Lúc khai giảng, Tần Hàm Lạc gọi cho Giản Hân Bồi nói bận, rồi sau đó
xách túi lớn túi nhỏ tới ký túc xá nữ của Viện Quản lý kinh tế giúp Mễ
Tiểu Nhàn vài việc, quét tước vệ sinh cộng thêm trải giường chăn chiếu,
cực kì chịu khó. Mễ Tiểu Nhàn nhìn bóng dáng cô, cũng không biết trong
lòng là cảm giác gì.
Ba nữ sinh khác trong phòng vừa thấy Mễ Tiểu Nhàn tới liền dùng ánh
mắt kinh ngạc đánh giá em, đại khái họ không ngờ một trong số bạn cùng
phòng của mình lại là một đại mỹ nhân như vậy.
Tần Hàm Lạc nhìn giấy dán tường xinh đẹp, chăn màn sạch sẽ chỉnh tề,
còn có laptop Triệu Văn Bác tặng cho Mễ Tiểu Nhàn và quyển bút kí màu đỏ đặt trên bàn, vừa lòng vỗ vỗ tay: “Được rồi, có thể coi như một cái ổ
thoải mái ấm áp.”
“Đi rửa tay đi.” Ánh mắt Mễ Tiểu Nhàn trong veo mà ôn nhuận.
“Ừ.”
Tần Hàm Lạc liền đi rửa tay. Mễ Tiểu Nhàn hai tay khoanh trước ngực,
miễn cưỡng tựa vào cửa toilet, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Chị…ông ngoại
mua cho chị một căn hộ ở gần trường phải không?”
“Ừ.”
“Một người ở thì rất yên tĩnh, có lợi cho việc học tập.”
“Ha! Không phải ở một mình đâu, là ở cùng Tử Toàn.” Tần Hàm Lạc đặt miếng xà phòng trong tay về chỗ cũ, cười nói.
Mễ Tiểu Nhàn mím môi, ý cười lại ẩn ẩn hiện lên trên khóe miệng,
không biết vì sao trong lòng em có chút vui sướng, nhưng vài giây trôi
qua, nụ cười lại nhanh chóng biết mất. Không được ở cùng nhau thì thế
nào chứ? Có khác gì nhau đâu? Em khẽ than một tiếng, xoay người trở lại
bên giường mình.
Tần Hàm Lạc làm xong xuôi hết thảy liền gọi điện cho Tần Trọng và Mễ
Tuyết Tuệ, lại gọi cho ông ngoại, nhất nhất báo cáo về chuyện tình
trường học và ký túc xá. Mễ Tuyết Tuệ vẫn không vui, không muốn nói
nhiều, vẫn là Tần Trọng dặn dò, mà ông ngoại biết Mễ Tiểu Nhàn học cùng
trường với Tần Hàm Lạc, thật ra lại rất cao hứng, liên tục nói: “Tốt,
tốt, về sau hai chị em vừa vặn có thể chăm sóc lẫn nhau, ông cũng có thể một lần thăm hai đứa cháu gái.”
Điện thoại của cô, âm lượng vặn lớn cũng đủ để Mễ Tiểu Nhàn nghe
được, tiếng cười sang sảng của ông truyền tới từ tai nghe khiến tâm tình Mễ Tiểu Nhàn lại tốt lên thần kỳ. Em yêu nơi có thành phố A này, nơi
nơi tràn ngập hương vị quen thuộc, chỉ cần em nhắm mắt lại là có thể
hình dung ra hình dáng đầy đủ của nó trong trí óc. Nơi này, còn có người em yêu, có bà nội, có lẽ, bây giờ còn thêm một ông ngoại, còn có…
Lúc đang trầm tư, một bàn tay túm lấy bàn tai mảnh khảnh trắng nõn
của em, em giật mình, đã thấy khuôn mặt tươi cười của Tần Hàm Lạc phóng
đại trước mắt: “Tiểu Nhàn, đi ra ngoài ăn cơm đi.”
“Ah, vâng.” Em khôi phục lại thần sắc trấn định, tay nhẽ nhàng rút lại.
Thời tiết bên ngoài rất đẹp, bầu trời tinh thuần một màu lam.
Tần Hàm Lạc đi được một đoạn ngắn, bỗng nhiên ngẩng cao đầu, mặt hướng trời xanh.
“Này, chị đi đường kiểu gì vậy, nhỡ đụng phải người khác thì làm sao
bây giờ.” Mễ Tiểu Nhàn nhìn tốp năm tốp ba sinh viên đi trên đường, liền giữ chặt lấy cô.
Nam sinh đi qua trên đường thỉnh thoảng hướng ánh mắt nhìn Mễ Tiểu Nhàn, em cũng một mực thoải mái tự nhiên.
“Sẽ không đâu, em xem, không phải em đang dắt tôi sao.”
“Ngốc.” Mễ Tiểu Nhàn bĩu môi.
“Lúc tôi học tiểu học có lần đột phát có suy nghĩ muốn ngửa đầu nhìn
bầu trời mà đi như vậy.” Tần Hàm Lạc cúi đầu xuống lại, cười cười với
em: “Em có biết loại cảm giác này không? Vừa bắt đầu còn có chút như
đứng không vững, có điểm choáng váng mờ mịt, lại có chút như muốn rơi lệ vì xúc động. Rất kỳ quái phải không?”
“Muốn rơi lệ, là vì trong lòng thực rung động, khi em ngửa đầu nhìn
bầu trời, em sẽ càng thêm cảm nhận được thiên không rộng lớn cao xa,
khiến em có cảm giác mờ mịt, do đó cảm thấy chính mình rất nhỏ bé, em sẽ cảm thấy tất cả mọi chuyện khiến em phiền não đều bé nhỏ không đáng kể, cõi lòng em trong nháy mắt sẽ được an tĩnh.” Tần Hàm Lạc nói: “Từ đó,
mỗi khi tôi có chuyện phiền não, tôi đều sẽ ngửa đầu đi một đoạn đường
như vậy.”
“Không hổ là sinh viên khoa văn, lại nhạy cảm như vậy, ngay cả hành
động bình thường ngửa đầu nhìn trời cũng có thể khiến chị rơi nước mắt,
lại sinh ra nhiều ý tưởng đến thế.” Mễ Tiểu Nhàn lắc đầu, trong mắt mang theo ý cười.
Tần Hàm Lạc cười cười tự giễu: “Phải đó, có đôi khi tôi cũng hiểu
được mình như bị thần kinh. Ngắm mặt trời lặn đằng sau lưng núi, nhìn
gió thu thổi mà cỏ cây rền rĩ, cõi lòng tôi đều thấy vô cùng thương cảm. Duy chỉ có lúc ba đánh tôi thì tôi liền kiên cường như thể người chiến
sĩ vậy.”
“Chị thiện lương nhân từ, nội tâm tình cảm phong phú, cũng là người
hoàn toàn theo chủ nghĩ bi quan. Khi hoàng hôn, chị thương cảm cho sự
diễm lệ sắp trôi qua, cũng chưa từng nghĩ ngày mai nó vẫn rực rỡ mọc lên như thế, soi rọi khắp thiên địa; gió thu nổi lên, cỏ cây điêu linh, chị chỉ nhìn thấy sự suy tàn của nó, cũng chưa bao giờ nghĩ, năm sau gió
xuân thổi, thế giới vẫn sẽ có rất nhiều loại hoa cỏ bừng bừng sức sống
khoe sắc khắp nhân gian.” Mễ Tiểu Nhàn không chút lưu tình nói.
Tần Hàm Lạc ngạc nhiên một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Nói
phải, rất nhiều lúc kỳ thật đều là do chính mình lo sợ không đâu.”
“May mà mặc dù chị theo chủ nghĩa bi quan nhưng cũng còn có ý thức
phản kháng, từ chuyện ba đánh chị là có thể thấy được.” Mễ Tiểu Nhàn
cười khẽ, bỗng nhiên chuyển chủ đề: “Hôm nay rất phiền não sao?”
“Hả? À không, tâm tình tôi tốt thần kỳ.”
“Vậy vì sao lại ngửa đầu nhìn trời như vậy?”
“Tôi chỉ là muốn nói cho em biết bí mất tiêu trừ phiền não thôi.” Tần Hàm Lạc xấu hổ gãi gãi đầu: “Tôi thấy gần đây em và dì Mễ không nói
chuyện được với nhau, sợ em tâm tình không tốt. Ừ…Có điều giờ tôi lại
hối hận vừa rồi đầu nóng lên đi nói với em chuyện này.”
“Vì sao?” Mễ Tiểu Nhàn tò mò hỏi.
“Bởi vì…tôi cảm thấy mình thực ấu trĩ.”
Mễ Tiểu Nhàn mím môi cười, lòng lại thầm nhủ: “Sẽ không, em thật cao
hứng vì biết được chuyện lúc chị học tiểu học, thực đáng yêu.”
Lúc sắp đến trước cửa căn tin, Mễ Tiểu Nhàn bỗng nhiên nói: “Sao hôm nay không thấy chị cùng đi ăn cơm với người khác?”
“Tử Toàn á, nó đi tới Viện Mĩ thuật giúp một người bạn đón tân sinh
viên rồi.” Tần Hàm Lạc cố ý không đề cập tới cái tên khác, mà Mễ Tiểu
Nhàn đương nhiên cũng không hỏi tiếp. Đúng lúc này, di động Tần Hàm Lạc
lại vang lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT