Kì nghỉ hè dài đằng đẵng rốt cục đi qua, lại đã đến thời gian khai giảng của trường ĐH A.
Giữa trưa, các khu căn tin đều náo nhiệt cả lên. Trương Tử Toàn phụ
trách đi gọi hai phần đồ ăn, Tần Hàm Lạc lại đi qua một bên mua hai li
nước sinh tố dưa hấu. Sau đó hai người chiếm một cái bàn, bắt đầu ăn
uống.
Lịch trình mùa hè rất bận rộn, một ngày ba bữa cũng không có thời
gian ăn, hơn nữa buổi sáng hai người cùng nhau làm vệ sinh phòng kí túc
của Trương Tử Toàn, đều rất đói. Trương Tử Toàn ăn đến vui vẻ, lang thôn hổ yết, ngay cả một người nữa xuất hiện bên cạnh cũng chưa phát hiện
ra.
“Ha, Oánh Oánh, đã lâu không gặp.” Tần Hàm Lạc nhìn cô gái xinh đẹp
đứng bên cạnh, cười chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi đây ăn cùng đi.”
Oánh Oánh? Trương Tử Toàn nghe được cái tên này, bỗng nhiên mất ngon, miệng chứa đầy đồ ăn, ngẩng đầu lên, chạm phải chính là đôi mắt chứa
đầy tình cảm mang theo vài phần u oán, trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng nuốt đầy miệng đồ ăn xuống, cười khan vài tiếng: “Ha ha, em thế
nào lại bỏ gần lấy xa, chạy đến tận căn tin bên này vậy?”
“Vì sao em tới đây ăn cơm, chị không biết chắc?” Tạ Oánh Oánh thầm
oán nhìn hai người, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Nghỉ hè chị làm gì?
Điện thoại không nghe, nhắn tin cũng không trả lời, em……” Liếc nhìn Tần
Hàm Lạc một cái, do dự định nói lại thôi.
“Có vẻ tôi ở đây khiến hai người nói chuyện không tiện a, hắc hắc,
nghĩ sao thì tôi cũng là người thức thời, vậy tôi qua bên kia tìm Trương Trác Tử ăn cơm.” Tần Hàm Lạc vừa dứt lời, trên đùi bỗng nhiên truyền
đến một trận đau nhói, mặt liền biến thành trạng thái vặn vẹo, suýt nữa
hét lên.
Ánh mắt Trương Tử Toàn đầy uy hiếp nhìn Tần Hàm Lạc ba giây, sau đó
mới ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cần gì phải thế? Với quan hệ của tụi mình, tao nói gì cũng không cần phải giấu mày mà, mày lại nói
nhiều như vậy, thật đúng là cả nghĩ. Ơ, sao sắc mặt khó coi thế? Mày
nhìn mà xem, tao đã bảo mày đừng có ăn khổ qua mà, thế mà còn nói trời
này ăn để giải nhiệt.” Giọng nói đùng là thần kỳ dịu dàng cùng quan tâm.
Tần Hàm Lạc vẻ mặt nhăn nhó, gảy gảy khổ qua trong bát còn chưa kịp
đưa vào miệng, gật đầu nói: “Không phải do khổ qua, là…là do vừa rồi
không cẩn thận bị muỗi đốt, aish, thời tiết nóng như vậy, khó trách căn
tin lại tự nhiên có muỗi.”
Trương Tử Toàn nghe cô chửi đểu, đang muốn mỉa mai đáp lại, ánh mắt
Tần Hàm Lạc bỗng nhiên đầy kinh ngạc, lấy khuỷu tay huých cô: “Mau nhìn
bên kia.”
“Cái gì?” Trương Tử Toàn cau mày, quay đầu nhìn chung quanh.
“Kia kìa!” Tần Hàm Lạc dùng ánh mắt không ngừng ra hiệu, Trương Tử Toàn cùng Tạ Oánh Oánh đồng loạt nhìn về hướng kia.
Cách đó không xa một thân ảnh quen thuộc đập vào mắt, cô gái một thân áo trắng ngắn tay, cộng thêm chiếc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc nâu
uốn quăn hơi gợn sóng, đang đứng kia, mặt mày hớn hở trò chuyện cùng vài nam sinh. Cô tên Ninh Sương, là lớp phó của lớp Tần Hàm Lạc, vốn hôm
nay khai giảng, có thấy cô cũng không khiến người ta kinh ngạc như vậy,
nhưng cái cô Ninh Sương này, diện mạo vốn cực kì bình thường, mọi ngày
vốn hầu như thời gian đều ở thư viện, chưa bao giờ chú ý bản thân, quần
áo của cô, bình thường không phải màu đen thì chính là màu xám, một bộ
quần áo vài ngày không đổi là chuyện thường, cho nên hôm nay thấy người
ta ăn mặc thế này thực sự khiến Tần Hàm Lạc một phen kinh ngạc.
“A, thì ra là cô ta.” Trương Tử Toàn phản ứng dị thường lạnh nhạt.
“Chậc chậc, biến hóa thực lớn nha, một thân quần áo này làm cho cậu
ta nhìn trông thuận mắt hơn không ít. Hắc hắc, ngay cả tóc cũng đi sửa
sang lại.” Tần Hàm Lạc thở dài.
Trương Tử Toàn lại ngay cả mí mắt cũng không thèm động: “Tục ngữ nói, quần áo làm nên con người, vàng bạc làm nên phật, lời này tự nhiên là
có đạo lý của nó. Trước kia cô ta không trang điểm thì bảy phần giống
quỷ, ba quần giống người, giờ ăn mặc chải chuốt như thế, dĩ nhiên là ba
quần giống quỷ, bảy phần giống người, đây thật sự không thể không xem là một bước nhảy vọt nha.”
Tạ Oánh Oánh vừa nghe được những lời này, liền nhịn không được “xì” một tiếng bật cười thành tiếng.
Tần Hàm Lạc lắc đầu nói: “Miệng của mày thật đúng là không nói được
cái gì tốt cả.” Trong lòng cũng thầm thấy buồn cười, thực tế cũng không
thể trách Trương Tử Toàn không tốt, mà là do Ninh Sương kia, ngày thường trừ việc bỏ công sức ra học hành thì việc lấy lòng nam sinh cũng rất
không tiếc sức, đối xử với bạn nữ thì nhỏ mọn không chịu được, nhưng đối với phái nam thì lại cực kì hào phóng, là loại điển hình đem những lời
“Khác cực thì hút, cùng cực thì đẩy” phát huy tới cực hạn. Từng vô số
những ngày mùa hè cùng mùa đông, có người nhìn thấy cô ta ở căn tin, mắt không thèm nhìn mấy bạn nữ cùng lớp bên cạnh, tươi cười đầy mặt bỏ tiền túi đi mua trà cúc ướp lạnh hoặc trà sữa nóng đưa đến bàn một vài nam
sinh, mà ở ký túc xá nữ, chuyện cô ả vì một phân tiền mà cùng bạn nữ so
đo đến đỏ mặt tía tai đã xảy ra vài lần. Mà quá nhất là, chính mình bộ
dáng bình thường, lại dường như có thù oán rất sâu với mấy bạn nữ xinh
đẹp trong lớp, thường xuyên xảy ra va chạm. Trương Tử Toàn đã tranh chấp với cô ả hai lần, cho nên giờ hai người ngẫu nhiên nhìn thấy nhau cũng
đều coi đối phương như không khí.
Đối với việc này, Trương Tử Toàn thường xuyên giơ tay làm bộ bất đắc
dĩ: “Không có biện pháp, mỹ nữ trời sinh chính là chọc cho người ta ngứa mắt, huống chi tao lại vừa xinh đẹp mà dáng lại chuẩn, quả thực là
thiên địch lớn nhất của cô ta, đâu có gì lạ khi tao bị coi là cái đinh
trong mắt, cái gai trong thịt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT