Hôm về nhà, Dư Tiểu Lộ vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tang Vô Yên và Tô Niệm Cầm thân mật nhưng cô nhanh chóng trở lại bình thường.
Tô Niệm Cầm nói Dư Tiểu Lộ là em gái của họ hàng, cô ấy không có chỗ ở nên ở lại đây, tiện thể có thể chăm sóc anh.
Tang Vô Yên rất ngạc nhiên, người như Tô Niệm Cầm cũng có thể công khai thừa nhận người khác đang chăm sóc anh. “Sau này để em chăm sóc anh”. Tang
Vô Yên khoác tay Tô Niệm Cầm, nói.
Sau đó cô lại nghĩ, đã là em gái của họ hàng thì cũng là họ hàng chứ, tại sao không nói thẳng là em họ, em gái, cháu gái gì đó.
Tư duy của cô khá đơn giản, lâu dần cũng dần.
Thời gian đó ngoài rạp đang chiếu phim “Belphegor, Phantom of the Louvre”
(Belphegor, bóng ma ở bảo tàng Louvre), để tránh cho Tô Niệm cầm thấy
không quen, họ mua vé phòng riêng dành cho các cặp tình nhân. Ngồi ở đó
Tang Vô Yên có thể tựa đầu vào cổ Tồ Niệm Cầm, vừa xem phim vừa miêu tả
tình tiết cho anh.
“Sau đó anh ta trốn vào góc phòng trưng bày Ai Cập, đợi xác ướp đó xuất hiện, lúc này, bóng đen lại xuất hiện, xác ướp đó...”, nói đến đây sắc mặt Tang Vô Yên tái mét, sợ đến nỗi không dám
xem nữa, giấu mặt vào áo Tô Niệm Cầm.
“Làm thế nào bây giờ, đáng sợ quá”. Tang Vô Yên cố luồn vào lòng anh như một con giun.
“Chúng mình không xem nữa”. Tô Niệm Cầm nói.
“Càng sợ càng muốn xem”. Tang Vô Yên xị mặt.
Tô Niệm Cầm bật cười, cho cô ngồi lên gối mình.
Tang Vô Yên vô cùng căng thẳng vì tình tiết bộ phim, hoàn toàn quên mất phải miêu tả cảnh phim cho Tô Niệm Cầm. Anh chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng
lấp lóa trên màn hình trước mặt.
Càng sợ càng muốn xem - Câu nói này khiến anh liên tưởng đến tình yêu.
Đó đều là những thứ như thuc phiện, anh nghĩ.
Trên đường về, ở bến tàu điện ngầm đúng vào lúc sáu giờ, giờ cao điểm đông đúc nhất.
Tàu điện vào bến, cô đứng phía trước cầm tay Tô Niệm Cầm tránh dòng người,
đợi lên tàu cuối cùng. Lúc này có mấy người vội lên tàu va vào người họ, khiến họ bị tách khỏi nhau, sau đó đẩy Tang Vô Yên vào đám đông đang
lên tàu.
Khi cô đi ngược lại cửa toa đã đóng.
Cô không
biết Tô Niệm Cầm có lên tàu không, lại không dám lớn tiếng gọi tên anh,
sợ anh xấu hổ, cô dáo dác nhìn xung quanh. Người cô thấp bé phải kiễng
chân lên nhìn, nhìn từ đầu toa đến cuối toa.
Bên trái, bên phải, ghế ngồi.
Không có...
Cô bắt đầu lo sốt vó lên.
Chắc chắn Tô Niệm Cầm vẫn còn ở bến, anh rất ít khi ở những nơi công cộng
như vậy một mình, người thì đông như thế, anh lại cứng đầu nhất định sẽ
không nhờ người ta giúp, biết trước thế này đã bảo Dư Tiểu Lộ lái xe tới rồi. Không biết anh có biết đường không, có gặp phải kẻ xấu không, di
động của anh lại ở trong ba lô của cô nữa.
Càng nghĩ cô càng thấy lo lắng, mắt rơm rớm nước.
Tàu điện vừa dừng cô liền xuống tàu lên một chiếc khác đi ngược trở lại.
Người trên chuyến tàu đi ngược lại ít hơn nhiều, cô đứng ở cửa toa, bên ngoài là đường hầm đen kịt dài vô tận. Như thể đã qua cả một thế kỉ, mới lại
nhìn thấy ánh sáng bên ngoài. Loa trên toa báo tên bến rồi con tàu dần
dần.
Qua cửa kính trong suốt, từ xa cô đã nhìn thấy anh đứng đó.
Chính là nơi họ đã bị lạc nhau, anh đứng im không cử động.
Dáng anh rất cao, lại đẹp trai nên hình như không cần có dấu hiệu gì đặc biệt bắt mắt là đã có thể tìm thấy anh ngay.
Tang Vô Yên chạy như bay lao vào lòng anh, ôm lấy eo anh.
Anh thong thả nói: “Nhanh vậy!”, như thể đợi vẫn chưa đã.
“Em sợ chết đi được”.
Tô Niệm Cầm vuốt tóc cô: “Có gì mà phải lo. Lạc ở đâu anh nhất định sẽ đứng đó đợi cho đến khi em quay lại”.
Tang Vô Yên làm việc ở tổ tin tức với Viên Viên không lâu thì lại bị điều về phòng của Nhiếp Hy. Ngô Vị nói: “Chị Hy nói với chủ nhiệm đòi em quay
về đấy”.
“Tại sao?”.
Ngô Vị nghĩ một chút rồi nói: “Có thể là bất cứ lí do gì, nhưng chắc chắn không phải vì khả năng làm việc của em rồi”, sau đó khinh bỉ nhìn Tang Vô Yên.
Tang Vô Yên giả bộ giận dữ: “Hứ! Có tin là em bóp chết anh không?”.
“Chết dưới hoa mẫu đơn, anh có làm quỷ cũng phong lưu. Ngô Vị lè lưỡi giả quỷ.
Khi hai người đang trêu đùa nhau, Nhiếp Hy bước vào, lạnh nhạt nói: “Tang
Vô Yên, tôi điều cô về không phải là để cô chơi đùa cười cợt với người
của tôi. Những tài liệu tôi vừa đưa, cô phải lập tức sắp xếp, mai tôi
dùng”.
“Vâng”. Tang Vô Yên cúi đầu, bắt đầu làm việc.
Ngày mai người tới tham dự chương trình phỏng vấn trực tiếp của Nhiếp Hy là
Thanh Phùng, một tác giả trẻ mới nổi thời gian gần đây, sau khi tác phẩm của anh ta nổi như cồn trên mạng, sau đó làm mưa làm gió cả giới xuất
bản, chưa đến nửa năm đã trở thành một tác giả lớn, rất được công chúng
chú ý. Nhiếp Hy làm việc rất nghiêm khắc, cẩn trọng, lần nào cũng phải
chuẩn bị thật kĩ. Bây giờ Tang Vô Yên phải hệ thống lại thông tin cá
nhân, phong cách viết, đặc điểm nhân vật trong tác phẩm tiêu biểu, bình
luận trên mạng và bình luận của nhà xuất bản cho Nhiếp Hy.
Trước kia Diệp Lệ và Vương Lam làm những việc này, Tang Vô Yên đang định gọi họ thì bị Nhiếp Hy ngăn lại:
“Họ có việc khác rồi. Cô tới đây đã gần nửa năm, có chút việc cỏn con này
cũng không làm được à?”. Giọng điệu hết sức châm biếm, cứ như một con
người khác với chị Hy mà Tang Vô Yên quen biết thường ngày.
Khi Nhiếp Hy rời khỏi đó, Diệp Lệ khẽ hỏi: “Tang Vô Yên, cậu đắc tội chị ấy à.
“Không”. Tang Vô Yên băn khoăn: “Chính chị ấy bảo chủ nhiệm điều tớ về mà, lâu lắm rồi tớ không gặp chị ấy”.
“Bị quỷ ám chắc?”. Diệp Lệ lắc đầu.
Tang Vô Yên nhìn đống tài liệu cao ngất, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Buổi tối, Tang Vô Yên phải làm thêm rất muộn. Cô học khối tự nhiên, không
thích những thứ này lắm, cái gì xuyên không, lịch sử, võ hiệp, huyền
huyễn làm cô đau hết cả đầu. Khó khăn lắm mới được giải thoát khỏi đống
tài liệu đó, sắp xếp được lộ trình tác phẩm của Thanh Phùng một cách cơ
bản, sau đó kết hợp với thực tế của tác giả, bình luận của độc giả, xây
dựng nội dung khái quát của cuộc phỏng vấn.
Khi xuống lầu cô mở
túi xách, định gọi cho Tô Niệm Cầm mới phát hiện điện thoại hết pin. Cô
vừa bước vào nhà thì điện thoại đổ chuông.
Không phải là Tô Niệm Cầm mà là mẹ cô.
“Vô Yên, sao muộn thế mà con không có nhà?”.
“Con tăng ca ở đài”.
“Sau này về sớm một chút, bây giờ trị an không tốt, con gái một mình đi
ngoài đường buổi đêm không an toàn chút nào...”. Mẹ cô lại bắt đầu giáo
dục con gái một tràng như súng liên thanh, mãi mới kết thúc, cô vừa cúp
máy, thì chuông điện thoại lại vang lên.
“Muộn như vậy em đi đâu thế?”, lần này đến lượt Tô Niệm Cầm hỏi: “Di động cũng không gọi được”.
“Tăng ca”. Cô tiếp tục giải thích.
“Anh vốn định gọi em qua ăn cơm”.
“Ăn cơm á? Anh nấu à?”. Cô hơi lo lắng về khả năng nấu cơm của anh.
Tô Niệm Cầm nghe ra ý cô, nhớ lại hôm đó anh tốt bụng rán trứng bồi bổ cho cô, cô còn chê bai hỏi anh ăn có chết người không.
Anh liền thấy giận: “Tang Vô Yên, em…”.
Cô vội vàng đổi giọng nói: “Người xếp hàng muốn ăn cơm Nhất Kim nấu không
đến một sư đoàn cũng đến một tiểu đoàn. Vì thế anh hãy khẩn trương quên
lời em nói lần trước đi”.
“Mồm mép vừa thôi”.
Tang Vô Yên .
Anh một câu, em một câu như thế, hai người cầm điện thoại nói chuyện rất
lâu. Đến khi cúp máy, khóe môi Tang Vô Yên vẫn đọng nụ cười ngọt ngào.
Thực ra anh cũng rất thích nói chuyện.
Sáng hôm sau, Tang Vô Yên
tới đài phát thanh, giao tài liệu cho Nhiếp Hy. Nhiếp Hy chỉ nhìn lướt
qua rồi nói: “Không được. Góc nhìn và xuất phát điểm không ổn”. Sau đó
chỉ ra một đống khuyết điểm, lệnh cho Tang Vô Yên tiếp tục sửa.
Bữa trưa, Tang Vô Yên chỉ ăn qua loa mấy miếng rồi lại tiếp tục cắm đầu vào làm. Khi mang cho Nhiếp Hy, cô ta đang dùng máy tính, không thèm nhìn,
chỉ nói: “Để đó đi”.
Buổi tối Tang Vô Yên ngồi phía ngoài phòng phát trực tiếp, đạo diễn đang cho phát quảng cáo, bảo hai người bên trong chuẩn bị.
Diệp Lệ đột nhiên thần bí kéo Tang Vô Yên lại, khẽ nói: “Tuần trước Nhiếp Hy đã bảo Vương Lam chuẩn bị tư liệu về Thanh Phùng rồi. Chị ta hoàn toàn
không cần dùng bản của cậu”.
Vương Lam đứng cạnh gật đầu: “Đúng
thế. Tớ đang làm vụ này mà, hai người không hỏi, buổi sáng tớ cũng tới,
vừa mới nghe Lệ Lệ nói”.
“Cậu đắc tội tiểu nhân rồi hả”. Diệp Lệ hỏi.
Tang Vô Yên ngạc nhiên đến nỗi mãi không nói được gì, cô quay đầu nhìn Nhiếp Hy đang tươi cười với Thanh Phùng sau tấm kính, cảm thấy rất phức tạp.
Nhiếp Hy vốn không phải là người như vậy, cô ấy rộng lượng, kiên nhẫn,
không hề tỏ ra kiêu căng, đối xử với người khác cũng tốt.
Có phải do trước kia cô làm không đủ tốt.
Có phải cô vô tình làm Nhiếp Hy không vui.
Có phải cô thiếu những sự rèn luyện kiểu này.
Trước kia Lí Lộ Lộ từng nói: “Tang Vô Yên, cậu rời khỏi trường học, rời khỏi sự bảo vệ của bố mẹ cậu thì cậu chả là cái gì cả”.
2
Có rất nhiều nguyên nhân mà cô và To Niệm Cầm không phải lúc nào cũng được quấn quýt bên nhau, có lúc ba, bốn ngày không gặp.
Nơi hai người gặp nhau nhiều nhất chính là nhà anh.
Cô thích nằm bên cạnh nhìn anh chơi đàn. Nhìn ngón tay anh lướt trên phím
đàn, lúc chậm rãi nhẹ nhàng lúc điên cuồng phấn khích, cả hai đều là một sự hưởng thụ về thị giác.
Cô rất khó tưởng tượng anh thực sự lớn lên ở cô nhi viện, giáo viên và các cô ở cô nhi viện sao có thể dạy dỗ anh tốt như vậy.
“Anh bắt đầu học đàn lúc nào?”.
“Bảy tuổi”.
“Dễ học không?”.
“Không”.
“Họ có tốt với anh không?”. Tang Vô Yên đột nhiên hỏi: “Ý em là những cô chăm sóc anh ấy”.
Tô Niệm Cầm vô cùng bình tĩnh nói: “Chẳng có gì tốt hay không tốt. Chăm
sóc trẻ mồ côi là bản chất công việc của họ, hoàn toàn không xuất phát
từ tình thương hay tình cảm gì khác. Tất nhiên họ cũng thiên vị một số
đứa. Hơn nữa, có lúc anh không thể nhớ lại những chuyện đó được”.
“Tại sao?”.
“Anh chỉ ở đó đến năm bảy tuổi”.
“Tại sao?”.
Anh dừng lại, lạnh nhạt nói: “Anh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa”.
Tang Vô Yên hơi sững lại, anh không muốn nhớ lại đến vậy sao?
Lúc này điện thoại của Tang Vô Yên đổ chuông>“Vô Yên, sao con lại không ở nhà?”. Là mẹ cô.
Tang Vô Yên nhìn Tô Niệm Cầm, vừa ậm ừ ứng phó với mẹ vừa ra khỏi phòng.
“Cuối tháng con về nhà một chuyến. Mẹ và bố con liên hệ được một trường trung học, tuy tháng mười một năm ngoái người ta đã tuyển được người rồi
nhưng bây giờ có thể thêm một chỉ tiêu”.
“Mẹ...”.
“Mang theo sơ yếu lí lịch của con, cả đống văn bằng đó nữa. Con cũng chuẩn bị trước đi, còn phải phỏng vấn nữa”.
Tang Vô Yên thở dài: “Bây giờ con không thảo luận với mẹ về vấn đề này nữa, đợi con về rồi nói”.
“Có gì mà không tiện? Con có hoạt động cách mạng đâu, dạo này cứ thần thần bí bí”. Mẹ cô làu bàu rồi cúp máy.
Tang Vô Yên đỏ mặt, lại còn không hoạt động cách mạng. Nếu bố mẹ mà biết chuyện của cô và Tô Niệm Cầm chắc chắn sẽ không để yên.
Cô quay vào phòng, Tô Niệm Cầm hỏi: “Ai gọi thế?”.
“Mẹ em, nói về chuyện công việc”.
“Ừ”. Anh không hỏi nhiều về việc thực tập và trường đại học của Tang Vô Yên, có lúc cô thậm chí còn nghi ngờ anh hoàn toàn không biết cô học trường
nào.
Buổi chiều, trời đột nhiên nắng ráo. Mặt trời rải ánh nắng
vàng rực rỡ đầy sân, vô cùng hấp dẫn. Tang Vô Yên kéo Tô Niệm Cầm ra
công viên.
Thời tiết đẹp nên người ra phơi nắng không ít.
Tang Vô Yên nằm trên thảm cỏ, gối đầu lên chân Tô Niệm Cầm. Anh ngồi trên một thân cây khô, mắt nhắm hờ, nghe đài bằng tai nghe.
Thỉnh thoảng anh lại vuốt tóc Tang Vô Yên, tóc cô mảnh và dày, chạm vào vô
cùng mềm mại, thêm nữa cô để tóc ngắn, sờ như lông mèo.
Nghĩ đến từ “lông mèo”, Tô Niệm Cầm không nén được khẽ nhếch khóe môi, hàng mi dài rung rung.
“Anh cười ngốc gì thế?”. Tang Vô Yên hỏi. Cô nằm ngửa, có thể nhìn thấy hết vẻ mặt của anh.
Trên đời này chắc chỉ có cô mới gọi nụ cười của anh là cười ngốc.
“Đang kể truyện cười”. Anh rút tai nghe ra.
“Anh nghe đài gì thế?”. Cô phát hiện nếu anh không đọc sách và chơi đàn, thì anh chỉ nghe tin tức trên ti vi và nghe đài để giết thời gian.
“Bình sách”.
“Sao không nghe nữa?”.
“Suốt ngày quảng cáo”.
“Anh có nghe đài của em không?”.
“Thỉnh thoảng”.
Anh mở mắt ngẩng mặt về phía mặt trời.
“Anh có nhìn thấy ánh sáng không?’.
“Rất yếu”.
“Không chữa được sao?”. Ở anh có quá nhiều bí ẩn, quá nhiều điều cô chưa biết, cô rất muốn biết về tất cả những điều đó.
“Không thể chữa được”. Anh lạnh nhạt nói: “Dây thần kinh thị giác có vấn đề,
bẩm sinh”. Giọng anh vô cùng bình thản, nhưng Tang Vô Yên vẫn chộp được
vẻ đau khổ yếu ớt trên mặt anh.
“Anh mang theo sách để đọc à?”. Tang Vô Yên đổi chủ đề.
“Ừ. Sao em?”.
“Sau này anh muốn xem sách gì thì em đọc giúp anh, thế có phải là tiện không”.
Tô Niệm Cầm nghĩ một lúc rồi đưa sách cho cô: “Em đọc đi”.
“... Cuốn này không được, em có biết đọc chữ nổi đâu”.
Lúc này, từ xa vọng tới một bài hát, lại chính là bài Trời cao trong xanh.
Tang Vô Yên nhíu mày: “Hát nhầm lời rồi, câu này của đoạn hai”.
Tô Niệm Cầm nhướn mày: “Em cũng biết hát à?”.
“Đương nhiên rồi”. Tang Vô Yên ngẩng đầu: “Có cần em hát cho anh nghe không?”.
“Đừng!”. Tô Niệm Cầm vội vàng nói: “Đ”.
“Anh coi thường em à? Anh chê em hát dở phải không?”.
Tô Niệm Cầm không nói gì, rõ là không muốn làm cô thất vọng.
Tang Vô Yên cuống lên: “Em nói anh nghe, người ta nói giọng em rất hay, nếu không đã không chọn em làm phát thanh viên rồi”.
“Chuyện này anh bảo lưu ý kiến”.
Tang Vô Yên về kí túc trong trường lấy đồ, trên đường đi cô gặp Hứa Tây. Hứa Tây gọi cô lại.
“Nghe nói cậu có bạn trai rồi”.
“Đúng thế, cuối cùng cậu có thể yên tâm rồi”. T>“Tớ và Ngụy Hạo cùng về
thành phố B tìm việc, đã kí hợp đồng rồi, tháng sáu là về”.
“Chúc mừng”.
Hứa Tây lắc đầu: “Tang Vô Yên, bao giờ thì cậu mới trưởng thành?”.
“Cứ thế này không phải rất tốt sao. Nếu không hai người sao có thể giấu tôi đầu mày cuối mắt bao nhiêu năm như thế mà tôi không biết”. Tang Vô Yên
nói: “Tôi sẽ không tha thứ cho hai người đâu”.
“Cậu…”. Hứa Tây gượng cười.
“Là bạn bè quan trọng nhất chính là phải thẳng thắn, hai người dựa vào cái gì mà lừa dối tôi?”.
Hôm sau, Tang Vô Yên nằm trong lòng Tô Niệm Cầm, kể lại cuộc đối thoại với
Hứa Tây. Cô không phải là người chuyện gì cũng có thể giữ trong lòng, có bất cứ động tĩnh nào đều phải báo cáo ngay, nếu không sẽ cảm thấy vô
cùng khó chịu.
“Nếu anh dám lừa dối em điều gì, em cũng sẽ không tha thứ cho anh”. Tang Vô Yên giận dữ nói.
Tay anh đang vuốt tóc cô, nghe thấy vậy hơi khựng lại một chút.
Tang Vô Yên vừa từ chỗ Tô Niệm Cầm về, Trình Nhânliền nói: “Mẹ cậu lại gọi điện báo cậu nhất định phải về”.
“Ừ”. Tang Vô Yên lập tức xẹp lép như quả bóng xì hơi, sắc mặt rất ảm đạm.
“Cậu nên nói chuyện rõ ràng với bố mẹ cậu, dù gì họ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi”.
“Nhưng họ không có quyền quyết định tương lai của tớ. Tớ muốn làm gì, có muốn học tiếp không đều nên do tớ tự lựa chọn”.
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại lại đổ chuông. Ánh mắt Trình Nhân
đầy vẻ ‘Chắc chắn là tìm cậu’: “Cậu nghe lời luôn cho rồi, nếu không tớ điên mất”.
Quả nhiên là mẹ cô.
“Mẹ, con thực sự muốn ở lại đây, sẽ không về đâu, con ở đây bốn năm rồi, con thích nơi này.
“Bố mẹ sẽ hại con sao? Không phải vì muốn tốt cho con sao, con xem con làm
bố con giận đến thế nào. Có bao nhiêu người muốn vào học viện học mà
không được, dành riêng cho con một suất thì con không chịu. Mới ra ngoài bốn năm đã không chịu nghe lời rồi, hồi đó không nên cho con học ở nơi
khác mới phải”. Mẹ cô nói giọng địa phương, mắng cô một thôi một hồi với tốc độ rất nhanh.
“Con không về”.
“Vô Yên”. Mẹ cô dừng
lại một chút: “Có phải con có chuyện gì giấu mẹ không”. Bà cảm thấy gần
đây con gái rất lạ, gọi máy bàn rất muộn mà vẫn không có nhà.
“Mẹ... con…” Cô nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói ra: “Con có bạn trai rồi”.
“Bạn trai? Quen nhau lúc nào? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Học cùng trường à? Sao không nói sớm với mẹ, để mẹ xem thế nào?”.
Rồi cũng phải đối mặt, Tang Vô Yên chỉ có thể lấy hết can đảm hoàn chỉnh
báo cáo, khi nói đến chuyện mắt Tô Niệm Cầm có vấn đề, mẹ cô đột nhiên
im lặng. Rất lâu sau mới nói một câu “Mai mẹ bay qua đó” rồi cúp máy.
Tới không phải là mưa to gió lớn, mà là gió nhẹ mưa phùn.
Theo như cá tính của mẹ, cô tưởng vừa tới mẹ sẽ mắng cô một trận tối tăm mặt mũi, nhưng mẹ không làm thế. Từ sân bay tới nhà, trên xe taxi mẹ không
nhắc một lời tới chuyện của Tô Niệm Cầm.
Trên đường cô nhận cuộc gọi của anh.
“Ăn cơm chưa?”.
“Chưa”. Tang Vô Yên dè dặt nói từng chữ, sợ mẹ phát hiện ra vấn đề.
“Vô Yên, hình như em rất căng thẳng”. Tô Niệm Cầm vô cùng nhạy cảm.
“Đâu có, lát nữa em gọi cho anh”. Cô nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, sau đó
nhắn tin cho Dư Tiểu Lộ, nhờ cô ấy bảo Tô Niệm Cầm chuẩn bị cẩn thận, có thể cô sẽ đưa một người đến gặp anh.
Vừa tới nhà, việc đầu tiên mẹ cô làm là giúp cô thu dọn hành lí.
“ về cùng mẹ”.
“Mẹ...”.
“Nếu con vì cậu ta mà muốn ở lại đây thì mẹ không muốn con ở lại một giây
nào nữa. Bố con sẽ xin nghỉ cho con vào trường, con phải về với mẹ”.
“Ít nhất mẹ cũng phải gặp anh ấy rồi hãy kết luận chứ, được không mẹ?”.
“Nhà chúng ta không thừa nhận quan hệ của hai đứa, gặp cái gì mà gặp”.
“Mẹ...”.
“Nhân lúc hai đứa còn trẻ chưa làm gì hối hận, cắt đứt sớm đi”. Mẹ cô ám chỉ.
“Chúng con thật lòng, sao bố mẹ lại phản đối, chỉ vì mắt anh ấy sao?”.
“Chỉ vì? Con cho rằng đó là chỉ vì sao? Con còn nhỏ, chưa trải qua những
chuyện vụn vặt trong cuộc sống, chưa biết những đắng cay mặn ngọt trong
đó đâu. Mẹ không phủ nhận tình yêu mà hai đứa tôn thờ, nhưng hiện thực
không như con tưởng tượng đâu. Từ nhỏ đến lớn con sống trong sự bao bọc
của gia đình, bố con chiều con đến mức nâng như nâng trứng, hứng như
hứng hoa. Con đã trải qua những gì? Con có thể trải qua những gì?”.
“Con sẽ học, con sẽ học nấu cơm, tiền, học chăm sóc con và anh ấy. Hơn nữa Tô Niệm Cầm anh ấy hoàn toàn không cần con chăm sóc”.
“Mẹ nuôi con lớn ngần này không phải vì muốn con dùng nửa đời người để chăm sóc một người như vậy. Hơn nữa cậu ta còn là trẻ mồ côi”.
“Không phải, không phải thế, anh ấy có người thân, anh ấy không phải là trẻ mồ côi”. Tang Vô Yên nói: “Mẹ... mẹ nên gặp Niệm Cầm, anh ấy là một người
đàn ông rất xuất sắc, hơn nữa anh ấy rất yêu con”.
“Trước kia mẹ
đã từng nói với con, yêu không chỉ là một sự xốc nổi, mà còn bao hàm cả
cảm giác an toàn và trách nhiệm. Đối với một người tàn tật có lai lịch
không rõ ràng như vậy, ngay cả trong nhà có những ai cậu ta cũng không
nói cho con biết mà có thể gọi là yêu sao?”.
“Con có thể gọi điện hỏi anh ấy ngay bây giờ, nếu mẹ chỉ lo lắng chuyện này con có thể hỏi ngay lập tức”. Tang Vô Yên khóc.
“Vô Yên, không cần đâu. Mẹ không cần biết nhà cậu ta thế nào. Giả dụ nhà
cậu ta có tiền có thế, nhà họ Tang chúng ta không bao giờ trèo cao. Giả
dụ nhà cậu ta nghèo hèn, mẹ chỉ càng ghét bỏ cậu ta”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT