Đảo mắt một cái là hết hai ngày cuối tuần, mọi thứ lại chậm rãi đi vào quỹ đạo, ngày ngày bắt đầu tuần hoàn lặp đi lặp lại, lớp học, thư viện, căn tin…mỗi ngày đều phải đi qua những nơi đó.

Hôm nay là chiều ngày thứ sáu, khóa chiều vừa kết thúc, mọi người hoan hô một tiếng, đều tự thu dọn đồ đạc, tốp năm tốp ba rời khỏi phòng học, nơi nơi chuyện trò cười đùa ồn ào. Một nữ sinh vừa thu dọn sách vở, vừa hỏi Giản Hân Bồi: “Cuối tuần có buổi giao lưu hữu nghị với bên Viện Thể thao, cậu có tới không?”

“Để xem đã, xem tớ có bận gì không.” Giản Hân Bồi nghĩ nghĩ, cười nói.

“Trả lời chắc chắn đi nào, mọi người trong ký túc đều tham gia cả, cậu không đi không được, hơn nữa, nghe nói Viện Thể thao có rất nhiều người dễ nhìn, cậu đi cũng là để giúp giữ thể diện thôi, để cho mấy người đó biết Viện Ngoại ngữ chúng ta cũng có mỹ nữ.” Hai người cùng nhau ra khỏi phòng, nữ sinh tên Vương Nha Nha kia nhìn trước ngó sau, lại hạ giọng nói: “Tớ cũng là không muốn cho cái người ở cách vách hưởng hết hào quang. Mặc kệ, cậu nhất định phải đi.”

Cái người gọi là “ở cách vách” kia kỳ thật là một nữ sinh ở phòng bên cạnh, tên Trầm Du, nhà giàu, lại được công nhận là hoa khôi của Viện Ngoại ngữ, làm người rất kiêu ngạo, chèn ép người khác, quan hệ trong lớp không tốt lắm.

Giản Hân Bồi bất đắc dĩ lắc đầu: “Cũng không biết mấy người nghĩ gì mà cả ngày so đo mấy chuyện này, được rồi, tớ sẽ cố gắng tới.”

Vừa ra khỏi khu lớp học, Vương Tiểu Nha mắt tinh, cánh tay huých Giản Hân Bồi: “Hắc, tuấn nữ lại đây chờ cậu kìa. Chậc, thật sự là người giống người lại khác mệnh nha, sao tớ lại không có một người bạn tốt như vậy nhỉ, cái gì tốt đẹp cũng đều bị cậu chiếm cả.”

Tần Hàm Lạc thường xuyên đến Viện Ngoại ngữ đón Giản Hân Bồi sau khi tan học, thêm vào nữa cô có ngoại hình tuấn tú nổi bật, bởi vậy bạn học của Giản Hân Bồi phần lớn đều nhận ra cô.

Giản Hân Bồi mím môi cười, chào Vương Nha Nha, tiến lại dưới tàng cây, thực tự nhiên ôm lấy cánh tay Tần Hàm Lạc: “Chờ lâu không?”

“Vừa đúng lúc.” Tần Hàm Lạc ngại ngùng cười. Rất kỳ quái, ở trước mặt người khác cô rất thoải mái, nhưng vừa đến trước mặt Giản Hân Bồi liền tay chân luống cuống, trở nên không còn là mình.

“Mình thích cậu mặc quần áo thế này.” Giản Hân Bồi nhẹ giọng nói, tiến lại gần đưa tay vuốt chiếc áo sơ mi ca rô hồng trắng mà cô mặc.

Theo nàng tới gần, làn hương chanh ngọt ngào kia càng ngửi thấy được rõ rệt, trong nháy mắt trái tim Tần Hàm Lạc không khỏi loạn nhịp, mà vài lọn tóc của nàng khẽ phất qua hai má cô, mang theo cảm giác ngưa ngứa, như thể có dòng điện chạy qua, lại khiến cô đỏ mặt trong chớp mắt.

“Thời tiết nóng quá.” Cô làm bộ như vô tình ngửa đầu, giơ tay ôm chán, che dấu cảm xúc của mình.

May mà Giản Hân Bồi cũng không nhận ra được sự khác thường của cô, rất nhanh lại lui lại, hai người bắt đầu bước đi. Giản Hân Bồi nhớ tới một chuyện, liền bỗng nhiên nghiêng đầu cười: “Cậu biết không, trong ký túc xá của mình có người nói chúng ta giống một đôi lesbian.”

“Cái gì!” Tim Tần Hàm Lạc khẽ nhảy lên một cái, lại nhíu mày giận dữ nói: “Nói linh tinh.”

“Bọn họ còn nói mình với cậu đứng cạnh nhau, hai người lại càng nổi bật, thoạt nhìn rất xứng đôi.” Đôi mắt sáng ngời của Giản Hân Bồi chứa đựng ý cười: “Bất quá cậu cũng không cần nổi giận, họ chỉ nói đùa thôi. Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Tần Hàm Lạc khẩn trương bật hỏi.

“Chỉ là nếu cậu là con trai thì tốt, mình đây nhất định sẽ không phải cậu thì không lấy làm chồng, như vậy, mình nhất định sẽ là cô gái hạnh phúc nhất thế gian.” Trong giọng Giản Hân Bồi đượm chút u buồn: “Hàm Lạc, cậu hoàn hảo như vậy.”

Tần Hàm Lạc ngẩn ra, nếu mình là con trai? Mình sao có thể là con trai được đây? Một cỗ chua xót chậm rãi dâng lên trong lòng, hồi lâu, cô mới xoay qua, thản nhiên nói: “Ngốc, trên thế gian này làm gì có người hoàn hảo. Huống chi, làm bạn của mình, chẳng lẽ cậu không hạnh phúc sao?”

“Cũng hạnh phúc, nhưng mà…nhưng mà mình sợ, nếu…Nếu về sau hai đứa đều có người yêu, mình sợ khi ấy chúng ta sẽ trở nên xa cách, tất cả sẽ không còn tốt đẹp như vậy nữa. Hàm Lạc, bất cứ lúc nào mình cũng không muốn mất cậu.” Đôi mi thanh tú của Giản Hân Bồi khẽ nhíu, nghiêm túc nói.

“Sẽ không, cậu đừng nghĩ nhiều nữa, cậu sẽ không mất mình đâu.” Tần Hàm Lạc khó khăn nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói: “Mình sẽ là bạn của cậu cả đời này.” Cô không muốn tiếp tục đề tài này nữa, lại nói tiếp: “Bữa tối cậu muốn ăn ở trường hay về nhà ăn?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play