Sau hai trận đầu tiên, tỉ số vẫn bằng nhau, vậy nên trận tranh tài thứ ba nhận được
sự chú ý chưa từng có. Nhưng mà, sau khi chứng kiến cuộc tranh tài ngày
hôm qua, mọi người có ấn tượng rằng Đông thứ phúc tấn dường như không
thông thạo mấy thứ hoa mĩ cho lắm, điều này khiến người ta không khỏi lo lắng về hai cuộc tỷ thí tiếp theo.
Thế nên vào
ngày tranh tài thứ hai, không khí trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều so
với ngày đầu tiên. Đúng lúc Lý Đức Toàn đang chuẩn bị tuyên bố trận tỷ
thí thư pháp thứ ba bắt đầu, Dận Chân bỗng ra khỏi bàn tiệc rồi quỳ
xuống: “Hoàng a mã, thi pháp chia ra làm bốn thể loại lớn là khải thư,
triện khắc, thảo thư và đãi thư, riêng khải thư còn có Nhan (Nhan Thực
Khanh) thể, Âu (Âu Dương Tuân) thể, Triệu (Triệu Mạnh Phủ) thể, Liễu
(Liễu Công Quyền) thể. Nếu không để hai người dùng một loại chữ để tỷ
thí thì rất khó phân biệt đẹp xấu, nhưng nếu bắt cả hai dùng cùng một
loại chữ thì lại có vẻ bất công, vì dù nói thế nào thì mỗi người đều có
một thể loại chữ yêu thích riêng. Vì vậy nhi thần khẩn thiết xin hủy bỏ
trận tỷ thí này”.
“Chuyện này…” Khang Hi có phần do dự, lời Tứ a ca nói cũng không phải không có lý.
Thế nhưng
câu này sau khi được những nữ nhân khác nghe vào tai, lại lập tức trở
thành lời chứng thực cho suy đoán của bọn họ: Đông thứ phúc tấn cũng
không thông thạo thư pháp! Đông Quốc Cương không khỏi có chút buồn bực,
Tứ bối lặc không phải người thích đùa, cô cháu gái này của hắn xem ra
không biết chơi đàn, không giỏi thư pháp, rõ ràng là kẻ bất tài, bàn về
tướng mạo cũng chẳng có gì xuất chúng, hôm qua cùng lắm mới chứng tỏ một chút khả năng nổi bật trên phương diện chơi bời, chẳng hiểu vì sao lại
có tin đồn nàng trở thành tân sủng của Tứ bối lặc? Đúng là không thể tin vào lời đồn đại của Thập Ngũ và Thập Lục a ca được, Tứ bối lặc là người thế nào hắn còn không đoán ra sao.
“Không cần,
bất luận thứ phúc tấn am hiểu loại chữ nào thì Kim Hoa cũng có thể phụng bồi”. Công chúa Triều Tiên trấn tĩnh ung dung. Hôm qua sau khi tỷ thí,
nàng liền phái thuộc hạ đi dò hỏi thật kĩ về con người vị thứ phúc tấn
Đông Giai Thị Thục Lan này.
Nghe được
lời nói kiêu ngạo như vậy của công chúa Triều Tiên, Thập Lục a ca Dận
Lộc liền không phục, thoắt cái đã đứng bật dậy khỏi ghế: “Thứ phúc tấn
sẽ dùng bút lông chim tỷ thí với công chúa!” Thập Ngũ a ca chậm một
bước, không kịp ngăn cản.
“Chữ viết bởi bút lông chim của người phương Tây cũng gọi là thư pháp sao?” Sứ giả Triều Tiên cũng không phục.
“Dùng bút
lông chim có thể viết được thể chữ khải, thể chữ lệ, về phần chữ triện
và chữ thảo thì khó khăn hơn rất nhiều, thực ra nếu viết cũng không dễ
nhìn cho lắm. Mặt khác, ngòi bút lông chim rất cứng, so độ mạnh yếu khi
cầm với bút lông cũng là cả một vấn đề”. Đông Thục Lan khẽ cúi người
trước sứ giả Triều Tiên để trả lời câu hỏi của hắn, rồi lập tức quay
sang Kim Hoa công chúa: “Công chúa điện hạ, nếu như người không biết rõ
cách dùng bút lông chim thì chi bằng cứ làm theo đề nghị của Tứ bối lặc, người thấy thế nào?”
“Không biết
vừa rồi là ai dõng dạc nói bất luận thứ phúc tấn am hiểu loại thư pháp
nào cũng sẽ phụng bồi?!” Bát phúc tấn Quách Lạc La Thị không ưa nổi kẻ
kiêu ngạo hơn nàng, vừa mở miệng đã trực tiếp phá hỏng bậc thang đi
xuống.
“Được, đấu thì đấu!” Kim Hoa công chúa nổi giận nói.
“Công chúa!”
“Người đâu, chuẩn bị giấy bút”. Lời của Khang Hi gia chính là khuôn vàng thước ngọc.
Sự thật đã
bày ra trước mắt, căn bản không cần nhìn. Kim Hoa công chúa vì đã quen
dùng bút lông nên khi hất hay phẩy đều bị dừng đột ngột, khi cầm không
kiểm soát được mạnh yếu nên ngay lập tức làm rách giấy. Thấy vậy Quách
Lạc La Thị lại càng không nhìn nổi, đang định nói mát mấy câu thì bị Bát a ca trừng trộ cảnh cáo, đành phải nuốt vào bụng. Tình hình tựa hồ có
hơi lúng túng, nếu như nói công chúa thua thì phía Triều Tiên sẽ không
phục, bọn họ vốn không cho đây là thư pháp chân chính, thế nhưng cũng
không thể nói công chúa thắng được.
Lúc này, Tứ
phúc tấn từ trên ghế đứng dậy, hướng về phía Khang Hi ngồi trước thi một lễ: “Hoàng thượng, mặc dù công chúa dùng bút lông chim viết chữ không
bằng Đông Giai Thị, nhưng nếu dùng bút lông thì chắc chắn sẽ hơn nàng,
nô tỳ nghĩ…chi bằng cho hai người hòa nhau trận này, không biết Hoàng
thượng thấy thế nào?”
“Đa tạ phúc tấn”. Sứ giả Triều Tiên không dám bỏ lỡ bậc thang một lần nữa, vội vã leo xuống.
Lại hòa!
Quyết định thắng thua bây giờ nằm ở trận tỷ thí thứ tư – vẽ tranh, ánh
mắt của mọi người đều tập trung vào gia đình của Tứ bối lặc xem bọn họ
còn lời gì muốn nói hay không. Phải biết rằng vẽ tranh cũng giống như
thư pháp, có rất nhiều thể loại khác nhau. Trước cuộc tỷ thí Khang Hi
thông báo muốn tự mình làm người bình phẩm, việc này đã dọa Niên trắc
phúc tấn của Tứ a ca đến nỗi phát bệnh, lúc này Đông thứ phúc tấn mới
được cử lên thay, không ngờ màn tỷ thí thư pháp lại lộn xộn lên như vậy, chẳng những kết cục thành thế hoà, mà vai trò bình phẩm của Khang Hi
gia cũng không được phát huy. Đây là ván cuối cùng, là ván quyết định
thắng bại, cũng là ván quyết định công chúa sẽ đi về đâu. Nếu áp dụng đề xuất dùng bút pháp giống nhau của Tứ a ca trong vòng tỷ thí thư pháp
trước đó, nghĩa là tranh phải vẽ cùng một kiểu, thì cuối cùng Hoàng
thượng cũng không chỉ ra được thắng bại, nhưng lại phải chỉ hôn, lúc ấy
cuộc tỷ thí này sẽ chính thức trở thành một màn hài kịch, sẽ bị người
đời chê cười. Nhưng ngược lại, nếu Tứ bối lặc nói ra một vài luật lệ
khiến Hoàng thượng không thể làm người bình phẩm nữa thì dường như cũng
không thỏa đáng, phải biết rằng vụ việc công chúa Triều Tiên khiêu chiến chính là đề tài nóng nhất gần đây trong kinh thành, việc Hoàng thượng
muốn làm người bình phẩm cũng là chủ đề đang được bàn tán khắp đầu đường cuối ngõ.
“Nếu trẫm
không làm người bình phẩm của trận này thì các ngươi có thể chọn được
người thay thế hay phương pháp tốt hơn không?” Khang Hi mở lời trước,
ông biết nếu mình không lên tiếng thì cục diện vẫn sẽ tiếp tục bế tắc,
muốn lão Tứ mở miệng giờ này là không thể rồi. Hơn nữa ông cũng nghe nói hai ngày trước phủ Tứ bối lặc còn mời nam tượng (họa sĩ trong cung) tới để tiến hành một khóa học đặc biệt với Đông thứ phúc tấn. Tuy nói lâm
trận mới mài gươm, không sắc cũng sáng, nhưng vẽ tranh cũng giống như
thư pháp, không phải một sớm một chiều mà thông thạo được, ông rất muốn
xem sau hai ngày đặc huấn, Đông Giai Thị này có thể vẽ ra thứ gì.
Thắng bại là vào lúc này, Đông Thục Lan vội vàng quỳ xuống: “Hoàng thượng thánh
minh, nô tỳ cũng cho rằng hạn định cảnh trí của bức tranh sẽ có phần bất công cho cả đôi bên, vậy nên nô tỳ có một đề nghị, không biết có được
hay không?”
“Nói xem”.
“Lấy hoa làm chủ đề, không quy định cảnh trong tranh, không quy định loại hoa, tất
cả đều tùy ý. Sau khi đôi bên vẽ tranh xong, xin thỉnh vài vị công công
bắt lấy một con bướm trong ngự hoa viên rồi thả nó trước hai bức tranh,
lấy việc con bướm đậu lại hay vờn quanh bức tranh của ai lâu hơn để phân định thắng thua”. Hóa ra xem Kim trang tứ đại tài tử của TVB cũng không phải vô ích.
Chuyện để
một con bướm đánh giá bức tranh này thật mới mẻ. Xem ra cho Đông Giai
Thị dự thi quả nhiên không sai, nếu là người khác thì sao có thể nghĩ ra nhiều thứ linh tinh như vậy. Khang Hi cao hứng, liền gật đầu chấp thuận ngay lập tức. Lý Đức Toàn vội vàng bố trí người đi bắt bướm.
Kim Hoa công chúa nghe xong liền không yên, đám nô tài chết tiệt, ngay cả chuyện
Đông Giai Thị này là một chuyên gia về vẽ tranh cũng không dò hỏi được!
Trận tranh
tài bắt đầu, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bức tranh đặt trên
bàn của Đông Giai Thị. Đông Quốc Cương thầm gật đầu, xem ra cháu gái của hắn được sủng ái vì Tứ bối lặc ưa thích tranh nàng vẽ. Nhưng sau đó mặt của hắn bỗng cứng đờ, ánh mắt càng trợn càng to, miệng cũng càng mở
càng lớn. Đông Quốc Cương vội phóng tầm mắt về phía Tứ a ca, chỉ thấy
Dận Chân cùng phúc tấn cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau, giống như
đang bàn luận chăm chú về tách trà trên tay, cũng không thèm liếc mắt
quan sát tình hình ở nơi tỉ thí một lần. Đông Quốc Cương đen mặt, xem ra hai người bọn họ sớm đã biết. Hắn lại chuyển mắt liếc qua người đang
ngồi phía trước, Hoàng thượng đối với trò quấy rối làm liều kia cũng
không tức giận, chẳng qua không thể phủ nhận rằng sau cuộc tỷ thí này,
Đông Giai Thị Thục Lan đã làm mất mặt tất cả thiếu nữ của Đông gia, chỉ
mong Hoàng thượng và các a ca sẽ không cho rằng nữ tử nào được Đông gia
giáo dục đều văn dốt võ nát như con người đang tỷ thí ở kia. Đông Quốc
Cương sau khi lau đi một trận mồ hôi thì lấy lại bình tĩnh, mắt lại nhìn về phía sân khấu tỷ thí, trong đầu hắn bỗng sinh ra một chút nghi ngờ,
bức tranh của công chúa Triều Tiên nhìn qua cũng không tệ, Thục Lan lại
vẽ như thế kia, nàng dựa vào đâu mà cho rằng con bướm sẽ chọn bông hoa
trong tranh của nàng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT