Mắt Độc Lai Vô Dạng lóe dị quang: "Từ lâu đã nghe nóiTiếu Vọng sơn trang địa linh nhân kiệt, nằm ở nơi núi cao, tuy vắng vẻ nhưng lại có phong thái của một chốn đào nguyên thế ngoại. Tướng quân sớm đã biết đến danh tiếng của Dung trang chủ, còn thường xuyên nhắc tới ngài trước mặt ta, nói ngài ngạo nghễ, phi phàm, coi nhẹ hư danh, chỉ là vì công vụ bận rộn nên vẫn chưa thể đến gặp mặt." Dừng một chút, giọng nói của hắn đột nhiên thay đổi hẳn: "Dung trang chủ không ở trong trang hưởng cái phúc ôm vợ xinh ngắm cảnh đẹp, lại tới vùng hoang dã này đối địch với Tướng quân, chỉ e là không sáng suốt chút nào!".
Phải biết rằng Độc Lai Vô Dạng vốn là mưu thần khách khanh dưới trướng Minh Tướng quân, cả tâm kế và tài ăn nói đều là hạng nhất. Những lời này của hắn nửa đầu cung kính nửa sau ngang tàng, trước tiên ám chỉ Minh Tướng quân có biết tới Tiếu Vọng sơn trang xưa nay kín đáo, sau lại ngầm có ý rằng Dung Tiếu Phong nuôi quân nơi Tái Ngoại, không để Minh Tướng quân vào trong mắt, còn mấy câu cuối cùng thì rõ ràng là một sự uy hiếp.
Dung Tiếu Phong lại cười vang khiến người ta có cảm giác rằng y hoàn toàn không để Độc Lai Vô Dạng, thậm chí là Minh Tướng quân vào trong mắt.
"Minh Tướng quân thống lĩnh mấy chục vạn quân ra đóng nơi Tái Ngoại, làm gì được thoải mái như ta ở Tiếu Vọng sơn trang! Ta từ nhỏ đã sinh sống ở đất của người Hồ, đâu nhẫn tâm thấy cảnh binh đao nổi lên khắp nơi, gây họa cho trăm họ? Huống chi tổ vỡ thì trứng cũng tan tành, ai nói trước được thành Đông Quy hôm nay không phải là vết xe đổ cho Tiếu Vọng sơn trang ngày mai? Độc quân xin chớ nói nhiều, nếu không muốn tiếp tục gây khó dễ tại đây, Dung mỗ tất sẽ ở Tiếu Vọng sơn trang chờ đại quân của Minh Tướng quân đến."
Mọi người thấy Dung Tiên Phong không hề sợ hãi uy thế của Minh Tướng quân, thẳng thắn mắng Độc Lai Vô Dạng, trong lòng đều cảm thấy sảng khoái.
Dương Sương Nhi tuy sống ở Giang Nam, không biết về sự hiếu chiến của Minh Tướng quân nhưng nhìn thấy Dung Tiếu Phong tràn đầy chính khí, thêm vào đó, nàng ta vốn ghét sự ngang ngược của lũ người Độc Lai Vô Dạng nên lúc này không kìm được lớn tiếng khen hay.
Hứa Mạc Dương vâng theo di mệnh của Xảo Chuyết đại sư đến Tiếu Vọng sơn trang, lúc này thấy trang chủ đã đích thân tới đây liền đưa mắt quan sát. Chỉ thấy người này tuổi độ tam tuần, mày dài mắt sáng, mặt tựa dao gọt, lưỡng quyền nhô cao, đầu mũi gồ lên, chắc là người Khâu Từ ở vùng Tái Ngoại.
Nhưng khẩu âm của y lại rất thuần chính, không có vẻ gì là của người ngoại tộc, lời lẽ thì lại càng sắc bén, không tầm thường, rõ ràng là một nhân vật có học vấn đầy mình. Hứa Mạc Dương thầm nghĩ, Xảo Chuyết đại sư bảo mình đến tìm người này ắt là có thâm ý.
Độc Lai Vô Dạng thấy Dung Tiếu Phong tỏ ra không hề sợ hãi Minh Tướng quân, nói năng chẳng nể nang chút nào thì thầm giận dữ nhưng bề ngoài lại chẳng để lộ nửa phần, vẫn tỏ vẻ khiêm cung, lễ độ. "Dung trang chủ người ngay nói thẳng, hào khí ngút trời, thái độ đặt sự sống chết qua một bên ấy thực khiến đám bọn ta phải cung mình kính nể. Chỉ là không rõ ba trăm hai mươi bảy người trong Tiếu Vọng sơn trang liệu có chung suy nghĩ như trang chủ không?
Nếu trang chủ thức thời, tại hạ xin đảm bảo Tướng quân sẽ không đưa một binh một tốt đến xâm phạm, bằng không, chỉ e sơn trang sẽ phải nhuốm máu, tới lúc đó, trang chủ có hối hận cũng đã muộn!"
Dung Tiếu Phong thầm kinh hãi, không ngờ đối phương lại biết rõ căn cơ của Tiếu Vọng sơn trang như vậy, hơn nữa nhân khẩu còn không sai lệch chút nào, hiển nhiên đã có sự chuẩn bị từ trước. Trong lòng y không khỏi cảm thấy nể phục công tác tình báo của Minh Tướng quân nhưng vẫn cười vang. "Uổng cho Độc quân đã đi theo Minh Tướng quân tung hoành mấy năm, không ngờ đối với một Tiếu Vọng sơn trang nhỏ bé cũng phải dụ dỗ trước, đe dọa sau như vậy. Huống chi, dù Tiếu Vọng sơn trang của ta có bị phá hủy thì trên giang hồ cũng sẽ tự có một phen bình xét. Nếu Độc quân có lòng thì cứ việc dẫn quân đến đánh, để xem xem Tiếu Vọng sơn trang có phải là nơi dễ ức hiếp hay không, việc gì mà phải tốn công miệng lưỡi, nói ra những lời tức cười này!"
Độc Lai Vô Dạng cười lạnh một tiếng. "Trang chủ không chịu nghe lời khuyên nhủ của ta như vậy, ắt là cũng có bản lĩnh bất phàm. Từ lâu đã nghe nói Tứ Tiếu thần công của trang chủ cực kỳ lợi hại, nay xin được lĩnh giáo!"
Độc Lai Vô Dạng thầm tính toán thực lực hai bên, thấy mình hẳn có thể địch lại Dung Tiếu Phong, Thiên Nạn cũng đủ sức đánh một trận với Đỗ Tứ, Tề Trưa Thành và Quý Toàn Sơn thì hoàn toàn có thể bắt được Dương Sương Nhi và Hứa Mạc Dương, bèn lập tức chuẩn bị ra tay.
Dung Tiếu Phong cười ngạo nghễ, nói: "Lần này ta xuống núi vốn là để đón người, chẳng ngờ lại có thể đánh một trận với Tướng quân chi độc, thực là hay lắm! Giờ ta sẽ cho ngươi thấy thần công của Tiếu Vọng sơn trang, đừng cho rằng Tái Ngoại bọn ta không có người nào chặn được Minh Tướng quân!"
Phải biết rằng mấy năm nay Minh Tướng quân tung hoành nơi Tái Ngoại, tuy trị binh nghiêm cẩn, hạ lệnh cấm tướng sĩ đột phá, cướp bóc nhưng trên chiến trường vẫn tử thương vô số, một khi phá thành, việc giết chóc để phát tiết cơn phẫn nộ của đám binh sĩ là không thể tránh khỏi, cho nên hắn đã kết thành
mối thù sâu tựa biển với các dân tộc ở vùng Tái Ngoại. Tiếu Vọng sơn trang tuy chưa gặp phải kiếp nạn nhưng cũng rất căm hận Minh Tướng quân, cho nên Dung Tiếu Phong mới nói năng chẳng nể nang chút nào như thế.
Độc Lai Vô Dạng cất tiếng cười vang. "Vừa rồi bị Dung trang chủ đánh lén một chưởng, bây giờ ta xin trả lại!" Nói đoạn, hắn liền vận đủ mười thành độc công vào trong chưởng, đánh về phía Dung Tiếu Phong.
Hứa Mạc Dương thấy chưởng này của Độc Lai Vô Dạng kình khí nội liễm, khí thế khi xuất chưởng tuy dữ dội nhưng lại chẳng phát ra tiếng động, đoán chừng bên trong ắt ẩn chứa độc công, đợi khi tiếp xúc với chưởng lực của đối phương sẽ phóng ra chất độc. Nếu y phải đối mặt với một chưởng này, biện pháp duy nhất là tạm thời né tránh rồi sau đó tìm cơ hội phản kích, thực chẳng rõ Dung Tiếu Phong sẽ ứng phó thế nào.
Dung Tiếu Phong nhìn thấy chưởng này của Độc Lai Vô Dạng thì cũng không dám sơ suất. Vừa rồi y đưa vào thế lao xuống từ trên núi để đối chưởng với Độc Lai Vô Dạng, về mặt chiến lược thực ra đã chiếm ưu thế rất lớn, ấy vậy mà đối phương vẫn chẳng hề bị thương. Độc Lai Vô Dạng danh vang giang hồ, tất nhiên là có tuyệt nghệ riêng. Vừa rồi y đã chọc giận hắn, khiến hắn trở nên có chút liều lĩnh, một chưởng đánh ra mang theo cơn phẫn nộ này chẳng dễ ứng phó chút nào. Y bèn lập tức ngưng thần vận công, Tứ Tiếu thần công được đẩy lên tới cực hạn, chuẩn bị lấy cứng chọi cứng với Độc Lai Vô Dạng một chiêu.
Vật Do Tâm vốn ngồi một bên đả tọa điều tức đột nhiên nhảy bật dậy, lao tới ngăn trước mặt Độc Lai Vô Dạng. "Ta còn chưa tính món nợ ngươi tập kích ta hồi nãy đấy!"
Độc Lai Vô Dạng thấy Vật Do Tâm đã trúng phải kịch độc của mình, vậy mà chỉ vận công một lát đã có thể đứng dậy khiêu chiến với mình như thể chưa tìm xảy ra chuyện gì trong lòng không khỏi kinh hãi. Từ miệng Thiên Nạn, hắn biết được lão già Vật Do Tâm này tuy điên khùng nhưng võ công vô cùng ghê gớm, chỉ là không ngờ lại lợi hại đến mức này.
Độc Lai Vô Dạng tìm theo Minh Tướng quân trải qua rất nhiều sóng gió, tâm trí vô cùng kiên định, tuy biết rằng trong tình huống hiện giờ thực lực của hai bên đã đảo ngược nhưng vẫn chẳng hề sợ hãi, song chưởng đổi sang đánh về phía Vật Do Tâm, miệng vẫn tươi cười, nói: "Lão gia tử nói vậy là sai rồi! Hai quân giao tranh không có thủ đoạn gì mà không thể dùng, nếu một chưởng vừa rồi của Dung trang chủ lấy đi tính mạng của tại hạ, tại hạ cũng không có lời gì để nói."
Không ngờ Vật Do Tâm lại không đón đỡ chưởng lực của Độc Lai Vô Dạng mà đột nhiên dừng lại, mắt bừng lên dị quang. "Khoan đã!"
Vừa rồi thấy Vật Do Tâm bừng bừng giận dữ lao về phía mình, uy thế lưng chừng không ai chặn được, Độc Lai Vô Dạng bề ngoài tỏ ra thản nhiên như không việc gì nhưng thực ra lại thầm tập trung chân khí, trong chưởng đã sử dụng đủ mười phần kình lực. Chẳng ngờ đối phương nói dừng là dừng ngay, đột nhiên đứng lại khi đang lao nhanh mà vẫn chẳng làm sao cả, hoàn toàn trái với quy tắc thông thường. Hơn nữa, thân thể lão còn chẳng để lộ bất cứ sơ hở nào, ép hắn không thể không đột ngột thu công lực tránh để đối phương có cơ hội lợi dụng. Nhưng đồng thời hắn cũng phải đề phòng kẻ địch bất ngờ ra tay, cho nên không thể không để lại vài phần kình lực, trong tình huống thu nhanh phóng nhanh ấy, khí huyết trong lồng ngực hắn không khỏi sôi trào.
Tuy đoán được võ công của Vật Do Tâm rất cao nhưng hắn không ngờ lại đạt tới cảnh giới nhất lưu như vậy, tuyệt đối không thua kém mình. Trận chiến này chỉ e bên hắn chẳng còn bao nhiêu phần thắng nữa, trong lòng hắn đã mất đi niềm tin tất thắng như lúc trước.
Hắn đâu biết rằng Vật Do Tâm vẫn còn tính trẻ con, không hay nhớ thù, bề ngoài thì có vẻ vô cùng phẫn nộ lao tới nhưng thực ra vẫn để lại mấy phần kình lực, cho nên mới có thể nói dừng là dừng. Lão nhìn bốn đường hoa văn hình mặt cười trong lòng bàn tay Độc Lai Vô Dạng, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
Độc Lai Vô Dạng hằn học nhìn Dung Tiếu Phong. "Đều do một chưởng của Dung trang chủ ban cho, tại hạ quyết không dám quên"
Dung Tiếu Phong nhún vai cười tiêu sái, vốn chẳng để sự uy hiếp của gã Tướng quân chi độc danh vang giang hồ này vào lòng.
Vừa rồi Vật Do Tâm phải toàn lực vận công khu trừ chất độc nên không biết tình hình khí Dung Tiếu Phong động thủ với Độc Lai Vô Dạng, bèn lập tức kinh ngạc đưa mắt nhìn Dung Tiếu Phong. "Một chưởng này xảo diệu quá, có vẻ như đã khiến ân oán và vận mệnh giao hòa. Thực không ngờ trên thế gian lại có loại võ công như vậy!"
Mọi người đều cảm thấy hết sức tò mò. Một chưởng vừa rồi của Dung Tiếu Phong tuy khí thế kinh người, hơn nữa còn để lại hoa văn hình mặt cười kỳ quái trong lòng bàn tay Độc Lai Vô Dạng nhưng dường như chẳng khiến hắn bị thương, không rõ vì sao Vật Do Tâm lại coi trọng như thế.
Dung Tiếu Phong cười ngạo nghễ, nói: "Xảo Chuyết đại sư cũng nói như vậy!"
Hứa Mạc Dương nghe Dung Tiếu Phong nhắc tới Xảo Chuyết đại sư, tâm trạng chấn động tột cùng. Trong khoảnh khắc đó, dường như y đã loáng thoáng hiểu được dụng ý của Xảo Chuyết đại sư...
Trên đường đi lần này, y liên tục có những cuộc gặp gỡ bất ngờ, trước là Đỗ Tứ của phái Binh Giáp, Dương Sương Nhi của thành vô song, Vật Do Tâm của Anh Hùng chủng, rồi bây giờ tới Dung Tiếu Phong trang chủ của Tiếu Vọng sơn trang. Mỗi người đều có vẻ không liên quan gì nhưng thực ra lại có rất nhiều mối liên hệ phức tạp với Xảo Chuyết đại sư. Xảo Chuyến đại sư tinh thông Thiên Mệnh bảo điển, chẳng lẽ thật sự đã nhìn ra vận mệnh tương lai?
Nhưng lão thà chết cứu y rốt cuộc là vì cái gì?
Vật Do Tâm nhìn kỹ khuôn mặt của Độc Lai Vô Dạng, lại nhìn những đường chỉ tay của hắn, sau đó chậm rãi cất tiếng, vẻ suy tư: "Nhìn khí sắc và tướng mạo của Độc quân, cằm dày và rộng, hai tai dài rủ xuống, đây vốn là tướng trường thọ, mệnh lớn..."
Độc Lai Vô Dạng cười vang. "Không ngờ lão nhân gia còn tinh thông cả thuật xem tướng, tiếc là trước giờ ta vốn chẳng tin vào mấy điều này. Nếu ngài định dựa vào đó để khiến tâm trí ta xao động, chắc chắn chẳng thể thành công đâu!"
Vật Do Tâm cười nhạt, nói tiếp: "Nhưng bốn đường hoa văn hình mặt cười này đã vắt ngang qua lòng bàn tay Độc quân khiến đường sinh mệnh không thể kéo dài, tạo thành tướng tay đoản mệnh. Tiên thiên dù sao cũng khó thắng được hậu thiên, chỉ e trong vòng năm năm, ngươi ắt sẽ mất mạng."
Mọi người không ngờ Vật Do Tâm lại nói ra những lời như vậy. Nhìn tác phong hành sự của Vật Do Tâm lúc trước, rõ ràng còn mang tâm tính của một đứa bé ngây thơ, vậy mà lúc này lại nói năng một cách trịnh trọng như thế, hẳn là vì một chưởng của Dung Tiếu Phong lúc trước đã khiến lão cảm thấy chấn động.
Trái tim Độc Lai Vô Dạng bất giác nảy lên một cái. Người trên giang hồ kỵ nhất là những lời xui xẻo, lúc này đối phương lại nói năng như vậy, bất kể hắn có suy nghĩ thoáng thế nào cũng khó mà kìm nén được nỗi ám ảnh thoáng qua trong lòng. Hơn nữa, lúc này thực lực của phe hắn đã rơi vào thế yếu, phía đối phương thì ai cũng tỏ ra cao thâm khó lường, mà chưa biết Dung Tiếu Phong có đặt phục binh ở đâu nữa không, cho nên hắn bất giác sinh lòng muốn rút lui.
Hắn còn chưa biết Vật Do Tâm là người của Anh Hùng chủng, bản lĩnh xem tướng mệnh cực kỳ phi phàm, ngay đến Cơ quan vương Bạch Thạch cũng muốn biết về Thức Anh Biện Hùng thuật của Vật Do Tâm, nếu không, chỉ e trong lòng hắn sẽ càng kinh hãi 1.
Dung Tiếu Phong cười vang. "Không ngờ một chưởng vô ý của ta mà lại có hiệu quả đáng mừng như vậy! Vốn dĩ hôm nay đã quyết tâm báo thù cho Xảo Chuyết đại sư nhưng nghe vị lão nhân gia này nói vậy, lòng thù hận của ta với Độc quân cũng giảm đi nhiều rồi!"
Độc Lai Vô Dạng thầm chấn động, cái chết của Xảo Chuyết chỉ vừa mới xảy ra chiều qua, vậy mà Tiếu Vọng sơn trang đã biết được tin tức, rõ ràng là từ lâu đã theo dõi Minh Tướng quân, xem ra trước khi tới đây y đã có sự chuẩn bị sẵn.
Nơi khóe mắt thoáng liếc nhìn qua đám người Thiên Nạn, thấy cả mấy tên đều chẳng còn tinh thần chiến đấu, hắn không kìm được thầm thở dài một hơi, hôm nay chỉ e sẽ chẳng thể làm gì được nữa. Nhưng ngoài miệng hắn vẫn tỏ ra cứng cỏi: "Dung trang chủ tạm thời đừng suy nghĩ cho ta vội, chẳng bao lâu nữa đại quân của Tướng quân sẽ đánh đến Tiếu Vọng sơn trang, khi đó ta sẽ xin được lĩnh giáo võ công của trang chủ."
Dung Tiếu Phong lại cười vang. "Độc quân hình như chẳng hề biết tới sự nguy hiểm khi một mình thâm nhập tới tận đây thì phải? Ta thân là chủ nhân nơi này, tất nhiên sẽ có sự tiếp đãi đặc biệt dành cho Minh Tướng quân. Độ Kiếp cốc phía trước có đường đi chật hẹp, mọi người chào hỏi nhau cũng tiện hơn một chút, không giống bây giờ gió lạnh rít gào, khiến chúng ta đứng đây giằng co không thôi mà cũng vất vả quá..."
Độc Lai Vô Dạng "hừ" lạnh một tiếng, chắp tay cáo lui. Dung Tiếu Phong cũng không đuổi theo, sau khi giới thiệu sơ lược tình hình với mọi người liền khom người đưa tay ra hiệu mời, dẫn mọi người vào trong sơn cốc.
Những làn gió núi thổi tới càng lúc càng dữ dội, dường như dự báo rằng con đường phía trước tràn ngập những khó khăn không bao giờ dứt. Dung Tiếu Phong đi trước dẫn đường, một đoàn năm người rốt ruộc đã đặt chân vào Độ Kiếp cốc.
Nghĩ đến cảnh tượng Độc Lai Vô Dạng hoang mang bỏ chạy vừa rồi, tâm trạng mọi người đều vô cùng vui vẻ. Tuy biết với tính cách của Minh Tướng quân thì nhất định sẽ không chịu buông tha cho Tiếu Vọng sơn trang nhưng mọi người đều đã từng trải qua nhiều trận chiến, nào có để việc đó vào lòng. Sự giúp đỡ hết mình của Tiếu Vọng sơn trang đã khiến mọi người có chung một kẻ thù, quyết tâm cùng chống lại kẻ địch mạnh.
Địa hình trong Độ Kiếp cốc hoàn toàn khác với U Minh cốc. Nơi này đường đi chật hẹp, chỉ đủ cho hai con ngựa đi song song, hai bên là vách núi dựng đứng, dễ thủ khó công. Trong cốc quả nhiên đầy kỳ hoa dị thảo, rất nhiều loài mọi người thậm chí còn chưa từng nghe nói đến. Dương Sương Nhi không ngừng hỏi han Dung Tiếu Phong chuyện nọ chuyện kia, rồi còn hái hoa dại bện thành một chiếc vòng hoa đội lên đầu Vật Do Tâm khiến mọi người bật cười vui vẻ.
Trên đường đi, Dung Tiếu Phong chậm rãi giới thiệu với mọi người về tình hình trong sơn cốc, lời nói tao nhã, ngôn từ nhẹ nhàng, hệt như một bậc quân tử
thanh tao bụng đầy học vấn. Nhìn dáng vẻ ung dung của y lúc này, rõ ràng không để lời uy hiếp của Độc Lai Vô Dạng vào lòng.
Đỗ Tứ khẽ ho một tiếng, nói: "Năm năm trước phải từ biệt Dung trang chủ, trong lòng ta thực rất nhớ nhung. Bây giờ thấy trang chủ phong thái còn hơn năm xưa, những việc cũ đó khỏi cần nhắc đến nữa."
Dung Tiếu Phong cười, nói: "Khi đó vì không biết lai lịch của ông nên mới có chuyện hiểu lầm, bây giờ thì tất nhiên đã khác. Trên thực tế ta cũng rất hoài niệm một chưởng đó của ông." Nói xong, y lại cười dài bốn tiếng.
Dương Sương Nhi nhớ tới hoa văn mặt cười trong lòng bàn tay Đỗ Tứ, lại nghĩ đến hoa văn trong lòng bàn tay của Độc Lai Vô Dạng, bèn vội vàng kéo bàn tay Đỗ Tứ qua cho Vật Do Tâm xem thử.
Vật Do Tâm không cự lại được Dương Sương Nhi, bèn tỉ mỉ quan sát bàn tay Đỗ Tứ. "Hoa văn này thực lạ quá, dường như là nối lại sinh cơ đã đứt của Đỗ lão nhi..."
Đỗ Tứ bật cười, nói. "Chẳng lẽ ta lại được kéo dài tuổi thọ sao?"
Vật Do Tâm trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu. "Nếu Đỗ lão nhi tin ta, quãng thời gian này quyết không được động thủ với người khác, bởi hoa văn này dường như dự báo rằng sắp tới ngươi sẽ có kiếp nạn. Tướng bàn tay ngươi cho thấy trong lúc ngươi dạt dào sức sống thì dần lộ ra dấu hiệu suy bại, dường như ngay vào thời khắc ngươi huy hoàng, đắc chí nhất sẽ có đại nạn lâm đầu."
Đỗ Tứ cười vang bốn tiếng, đánh mạnh lên vai Vật Do Tâm một chưởng.
"Lão nhi ngươi rõ ràng đang nói năng bừa bãi! Sống chết xưa nay có số, đều do ông trời an bài, ngươi lo lắng nhiều như vậy làm gì chứ?"
Vật Do Tâm thản nhiên chịu một chưởng của Đỗ Tứ, khẽ gãi đầu, nói: "Ta xưa nay vẫn chỉ coi Thức Anh Biện Hùng thuật của bản môn là thứ tạp nham không đáng tiền, cho nên nghiên cứu không sâu, ngươi cũng đừng tin quá!"
Nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của Vật Do Tâm, mọi người đều không khỏi bật cười. Chỉ có Hứa Mạc Dương vì Vật Do Tâm nhắc tới số mệnh mà lại nhớ về Xảo Chuyết đại sư, thần sắc thoáng hiện vẻ buồn bã.
Dung Tiếu Phong dường như biết được suy nghĩ trong lòng hứa Mạc Dương bèn khẽ vỗ vai y. "Hồi sáng ta vừa nhận được tin báo từ khoái mãi rằng Xảo Chuyết đại sư đã qua đời trên núi Phục Tàng, liền lập tức xuống núi đón ngươi."
Dương Sương Nhi tò mò hỏi: "Sao Dung trang chủ lại biết Hứa đại ca sẽ tới tìm ngài? Nghe Hứa đại ca nói khi Xảo Chuyết đại sư truyền âm bảo huynh ấy đến Tiếu Vọng sơn trang, người ngoài đều không biết mà!"
Lần này Dung Tiếu Phong không cười nữa. "Một tháng trước, Xảo Chuyết đại sư tìm đến chỗ ta. Từ lúc đó, ta đã biết tất cả rồi."
Đỗ Tứ trầm ngâm nói: "Dung trang chủ nói biết tất cả nghĩa là làm sao?"
Dung Tiếu Phong buồn bã thở dài. "Xảo Chuyết đại sư có học thức uyên thâm, từ một tháng trước đã biết rằng mình sẽ qua đời trên núi Phục Tàng, cho nên quãng thời gian này ta mới liên tục phái người đi nghe ngóng tình hình ở thành Đông Quy, rốt cuộc đã không phụ sự nhờ cậy của Xảo Chuyết đại sư, kịp thời đón được Hứa đại hiệp..."
Mọi người đều thầm cảm thấy chấn động, xem ra một tháng trước đây Xảo Chuyến đại sư không những đã biết mình sắp chết mà còn tính sẵn việc bảo Hứa Mạc Dương đến tìm Dung Tiếu Phong. Mọi người nhất thời đều nín thở, im lặng, chờ Dung Tiếu Phong vén bức màn bí mật đáng sợ này.
Dung Tiếu Phong dần đi chậm lại, dường như đang cân nhắc về những lời sắp nói. Mọi người đều không dám làm phiền y. Trong sơn cốc sương mù lởn vởn, liễu rủ ven đường, vậy nhưng chẳng ai có tâm trạng mà thưởng thức.
Dung Tiếu Phong chậm rãi nói: "Hao Không môn được truyền lại từ Hao Không chân nhân thời Đường sơ. Ông tập hợp Dịch lý và Đạo học thành một thể, sáng lập ra môn phái. Môn phái này ẩn nhẫn suốt mấy trăm năm, tuy không phong quang như các danh môn đại phái nhưng quả thực là có chân tài thực học, trong đó hai đại thần công Thiên mệnh bảo điển và Lưu Chuyển thần công đều là những môn tuyệt học hiếm có trên đời. Minh Tướng quân có thể trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ chính là nhờ vào Lưu Chuyển thần công. Còn Thiên mệnh bảo điển thì biết trước mệnh trời, tập hợp những thứ như Chu kinh Dịch lý, Quỷ Cốc thần toán, Tử vi Đẩu số trong suốt mấy ngàn năm, qua đó có được bốn yếu quyết Tuệ, Định, Lập, Tính. Tuy nói là mệnh trời khó trái, đều được định trước nhưng cũng có thể dẫn nó theo hướng có lợi cho mình, dùng để nghênh địch..."
Vật Do Tâm thở dài, than thở: "Sư môn ta cũng có thuyết nói rằng số mệnh thực ra là con dao hai lưỡi, con người nếu tin rồi thì sẽ mang đầy lòng tin kiên định, không bị tà ma bên ngoài quấy nhiễu, nhưng nó cũng có thể khiến con người ta ngồi không ăn sẵn, không có chí tiến thủ. Nói đi nói lại, mệnh là ở người chứ chẳng phải ở trời."
Dung Tiếu Phong nghiêm túc gật đầu. "Đến khi chết, Xảo Chuyết đại sư vẫn không lưu lại Thiên Mệnh bảo điển, chắc hẳn là có thâm ý này. Thánh điển như vậy chỉ có người lạ có duyên mới có thể lấy được thôi!"
Dương Sương Nhi tò mò hỏi: "Vậy Lưu Chuyển thần công rốt cuộc là như thế nào?"
Hứa Mạc Dương cũng phụ họa: "Trên thực tế, Minh tướng quân từ khi xuất đạo đến nay rất ít khi động thủ với người khác, nhưng chẳng rõ tại sao lại có thể trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ mà người người kinh sợ!"
Đỗ Tứ biết rõ mọi chuyện trong giang hồ, lập tức nói: "Minh Tướng quân nổi lên ở kinh sư vào mười lăm năm trước nhưng lại thành danh chỉ bằng một trận chiến. Đó chính là trận chiến với Bao Tố Tâm, sư phụ của Hồng Tu La, môn chủ Quan Tuy môn kiêm Tổng quản bộ Hình hiện nay. Khi đó, hai người giằng co nhau suýt nửa canh giờ mà vẫn chẳng đánh ra một chiêu, rồi Bao Tố Tâm bỗng hộc máu, lùi lại. Sau này có người hỏi Bao Tố Tâm vì sao mà lui, Bao Tố Tâm thở dài một tiếng, thừa nhận khi đó bản thân tích lũy đầy kình lực mà không có kẽ hở nào để ra tay, cuối cùng phải hộc máu mới có thể hóa giải được sự phản phệ của kình lực. Mà năm đó, Minh Tướng quân mới hai mươi tám tuổi..."
Dung Tiếu Phong cũng thở dài một tiếng. "Bất kể là ai cũng không thể không thừa nhận Minh Tướng quân quả thực là một kỳ tài võ học. Tuy bọn ta đối địch hắn nhưng cũng phải công nhận hắn đúng là có bản lĩnh hơn người, nếu không, một cao thủ bậc nhất trong thiên hạ như Thủy Tri Hàn sao lại cam tâm làm một gã tổng quản trong phủ tướng quân của hắn?"
Mọi người đều thầm buồn bã.
Dung Tiếu Phong lại nói tiếp: "Lưu Chuyển thần công lấy ý từ câu: "Ngũ hành trong trời đất lưu chuyển không ngừng nghỉ." Nó đoạt cái tinh hoa của trời đất, cái ảo diệu của vũ trụ, quả thực là một tác phẩm Đạo học và võ công đại thành, chỉ là tự cổ chí kim chưa có người nào luyện được nó, cho nên người ta gần như đã hoài nghi nó chỉ khoác cái vỏ ngoài của một môn võ công. Cho đến một ngày, Minh Tướng quân thiên tư trác tuyệt xuất hiện, mọi người mới biết được uy lực thực sự của Lưu Chuyển thần công..."
Tuy mọi người đều coi khinh những việc mà Minh Tướng quân đã làm nhưng cũng không thể không thừa nhận, võ công của hắn quả thực là cao thâm tột đỉnh, không ai có thể địch lại.
Dung Tiếu Phong lại nói tiếp: "Có điều Minh Tướng quân lại là người có dã tâm rất lớn. Võ công của hắn tuy có nguồn gốc từ Đạo gia nhưng lại dùng để gây hại cho giang hồ, chinh chiến khắp bốn phương, hoàn toàn trái ngược với truyền thông thanh đạm vô vi của Đạo gia, do đó mới bị chưởng môn sư huynh của Xảo Chuyết đại sư là Vong Niệm chân nhân trục xuất khỏi sư môn. Nhưng Minh Tướng quân thiên phú tuyệt cao, vì thoát khỏi sự trói buộc của Hao Không môn mà võ công lại càng tiến bộ. Thêm vào đó, hắn một lòng muốn làm quan, vọng tưởng có thể thống nhất bốn phương nên mới trở thành mối tai họa ngầm lớn nhất khiến giang hồ chẳng được bình yên. Xảo Chuyết đại sư thân là
sư thúc của hắn, tất nhiên có trách nhiệm tiêu diệt tên nghịch đồ của bản môn, hiềm rằng võ công của hai bên thực sự có cách biệt. Xảo Chuyết đại sư khổ tâm nghiên cứu suốt chín năm trời, cuối cùng đã dựa vào những kiến thức ảo diệu trong Thiên Mệnh bảo điển mà tìm ra được sơ hở của Minh Tướng quân..."
Hứa Mạc Dương đột nhiên nghĩ tới điều gì, buột miệng thốt lên: "Thâu Thiên cung!"
Dung Tiếu Phong gật đầu, nói: "Không sai, Thiên Mệnh bảo điển bao quát học thức của rất nhiều nhà, bắt đầu đi vào từ mệnh lý huyền ảo, xem trọng sự tương khắc của vạn vật. Cây Thâu Thiên cung đó quả thực là thứ vũ khí tốt nhất để khắc chế Lưu Chuyển thần công của Minh Tướng quân."
Vật Do Tâm lẩm bẩm: "Tuy ta không biết võ công của Minh Tướng quân cao thâm thế nào nhưng chỉ dựa vào việc hắn là kẻ đứng đầu trên Anh Hùng chủng, nếu nói dùng một món vũ khí mà có thể thắng hắn, ta thực không tin nổi."
Dung Tiếu Phong khẽ nở nụ cười. "Xảo Chuyết đại sư thân là sư thúc của Minh Tướng quân, tất nhiên hiểu về Lưu Chuyển thần công hơn chúng ta rất nhiều, cách làm này nhất định là có đạo lý của ông ấy."
Đỗ Tứ nhớ đến cây cung trên bức vẽ kia, bèn chậm rãi nói: "Cây cung đó tựa như vầng trăng khuyết, lại ngầm hợp với số trời, chỉ là không rõ cần dùng thứ nguyên liệu gì mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất." Sự hiểu biết của lão về binh khí, người khác không thể so được, tất nhiên là đã nghĩ tới việc muốn làm cung mà chỉ có cách thức thì chưa đủ, cần phải có cả dụng cụ và nguyên liệu nữa.
Dung Tiếu Phong nói: "Cho nên Xảo Chuyết đại sư mới bảo chúng ta tập hợp lại với nhau, dùng Binh Giáp tuyệt học của Đỗ lão, thêm vài Định Thế bảo đỉnh trong Dẫn Binh các ở Tiếu Vọng sơn trang của ta, chung sức tạo ra cây cung này!" Y hít sâu một hơi, nói tiếp: "Tuy ta còn chưa hiểu lắm về một số dụng ý của Xảo Chuyết đại sư nhưng chắc hẳn ngày cây cung được hoàn thành chính là ngày mùng Bảy tháng Tư."
Đỗ Tứ cười, nói: "Bây giờ ngươi không còn keo kiệt nữa rồi sao?"
Dung Tiếu Phong cất tiếng cười ha hả. "Minh Tướng quân gây họa cho vùng Tái Ngoại. Để đối phó với hắn, cho dù Tiếu Vọng sơn trang có bị hủy ta cũng chẳng tiếc, huống chi chỉ là một cái Định Thế bảo đỉnh."
Thì ra năm đó Đỗ Tứ đến Tiếu Vọng sơn trang chính là vì mong được thấy Định Thế bảo đỉnh. Chiếc đỉnh này là thần vật thời thượng cổ, chẳng biết được làm bằng nguyên liệu gì, hình dáng cổ kính nhưng lại không bị tan chảy trong
nhiệt độ cao. Muốn chế tạo binh khí tất nhiên cần có một chiếc đỉnh không sợ nhiệt độ cao, cho nên Định Thế bảo đỉnh mới khiến cho Đỗ Tứ nóng ruột, đang đêm mò tới Tiếu Vọng sơn trang.
Dương Sương Nhi hỏi: "Vậy Xảo Chuyết đại sư bảo người của thành Vô Song đến để làm gì?"
Dung Tiếu Phong nghiêm túc đáp: "Thiên cơ khó đoán, ta cũng không rõ lắm, có điều tin rằng Xảo Chuyết đại sư nhất định có thâm ý riêng. Muốn tạo ra cây cung này ắt phải ngầm hợp với cái song hành, Tam tài, chúng ta còn phải cùng nhau tìm hiểu thêm để chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trước ngày mùng Bảy tháng Tư."
Đỗ Tứ thở dài, than: "Chỉ sợ với cách thức dùng binh như sấm sét của Minh Tướng quân, chúng ta sẽ không thể chờ được đến lúc đó!"
Dung Tiếu Phong lời tiêu sái, nói: "Mọi việc tự có trời định sẵn, đây là số mệnh. Cho dù không thể thành công, chỉ cần chúng ta đã cố gắng, sau này sẽ không phải hối hận. Huống chi Xảo Chuyết đại sư đã nói, Minh Tướng quân ít nhất còn khí vận hơn mười năm nữa."
Lúc này mọi người đều không còn hoài nghi về bản lĩnh huyền diệu của Xảo Chuyết đại sư, chợt nghe Dung Tiếu Phong thuật lại lời của lão, rằng Minh Tướng quân còn có ít khí vận hơn mười năm, nhất thời tất cả đều ngây người.
Hứa Mạc Dương nhướng mày, cười nói: "Như vậy cũng không có nghĩa là việc chúng ta làm không có ý nghĩa gì. Nếu chúng ta chẳng làm gì cả, có lẽ khí vận của Minh Tướng quân còn có thể kéo dài tới ba mươi năm, bốn mươi năm nữa..."
Vật Do Tâm cũng cười hô hô. "Dù Minh Tướng quân có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì cũng chẳng thể lợi hại hơn ý trời. Có câu rằng lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó thoát, mấy trăm năm nữa hắn cũng chỉ là một xác chết giống hệt những người khác mà thôi, mối thù của chúng ta coi như đều được báo rồi!"
Mọi người tuy biết lão nói có lý nhưng lại không cách nào lên tiếng tán thành cho được, nhất thời đều im lặng.
Dung Tiếu Phong chuyển chủ đề: "Muốn chế tạo cây cung này không những cần có Binh Giáp truyền nhân như Đỗ lão, còn cần hợp với cái song hành, Tam tài, vô cùng khó khăn. Nếu chỉ dựa vào sức của một mình ta, dù thế nào cũng không ứng phó được."
Vật Do Tâm vốn tinh thông thuật cơ quan, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: "Ngũ hành, Tam tài này là chỉ những cái gì?"
"Ngũ hành tất nhiên là chỉ Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, còn Tam tài là chỉ Thiên, Địa, Nhân." Dung Tiếu Phong dường như đã có sự chuẩn bị từ trước.
"Xảo Chuyết đại sư tuy chưa giải thích kĩ với ta nhưng ta nghĩ ông ấy đã có thể tính ra ngày mùng Bảy tháng Tư là ngày bất lợi nhất trong cuộc đời của Minh Tướng quân, như vậy Thâu Thiên cung ắt là vẽ theo hình dạng của vầng trăng khuyết trong buổi tối hôm đó. Đến khi đó, nó sẽ có thể gọi ra sức mạnh thần bí của các vì sao trên trời, đây chính là Thiên trong Tam tài. Định Thế bảo đỉnh của Tiểu Vọng sơn trang ta được đặt trong Dẫn Binh các, mà Dẫn Binh các nằm tại nơi chính giữa sơn cốc, xung quanh thấp thoáng có tiên khí vờn quanh, Xảo Chuyết đại sư sau khi tự mình kiểm tra cũng nói nơi này tràn đầy linh khí trong trời đất, e rằng chính là Địa trong Tam tài. Mà trong Tam tài quan trọng nhất chính là Nhân, theo ta nghĩ chắc hẳn chính là Hứa huynh rồi."
Hứa Mạc Dương nghe Dung Tiếu Phong nói về mình như vậy, bèn vội vã xua tay. "Trang chủ thực đã quá khen, bất kể là về võ công hay mưu trí ta đều thua xa các vị ở đây!"
Dung Tiếu Phong khẽ mỉm cười, nói: "Hai nhà Phật, Đạo đều chú trọng nhất một chữ "duyên". Ta thấy hai mắt Hứa huynh ngầm ẩn chứa thần quang, khi mới gặp cứ ngỡ là Xảo Chuyết đại sư, ngay sau đó liền biết rằng Xảo Chuyết đại sư nhất định đã truyền những sự giác ngộ của bản thân ông ấy cho huynh rồi. Nếu Hứa huynh không ngại, xin hãy nói lại tình hình khi đó một chút!"
Hứa Mạc Dương bèn kể lại tình hình khi đó. Dung Tiểu Phong hỏi han hồi lâu, không bỏ sót chi tiết nào, sau đó liền ngẩng đầu nhìn trời, im lặng.
Dương Sương Nhi nói: "Tiểu muội đã được nghe Hứa đại ca kể lại việc này hai lần rồi mà vẫn không hiểu lắm, không biết Dung trang chủ có suy nghĩ thế nào?"
Dung Tiếu Phong nói: "Tông giáo từ khi sáng tập tới nay dần được chia làm ba phái, đó là Phật, Đạo, Ma. Bọn họ đều muốn điểm hóa người đời, hành vi tuy khác nhưng hiệu quả lại giống nhau. Cơ duyên xảo hợp thuận theo thiên cơ, Phật giáo gọi là "Độ", Ma môn gọi là "Môi", còn Đạo phái thì gọi đó là "Dẫn", Hứa huynh chính là một cái "Dẫn" trong kế hoạch của Xảo Chuyết đại sư."
Mọi người nghe mà chẳng hiểu ra sao. Dương Sương Nhi lại hỏi: "Cứ nghe cái tên mà xét, đã có "Dẫn" rồi thì ắt phải có "Phát", chẳng lẽ Hứa đại ca chỉ có tác dụng như một cây cầu nối thôi sao?"
Đỗ Tứ vỗ tay một cái. "Chính là như vậy, nếu không có Hứa tiểu huynh, chúng ta làm sao có thể đi đến cùng một chỗ như thế này. Có lẽ bây giờ ta vẫn còn ở trong quán trọ kia mà điêu khắc cành cây." Mọi người đều cất tiếng cười vang, tuy trong lòng còn có điều nghi vấn nhưng cũng không biết phải nói tiếp thế nào.
Vật Do Tâm lại hỏi: "Vậy Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ trong Ngũ hành là chỉ những cái gì đây?"
Dung Tiếu Phong đưa tay chỉ cây phất trần sau lưng Hứa Mạc Dương, đáp: "Muốn làm tốt việc gì, trước tiên cần có sự chuẩn bị. Xảo Chuyết đại sư đã từng nói với ta về cây phất trần này. Cán phất trần được làm từ gỗ cây ngô đồng ngàn năm trên núi Côn Luân, ấy là Mộc trong Ngũ hành, tơ phất trần là tơ của con Hỏa Lân Tàm trong Thiên Trì, ấy là Hỏa trong Ngũ hành, Định Thế bảo đỉnh là thần khí thời thượng cổ, ấy là Kim trong Ngũ hành..."
Đỗ Tứ như đã ngộ ra điều gì. "Không sai, đây đều là những nguyên liệu tới để làm cung..." Nghĩ tới việc hảo hữu Xảo Chuyết tốn nhiều công sức như vậy, lại mang tới cho mình cơ hội để chế tạo thần binh, lão nhất thời thổn thức, khó có thể nói tiếp nữa.
Vật Do Tâm đột nhiên vỗ mạnh lên đầu một cái. "Cái lưỡi của con Mông đó nhìn có vẻ không phải kim loại cũng không phải gỗ, vậy mà Đỗ lão nhi lại nói đó là dị vật có thể dùng để chế tạo thần binh! Con Mông gì đó quanh năm sống trong đất, chắc hẳn vật này chính là Thổ trong Ngũ hành rồi."
Dung Tiểu Phong còn chưa biết chuyện này, mọi người bèn lập tức kể lại đầu đuôi sự việc. Dung Tiếu Phong cười một tiếng. "Như vậy thì tốt quá rồi, thật uổng công ta trước đây còn lo lắng vì chưa tìm được Thổ trong Ngũ hành."
Đỗ Tứ cố kìm nén nỗi bi thương, chậm rãi gật đầu. "Thiệt Xán Liên Hoa được ghi lại trong cuộn Thần thú dị khí lục của phái ta, quả thực được xếp vào loại Thổ. Chỉ là Xảo Chuyết làm sao lại biết vật này vừa khéo lọt vào tay Vật lão, rồi sau đó lại đến tay ta?"
Hứa Mạc Dương vốn im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên cất tiếng: "Có lẽ Xảo Chuyết đại sư không hề tính trước được điều này nhưng trong chốn mông lung tự có ý trời, Minh Tướng quân không thể đắc chí mãi được." Mọi người cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy khó có thể hình dung về sự diệu kỳ của vận mệnh.
Dương Sương Nhi quay qua hỏi Dung Tiếu Phong: "Không biết Thủy trong Ngũ hành là chỉ thứ gì?"
Dung Tiểu Phong khẽ nháy mắt một cái với Dương Sương Nhi. "Cô nương có biết trong Độ Kiếp cốc này có một loài cây có thể giết người không?"
Dương Sương Nhi kinh hãi kêu lên một tiếng rồi đưa tay xoa ngực. "Dung trang chủ chớ có dọa ta!"
Dung Tiếu Phong bật cười, nói: "Loài cây giết người trong Độ Kiếp cốc có tên là Tỏa Vũ Hàn Hương, thực ra là một giống cây cao su ngàn năm tuổi. Mủ của nó có màu trắng ngà như sữa nhưng bên trong lại có chứa chất kịch độc, người hay động vật lỡ ăn vào thì một canh giờ sau tất sẽ chết."
Dương Sương Nhi cười, nói: "Vậy thì đâu có gì đáng sợ. Ban đầu khi mới nghe, tiểu muội cứ ngỡ đó là một loài cây có thể chủ động giết người, thì ra chỉ cần không ngốc nghếch đi uống mủ của nó thì sẽ không sao cả!"
Vật Do Tâm nói: "Đó nhất định là kế hoạch mà Dung trang chủ nghĩ ra để dọa dẫm người khác. Nơi này có phong cảnh đẹp như vậy, nếu người nào cũng đến thăm thú một phen, chỉ e Dung trang chủ sẽ phải học theo Đỗ lão nhi mà mở quán trọ rồi!" Mọi người nghe thấy lão nói năng thú vị, đều không kìm được cất tiếng cười vang.
Dung Tiếu Phong đột nhiên dừng lại, nói bằng giọng mà chỉ có mấy người bên cạnh mới có thể nghe thấy: "Mủ của Tỏa Vũ Hàn Hương chính là thứ nguyên liệu tuyệt hảo để dán dây cung, và đây cũng là Thủy trong Ngũ hành!"
Nói xong, y lại đưa mắt nhìn về phía những lùm cây bụi cỏ rất bình thường xung quanh, sau đó lớn tiếng nói với giọng lạnh lùng: "Kẻ nào mai phục bên đường? Ngay đến người của Tiếu Vọng sơn trang ta mà cũng dám theo dõi sao?"
Tĩnh lặng, không có một tiếng động nào!
Trên thực tế, những người có võ công cao minh như Vật Do Tâm và Đỗ Tứ sớm đã cảm thấy như bị người ta đứng bên theo dõi, nhưng sau khi quan sát tỉ mỉ xung quanh lại không thấy có hiện tượng lạ nào. Lúc này, nghe Dung Tiếu Phong đột nhiên quát hỏi như vậy, trong lòng bọn họ đều cảm thấy nghi hoặc.
Dung Tiếu Phong thấp giọng nói: "Kẻ địch ban đầu có lẽ đã mai phục ở chỗ đằng xa, dựa vào sự yểm hộ của cây cối mà dần đi về phía chúng ta, chắc hẳn không nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta vừa rồi."
Đỗ Tứ hú dài một tiếng: "Tung tích đã bại lộ rồi, tại sao còn không đi ra?
Thủ hạ của Minh Tướng quân chẳng lẽ chỉ có một đám người lén la lén lút như vậy thôi sao?"
Một làn gió núi thổi tới, cỏ cây hoa lá lay xào xạc.
Một giọng nói được kéo rất dài vọng tới từ phía lùm cỏ: "Tịch Dương Hồng..."
Giữa khóm hoa cũng vọng tới âm thanh: "Hoa Thiển Phấn..."
Phía sau khối đá lớn lại có một âm thanh vang lên: "Đại Mạc Hoàng..."
Kẻ đứng phía sau lưng cất tiếng ngâm: "Thảo Nguyên Lục..."
Từ bụi cây ở phía bên phải có một giọng nói vọng lại: "Đạm Tử Lam..."
Người cuối cùng ở phía bên trái nói tiếp: "Thanh Liên Bạch..."
Sáu người này giống như đã phối hợp với nhau cả ngàn vạn lần, đồng thanh cất tiếng ngâm: "Lục... sắc... xuân... thu..."
Không ngờ kẻ địch lại có tới sáu người, hơn nữa những kẻ này có thể lẳng lặng đi đến tận đây, mãi tới lúc này mới bị bọn họ phát hiện, không nghi ngờ gì đều là các cao thủ.
Khi Minh Tướng quân dẫn quân đến vùng Tái Ngoại, bọn Thủy Tri Hàn đều ở lại trông coi phủ tướng quân cho nên bên cạnh hắn cũng chỉ có mấy gã cao thủ, lần này tới đây rốt cuộc là ai?
Sắc mặt vốn luôn bình tĩnh của Dung Tiếu Phong rốt cuộc đã thay đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT