Thật ra, ngay đêm hôm Dận Chân báo rằng nàng phải đi tỷ thí, ý tưởng đầu tiên của Thục Lan về phần thi vẽ tranh đã là kế “mật ong” của Đường Bá Hổ trong Kim trang tứ đại tài tử trên TVB. May mắn thay, bây giờ đang là thu vàng tháng mười, thời tiết ấm áp hiếm có, Thục Lan còn đặc biệt hỏi Thái Cách xem trong vườn hoa có bướm hay ong mật không, vậy nên kế hoạch có thể thực hiện được .

Mặt khác, sở dĩ không ai hoài nghi Đường Bá Hổ gian trá bởi vì hắn cũng có bản lĩnh vẽ tranh cùng danh tiếng trong giới hội họa. Nếu công chúa Triều Tiên đã dám đảm nhận lời thách đấu vẽ tranh thì chứng tỏ tài vẽ tranh của công chúa cũng không tồi, điều này khiến nàng không thể vẽ quá xấu, nếu không người sáng suốt nhìn vào sẽ biết ngay là nàng giở trò.

Vậy phải làm thế nào để chí ít trong trận tranh tài hai ngày sau, những con người không hiểu rõ về hội họa sẽ cảm thấy nàng vẽ không quá tệ? Đầu tiên là phải đơn giản, đối với những thủ pháp tô vẽ phức tạp thì xin miễn cho kẻ bất tài, thế nên mẫu đơn, hoa hồng với các loại hoa phú quý khác sẽ bị loại bỏ, hoa hướng dương như mặt bánh quy vừng lại xuất hiện trong tâm trí, nhắc đến hoa hướng dương nàng liền liên tưởng đến Van Gogh, chỉ tiếc rằng Đại Thanh trọng nam khinh nữ, nếu không rất có thể sau trận tranh tài lần này, bông hoa hướng dương của nàng sẽ được lưu danh bách thế, danh truyền thiên cổ.

Vì vậy, Đông Thục Lan chỉ đơn giản nói cho Tứ a ca những yêu cầu để vẽ tranh, bảo hắn lập tức “thỉnh” một vị họa sĩ vào phủ dạy nàng vẽ, do thời gian cấp bách nên phần lễ tiết đương nhiên có đôi điều sơ suất, nói trắng ra là trực tiếp bắt người đem về phủ. Sau khi ép người ta vẽ xong một bông hoa hướng dương vừa tròn lại vừa to, Đông Thục Lan liền cấp tốc sai người đi in thành hai mươi bản, còn nàng thì núp ở trong phòng luyện vẽ như hồi nhỏ luyện chữ trên giấy ô li. Xong xuôi nàng liền đem bông hoa hướng dương được tô vẽ cẩn thận ra cho Cố Minh nhận xét, xem có cần chỉnh sửa chỗ nào không. Cố Minh lúc mới bị bắt về phủ Tứ bối lặc vẫn còn chút tâm tính thư sinh, tức giận bất bình, cho rằng Tứ bối lặc quá phận, ngay cả đương kim Hoàng thượng còn chưa đối xử với hắn như vậy. Nhưng sau đó, Dận Chân cùng phúc tấn lại đích thân tới nhận lỗi, nói rõ ngọn nguồn, còn xin hắn chịu thiệt hai ngày để chỉ điểm chút ít, Cố Minh nhìn vào cách đối nhân xử thế hàng ngày của Tứ bối lặc mà miễn cưỡng đồng ý. Không ngờ sau khi xem bức tranh hoa hướng dương của Đông thứ phúc tấn mấy lần, Cố Minh lại kinh ngạc không thôi, quả là kỳ tài! Chẳng ai ngờ vị thứ phúc tấn trong phủ Tứ bối lặc này lại có thiên phú vẽ tranh đến vậy! Bởi vì chưa được tận mắt chứng kiến cảnh Đông Thục Lan vẽ tranh nên Cố Minh vẫn cho rằng bức họa là do nàng tự vẽ chuẩn bị cho trận tranh tài.

Vẽ cùng mô phỏng khác nhau rất lớn, nhưng Cố Minh lại chẳng hay biết gì, thấy có người tài hoa như vậy đương nhiên muốn nhận làm học trò, có điều thái độ của Tứ bối lặc và phúc tấn lại có chút kỳ quái, tựa như cố ý lảng tránh. Cố Minh nghĩ đến bản thân hắn ở giới hội họa cũng có chút tiếng tăm, danh môn đệ tử muốn bái hắn làm sư phụ cũng không ít, lẽ nào vị thứ phúc tấn này cậy tài khinh người, xem thường hắn? Nhưng sau khi cùng nàng tiếp xúc mấy lần, nàng đều rất khách khí, một chút kiêu ngạo cũng nhìn không ra, hắn thật sự khó hiểu, trăm tư không thể giải. Thật ra phu phụ Dận Chân làm vậy cũng vì có ý tốt, hai người sợ rằng sau khi Cố Minh thu Đông Giai Thị làm học trò sẽ biết được chân tướng sự việc, lúc ấy lại tức quá mà hôn mê, huống chi Đông Thục Lan cũng không có hứng thú với vẽ tranh, lần này chỉ vì bắt buộc nên mới cầm bút vẽ.

Thấy trên sân khấu công chúa Triều Tiên đã tức giận thành như vậy, Ô Lạt Na Lạp Thị không khỏi cảm thán sự sáng suốt của bản thân, may mà nàng không đáp ứng yêu cầu của Cố Minh.

Khi Lý Đức Toàn tuyên bố cuộc tranh tài bắt đầu, Tiểu Thúy tay chân nhanh nhẹn đem cây bút vẽ tiểu thư quen dùng ra, bày màu vẽ, trải bức tranh hoa hướng mà Cố Minh đã đặc biệt vẽ cho Đông Thục Lan lên bàn, rồi sau đó đặt một tờ giấy Tuyên Thành nửa như trong suốt lên trên, cố định bốn góc tờ giấy. Bạn học Thục Lan liền lấy bút lông, bắt đầu “vẽ tranh” trên tờ giấy Tuyên Thành.

Công chúa Triều Tiên trừng muốn rơi cả tròng mắt, tay cầm bút lông run lên, một giọt mực nhỏ rơi xuống nền giấy, bị bẩn. Tiểu nha đầu bên cạnh rất cơ trí nhanh chóng thay ngay một tờ giấy khác. Chỉ có điều Kim Hoa công chúa bị chọc tức không nhẹ, làm thế nào cũng không thể tĩnh tâm vẽ được nữa, sau khi vẽ xong bức mẫu đơn phú quý, chính nàng nhìn lại còn thấy không bình thường. Có điều, kể cả như vậy cũng không nhìn ra là người bên cạnh sẽ thắng, Kim Hoa công chúa trừng mắt nhìn Đông Thục Lan.

Đợi hai người vẽ xong, cuộc tranh tài tiến vào thời khắc mấu chốt nhất. Không ít người phải nín thở mà nhìn. Hai vị công công trước tiên đem hai bức tranh đã được vẽ xong xuôi lên cho Khang Hi, chờ Khang Hi gia thưởng thức xong lại đặt chúng vào hai vị trí gần nhau trên cái bàn nhỏ ở chính giữa sân. Khang Hi nhìn bức tranh rồi lại nhìn xuống hai người vẽ tranh đang đứng phía dưới, không nói thêm gì, dĩ nhiên ông sẽ không ngốc đến mức biểu hiện rằng bản thân hiểu biết về hội họa vào giờ phút này, nhỡ con bướm không chọn đúng bức họa mà ông khen ngợi, truyền ra ngoài tất sẽ bị người chê cười. Hơn nữa, trong lòng Khang Hi tuy nghiêng về mẫu đơn phú quý, nhưng trực giác nói cho ông biết: những con bướm kia rất có thể sẽ chọn bông hoa hướng dương! Mấy tiểu thái giám tay giữ miệng túi, đứng cách xa hai bức tranh mấy bước, chỉ chờ Hoàng thượng ra lệnh một tiếng sẽ để lũ bướm cất cánh.

Toàn trường yên tĩnh, không chỉ các tần phi a ca mà ngay cả nhóm cung nữ thái giám đang làm nhiệm vụ bên cạnh cũng mở to hai mắt. Khang Hi gật đầu một cái, mười mấy con con bướm xinh đẹp bay ra. Quả nhiên, trừ những con trực tiếp bay đi mất thì số lượng bướm đậu lại trên hoa hướng dương nhiều hơn hẳn so với mẫu đơn phú quý, mặc dù thời gian không dài nhưng kết quả đã rất rõ ràng .

Thập Lục a ca thở phào nhẹ nhõm, Thập Tam a ca lúc này mới phát hiện ra vừa rồi hắn còn nín thở.

Thập a ca kinh ngạc: “Thật không ngờ năng lực vẽ tranh của Đông Giai Thị lại tốt như vậy!”

Dận Đường bên cạnh cười nhạt: “Năng lực vẽ tranh cái gì chứ, ta nghi là do nàng động tay động chân với đống màu vẽ thì đúng hơn”.

Thập Tứ a ca thò đầu vào: “Theo đệ thấy thì Cửu ca chỉ đang ghen tị thôi, rất có thể qua tối nay những bức họa trong phủ Tứ ca đều trở nên đáng giá, y theo tính cách Tứ ca thì bông hoa hướng dương của Đông Giai Thị chắc sẽ thành vật ngàn vàng khó cầu”.

Lời của Thập Tứ a ca khiến cho mấy phúc tấn cùng tiểu a ca xung quanh hé miệng cười trộm.

Khang Hi đế âm thầm gật đầu, xem ra ông không nhìn nhầm, công chúa Triều Tiên nếu muốn đối phó với vị thứ phúc tấn yêu sách nhà lão Tứ thì còn kém xa!

“Ta…ta không phục!” Kim Hoa công chúa lớn tiếng ồn ào, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, “Để bướm bình phẩm bức tranh cái gì chứ?! Đều là vớ vẩn!” Càng nói nàng càng uất ức đến độ muốn khóc lên, rõ ràng bức tranh của nàng đẹp mắt hơn nhiều!

“Ngươi đã thấy đề xuất dùng bướm phẩm tranh là vớ vẩn thì sao không nói ngay từ đầu?” Dận Lộc nhìn cô công chúa Triều Tiên này, thấy thế nào cũng không vừa mắt, thật không biết Đại bối lặc nhìn trúng nàng ở điểm nào? “Bây giờ thua mới kêu gào, nếu là Hoàng a mã nói bức tranh của thứ phúc tấn đẹp hơn thì chẳng lẽ ngươi cũng bảo Hoàng a mã thiên vị sao?”

“Cũng chẳng biết là do ngươi không chịu thua hay là không có ý với Đại bối lặc”. Thập Tứ a ca Dận Trinh bồi thêm một câu. Đại bối lặc nghe vào tai đương nhiên sắc mặt không dễ nhìn.

Sứ giả Triều Tiên đã lấy khăn tay ra từ lúc nào, đứng một bên liên tục lau mồ hôi, Kim Hoa công chúa lần này cũng sảng khoái: “Kim Hoa khấu tạ Hoàng thượng đã chỉ hôn cho Đại bối lặc, nhưng Kim Hoa muốn cầu thứ phúc tấn có thể khiến cho ta thua tâm phục khẩu phục”. Ý của nàng rất rõ ràng: với việc chỉ hôn nàng không có ý kiến, nhưng với kết quả của cuộc tỷ thí này, nàng không phục.

Sắc mặt Dận Đề đẹp lên không ít. Khang Hi có vẻ ý cũng chưa thỏa, nghe xong lời của công chúa thì tâm tư có phần thả lỏng, nhưng mà nếu tiếp tục tỷ thí thì sẽ đấu cái gì?

“Nghe nói thứ phúc tấn quý sách nổi danh kinh thành, chắc cũng là người đầy bụng kinh luân, Kim Hoa bất tài, nguyện ý lãnh giáo thêm lần nữa”.

Nghe xong lời này, Dận Chân nhìn sang Thập Tam một cái, Dận Tường từ chỗ ngồi đứng lên, ôm quyền thi lễ: “Hoàng a mã, nhi thần thấy nếu tỷ thí thi từ ca phú của Đại Thanh hay những nội dung liên quan thì sẽ bất công với công chúa”.

Vậy thì đấu cái gì? Tiếng nước ngoài? Các vị a ca trong bữa tiệc đều không nhận thấy hai vị trên kia thông thạo cái này. Ô Lạt Na Lạp Thị kéo Thục Lan sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Nhân lúc Hoàng thượng còn chưa lên tiếng, muội có sở trường gì thì cứ đem ra, chấn động vị công chúa kia, bằng không chuyện này không biết bao giờ mới kết thúc”. Nếu thua, e rằng Đức Phi nương nương sẽ không cao hứng, cảm thấy mất thể diện.

Vị công chúa này đúng là dai như đỉa, thay vì rảnh rỗi diễn trò tiêu khiển cho nam nhân, sao nàng ta không dành thời gian tìm sách đọc, tự mình mua vui? Nếu phúc tấn đã có lệnh dùng bom nổ mạnh thì nàng sẽ dùng bom nổ mạnh, để cho công chúa Triều Tiên kia biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên, hi vọng những người khác sẽ không bị sóng nén tập kích váng đầu. Nàng đói rồi, động não đúng là tiêu tốn nhiều năng lượng, đói rất nhanh, tiếc rằng hiện tại vẫn chưa phải tháng chạp, nếu không nàng đã bảo Tiểu Thúy lấy nồi cho măng mùa đông cùng chân giò hun khói Kim Hoa vào nấu canh… “Khụ, e hèm”. Thục Lan nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Tứ bối lặc nên vội vàng thu liễm tâm tình, hướng Khang Hi hạ bái: “Hoàng thượng, không bằng để nô tỳ ra một đề, nếu công chúa trả lời được thì coi như nô tỳ thua, nếu trả lời không được thì coi như công chúa thua, không biết ý Hoàng thượng thế nào?”

“Không phải là thi từ ca phú?”

“Đúng vậy”.

“Không liên quan đến Đại Thanh?”

“Đúng vậy”.

“Công chúa thấy sao?” Khang Hi nhìn về phía công chúa Triều Tiên.

“Thỉnh thứ phúc tấn ra đề”.

“Xin Hoàng thượng ban cho bút lông chim cùng vài tờ giấy để nô tỳ ra đề”. Đông Thục Lan lại cúi mình.

Tiểu thái giám nhanh chóng bưng lên giấy cùng bút. Thục Lan lưu loát viết lên một tờ giấy, sau đó chép ra hai tờ khác, một cho công chúa, một dâng lên Hoàng thượng. Còn dư lại một tờ để mọi người truyền nhau đọc. Khang Hi đế nhìn tờ giấy chi chít chữ trong tay, lão chỉ nhận ra hello (“xin chào” trong tiếng Anh) và salve (“xin chào” trong tiếng La tinh). Khang Hi đế bị suy đoán trong lòng mình làm cho kinh ngạc, thế nhưng lão vẫn muốn nghe người trước mắt chính miệng nói ra.

“Đây là cái gì?” Kim Hoa công chúa nhíu mày.

“Đây là một từ rất đơn giản trong ba mươi sáu thứ tiếng, mời công chúa phiên dịch”.

Toàn trường ồ lên, Khang Hi thất thố đứng bật dậy khỏi ghế rồng, Kim Hoa công chúa trợn mắt há mồm nhìn Thục Lan, Đông Quốc Cương thì trông như từ trước tới nay đều không quen biết gì cô cháu gái này. Ba mươi sáu thứ tiếng! Khắp nước Đại Thanh này e rằng không có ai biết nhiều thứ tiếng đến vậy, không ngờ ngày hôm nay lại gặp một người, hơn nữa còn là nữ nhân! Tam bối lặc thở dài, lão Tứ đúng là vùi hoa dập liễu, nếu là hắn thì cho dù không đối đãi nàng như đích phúc tấn thì chí ít cũng cho nàng làm trắc phúc tấn.

“Công chúa? Công chúa? Mọi người đều đang đợi kìa”. Đông Thục Lan chỉ thiếu đi lên huơ tay trước mặt người kia. Nàng bây giờ rất vừa lòng thích ý, nếu đã tiêu khiển cho đại chúng thì “đại chúng” này nhất định phải bao gồm cả nàng, nào có chuyện nàng đi lao tâm lao lực tiêu khiển cho người bao giờ. Thục Lan nhìn khắp bốn phía, thu lại phần lớn biểu cảm của mọi người vào mắt, với nàng đây đúng là một trò vui, hiếm có cơ hội nhìn thấy “núi băng” cũng xuất hiện vết nứt. Ánh mắt sùng bái sáng như sao của nhóm tiểu a ca khiến bạn học Thục Lan thầm hư vinh một phen.

Rất hiển nhiên là vị công chúa này chịu đả kích quá lớn mà có chút ngây người.

“Phúc tấn bác học, công chúa cam bái hạ phong”. Sứ giả Triều Tiên từ chỗ ngồi đứng lên, rất cung kính ôm quyền trước Đông Thục Lan.

“Ngươi thật sự biết ba mươi sáu thứ tiếng này?” Khang Hi kích động hỏi, giọng nói hư hư thực thực pha chút run rẩy.

“Không dám lừa gạt Hoàng thượng, trong ba mươi sáu thư tiếng này nô tỳ chỉ hiểu những chữ trên tờ giấy, thật ra cả ba mươi sáu từ đều có một nghĩa là “xin chào”. Nô tỳ nhất thời cao hứng nên mới sưu tập”. Đây là chuyện trước khi xuyên không, có người đưa lên diễn đàn, Thục Lan cảm thấy rất hay ho, nói không chừng có thể dùng nó để khoe khoang trí nhớ của bản thân, không ngờ nàng lại chạy đến ba trăm năm trước để dùng, càng thêm phần chấn động!

Cái gì gọi là được đưa lên ba mươi sáu tầng lầu rồi bị một cước đạp về không? Đây chính là cảm giác hiện tại của Khang Hi gia! Các a ca ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đột nhiên cảm thấy tức cười, Đông Giai Thị của Tứ a ca thật đúng là bảo vật, bọn họ chưa bao giờ thấy ai bịp bợm đến như vậy, ngay cả Hoàng thượng cũng bị lừa luôn! Nên khen ngợi nàng bác học hay lắm mưu nhiều kế đây?! Khi không muốn sưu tầm mấy thứ này, càng không ngờ cũng có lúc cần dùng tới. Đông Giai Thị Thục Lan này rốt cuộc là nữ nhân kiểu gì?! Thập a ca có một câu rất đúng – nữ nhân này quá tà môn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play