Mễ Tiểu Nhàn thi đại học được điểm cao là điều mọi người đã dự kiến,
nhưng em lại gạt Mễ Tuyết Tuệ mà điền nguyện vọng vào trường ĐH A, đó
lại ngoài ý liệu của mọi người.
“Vì sao con lại làm vậy?!” Thần sắc Mễ Tuyết Tuệ không còn ôn hòa như xưa nữa: “Con có biết mẹ để ý tới tương lai của con thế nào không? Con
rõ ràng có thể thi vào trường đại học nhất nhì cả nước cơ mà, con điên
rồi à? Hay là con muốn làm mẹ tức chết?”
“Mẹ à, mẹ đừng kích động như thế nữa. Mẹ để ý tới tương lai của con,
mà con cũng không tự lấy tương lai của mình ra để đùa giỡn với mẹ đâu.”
Mễ Tiểu Nhàn dựa vào sô pha, một tay xoa huyệt Thái Dương.
Tần Trọng ngồi một bên, mày nhíu chặt, mà Tần Hàm Lạc cũng vẻ mặt bất an, một chốc nhìn Mễ Tuyết Tuệ, một lát lại nhìn Mễ Tiểu Nhàn, loại
việc này cũng không biết khuyên thế nào, chỉ có thể lo lắng suông.
“Nếu con không đỗ, vậy thì thôi, nhưng con thi tốt vậy, con…con lại
chọn ĐH A, lại còn gạt mẹ, con…trong lòng con còn có mẹ sao?” Mắt Mễ
Tuyết Tuệ đã đỏ hồng lên.
“Mẹ, tương lai của một người không phải là do danh tiếng của trường
quyết định, là tài năng của bản thân quyết định nên.” Đã cả một buổi
chiều, Mễ Tiểu Nhàn kiệt sức, không muốn tiếp tục đề tài này nữa: “Mà
nói lại thì ĐH A cũng không tệ mà, mẹ không cần lo lắng vậy. Con nhà
người khác đỗ được ĐH A thì cha mẹ người ta chắc hẳn vô cùng vui mừng
chúc mừng con mình, vậy mà con lại ở đây nghe mọi người chỉ trích. Mẹ,
con sẽ tự chịu trách nhiệm với bản thân mình, tự chịu trách nhiệm cuộc
đời và tương lai mình, mẹ yên tâm đi. Con mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi.”
Nói xong liền đứng lên, xoay người trở về phòng.
“Anh à, anh…anh xem con gái kìa!” Mễ Tuyết Tuệ nhịn không được nước
mắt chảy ra, Tần Trọng thở dài, đem tay bà đặt vào tay mình: “Tiểu Nhàn
nói tương lai của một người không phải do danh tiếng của trường quyết
định, những lời này tôi đồng ý. Đứa nhỏ này tư duy rõ ràng, nói chuyện
hay hành động cũng đều có tác phong riêng của mình. Tuy rằng chuyện lần
này đáng tiếc, nhưng em cũng không cần phải đau lòng như vậy.”
Ông nhỏ giọng an ủi bà, lòng Mễ Tuyết Tuệ thoáng dễ chịu hơn một
chút, Tần Hàm Lạc lặng lẽ rời khỏi phòng khách, đi tới trước của phòng
Mễ Tiểu Nhàn, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.” Mễ Tiểu Nhàn đã mở máy tính, đang chăm chú chơi đấu địa chủ trên QQ.
“Trò ấu trĩ như vậy mà em cũng chơi.” Tần Hàm Lạc kéo một chiếc ghế qua, ngồi xuống cạnh em, ngữ khí thập phần khinh thường.
“Ai cần chị quản!”
Tần Hàm Lạc vừa nhìn em chơi, vừa nói: “ĐH A tốt lắm à? Có chỗ nào hấp dẫn em? Chẳng lẽ bởi tôi sao?”
Mễ Tiểu Nhàn khẽ giật mình, tay cầm chuột khựng lại, quay đầu nhìn
cô, thấy vẻ không đứng đắn trên mặt Tần Hàm Lạc, đáy lòng đang căng
thẳng cuối cùng cũng thả lỏng xuống, khẽ gắt: “Không biết xấu hổ.” Sau
đó lại quay đầu chơi tiếp.
Không biết xấu hổ? Tần Hàm Lạc dở khóc dở cười, lời nhận xét thế này thật sự là lần đầu tiên phải nghe mà.
“Có điều, coi như chị đoán đúng rồi, Thúy Nhi cũng thi vào ĐH A, nếu
nói vì cậu ấy mà thi vào thì còn có chút khả năng.” Mễ Tiểu Nhàn tiếp
tục nhìn chằm chằm màn hình, không để ý tới cô.
Tần Hàm Lạc vốn định đùa em: “Vì cậu ấy? Quan hệ của hai người không
đơn giản nha”, nghĩ lại, những lời này tựa hồ có nghĩa khác, lại cứng
rắn bóp chết những lời vừa sinh sôi trong yết hầu. Từ sau khi Mễ Tiểu
Nhàn đọc bút ký của cô, cô liền có vài phần đề phòng với em, hai người
cũng không còn những lời đùa giỡn về chuyện tình cảm nữa.
Cô em gái này thật sự rất thông minh, không biết xuất phát từ tâm lý
gì, có lẽ là sợ Mễ Tiểu Nhàn dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, lại cõ
lẽ là không muốn để Mễ Tiểu Nhàn biết tới một thế giới như vậy, cho tới
bây giờ cô cũng không nghĩ tới việc muốn nói cho em biết chuyện tình cảm của mình. Bởi vậy, đã lâu vậy rồi cô cũng chưa dẫn Giản Hân Bồi về nhà, cô sợ chỉ một ánh mắt, một động tác liền sẽ bán đứng mình.
Lại hoặc là Mễ Tiểu Nhàn đã sớm biết cũng không chừng…
Tần Hàm Lạc lắc lắc đầu, gạt bỏ ý niệm ẩn ẩn bất an trong lòng này
đi, bản bút ký kia, đoạn thơ kia thì có thể đại biểu cho cái gì chứ,
aish, thật sự là nghĩ quá nhiều rồi. Nghĩ thế, trên mặt liền lộ ra nụ
cười thoải mái: “Vậy tới lúc khai giảng thì em sẽ trở thành đàn em của
tôi rồi nhỉ.”
“Dạ, đàn chị khỏe, về sau thỉnh đàn chị chiếu cố nhiều hơn.” Ngữ khí
Mễ Tiểu Nhàn đầy xa cách, khiến Tần Hàm Lạc có chút hờn dỗi.
“Kỳ thật tôi cũng thấy khó hiểu khi em chọn ĐH A, huống chi dì Mễ.
Bất quá dù sao chọn thì cũng chọn rồi, không còn cách nào cả, em vẫn nên bình tâm tĩnh khí từ từ nói với dì Mễ suy nghĩ trong lòng mình đi, đừng khiến bà ấy buồn, mặc kệ trước kia thế nào thì giờ bà ấy cũng toàn tâm
toàn ý yêu thương em.”
“Em đã bình tâm tĩnh khí nói chuyện với bà suốt cả một buổi rồi, hiệu quả thế nào hẳn chị cũng thấy được.” Mễ Tiểu Nhàn hơi nhíu mi: “Phải,
bà ấy yêu me, nhưng chẳng lẽ em không yêu bản thân mình sao? Chẳng lẽ em lại đi hại mình? Trường ĐH A cũng đâu tệ. Chọn trường là chuyện của em, lúc này em lại hy vọng bà như trước kia, chẳng quan tâm gì tới em cả,
chỉ đặt tâm tư vào công việc của mình, tiếp tục làm nữ cường nhân.”
Tần Hàm Lạc lắc đầu: “Nói thế chứng tỏ em vẫn canh cánh trong lòng về chuyện của mẹ em ngày trước.”
“Chị lầm rồi, em không như vậy, có lẽ trước kia em khát vọng sự ấm áp và tình yêu của bà, nhưng hiện tại, em lại chỉ hy vọng có được sự tôn
trọng và thấu hiểu. Mỗi người đều có lý tưởng và thứ mà mình theo đuổi,
chí của bà không phải là làm một hiền thê lương thảo, mà là có một sự
nghiệp riêng. Lúc này em có thể lý giải được hành vi đó của bà, nhưng em chọn ĐH A, cũng đã trải qua nhiều đắn đo suy nghĩ, em đồng dạng cũng hy vọng bà có thể tôn trọng suy nghĩ của mình.” Mễ Tiểu Nhàn dừng trò chơi mình đang chơi lại, xoay ghế dựa, đối mặt với Tần Hàm Lạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT