Kết thúc
trận tỷ thí, Hoàng đế Khang Hi chỉ hôn, định ra ngày lành, nhưng lại
không phong thưởng gì cho Đông Giai Thị Thục Lan. Điều này khiến Thục
Lan hơi bất an, nàng lén nhìn Tứ bối lặc và phúc tấn một cái, vừa rồi có phải nàng hơi quá đà không? Hoàng thượng mất mặt rồi sao? Hẳn là Khang
Hi đế sẽ không dễ giận như vậy đâu. Phong thưởng chỉ là chuyện nhỏ, lần
này phủ Tứ bối lặc coi như là tai bay vạ gió, ý niệm duy nhất trong đầu
Đông Thục Lan lúc tỷ thí là cố gắng hết sức để bảo đảm cả nhà được bình
an vô sự, không có thương vong đáng tiếc. Ô Lạt Na Lạp Thị lại không lo
lắng gì, vỗ tay Thục Lan an ủi, làm nàng yên tâm hơn. Gánh nặng trên vai phúc tấn giờ đã biến mất, công chúa cuối cùng đã được gả vào phủ Đại
bối lặc, muốn gây sự thì cũng chẳng đến lượt nàng lo.
Trên xe
ngựa, phúc tấn Ô Lạt Na Lạp Thị tò mò hỏi: “Thục Lan này, sao muội lại
nghĩ đến việc sưu tập lời chào của mấy chục nước?”
“Thật ra…là muốn dọa người thôi”. Đông Thục Lan xấu hổ nói.
“Hả?”
“Không phải hôm nay rất nhiều người bị muội hù dọa sao?”
“Muội còn
dám nói”. Ô Lạt Na Lạp Thị nghĩ đến cảnh tượng ngay cả bối lặc gia cũng
không giấu được vẻ kinh ngạc lúc ấy mà cảm thấy buồn cười, đã lâu rồi
không thấy gia có vẻ mặt đó.
“Hoàng
thượng sẽ không vì hôm nay xấu hổ mà…” Đông Thục Lan vẫn không yên lòng, nàng vốn không am hiểu những chuyện phức tạp, cần suy nghĩ và cân nhắc
kĩ càng như gặp người nào phải nói cái gì, làm chuyện gì.
“Yên tâm đi, Hoàng thượng sẽ không bắt tội muội vì chuyện nhỏ này đâu. Với lại muội cũng có gì nói nấy thôi mà”.
“Cũng thật là, những ba mươi sáu thứ tiếng, ai tin muội có thể hiểu hết chứ”.
“Đương kim
Hoàng thượng không chỉ là người bác học mà còn là người ham học, luôn
muốn chiêu mộ hiền tài. Đừng nói là ba mươi sáu thứ tiếng, nếu muội chỉ
tinh thông một hai loại hoặc hiểu ba bốn loại thì thời gian muội nán lại phủ Tứ bối lặc cũng chẳng còn lâu đâu”.
“Phúc tấn
đừng dọa, Thục Lan không chịu nổi đâu, một hai hay ba bốn thứ tiếng này
có bao gồm tiếng Hán và tiếng Mãn không?” Đông Thục Lan nháy nháy mắt,
theo tiêu chuẩn của phúc tấn thì có vẻ như nàng đang trong vòng nguy
hiểm? Về tinh thông thì cũng không loại nào giống loại nào, ngay đến cả
tiếng Hán nàng cũng đâu hiểu gì về thi từ ca phú. Còn về chuyện nghe
hiểu, vung đầu ngón tay lên đếm: tiếng Hán, tiếng Mãn là từ thân thể
này; tiếng Anh, không biết có ai nghi ngờ bản dịch tiếng Anh Marco Polo du kí không; tiếng Nhật, lần trước bị lộ tại nơi tỷ võ; tiếng Tây Ban Nha,
hình như chưa bị ai phát hiện. Năm thứ tiếng, vượt chỉ tiêu! Không biết
Hoàng đế Khang Hi định nghĩa thế nào về tiêu chuẩn “tinh thông” và “nghe hiểu”. Càng nghĩ càng bất an, nàng đang rất hài lòng về cuộc sống trước mắt, bên ngoài có Tứ gia gánh vác, trong phủ có phúc tấn đảm đương,
trong phòng có Tiểu Thúy hầu hạ. Kiểu cuộc sống không phải lo ăn lo mặc, nhàn rỗi thì đọc sách, thỉnh thoảng muốn đổi gió thì chơi đùa với Thập
Lục a ca như thế này, nàng tìm ở đâu được chứ?
“Nhìn muội bị dọa choáng váng kìa, có thật là muội không hiểu những thứ tiếng nước ngoài đó không?” Ô Lạt Na Lạp Thị tò mò.
“Không phải
đâu, phúc tấn mới nói là hiểu ba, bốn loại tiếng mà, Thục Lan nghĩ, Thục Lan hiểu tiếng Hán và tiếng Mãn, thế cũng được hai loại rồi”.
“Hai loại
này của muội thì ở Đại Thanh tiện tay cũng vơ được một nắm, làm gì đến
lượt muội chứ”. Ô Lạt Na Lạp Thị buồn cười liếc Thục Lan đang ngồi đối
diện một cái.
Xe ngựa dừng lại trong phủ, nhóm nha hoàn bước lên phía trước đỡ hai vị phúc tấn
xuống xe, Tứ bối lặc xuống ngựa, nói vài câu với phúc tấn rồi đi thẳng
đến thư phòng ở Hinh Thần uyển làm việc.
Đông Thục
Lan tinh thần thoải mái ngáp ngắn ngáp dài, lệnh cho Tiểu Thúy đi chuẩn
bị đồ ăn ngay lập tức, nàng ăn xong sẽ ngủ, quá mệt mỏi rồi. Lúc Dận
Chân ra khỏi thư phòng liền nhìn thấy Đông Thục Lan đang vô duyên nằm úp sấp trên mặt bàn chờ cơm. Đại Nhi Cách đi sau Dận Chân đã được tẩy não
từ vụ lễ tỷ võ nên đối với hành động bất nhã của vị Đông thứ phúc tấn
này cũng không có ý kiến gì.
“Mệt thì vào nhà nghỉ, bày ra bộ dạng này trước mặt người hầu còn ra thể thống gì?”
“Vậy không
hợp quy củ. Thiếp hầu gia dùng bữa rồi đi nghỉ mới đúng”. Nói xong, Thục Lan quay đầu nói với tiểu nha hoàn phía sau: “Đông Mai, mang chậu nước
lạnh tới, ta rửa mặt cho tỉnh táo”.
“Dạ”. Đông Mai nhún gối, đi ra ngoài.
“Trên tờ giấy kia của nàng không có chữ Hán, chữ Mãn và chữ Oa (tiếng Nhật)”. Dận Chân vung áo choàng, ngồi xuống.
“Đúng vậy,
thiếp cố ý không viết để đề phòng rủi ro. Công chúa Triều Tiên này được
đưa tới hòa thân, lại là tài nữ, thiếp sợ Triều Tiên đã đặc biệt mời
người đến dạy chữ Hán, chữ Mãn cho nàng, còn về phần chữ Oa, hai nước họ gần nhau, biết đâu nàng cũng hiểu chút ít. Nếu thiếp cho vào, nhỡ đâu
bọn họ lại phát hiện ra ba từ đều chung một nghĩa, thiếp mà là công chúa Triều Tiên thì căn cứ vào nguyên tắc “thà đoán nhầm còn hơn câm nín”,
tất sẽ đánh cược một phen. Thế nên phải bóp chết khả năng này ngay từ
khi còn trong trứng nước. Thế nào, không thành kế của thiếp cũng khá ổn
đấy chứ, nếu Hoàng thượng không hỏi thì chắc hẳn ngày mai thiếp sẽ trở
thành tài nữ số một Đại Thanh!”
“Xem ra nàng cũng nghiên cứu Tam Quốc Diễn Nghĩa rất sâu, trước là Hoa Dung đạo, giờ là không thành kế”.
“Đọc nhiều
sách như vậy mục đích chính là để sử dụng mà, không thể để đến lúc cần
mới hận bản thân sao đọc quá ít. Ngài nói có đúng không, gia?” Thục Lan
cười làm lành.
“Sao lại nghĩ đến kế này?”
“Kế gì?
Không thành kế? Thực ra thì thiếp thân nào có nghĩ nhiều như vậy, chẳng
qua chỉ muốn dọa nàng ấy, để nàng ấy không lộn xộn nữa thôi”.
“Không phải không thành kế, ý ta là lời chào của ba mươi sáu nước”.
“Phúc tấn
bảo rằng tốt nhất là phải khiến vị công chúa kia phát hoảng, nếu không
thì khó mà dứt ra được, vậy nên thiếp liền tùy tiện ra một đề để dọa
nàng”.
“Tùy tiện ra đề?” Đại Nhi Cách giật mình, há to miệng, nhưng vừa thấy tầm mắt gia
liếc tới liền vội vàng quỳ gối, dập đầu, “Nô tài đáng chết!”
“Không không không, ra đề không phải tùy hứng, bởi vì tình huống cấp bách nên nhất
thời thiếp thân mới không nghĩ ra được những thứ khác”.
“Muốn được ban thưởng gì?” Dận Chân hỏi.
Thực Lan
trừng mắt, đầu óc trống rỗng, thật sự là nàng không nghĩ ra phần thưởng
gì: “Không biết nữa. Thiếp không lo ăn không lo mặc, vậy còn muốn cái
gì? Hay là xin một ân điển để dành khi cần?” Hình như phim truyền hình
cũng diễn như vậy. Nhưng thực tế mà nói, Thục Lan chưa bao giờ tin vào
mấy thứ đó. Nếu Dận Chân phải giết một người, nàng lại dùng ân điển này
cứu người đó một lần, vậy cũng chỉ là nhất thời, chẳng lẽ hắn lại không
ấn cho người đó một tội danh khác sao? Nếu như muốn một vật, hắn cho rồi lại nghĩ kế đoạt lại vật đó thì cũng không thể nói là hắn thất hứa.
Nghệ thuật ngôn từ Trung Quốc chính là lưỡi không xương nhiều đường lắt
léo.
“Ân điển?” Dận Chân trầm giọng.
Quả nhiên các a ca rất đề phòng người khác, lòng nghi ngờ cũng rất sâu. Đã vậy chi bằng thực tế một chút.
“Gia, hay là ngài thay Thục Lan nhờ phúc tấn mấy ngày này mệt nhọc một chút, hỗ trợ
xã giao bên ngoài, coi như ban cho Thục Lan ân điển. Thục Lan trải qua
chuyện lần này, nguyên khí bị tổn thương nặng nề, phải tĩnh dưỡng thật
tốt. Nếu vì tinh thần Thục Lan không sáng suốt mà có lỗi với khách thì
không tốt lắm”.
“Truyền cơm”. Thứ không khí âm trầm ẩn hiện trong phòng tiêu tán vô tung.
Quả nhiên
Đông Thục Lan đoán không sai, chưa tới hai ngày, tất cả quán trà quán
rượu ở kinh thành đều tranh luận sôi nổi về cuộc tranh tài kia. Không
nói tới cầm nghệ, các cách chơi cờ được Thục Lan giới thiệu đã trở thành điểm nóng, cùng với Hoa Dung đạo lần trước tạo thành một phong trào.
Các quán chơi cờ vô cùng cảm kích cống hiến của thứ phúc tấn, công việc
phát triển, làm ăn tấn tới, tiền vào như nước.
Mỗi ngày,
màn buôn chuyện ríu rít của Tiểu Thúy sẽ diễn ra sau khi Thục Lan ăn
tối: ngày hôm nay người nào tới bái phỏng phúc tấn, bên trong quán trà
miêu tả lại cuộc tranh tài ra sao, tình hình chiến đấu kịch liệt, kinh
thiên động địa thế nào. Người kể chuyện miêu tả cuộc tranh tài sống động như chính mắt mình nhìn thấy, nhất là khi nói về phần sau cuộc thi lại
khiến cho người nghe trong quán trà ào ào kinh ngạc. Về phần câu chuyện
được kể có bao nhiêu phần trăm là sự thật, bao nhiêu phần trăm là ba hoa thì không ai quan tâm. Hình tượng Đông Thục Lan tỏa sáng trong lòng dân chúng, liên hệ với sự kiện đêm thất tịch, người liên quan là Tứ bối lặc cũng nổi tiếng hơn không ít.
Nghe đồn,
bức tranh ngày đó Đông Thục Lan vẽ trong cuộc tranh tài đã được nâng giá tới năm ngàn lượng hoàng kim, tiếc là Tứ bối lặc vẫn không chịu từ bỏ
thứ yêu thích, ngay cả người đến tận cửa hi vọng được giám định và
thưởng thức một phen cũng rất khó. Hẳn là giá bức tranh này còn tăng lên nữa. Chuyện năm ngàn lượng hoàng kim là gì bạn học Thục Lan thật ra
cũng không rõ, ai bảo nàng bây giờ không phải chủ nhà, chuyện mắm muối
củi gạo, nơi ăn chốn ở đều không phải lo.
Sau cuộc
thi, Cố Minh vui buồn lẫn lộn, vui vì danh tiếng của hắn trong giới hội
họa được nâng cao một bậc, tranh vẽ hoa hướng dương của hắn càng ngày
càng có giá. Nhưng buồn vì cuối cùng tài nghệ so ra lại kém thứ phúc
tấn, tại sao tranh hắn vẽ thì không thể dụ ong bướm đến mà thứ phúc tấn
ra tay lại bắt được hàng đàn? Chẳng lẽ có điểm khác biệt rất nhỏ nào đó
sao? Phải biết rằng, dù có phác họa thì cũng không thể vẽ ra được một
bức tranh khác giống như đúc. Chỉ tiếc rằng bức vẽ của thứ phúc tấn
trong cuộc tranh tài đã bị Tứ bối lặc phái người thu về, không chịu cho
người khác xem. Ngày mai hắn sẽ lại tới cửa bái phỏng để xem phúc tấn có chịu buông lỏng cho không.
Chưa đầy hai ngày, phần thưởng của Khang Hi gia cũng xuống tới nơi, ban cho bác học
phu nhân Đông Giai Thị Thục Lan làm tam phẩm phu nhân, tiền thưởng trăm
lượng. Ngày đó, các tần phi, a ca, phúc tấn nghe thánh chỉ xong đều cảm
thấy buồn cười, bác học phu nhân gì chứ, Đông Giai Thị Thục Lan phải là
đùa giỡn phu nhân mới đúng, có tài năng đùa giỡn với cả bậc bề trên.
Khoa Đại cũng ý tứ nhận Hoàng thượng ban thưởng, khen rằng có cách dạy
con gái, Đông Quốc Cương nghe tin cũng chỉ có thể cười khổ, giờ đến con
trai cũng không thể mắng, nếu không chuyện lỡ bị truyền ra ngoài, hắn sẽ bị ngôn quan(*) gán tội phạm thượng cũng không biết chừng.
(*) quan coi sóc lời ăn tiếng nói.
Thăng chức
vị, tăng tiền lương thì nhất định phải mời khách, đây là tệ nạn xưa nay
đều có. Lần này, Thục Lan lại phải tới cầu cứu phúc tấn, xin phúc tấn ra mặt an bài, còn nàng thì đóng góp bằng việc mời chủ tử các viện đến gặp mặt, ăn một bữa. Ngày đó Niên trắc phúc tấn cáo bệnh vắng mặt cũng là
chuyện trong dự liệu của mọi người, Dận Chân tới tham gia lại là niềm
vui ngoài ý muốn.
Ở hậu viện
của Dận Chân, trắc phúc tấn Lý thị sinh hạ tiểu a ca thứ hai cho Tứ bối
lặc, năm Khang Hy thứ bốn mươi lăm trôi qua đầy náo nhiệt. Ngay cả Tứ
bối lặc Dận Chân, một vị luôn làm việc cẩn thận, nghiêm khắc kiềm chế
bản thân, không thích gây ồn ào, cũng không ngờ được rằng mình sẽ trở
thành nhân vật trung tâm trong câu chuyện trà dư tửu hậu của toàn bộ
kinh thành nhiều năm về sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT