nói.
“Anh đưa em về”.
“Không cần đâu”.
4
Về đến nhà, Vô Yên buồn bực trèo lên giường. Căn phòng yên tĩnh đến đáng
sợ, ở đây không có ti vi, cô không thừa tiền mua thứ đó, vì vậy thú vui
duy nhất khi về nhà là đọc sách, nghe nhạc.
Từ hồi học cấp ba cô
đã làm ở đài phát thanh trường, thích sưu tầm đủ loại nhạc, vì vậy mỗi
lần chuyển nhà đĩa CD còn nhiều hơn quần áo, lúc nào cũng nhét đầy một
thùng to.
Nhưng lúc này cô chẳng muốn nghe bất cứ bài hát nào.
“Sao không để cho anh ấy giải thích rõ ràng?”. Trình Nhân hỏi.
“Ừ, sao tớ lại không muốn nghe nhỉ? Lạ ghê”. Vô Yên hỏi ngược lại Trình Nhân.
“...”. Cô ấy im lặng.
“Lẽ nào là tiềm thức của tớ cảm thấy tình yêu thần thánh không thể bị nhuốm bẩn?”.
“Ai mà biết”.
Tối thứ bảy là thời gian Tang Vô Yên gọi điện về nhà báo cáo tình hình trong tuần vừa qua.
“Bố ơi, con muốn ăn bánh trôi”. Vô Yên nũng nịu nói.
“Được được, còn đủ tiền tiêu vặt không, hay là mai bố gửi một ít cho con mua bánh trôi”. Bố cô đáp.
Lúc này mẹ cô ngồi bên liền phàn nàn: “Tiền sinh hoạt của nó mỗi tháng
nhiều gấp mấy lần con bé Tiểu Dao nhà hàng xóm, ông còn sợ nó thiếu tiền mua bánh trôi nữa sao”.
“Nhưng con muốn ăn nhân vừng mà bố làm cơ”. Vô Yên làm lơ mẹ mình, tiếp tục làm nũng.
“Mai bố làm rồi cuối tuần sau chú A tới thành phố A công tác, bố bảo chú ấy mang nhân cho con, nhưng con phải tự nặn bánh đấy”.
“Ứ, con muốn ăn bánh bố làm cơ, con nhớ bố, con nhớ nhà mình nữa”.
“Thế thì...”. Bố cô>ối rối: “Thế thì Yên Yên này, hay là tuần sau con về đi”.
“Thế việc học thì sao ạ?”.
“Không học nữa, chúng ta xin nghỉ”.
“Vớ vẩn”. Mẹ cô giật lấy điện thoại: “Vô Yên, con đừng có mà con hát bố
khen hay với bố con nữa. Ông ấy chiều con quá trớn rồi. Làm giáo viên mà thế à, chả biết ông ấy dạy dỗ con nhà người ta kiểu gì nữa”.
Tang Vô Yên cười thích chí.
Mẹ cô nói tiếp: “Vô Yên, tháng sau là đăng kí học thạc sĩ đấy, con phải
nghĩ cho kĩ xem sẽ học tiếp hay đi làm luôn. Nếu con muốn học thạc sĩ
thì phải chuyên tâm ôn tập, đừng đến đài phát thanh làm mấy việc linh
tinh đó nữa, mất thời gian lắm. Còn nữa, đừng ngồi đợi suất vào thẳng bố con nhờ liên hệ. Con gái giáo sư đại học B lại còn phải đi cửa sau,
người ta nói cho mất mặt lắm”.
“Vâng”. Những khi mẹ bắt đầu dạy dỗ, Vô Yên chỉ có nước gật đầu phụ họa.
Nhà khác là bố nghiêm mẹ hiền, nhà cô thì ngược lại.
“Con nhớ những gì mẹ nói chưa đấy?”. Mẹ cô hỏi.
“Nhớ rồi
“Tuần trước thằng Ngụy Hạo gọi điện hỏi số di động của con, hình như có
chuyện gì gấp lắm, mẹ nhìn cũng thấy cuống theo. Nếu con thật sự không
thích thằng bé thì nói chuyện rõ ràng với nó, nếu không sau này bố con
với chú Ngụy ăn nói với nhau làm sao”.
Mẹ cô nói dứt khoát thật.
Giữa cô và Ngụy Hạo chẳng còn gì nữa rồi.
Thời tiết lạnh dần.
Bây giờ không phải đi học nhiều, ngày nào Tang Vô Yên cũng tới thư viện ôn
tập. Nhưng trừ cuối tuần học hai lớp bổ sung, thời gian còn lại cô đều ở đài phát thanh.
Thực ra thi thạc sĩ với cô không phải vấn đề lớn.
Như Trình Nhân nói thì là: “Bình thường trông cậu ngu ngu ngơ ngơ thế thôi chứ học thì cũng không tệ”.
“Học bổng loại A như tớ mà cậu dùng hai chữ ‘không tệ’ hả, xem ra như các cậu thì thuộc loại không tệ lắm”. Cô phản bác.
Đài phát thanh đang điều chỉnh lại thời lượng các chương trình, đặc biệt là chương trình âm nhạc vốn dĩ phát vào lúc sáu giờ tối của Nhiếp Hy do tỉ suất bạn nghe đài tăng và cô ấy ngày càng trở nên nổi tiếng.
Nhiếp Hy thường làm chương trình về âm nhạc, khá hiểu biết về giới ny, thêm
vào đó lại quen biết nhiều nên thỉnh thoảng có thể mời được một số ngôi
sao lớn đến phỏng vấn.
Ví dụ như hôm nay ngôi sao đến tham gia chương trình là Từ Quan Quách - thần tượng của Tang Vô Yên.
Từ Quan Quách đã vào giới showbiz mấy năm, mức độ nổi tiếng chỉ tầm tầm,
nhưng từ album Trời cao trong xanh phát hành năm ngoái, anh nổi tiếng
hơn, tên tuổi đã xuất hiện trên các bảng xếp hạng lớn.
“Một bài
hát mang tới thành công lớn cho anh, anh cảm thấy lí do của thành công
này là gì? Tuyên truyền của công ty phát hành? Hay là sự trưởng thành
của anh?”. Nhiếp Hy nói chuyện rất thoải mái: “Những người trong giới
đều biết anh nổi tiếng là chăm chỉ”.
Từ Quan Quách cười: “Được
các fan ủng hộ là một mặt. Công ty đĩa hát cũng ủng hộ tôi rất nhiều,
đương nhiên còn phải cảm ơn anh Nhất Kim nữa”.
“A, Nhất Kim là tác giả phần lời của bài Trời cao trong xanh”. Nhiếp Hy giải thích cho thính giả nghe đài.
“Anh ấy thực sự rất tài hoa”. Từ Quan Quách nói tiếp: “Tôi biết rất khó mời
Nhất Kim viết nhạc và lời, lúc công ty đĩa hát bị từ chối chúng tôi đều
tuyệt vọng”. Anh ta kể.
“Nhưng cuối cùng lại được hồi sinh từ chỗ chết”. Nhiếp Hy cười.
“Vậy nên tôi rất cảm ơn anh Nhất Kim”. T Quan Quách chân thành nói.
Đến lúc này, Tang Vô Yên mới nhớ ra bài Trời cao trong xanh cũng là do Nhất Kim viết nhạc và lời, chả trách hôm nọ cô thấy tên tác giả bài Vỏ ốc
Libya nghe quen quen.
Nhất Kim vô cùng nổi tiếng, Tang Vô Yên đã nghe rất nhiều về anh ta.
Hai năm gần đây, bài hát nào do Nhất Kim viết nhạc và lời là ca sĩ hát bài
đó trở nên nổi tiếng. Nhưng anh ta rất kín tiếng, chưa bao giờ lộ mặt
trước công chúng, từ chối lời mời phỏng vấn của tất cả giới truyền
thông. Đừng nói là tuổi tác, mặt mũi, lí lịch trích chéo, ngay cả giới
tính của Nhất Kim cũng chỉ mới được hé lộ thời gian gần đây.
Chuyện đó còn nhờ một vụ scandal.
Năm nay có một hotgirl trên mạng đột nhiên tuyên bố mình chính là “Nhất
Kim”, sau đó công khai blog cá nhân. Đồng thời còn tung ra một series
“những câu chuyện không thể không kể” giữa mình và ca sĩ Từ Quan Quách.
Đúng là một viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, giới truyền thông sôi lên
sùng sục, thậm chí còn có trang web phỏng vấn cô ta, hỏi về tiếng lòng
khi sáng tác lời của cô ta.
Nhà báo A: “Tại sao cô lại lấy tên là Nhất Kim?”.
Hot girl cười e thẹn: “Nhất tích nhất kim (quá khứ hiện tại) là những câu
chuyện ấm áp về những mối quan hệ vượt trên tình bạn, chưa tới tình yêu
của tôi, nhất cổ nhất kim (thời trước và thời nay) lại là sự xung đột và giao thoa về tư tưởng giữa nền văn hóa của dân tộc mà tôi được thấm
nhuần từ nhỏ với nền văn hóa nước ngoài khi tôi du học nhiều năm">
Nhà báo A: “Hay quá, chỉ có hai chữ đơn giản mà lại hàm chứa một tư tưởng sâu sắc như vậy”.
Kết quả là công ty đĩa hát của Từ Quan Quách đứng ra làm rõ vụ việc chứ không phải phía Nhất Kim.
“Những scandal giữa cô ấy và ca sĩ Từ Quan Quách hoàn toàn không có thật”.
“Các anh có chứng cứ gì không?”.
“Rất đơn giản, cô gái này là giả mạo vì Nhất Kim là đàn ông”.
Các nhà báo sửng sốt.
“Vậy có thể mời anh Nhất Kim tham gia họp báo được không?”. Một nhà báo hỏi.
Người phát ngôn xòe tay bất lực: “Xin lỗi, chuyện này... chúng tôi không thể giúp gì được”.
Lúc đó Trình Nhân bình luận: “Thằng cha này kín tiếng đến mức bệnh hoạn”.
“Cậu bệnh hoạn thì có”. Tang Vô Yên chau mày, Trình Nhân dám sỉ nhục thần tượng của cô.
“Tớ khen anh ta mà”.
“Cậu thấy có ai dùng từ bệnh hoạn để khen người khác không?”.
5
Sáng thứ ba hầu hết mọi người ở đài phát thanh đều nghỉ ở nhà, hôm qua Tang
Vô Yên quên điện thoại trong ngăn kéo nên một mình thong dong đạp xe đến đài phát thanh lấy điện thoại.
Cô dựng xe đạp bên ngoài rồi bước vào thang máỵ.
Trong thang máy còn có một người đàn ông.
Không ngờ anh ta chính là anh chàng có đôi mắt đẹp hút hồn ngồi bên hồ lần
trước. Có điều lúc này anh ta có vẻ rất nghiêm nghị, tay anh ta cầm một
chiếc gậy bằng kim loại màu trắng trông rất bình thường, thân gậy nhỏ và có vẻ khá nhẹ.
Tang Vô Yên thấy khó hiểu, còn trẻ vậy mà đã phải chống gậy rồi sao?
Người đàn ông có thân hình khá cao, chỉ có điều hơi gầy một chút, trông hoàn
toàn trái ngược với người nhỏ nhắn lại có gương mặt bầu bĩnh trẻ con như Tang Vô Yên. Anh ta đứng đối diện cửa thang máy, im lặng chờ thang máy
xuống, ánh mắt hoàn toàn không có điểm dừng. Sau khi Tang Vô Yên tới,
anh ta lịch sự nhích sang bên cạnh.
Tang Vô Yên chỉ cảm thấy hơi
lạ, tầm này ở đài phát thanh ngoài những người trực ban ra thì chẳng có
ai cả, sao anh chàng đẹp trai này lại đến nhỉ, không lẽ đến bàn chuyện
mua quảng cáo?
Không biết có phải anh ta cảm thấy Tang Vô Yên đang đánh giá mình hay không mà anh ta nghiêng đầu, cô vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Cô quay đi, nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử của thang máy, số tầng dần thay đổi 9, 8, 7,...
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, người đàn ông rút di động ra.
“Ừ, tôi tự lên được, cô không cân xuống đâu”.
Không biết đối phương nói gì, anh ta chỉ lạnh nhạt đáp: “Hàng dọc bên phải, hàng ngang thứ hai từ trên xuống, tôi nhớ rồi”.
Sau đó anh ta cúp máỵ.
Một cuộc điện thoại ngắn gọn và rõ ràng, đơn giản đến mức khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, hơn nữa còn ẩn chứa chút bực bội.
Đúng là một người đàn ông cực kì thiếu kiên nhẫn, Tang Vô Yên nghĩ.
“Ding dong…”, thang máy tới rồi.
Người đàn ông hơi khựng lại, dường như có ý nhường cho cô đi trước.
Lady first, chuyện đó là tất nhiên rồi. Tang Vô Yên bước vào không chút do
dự, sau đó quay lại nhấn số tầng mới phát hiện anh ta dùng chiếc gậy kim loại khẽ gõ vào cửa thang máy rồi mới bám vào thành cửa và bước vào.
Tang Vô Yên sững sờ trợn tròn mắt.
Anh ta là một người khiếm thị.
Chiếc gậy kim loại màu trắng đó là gậy dành cho người khiếm thị.
Lúc này nhìn ánh mắt anh ta lần nữa cô thấy đúng là không hề có bất cứ điểm nhìn nào. Đôi mắt trong sáng đen láy đẹp như vậy nhưng không thể nhìn
thấy được...
“Thịch” một tiếng, Tang Vô Yên nghe thấy tiếng trái tim mình nghẹn lại, cô không thể nói rõ cảm giác của mình lúc này.
Nuối tiếc, đồng cảm, thương xót, than thở... dường như nó vô cùng phức tạp.
Cô nhớ lại buổi sáng lần đầu tiên gặp anh ở công viên, anh nhắm mắt ngồi
bên hồ rất lâu. Lúc đó anh đang làm gì? Lắng nghe âm thanh của thế giới
này ư, hay là đang yên lặng chờ đợi ánh mặt trời chiếu lên đôi mắt?
Trong thang máy, Tang Vô Yên đằng sau, anh đằng trước.
Cô vốn tưởng anh sẽ nhờ mình nhấn nút hộ, nhưng mãi không thấy anh mở lời, cô bèn chủ động hỏi: “Có cần tôi giúp không?”.
Anh khựng lại, hơi quay đầu lại, sau đó nhìn thẳng về phía trước, lạnh nhạt nói: “Không cần, cảm ơn”.
Nói xong bốn chữ đó anh lại mím chặt môi.
Thái độ lịch sự mà cực kì xa cách này khiến Tang Vô Yên nhíu mày, trong lòng có cảm giác không vui, nhưng cảm giác không vui đó ngay lập tức bị sự
đồng cảm vùi lấp.
Cô thấy anh giơ tay phải lên, lần mò trên bảng
nút nhấn phía bên phải cánh cửa. Từ trên xuống dưới, ngón tay anh chầm
chậm trượt trên bề mặt bằng kim loại.
Bảng nút nhấn có hai hàng dọc, anh đang sờ hàng bên phải.
Thang máy đang đi lên, Tang Vô Yên nghĩ nhỡ anh ta lên tầng hai thì sao, đợi
anh ta ấn xong thì đã qua tầng hai rồi. Vì vậy trái tim Tang Vô Yên cũng căng thẳng chờ đợi theo.
Ngón tay của anh ta rất nhạy cảm, sờ vào nút số 12, anh ta dừng lại một chút rồi tiếp tục trượt xuống.
Nhìn những ngón tay chầm chậm lướt qua nút bấm đó, Tang Vô Yên đột nhiên nhớ đến cú điện thoại vừa rồi.
Anh ta nói: “Hàng dọc bên phải, hàng ngang thứ hai từ trên xuống, tôi nhớ rồi”. Có người miêu tả vị trí nút bấm cho anh ta.
Chạm vào nút số 10 anh ta dừng lại và nhấn xuống không chút chần chừ.
Nhưng Tang Vô Yên thì ngớ người, đèn của tầng số 10 tắt ngóm.
Cái thang máy này có một đặc điểm là nếu một tầng lầu bị bấm hai lần có
nghĩa là hủy bỏ. Tang Vô Yên tình cờ cũng lên tầng 10, giờ thì xong rồi.
Người đàn ông không hề phát hiện ra điều đó, dường như anh ta còn thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ một lúc, cô khẽ khàng giơ tay, lách qua người anh ta, sau đó lặng lẽ
nhấn lại tầng 10. Sau một loạt động tác cô tin chắc anh ta không phát
hiện ra mới thấy yên tâm.
Tang Vô Yên định thở dài một tiếng
nhưng rồi lại th chỉ có thể thầm thở dài trong lòng, cứ như cô đang ăn
trộm vậy. Cô vô thức sờ túi, chìa khóa biến mất rồi.
“Á”. Cô kêu lên.
Người đàn ông vẫn đứng im.
Tang Vô Yên bụm miệng sau đó mở túi xách ra bới tung lên mà vẫn không thấy đâu.
Cô chau mày, suy nghĩ một lúc, cảm thấy hình như mình quên khóa xe đạp, sau đó chìa khóa và cả khóa xe đều ở trong giỏ xe.
Tang Vô Yên liếc thấy thang máy mới đến tầng 6 bèn cuống quýt nhấn nút tầng
7, khi thang máy dừng lại, cô lao ra ngoài, định đi xuống bằng chiếc
thang máy khác.
Khi cô đang sốt ruột chờ đợi, vô tình cô liếc
nhìn người đàn ông, nhìn đôi mắt trong sáng đó chầm chậm biến mất sau
cánh cửa vừa khép lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT