3

Trong thế giới của Tang Vô Yên, phiền não lớn nhất chỉ là mùa hè quá nóng, mùa đông quá lạnh, mẹ nói quá nhiều, nếu nói gì đó lớn lao hơn một chút thì là thế giới không đủ hòa bình.

Nhưng những điều này chỉ là trước khi Tô Niệm Cầm xông vào tầm mắt cô.

Lời Trình Nhân nói khiến người ta tin phục, chỉ trừ một điểm: Cô ấy nói Tô Niệm Cầm sẽ lo lắng, nhưng đến giờ đã qua ba ngày, người đàn ông đó vẫn không biết hối cải, không xuất hiện trước mặt cô dưới bất cứ hình thức nào.

Tang Vô Yên rất điên.

Cô tới văn phòng, đột nhiên thấy Ngô Vị đang cầm cuốn Biên thành.

Diệp Lệ giễu: “Ôi trời ơi, Ngô Vị, không ngờ anh tu dưỡng văn học dữ vậy, còn đọc danh tác cơ đấy”.

Ngô Vị lắc đầu: “Chẹp chẹp, nhìn xem, xã hội gì thế này, đọc tiểu thuyết về mấy thằng công tử nhà giàu đẹp trai thì được người ta sùng bái, đọc sáng tác của tác gia lớn thì bị khinh bỉ”.">

Diệp Lệ huých huých Tang Vô Yên: “Nhìn bộ dạng ra vẻ của anh ta kìa. Tang Vô Yên, lên”. Cô biết chỉ mình Tang Vô Yên là có thể xử lí được anh ta. Nhưng không ngờ Tang Vô Yên lại ngọt ngào nói với Ngô Vị: “Anh Ngô, anh có thể cho em mượn cuốn sách này mấy hôm được không?”.

“Để làm gì?”. Ngô Vị căng thẳng giấu cuốn sách yêu.

“Em đọc”.

Thực ra không phải cô đọc. Cô đột nhiên nghĩ đến lần trước, Tô Niệm Cầm đặt bản chữ nổi của cuốn sách này mà không có. Sách chữ nổi có rất ít chủng loại. Cô đọc giúp anh một lần rồi thu âm lại.

Thu âm là một việc vô cùng đơn giản ở những nơi như thế này, nhất là khi có Ngô Vị giúp.

Nhưng sách dài quá.

Ngô Vị hỏi: “Chắc em đi làm tình nguyện ở đâu hả. Thu cho người khiếm thị dùng đúng không?”.

Câu nói này đã nhắc Tang Vô Yên nghĩ ra, hóa ra thu âm lại có thể cho rất nhiều người dùng. Thế là cô càng thêm quyết tâm, thậm chí còn tìm một số sách thiếu nhi. Việc này gần như chiếm toàn bộ thời gian rảnh rỗi của cô, thậm chí làm giảm nhẹ sự oán giận và nỗi nhớ của cô đối với Tô Niệm Cầm.

Cô đứng trong phòng thu âm, Nhiếp Hy tình cờ bước vào.

“Đối với người muốn làm dẫn chương trình phát thanh, giọng nói rất quan trọng, tuyệt đối không được sử dụng quá mức”. Nhiếp Hy nói xong liền đi ra, để lại một cốc nước.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm...

Tô Niệm Cầm vẫn không xuất hiện, Tang Vô Yên gần như phát điên. Hai bên đều không muốn cúi đầu thỏa hiệp trước.

Ngô Vị tích cực mời Tang Vô Yên đi xem phim.

Cô dứt khoát từ chối. Vừa ngẩng đầu thì thấy một tờ quảng cáo không biết được dán lên tường từ lúc nào, gần đài phát thanh có một nhà hàng đồ Tây kiểu buffet mới khai trương. Tang Vô Yên sờ đống tiền lẻ ít ỏi trong túi quần, nuốt nước bọt ực ực, chỗ tiền này còn là tiền cô vay Diệp Lệ.

Ngô Vị thấy Tang Vô Yên dán mắt vào tờ quảng cáo bèn nhân cơ hội nói: “Nghe nói nhà hàng này món ăn được lắm. Tối nay anh mời em thưởng thức, được không?”.

Tang Vô Yên nhìn Ngô Vị một lúc lâu rồi gượng cười nén nhịn đau khổ nói: “Không cần đâu, em thích ăn ở nhà ăn hơn”. Sau đó xị mặt đi mất.

Tang Vô Yên lẩm bẩm: Thế giới bên ngoài thật tươi đẹp, Tô Niệm Cầm, anh mà còn không đến là em ngoại tình đấy.

Buổi chiều, Diệp Lệ hớn hở như bắt được vàng trở về phòng làm việc.

Gần đây họ và Nhiếp Hy đang phụ trách một đoạn quảng cáo tuyên truyền công ích của các sao, được phát xen vào chương trình trò chuyện.

“Mọi người đoán chiều nay ai tới?”. Diệp Lệ cười hí hửng.

“Lí Tiểu Long”. Để Diệp Lệ hài lòng, Tang Vô Yên bò ra bàn uể oải nói.

Điều đó không hề ảnh hưởng đến sự phấn khích của Diệp Lệ, cô nàng vui mừng nói: “Là Nhất Kim”.

“Cái gì?”. Tang Vô Yên suýt chút nữa bị sặc nước bọt của chính mình.

“Thật không?”. Vương Lam ngẩng đầu lên.

“Chị Hy nói thế mà. Vì quảng cáo công ích, quản lí của anh ấy đã đồng ý từ lâu rồi. Lúc đầu là hẹn đến chỗ khác thu âm, vốn chỉ cần nói một câu là được, nhưng sáng nay người quản lí đột nhiên gọi điện đến nói, Nhất Kim đồng ý đích thân đến phòng thu của chúng ta một chuyến”. Diệp Lệ thao thao bất tuyệt giải thích.

“Lại được gặp anh ấy rồi”. Hai mắt Diệp Lệ sáng quắc.

“Đừng quên mang máy ảnh của cậu đấy”. Vương Lam giễu bạn.

“Anh ấy lịch sự như một quý tộc”.

Lịch sự cái đầu anh ta ấy! Tang Vô Yên phản bác trong lòng.

Khi Tô Niệm Cầm và Dư Tiểu Lộ xuất hiện ở cửa phòng làm việc, toàn bộ nhân viên gần như đều xếp hàng nghênh đón. Tang Vô Yên trốn sau đám đông, nhìn thấy Tô Niệm Cầm râu cạo sạch sẽ, quần áo chỉnh tề, tinh thần rất tốt. Cô tức điên, trên ti vi người đàn ông mất đi người phụ nữ mình yêu không phải đều rất bê bối tiều tụy sao, sao anh có thể càng sống càng tốt như vậy được.

Tô Niệm Cầm như biến thành người khác, đối xử với mọi người thân thiện hòa nhã. “Tôi họ Tô”. Lại còn hòa nhã đến mức tự báo danh tính.

Dư Tiểu Lộ nhìn thấy Tang Vô Yên đứng phía sau, vốn định lên tiếng thì bị Tô Niệm Cầm khẽ ngăn lại.

Giờ thì Tang Vô Yên hiểu rồi, anh đâu phải đến để chịu tội, rõ ràng là đến để thị uy!

“Tang Vô Yên cô ngồi không thế làm gì, mau rót nước cho anh Tô”. Chủ nhiệm gọi.

“Vâng”. Tang Vô Yên uể oải đáp một tiếng, lại còn lén lút lườm Tô Niệm Cầm một cái cháy mặt.

Cô rút cốc giấy, rót đầy một cốc nước nóng rẫy bê qua, trong lòng thầm đọc: Bỏng chết anh, bỏng chết anh, bỏng chết anh...

Cô đưa cho anh, giả vờ giả vịt nói: “Anh Tô, mời anh uống nước”.

Anh đưa tay ra không chút do dự.

Nhìn tay anh, Tang Vô Yên liền ngập ngừng, cốc nước vừa nóng vừa đầy, qua hai lần giấy cô còn thấy nóng, mắt anh lại không nhìn thấy, nhỡ đánh đổ bị bỏng thật thì sao.

Cô cáu kỉnh nói: “Tôi để trên bàn, anh muốn uống thì tự lấy”. Cuối cùng còn không quên thêm một câu: “Cẩn thận kẻo bỏng”.

Quảng cáo chỉ cần Tô Niệm Cầm nói một câu ngắn gọn nên làm xong rất nhanh, hơn nữa Tô Niệm Cầm vốn là người có hiệu suất làm việc rất cao. Nhưng còn cần mang đi biên tập lại nên Tô Niệm Cầm được mời ngồi đợi một lát ngoài phòng thu.

Tô Niệm Cầm ngồi trên ghế, mọi người đều đi bận việc của mình, không biết từ bao giờ chỉ còn lại hai người họ. Lúc này Tang Vô Yên mới phát hiện, chiếc túi giấy Tô Niệm Cầm luôn cầm trong tay đựng túi xách của cô, trong đó là toàn bộ gia tài của cô.

Tang Vô Yên dường như lập tức cảm thấy cái bụng thiếu dinh dưỡng mấy hôm nay đang kêu gào, còn có một bữa ăn hoành tráng đang vẫy tay với cô.

Tô Niệm Cầm tỏ ra rất ung dung, không nhìn về phía cô cũng không có ý định nói chuyện với cô hay chủ động trả đồ cho cô. Anh đang nhàn nhã chờ đợi.

Anh không để ý đến tôi, tại sao tôi phải chủ động bắt chuyện với anh, còn lâu nhé! Tang Vô Yên hứ một tiếng, rời khỏi phòng làm việc.

Vừa đến cửa thì cô gặp Ngô Vị.

“Vô Yên...”. Ngô Vị gọi cô lại.

Đúng vào lúc quan trọng cô lại gặp anh chàng xui xẻo này.

“Tối nay em định ăn cơm ở nhà ăn thật sao?”.

Tang Vô Yên cố gắng nhích người về phía hành lang, hi vọng thính giác của Tô Niệm Cầm kém một chút.

“Thật sự không dinh dưỡng chút nào. Chi bằng chúng ta cùng đi ăn cơm sau đó vừa kịp xem một suất chiếu phim”. Ngô Vị quyết không bỏ cuộc.

Tang Vô Yên thầm kêu khổ trong lòng, mong anh mau đi đi, nếu không chưa biết chừng Tô Niệm Cầm sẽ xông ra giết người.

Giết người! Tang Vô Yên lại nghĩ, dù gì cũng đâu phải giết mình, anh ta đã đến làm mình tức điên, tại sao mình không thể làm anh ta tức điên chứ.

Thế là cô nói: “Nhà hàng món Âu đó ngon thật sao?”.

“Có lẽ vậy, vì anh cũng chưa đến đó lần nào”. Ngô Vị thật thà cười hi hi.

“Ăn thịt bò thoải mái?”.

“Tất nhiên rồi”.

“Xem phim xong em về nhà không tiện”. Tang Vô Yên chớp mắt.

“Anh sẽ đưa em về”.

“Thế thì anh gặp may rồi, bạn cùng phòng của em pha cafe...”.

“Tang Vô Yên!”. Cô còn chưa nói hết đã bị Tô Niệm Cầm thô bạo cắt ngang.

Tang Vô Yên quay lại bèn nhìn thấy Tô Niệm Cầm đang vô vùng giận dữ.

Tô Niệm Cầm nắm cổ tay cô: “Đi về với anh!” .

">

Tô Niệm Cầm đâu quan tâm sự phản đối của cô, anh kéo tay Tang Vô Yên đi ra, tuy đi rất chậm nhưng bàn tay như gọng kìm của anh không cho Tang Vô Yên phản kháng.

“Anh Tô”. Ngô Vị chạy đến trước mặt khách sáo can ngăn, hoàn toàn không biết có chuyện gì đang xảy ra.

Anh chặn đường Tô Niệm Cầm, giọng nói vẫn rất khách sáo: “Anh Tô, anh có việc gì từ từ nói, lúc nãy có phải Vô Yên làm gì không thỏa đáng, tôi thay cô ấy xin lỗi anh”. Trước khi Tô Niệm Cầm đến chủ nhiệm đã dặn dò người này tính tình cổ quái, tất cả nhân viên không được tiếp đón chậm trễ, vì vậy anh cũng có chút chuẩn bị về tâm lí.

Tang Vô Yên nghĩ anh chàng Ngô Vị này cũng đáng tin cậy ra phết.

Tô Niệm Cầm nghe anh ta một điều Vô Yên hai điều Vô Yên càng thấy bốc hỏa.

“Hai người là người yêu”.

“Không phải”. Ngô Vị xấu hổ phủ nhận.

“Thế thì anh không quản được đâu”.

“Tại sao?” .

“Vì Tang Vô Yên là người phụ nữ của Tô Niệm Cầm này!”. Tô Niệm Cầm sa sầm mặt nghiến răng nói từng chữ.

Trên đường về nhà, Tang Vô Yên ngồi ở ghế sau cứ cười mãi. Mặt Tô Niệm Cầm hơi đỏ nhưng vẫn làm mặt lạnh, môi mím chặt. Dư Tiểu Lộ vừa lái xe vừa tủm tỉm cười.

“Tiểu Tô à, anh đáng yêu quá đi!”. Tang Vô Yên ôm chầm lấy anh. Tô Niệm Cầm có vẻ không tự nhiên. Một lúc sau, Tang Vô Yên lại bắt chước khẩu khí của anh diễn lại cảnh lúc nãy, nói “Cô ấy là người phụ nữ của Tô Niệm Cầm này” và tạo dáng rất ngầu.

miệng!”. Cuối cùng Tô Niệm Cầm không thể nhẫn nhịn được nữa.

4

Tang Vô Yên trợn mắt: “Anh dám bảo em im miệng á? Anh dám bảo người phụ nữ của anh im miệng á? Tô Niệm Cầm, anh chán sống rồi đúng không, hãy xem em ra tuyệt kĩ độc môn, khiến anh sống không bằng chết đây”. Nói rồi thò tay chọc vào nách Tô Niệm Cầm.

Lúc đầu anh vẫn cố tỏ ra nghiêm túc nói: “Đừng đùa nữa!”, cuối cùng vẫn không chịu được liền kéo Tang Vô Yên xuống, bắt đầu phản kháng, vẻ cứng nhắc trên mặt biến mất. Dư Tiểu Lộ lái xe phía trước, mỉm cười vui vẻ. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao cô gái này lại khác biệt đến thế trong thế giới của anh.

Cô ấy chính là hạt cười trong cuộc sống u tối, không chút ánh sáng của Tô Niệm Cầm.

Đùa được một lúc Tang Vô Yên đột nhiên dừng lại, dường như đang trầm tư suy nghĩ một việc rất quan trọng.

“Sao thế?”. Tô Niệm Cầm chạm vào vầng trán cười đến mướt mồ hôi của Tang Vô Yên. Sao ngồi điều hòa mà vẫn ra nhiều mồ hôi vậy, đến mùa hè thì làm thế nào, anh nghĩ.

“Bức ảnh trên tờ quảng cáo”.

“Hả?”

“Thịt bò của nhà hàng đó trông rất ngon mắt”.

Về đến nhà, Tô Niệm Cầm trả điện thoại cho Tang Vô Yên.

“Mẹ em gọi đến”.

Tang Vô Yên căng thẳng hỏi: “Mẹ nói gì vậy?”.

“Hỏi chuyện thi vấn đáp của em”.">

“Chỉ thế thôi?”.

“Còn chuyện gì nữa?”. Tô Niệm Cầm cố tình hỏi ngược lại.

“Không có gì”. Tang Vô Yên yên tâm đáp.

Giọng nói và tâm trạng của cô hoàn toàn không thoát khỏi đôi tai của anh.

* * *

Mấy hôm sau.

“Vô Yên”. Tô Niệm Cầm không kìm được hỏi: “Em có chuyện gì muốn nói với anh không?”.

“Không ạ”.

Tang Vô Yên cảm thấy kì lạ, đột nhiên nhớ ra điều gì bèn khai báo: “Cái đàn bảo bối của anh hôm qua em bực quá liền đá nó một phát. Chuyện này anh cũng đoán ra được hả?”.

Tô Niệm Cầm nghe vậy không nói gì chỉ cười, nhưng đôi mắt không chút ánh sáng.

“Còn nữa!”. Tang Vô Yên chợt nhớ ra việc gì.

“Còn nữa?”.

“Tặng anh này”. Tang Vô Yên lấy chiếc mp3 ra.

“Chiếc mp3 này vốn là anh mua”. Tô Niệm Cầm sờ chiếc máy.

“Không phải”. Tang Vô Yên gãi mũi: “Trong đó thu âm món quà tặng anh”, sau đó hi hi cười.

Chớp mắt đã là cuối tháng sáu, ngày Tang Vô Yên tốt nghiệp.

Hôm nhận bằng, hai người đi trong trường, Tô Niệm Cầm khiến các sinh viên nữ đi qua liên tục quay lại nhìn.

Cô được Dư Tiểu Lộ cho biết, hễ tới nơi đông người Tô Niệm Cầm thực ra rất căng thẳng, vì người quá đông, mùi vị quá nồng, quá nhiều quang cảnh lướt qua trước mắt, anh sẽ vì thế mà hoảng loạn, lúng túng. Vì vậy cô luôn khoác tay anh, một bước không rời. Cho dù không có gậy dẫn đường, anh cũng có thể làm rất tốt.

Cô đưa anh đi xem ngôi trường mình đã học bốn năm.

Trước hồ sen, Tang Vô Yên nói: “Đây là nơi em và Trình Nhân thích nhất”.

“Trình Nhân đâu? Anh rất muốn làm quen với cô ấy”.

“Em không biết, trước khi anh đến cô ấy vẫn ở đây mà”.

Sau đó họ gặp một tốp bạn cùng lớp, mọi người hàn huyên, hỏi thăm phương hướng sau khi ra trường.

Trong đó có một người tên Lí Lộ Lộ thở dài với Tang Vô Yên: “Công việc mẹ cậu tìm cho cậu thực sự rất tốt, lại còn ở trường trọng điểm quốc gia. Bây giờ trường trung học đặc biệt coi trọng giáo dục tâm lí. Sao cậu lại từ bỏ vô cớ như vậy?”.

Tang Vô Yên không muốn nói về chủ đề này, chỉ cười đáp: “Tớ muốn tự xông pha một thời gian đã rồi mới ổn định, hơn nữa tớ không nỡ bỏ công việc ở đài phát thanh hiện nay”.

Lí Lộ Lộ nhìn Tô Niệm Cầm nói: “Là không nỡ rời người bên cạnh hả”.

Tang Vô Yên lập tức giới thiệu Tô Niệm Cầm cho họ làm quen. Tô Niệm Cầm vô cùng thân thiện mỉm cười chào họ, Tang Vô Yên cũng thở phào. Phát hiện ra mắt Tô Niệm Cầm có vấn đề cũng không có ai tỏ ra ngạc nhiên. Thậm chí còn có người tinh nghịch nói: “Vô Yên làm thế nào mà kiếm được chàng rể tốt vậy?”.

Tang Vô Yên nhìn Tô Niệm Cầm một cái, cười hi hi đáp: “Đầu tiên làm da mặt dày thêm ba tấc, sau đó sống chết bám lấy, không đạt mục tiêu thề không buông tay”.

“Ha ha”. Mọi người đều bật cười.

Tô Niệm Cầm thì lại hơi ngại vì lời cô nói.

Lúc này mẹ cô gọi điện tới, mọi người tản ra ai làm việc nấy.

“Vâng, mẹ, có ảnh ạ”.

“Bố đâu ạ, con nói chuyện với bố”.

“Lại đi công tác ạ?”.

“Không, còn...”. Tang Vô Yên dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Còn có Tô Niệm Cầm nữa”.

Buổi tối, Dư Tiểu Lộ ra ngoài hẹn hò, Tô Niệm Cầm đọc sách, còn Tang Vô Yên thì nằm gối đầu lên chân anh đọc truyện tranh, nghe nhạc.

“Nằm đọc sách như vậy không tốt cho mắt”. Tô Niệm Cầm nói.

“Em không đọc sách, em đang đọc truyện tranh”. Tang Vô Yên tinh quái biện hộ.

“Truyện tranh gì?”.

“Trinh thám”. Tang Vô Yên đột nhiên nổi hứng: “Em kể cho anh nghe”.

Truyện tranh kể câu chuyện Kindaichi ở một ngôi làng lục giác. Một ngôi làng xây dựng theo hình Hexagram (ngôi sao sáu cạnh), dưới hầm mỗi ngôi nhà đều giấu một cái xác khô có liên quan đến một bí mật động trời nhiều năm trước.

Khi nói đến mỗi cái xác khô một bộ phận, Tang Vô Yên co rúm người lại hỏi: “Căn nhà này có tầng hầm không?”.

“Không biết”.

“Gác xép thì sao?”.

“Anh rất ít khi lên đó, nên không rõ lắm”.

“Thế anh còn biết cái gì?”. Tang Vô Yên hơi gắt.

“Anh biết bây giờ trong nhà này chỉ có hai chúng ta, nhưng phòng bên cạnh lại có tiếng động”. Tô Niệm Cầm kể theo tình tiết câu chuyện. Anh bỗng phát hiện mình trở nên xấu tính, nhờ vào ảnh hưởng của ai đó.

“Nhưng anh không nhìn thấy ngoài cửa sổ có một bóng người vụt qua”. Tang Vô Yên cảm thấy không khí này rất đã bèn bổ sung.

“Đó là vì nó cố tình để cho em nhìn thấy”.

“Đáng lẽ nên tắt nhạc đi kể truyện ma mới có không khí”.

“Còn đèn nữa” .

“Tất nhiên rồi”. Tang Vô Yên đã bắt đầu thấy hơi chột dạ nhưng vẫn cố cứng đầu đáp.

“Được rồi, Vô Yên, không nói chuyện này nữa”. Tô Niệm Cầm cười, làm cô ấy sợ thật thì không vui chút nào.

Đột nhiên... nhạc và đèn đột nhiên ngừng hoạt động.

Hai người im lặng một lát.

“Tô Niệm Cầm, anh làm phải không?”. Tang Vô Yên hỏi, giọng nói hơi run run.

“Anh không hề cử động, hơn nữa cái đèn kia không có điều khi từ xa”.

“Thật không?”. Tang Vô Yên túm chặt áo anh, vừa nói vừa ngồi dậy co rúm người trong lòng anh.

“Thật”.

“Em muốn hét”.

“Màng nhĩ của anh nhạy cảm lắm, tốt nhất đợi anh ra ngoài rồi hãy hét”. Tô Niệm Cầm cố tình nói.

“Không được để em ở lại đây!”. Tang Vô Yên bám chặt lấy anh như một con mực.

“Là mất điện”. Tô Niệm Cầm hôn lên tóc mái rũ trước trán cô.

“Sao anh biết?”.

“Tủ lạnh không có tiếng động, điều hòa cũng ngừng chạy rồi. Chỉ cần là một người bình thường đều có thể đoán ra”.

“Anh dám bảo em không bình thường?”.

“Trên đời này làm gì có ma” .

“Nhưng nhiều người tin là có liền biến thành có thật”. Cô đổi danh ngôn.

“Xem mấy loại sách và phim ảnh đó ít thôi”.

“Tại sao em không được xem?”. Cô vặn hỏi.

“Em nhát gan. Chúng ta nên nói chuyện gì khác để đánh lạc hướng chú ý của em, trong môn tâm lí học của các em gọi là gì ấy nhỉ? Di tình?”.

“Xem ra anh không trở thành bác sĩ tâm lí giỏi được rồi, trước khi trị liệu anh không nên nói với em">

“Tại sao em lại từ bỏ chuyên ngành của mình?”.

“Chỉ là tốt nghiệp đại học thôi, những thứ học được còn lâu mới làm nghiên cứu tâm lí được”. Tang Vô Yên không muốn tiếp tục đề tài này, đúng lúc cô chạm vào cuốn sách anh để bên cạnh: “Anh vẫn đang đọc hồi kí danh nhân của anh đấy à? Mấy giờ rồi?”. Lần trước vì cuốn sách này chút nữa làm cô tức điên.

Tô Niệm Cầm mở nắp đồng hồ sờ mặt đồng hồ: “Chín giờ mười một phút”.

“Anh thực sự rất qúy cái đồng hồ này”. Tang Vô Yên luôn cảm thấy vậy, cô lại nói: “Món quà lần trước em tặng thế nào?”.

“Được lắm. Thật hiếm có, em cũng có lúc kiên nhẫn như vậy”.

“Cuối cùng anh cũng phát hiện ra ưu điểm của em rồi”. Tang Vô Yên đắc ý nói, hoàn toàn quên mất sợ hãi.

“Em còn rất nhiều ưu điểm”. Tô Niệm Cầm cảm thấy di tình đại pháp của mình đã hoàn toàn có hiệu lực.

“Ví dụ?”. Tang Vô Yên hứng thú hỏi.

“Ví dụ chỗ này hôn cảm giác rất thích”. Nói rồi ngậm lấy môi cô.

“Anh muốn làm gì?”.

“Làm những việc mà loài người chúng ta có thể làm sau khi tắt đèn”.

“Nhưng bây giờ là mất điện. Không phải là tắt đèn đi ngủ”.

Tô Niệm Cầm hạ giọng nói: “Chúc mừng em đã hồi phục khả năng suy luận logic của người bình thường”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play