Sau mấy tiếng "lách cách" nữa, khối đá lớn được dùng làm bia mộ chậm rãi di chuyển qua bên cạnh, để lộ cửa mộ tối thui. Có hai người đang đứng ở giữa, dáng vẻ kiêu ngạo vô cùng, dường như bọn họ không phải vừa bước ra từ một ngôi mộ mà là đang chuẩn bị đi tới Kim Loan bảo điện.
Người đứng bên tránh mặt đen như mực, thân hình cao lớn, khó có thể nhận ra tuổi tác thế nào, có điều ánh mắt hắn lộ rõ hung quang, khuôn mặt đầy vẻ xảo quyệt và độc ác, vừa nhìn đã thấy không giống người Trung Nguyên. Hắn không nói năng gì, chỉ nhìn Vật Do Tâm mà cười lạnh.
Người đứng bên phải khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt trắng như sáp, tướng mạo nho nhã, tuy cũng tỏ ra rất kiêu ngạo nhưng vẫn cúi thấp người vái Vật Do Tâm một cái, nói: "Những cơ quan của lão nhân gia đều xảo diệu lắm, thực khiến tại hạ được mở rộng tầm mắt!"
Mặt Vật Do Tâm vàng như đất. "Cơ quan có tốt hơn nữa thì cũng ích gì, không phải vẫn bị các ngươi lần lượt phá vỡ rồi bình yên đi ra ngoài đó sao..."
Nói xong, lão lại cẩn thận cất tiếng hỏi bằng giọng đầy vẻ mong chờ: "Những bảo bối đó của ta có bị phá hoại không thế?"
Người đó khẽ mỉm cười. "Xin lão nhân gia cứ yên tâm, nếu không thể chỉ dựa vào trí lực để đi ra ngoài mộ và không phá hoại một vật nào, ta còn là Cơ quan vương nữa sao?" Giọng hắn tuy rất cung kính nhưng thần sắc lại đầy vẻ kiêu ngạo.
Mấy người bọn Hứa Mạc Dương tuy đã đoán trước được kẻ này là Cơ quan vương Bạch Thạch nhưng khi nghe hắn tự thừa nhận thì vẫn thầm chấn động.
Đặc biệt là vừa nghe Đỗ Tứ kể về lai lịch của Bát phương danh động lại được gặp ngay người thật như thế, cảm giác thực sự rất lạ. Còn người dị tộc mặt đen như mực kia chắc hẳn là Lao ngục vương Hắc Sơn xưa nay vẫn luôn theo sát Cơ quan vương rồi.
Đỗ Tứ khẽ thở dài một tiếng, nói: "Không ngờ ngay đến Bát phương danh động ở kinh sư cũng nhúng tay vào chuyện này, xem ra quyền thế của Minh Tướng quân thực sự có thể so với Hoàng thượng rồi!"
Cơ quan vương Bạch Thạch đưa mắt liếc nhìn Đỗ Tứ, dáng vẻ vẫn nho nhã, lịch sự, không hề tỏ ra tức giận. "Không biết phải xưng hô với vị huynh đài này
thế nào? Ta và Lao ngục vương chẳng qua chỉ đánh cược một ván với lão nhân gia này thôi, tuyệt đối không có liên quan gì tới Minh Tướng quân. Huynh đài nói như vậy rõ ràng là có ý gây chia rẽ nội bộ triều đình!" Cơ quan vương tuy nho nhã lễ độ nhưng lời nói vẫn rất đúng mực, bên trong còn ẩn chứa sự sắc bén, không hổ là nhân vật trong Bát phương danh động.
Vật Do Tâm lớn tiếng kêu lên: "Không công bằng. Không công bằng! Trước đó ngươi đâu có nói ngươi là Cơ quan vương, nếu ta biết từ sớm thì tất nhiên sẽ so tài với ngươi bằng trò khác."
Cơ quan vương cất tiếng cười phóng khoáng. "Chẳng phải ban đầu lão nhân gia cũng không nói ra lai lịch của mình đó sao? Hơn nữa, là từ ngài đề nghị đánh cược xem ta có thể đi từ trong mộ ra ngoài trong vòng hai ngày hay không, bây giờ lại cãi chày cãi cối như vậy, há chẳng phải sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của chính mình sao?"
Hắn đâu có biết, Vật Do Tâm có thể được coi là người không để tâm tới cái gọi là danh dự nhất trong số tất cả các lão già trong thiên hạ này.
Hứa Mạc Dương hành sự lão luyện, thấy Cơ quan vương và gã Lao ngục vương không nói một lời, không giận mà uy kia dường như không để ý tới mình, nghĩ bụng tốt nhất là dùng lời nói để làm giảm bớt địch ý giữa hai bên.
Vừa rồi nghe Đỗ Tứ kể về oai danh của Bát phương danh động, y đoán võ công của bọn họ đều chẳng phải vừa, có thể không động thủ là tốt nhất. Y đưa mắt nhìn Đỗ Tứ rồi cả hai cùng chậm rãi gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau, biết rằng đối phương cũng có suy nghĩ giống mình.
Đỗ Tứ ngẩng đầu nhìn trời, cười nói: "Không rõ ba vị đã đánh cược cái gì?
Bọn ta là người ngoài cuộc, hẳn là có thể làm trọng tài một cách công bằng."
Vật Do Tâm lo lắng thốt lên: "Không được! Không được! Bọn ta đánh cược cái đầu trên cổ đấy!" Sau đó lão lại đưa tay gãi cái đầu với mái tóc bạc trắng như cước của mình, miệng khẽ lẩm bẩm: "Ta làm sao biết được mình lại thua chứ! Ta chẳng qua chỉ muốn đùa với hai người bọn họ một chút thôi!"
Cơ quan vương cười nhạt, nói: "Có lẽ lão nhân gia không có ý đòi lấy cái đầu của bọn tại hạ, nhưng bọn tại hạ lại thật sự ôm lòng liều mạng để tham gia vào phen đánh cược này với lão nhân gia."
Đỗ Tứ thầm kinh hãi, im lặng không nói một lời. Trong chuyện này, về tình về lý rõ ràng là Vật Do Tâm không đúng. Lần trước, khi lão đi ngang qua U Minh cốc thì còn chưa gặp Vật Do Tâm, lần này, tay chỉ vừa quen biết nhưng trong lòng sớm đã quý mến lão nhân không có chút tâm cơ và hết sức ngây ngô này. Cho dù hai kẻ kia không phải người của Mãnh Tướng quân nhưng trong
lòng lão vẫn nghiêng hẳn về phía Vật Do Tâm. Thoáng suy nghĩ một lát, lão cảm thấy lần này cứ để Vật Do Tâm tiếp tục giở trò vô lại là hay nhất.
Vật Do Tâm lại càng tỏ ra lo lắng. "Cái đầu này của ta vừa già vừa hồ đồ, chỉ e các ngươi lấy về rồi cũng chẳng có tác dụng gì đâu!" Râu tóc lão đã bạc phơ, vậy mà lúc này lại nhìn mọi người bằng ánh mắt khẩn cầu, bộ dạng như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đang xin người lớn tha lỗi khiến mọi người đều thầm cảm thấy tức cười.
Cơ quan vương lại nói tiếp bằng giọng không nhanh không chậm: "Lão nhân gia nói đùa rồi, bọn tại hạ cũng không định đòi lấy cái đầu của ngài mà chỉ cần để Hắc huynh hỏi han mấy chuyện. Tuy nói là đánh cược cái đầu nhưng thực ra lão nhân gia cũng chỉ phải chịu ấm ức một chút thôi!"
Hứa Mạc Dương cười, nói: "Cơ quan vương đã lễ độ như vậy, Vật lão tạm thời chớ nên nôn nóng, cứ nghe xem họ muốn hỏi cái gì có được chăng?"
Lao ngục vương Hắc Sơn vốn im lặng từ đầu đến giờ đột nhiên lên tiếng: "Tùy tiện trả lời thì làm sao biết được thật giả! Chỉ e lão nhân gia phải theo bọn ta về phòng tra khảo ở kinh sư một chuyến, ta cần dùng một số công cụ ở đó để phân biệt thật giả." Giọng nói của hắn xen lẫn một chút khẩu âm dị quốc, vô cùng gượng gạo, chưa xét tới nội dung cũng đã đủ khiến người ta cảm thấy khó chịu rồi.
Vật Do Tâm lớn tiếng kêu lên: "Không được! Không được! Làm như thế ta há chẳng phải sẽ trở thành phạm nhân sao?"
Lao ngục vương cười hà hà, nói: "Không phải phạm nhân chỉ là khách nhân của ta thôi" Khi nói tới hai chữ "khách nhân", hắn dùng giọng nhấn mạnh lại càng khiến người ta kinh hãi. Lao ngục vương vốn tinh thông thuật thẩm vấn, tất nhiên hiểu cách dùng lời nói để làm tăng thêm áp lực cho đối phương.
Cơ quan vương khẽ mỉm cười. "Cũng không hẳn là vậy! Chỉ cần lão nhân gia đảm bảo sẽ trả lời đúng sự thực, bọn ta nhất định sẽ không làm khó ngài"
Vật Do Tâm cúi đầu thở dài, than: "Được rồi, chỉ cần các ngươi không hỏi tới chuyện về sư môn của ta thì ta đều có thể trả lời." Nói tới đây, lão lại bất ngờ nhảy bật lên. "Không đúng! Không đúng! Trước tiên cần làm rõ xem có phải các ngươi đã thắng cược ta không đã."
Mọi người thân Vật Do Tâm câu trước rõ ràng đã thừa nhận mình thua, câu sau lại bắt đầu giở trò vô lại, đều không khỏi có chút sững sờ. Lão già này tuổi tác đã cao, tướng mạo cũng ra dáng một bậc tiền bối cao nhân, ấy thế mà hành vi, cử chỉ lại ngây thơ như trẻ nhỏ, thực đúng là một kỳ quan của võ lâm!
Cơ quan vương cười ha hả, nói: "Điểm Tình các chủ Cảnh Thành Tượng trung hậu, thành thực, trong lòng tràn đầy chính khí. Phiên Thiên lâu chủ Hoa Khứu Hương hoạt bát, năng động, thường xuyên đi theo con đường mạo hiểm.
Ôn Nhu hương chủ Thủy Nhu Sơ đẹp hoa người trời, thích sự nhàn hạ, thong dong. Anh Hùng chủng chủ Vật Thiên Thành hào sảng, trượng nghĩa, thường lấy lời ca mà thể hiện tráng chí của bản thân. Đó đều là những nhân vật phi phàm, ấy vậy mà Vật lão lại tiền hậu bất nhất, sơ hở trăm bề, chẳng phải sẽ khiến võ lâm hậu bối cười đến rụng răng sao? Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ e ngài muốn trở lại sư môn sẽ khó càng thêm khó."
Nghe hắn nói xong, mọi người đều không khỏi ngây người, ngay đến Đỗ Tứ vốn có kiến thức uyên thâm cũng chưa từng nghe nói tới những cái tên này.
Vật Do Tâm tỏ ra hết sức ngạc nhiên. "Ngươi cái gì cũng biết, vậy còn hỏi ta làm gì nữa?"
Thì ra Điểm Tình các, Phiên Thiên lâu, Ôn Nhu hương, Anh Hùng chủng là bốn đại gia tộc thần bí nhất trên giang hồ, xưa nay luôn độc lập, mỗi nhà đều có những môn võ học kinh thiên động địa riêng. Nhưng quy củ của bốn đại gia tộc rất nghiêm khắc, các đệ tử khi đi lại trên giang hồ đều có rất nhiều cấm lệnh, đặc biệt là kỵ dùng võ học của bản môn, do đó, mấy trăm năm nay rất ít khi để lộ tung tích. Cho dù thỉnh thoảng bọn họ cũng có những tranh đấu ngầm với các đại môn phái nhưng đa phần tin học đều không truyền ra ngoài, cho nên người bình thường trong giang hồ tuyệt nhiên không thể nào biết được.
Vật Do Tâm vốn là đệ tử của Anh Hùng chủng nhưng vì tâm tính trẻ con nên mười mấy năm trước đã vô ý tiết lộ võ công của bản môn ra ngoài, cho nên mới bị trục xuất khỏi sư môn và nhận hình phạt ở lại dãy núi Cách Vân hiếm có bóng người nơi Tái Ngoại để sám hối lỗi lầm. Vật Do Tâm nhớ về nơi xưa cũ nên mới phỏng theo cảnh vật của Anh Hùng chủng mà lập mộ dựng bia ở nơi đây.
Cũng chính vì thế, vừa rồi khi Vật Do Tâm bị mấy người Đỗ Tứ nhận ra võ công thì trong cơn hoảng hốt, lão thậm chí đã rảy sinh ý nghĩ giết người diệt khẩu. Chỉ là tính tình lão lương thiện, trái tim ngây thơ như một đứa trẻ, tất nhiên sẽ không thật sự xuống tay. Mà lúc này, nghe Cơ quan vương nói ra bí mật của bản môn, tâm trạng lão không khỏi trở nên rối bời.
Cơ quan vương cười vang, nói: "Bốn đại gia tộc tuy bí mật nhưng làm sao giấu được mạng lưới tình báo giăng khắp bốn phương của kinh sư? Chút chuyện nhỏ này tất nhiên không đáng để hỏi han Vật bão."
Vật Do Tâm đưa tay gãi đầu. "Vậy các ngươi muốn hỏi gì ta?"
Cơ quan vương mỉm cười, nói: "Vật bão đã chuẩn bị để bọn ta hỏi, vậy có phải đã thừa nhận rằng mình thua rồi không?"
Vật Do Tâm thấy đối phương biết rõ về việc trong môn phái của mình như vậy, đoán chừng điều cần hỏi ắt là những việc khác, bèn lập tức gật đầu. "Cứ coi như ta thua một lần vậy, có chuyện gì thì mau mau hỏi đi!"
Cơ quan vương khẽ cất tiếng: "Nghe nói Cơ Quan Tiêu Tức học của Anh Hùng chủng thiên hạ vô song, nhưng theo ta thấy cũng chỉ có vậy. Bây giờ ta muốn xin Vật lão nói cho ta biết một chút về Thức Anh Biện Hùng thuật của Anh Hùng chủng."
Thì ra mấy môn tuyệt học bất truyền của Anh Hùng chủng chính là Cơ Quan Tiêu Tức học, Thức Anh Biện Hùng thuật, Cuồng Vũ Loạn Vân thủ và Khí Quán Phích Lịch công.
Cơ Quan Tiêu Tức học là môn học thuật về cơ quan trận pháp, Thức Anh Biện Hùng thuật thì dạy người ta cách xem tướng, xem mệnh theo Phong thủy Ngũ hành. Còn Cuồng Vũ Loạn Vân thủ và Khí Quán Phích Lịch công là những môn võ học gia truyền tuyệt đỉnh, môn thứ nhất là công phu cầm nã xảo diệu chuyên đánh sáp lá cà, môn thứ hai là một loại nội công vô cùng bá đạo.
Vật Do Tâm cảm thấy rất ngạc nhiên, Cơ quan vương không hỏi lão về Cuồng Vũ Loạn Vân thủ và Khí Quán Phích Lịch công, lại đi hỏi về Thức Anh Biện Hùng thuật, thực đúng là khó hiểu. Có điều, bề ngoài của lão tay có vẻ ngây thơ nhưng không hề ngốc, tròng mắt thoáng xoay chuyển một chút rồi lập tức nảy ra kế sách trong đầu, bèn lẩm bẩm: "Ta bị đuổi khỏi sư môn từ sớm, môn Thức Anh Biện Hùng thuật này không có duyên được học."
Cơ quan vương đưa tay chỉ về phía Lao ngục vương bên cạnh, mỉm cười, nói: "Lao ngục vương rất biết cách khiến người ta nói ra bí mật nơi đáy lòng, Vật lão có muốn nếm thử mùi vị đó không?" Người này khi nói năng luôn cười híp mắt nhưng lời nói lại chẳng nể nang chút nào, bên trong ngầm ẩn chứa sự uy hiếp.
Vật Do Tâm cả giận. "Có giỏi thì hãy bắt ta mà thẩm vấn, để xem xem các ngươi có cái bản lĩnh ấy không!"
Lao ngục vương cười lạnh, định ra tay nhưng Cơ quan vương đã đưa tay ra ngăn hắn lại, đoạn xoay người qua, vái một cái thật sâu với Đỗ Tứ. "Vật lão vừa rồi đã nhận thua, bây giờ lại chẳng chịu nói lý lẽ, may mà có các vị đại hiệp ở đây làm chứng. Muốn buông tha cho Vật lão cũng không có gì là không được, chỉ có điều ba chữ Anh Hùng chủng" về sau cần phải sửa thành "Vô Lại chủng", mong các vị đại hiệp hãy giúp truyền việc ở đây ra giang hồ..."
Đỗ Tứ thấy Cơ quan vương lắm mưu nhiều kế, đầu tiên là dụ Vật Do Tâm tự mình nhận thua, sau đó lại nói ra những lời như vậy khiến người ta khó có thể phân bua được gì. Tuy lão có lòng muốn giúp Vật Do Tâm nhưng giờ đây thực sự chẳng có cách nào.
Võ công của Cơ quan vương chưa biết thế nào nhưng người này chỉ dựa vào mấy câu nói cười đã hoàn toàn chiếm được thế thượng phong, quả là danh bất hư truyền.
Vật Do Tâm thở dài một tiếng. "Thôi, thôi, thôi! Hoặc là làm nhục sự tôn nghiêm của sư môn, hoặc là tiết lộ bí mật của sư môn, Cơ quan vương ngươi chớ làm khó ta nữa, dù sao ta cũng sống đến từng này tuổi rồi, hôm nay chịu chết coi như là có câu trả lời cho ngươi rồi nhé!" Dứt lời, chỉ thấy mái tóc dài của lão bay vút bên, quấn vào một cành cây để tạo thành một chiếc thòng lọng, sau đó lão tung người nhảy lên, thò đầu qua cái thòng lọng đó.
Vật Do Tâm bản tính khôi hài, ham chơi, lúc này dù là muốn tự vẫn mà cũng dùng đến một cách khó có thể tưởng tượng như vậy, đó là dùng mái tóc dài để treo cổ chính mình. Mọi người nhìn thấy cảnh này thì vừa lo lắng lại vừa cảm thấy tức cười.
Lao ngục vương Hắc Sơn không nói một lời, dường như đã ngầm chấp nhận cách giải quyết này. Cơ quan vương Bạch Thạch thì lại cười, nói: "Đã đánh cuộc thì phải biết nhận thua. Vật lão dùng tính mạng để bảo vệ hào khí của Anh Hùng chủng như vậy cố nhiên là đáng khen, nhưng đằng trước hai chữ "anh hùng" e là còn phải thêm vào hai chữ nữa, gọi là "thất tín anh hùng"..."
Vật Do Tâm đầu tiên ngẩn ra, sau đó trong cơn hoảng hốt lại bật khóc nức nở. Lão sống đến từng này tuổi rồi, vậy mà nói khóc là khóc, có lẽ mấy đứa bé con cũng chưa chắc đã sánh được.
Mỗi lời nói của Cơ quan vương đều mang theo nụ cười vậy nhưng câu nào cũng đánh trúng vào điểm yếu của Vật Do Tâm, hiển nhiên hắn biết Vật Do Tâm vô cùng coi trọng thanh danh của sư môn. Tuy lời của hắn có phần hẹp hòi và cưỡng từ đoạt lý nhưng thực sự khó có thể phản bác được.
Đỗ Tứ và Hứa Mạc Dương đều thầm lo lắng cho Vật Do Tâm nhưng lại chẳng có cách nào...
"Khoan đã! Cơ quan vương có phải là người rất tuân thủ đạo lý không?"
Người lên tiếng không ngờ lại là Dương Sương Nhi vốn im lặng từ nãy tới giờ.
Cơ quan vương mỉm cười nhìn Dương Sương Nhi, nói: "Tại hạ tuy làm việc cho hoàng thất nhưng cũng hiểu rằng, trên giang hồ đã nói thì phải làm, đã hứa thì phải thực hiện. Không biết vị cô nương này có điều gì chỉ giáo?".
Dương Sương Nhi tuy đã hóa trang thành nam tử nhưng không người nào là không nhận ra thân phận nữ tử của nàng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhất thời khiến nàng ta có chút giận dỗi. Có điều nhìn thấy cái đầu của Vật Do Tâm đã chui qua thòng lọng, cặp mắt ầng ậng nước nhìn về phía này vẻ vô cùng đáng thương, như thể đang hy vọng nàng ta có cách gì vãn hồi được cục diện, nàng ta liền bật cười khúc khích.
"Xin Cơ quan vương hãy nhìn xem đây là thứ gì!" Đợi đến khi cảm giác tức cười dần biến mất, Dương Sương Nhi bèn lấy từ trong ngực áo ra cây Thiên Nữ Tán Hoa kia. Lần này thì đến lượt Cơ quan vương và Lao ngục vương không kìm được cơn kinh hãi.
Cơ quan vương thầm run rẩy nhưng vẻ mặt vẫn chẳng thay đổi chút nào.
"Xin hỏi cô nương, cây pháo hoa này cô nương từ đâu mà có được?"
Dương Sương Nhi tỏ ra hết sức ung dung, nét đắc ý hiện rõ trên khuôn mặt, trông lại càng hồn nhiên, đáng yêu. "Ngươi không định nói với ta là ngươi không nhận ra thứ này đấy chứ?"
Cơ quan vương và Lao ngục vương đưa mắt nhìn nhau. Cơ quan vương lại nói: "Chuyện này... Liệu có thể cho ta xem kĩ một chút không?"
Dương Sương Nhi dùng ngón tay út gãi nhẹ lên mặt mình một cái, nói: "Nói bậy, với nhãn lực của ngươi, có lý nào lại không nhìn rõ? Ngươi hãy nói xem người có biết thứ này không?"
Cơ quan vương thoáng chút do dự, cuối cùng đành khẽ gật đầu. "Khụ khụ, có lẽ là biết!"
Dương Sương Nhi nở một nụ cười yêu kiều, nói: "Thứ này có phải được gọi là Thiên Nữ Tán Hoa không?"
Cho dù Cơ quan vương có trí tuệ cao vời thì lúc này cũng chẳng thể nghĩ ra biện pháp nào, chỉ biết ngoan ngoãn đáp một tiếng: "Phải!"
Dương Sương Nhi lại càng đắc ý. "Các ngươi có phải là người trong Bát phương danh động không?"
Cơ quan vương tiếp tục gật đầu. "Phải!"
Dương Sương Nhi được thế lại càng lấn tới. "Có phải chỉ cần có Thiên Nữ Tán Hoa là có thể ra lệnh cho các ngươi làm một việc không?"
Cơ quan vương không kìm được thở dài một tiếng. "Không sai!"
Dương Sương Nhi cười rộ. "Vậy bây giờ, chắc ta có thể ra lệnh cho các ngươi làm một việc rồi chứ?"
Vật Do Tâm cả mừng, lập tức ngẩng lên, mái tóc dài trắng như cước quấn thành mấy vòng tròn bay tới trước mặt Cơ quan vương và Lao ngục vương, đoạn lão cười hô hô. "Nào nào nào! Cháu gái ngoan hãy bảo hai tên không đen không trắng này nếm thử cảm giác của dây treo cổ tóc trắng do ta tự chế đi!".
Cơ quan vương biến sắc mặt, đưa mắt nhìn Dương Sương Nhi, chỉ sợ nàng ta sẽ thật sự làm theo lời Vật Do Tâm.
Đỗ Tứ thấy tình hình đột nhiên thay đổi, không khỏi có chút khâm phục sự thủ tín của Cơ quan vương, đồng thời lại thấy Lao ngục vương đang nhìn chằm chằm vào Thiên Nữ Tán Hoa trên tay Dương Sương Nhi, dáng vẻ như đang định ra tay cướp. Lão biết, nếu thật sự trở mặt với đối phương, bên mình tuy đông người nhưng cũng chưa chắc đã giành được phần thắng, bèn lập tức nói: "Cơ quan vương đã hứa là làm, tại hạ khâm phục Dương cô nương cũng không cần làm khó bọn họ quá, hãy xin bọn họ bỏ qua cho Vật lão là được rồi! Lần đánh cược này coi như hai bên hòa nhau, vậy có được chăng?"
Dương Sương Nhi cười hì hì một tiếng, đưa mắt nhìn Cơ quan vương.
"Ngươi thấy sao?"
Cơ quan vương lạy dài một cái. "Nếu chư vị không có ý kiến gì khác, việc này hãy quyết định như vậy, Bạch Thạch xin được cảm tạ trước!" Người này lắm thế thượng phong mà không kiêu ngạo, ở thế hạ phong cũng vẫn bình thản, ung dung, khí độ thực khiến người ta phải khâm phục.
Vật Do Tâm sau cơn buồn vui đột ngột, lúc này tuy còn có chút không cam tâm nhưng cũng biết rằng hai người lạ này không dễ chọc đến, bèn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Cơ quan vương lại quay sang thi lễ thêm lần nữa với Dương Sương Nhi.
"Cây pháo hoa này rất quan trọng. Ta đã đáp ứng làm một việc cho cô nương rồi, không biết cô nương có thể trả lại pháo hoa cho ta không?"
Vật Do Tâm nói: "Lỡ như ngươi nuốt lời thì sao?"
Lao ngục vương quát lớn: "Cho dù bây giờ bọn ta nuốt lời thì lão cũng có cách gì ngăn được bọn ta?"
Cơ quan vương khẽ mỉm cười, đưa tay ngăn Lao ngục vương, ánh mắt nhìn qua phía Dương Sương Nhi, không nói một lời. Lao ngục vương vương như hoàn toàn nghe theo lời của Cơ quan vương, hít sâu một hơi rồi không nói thêm gì nữa.
Mọi người ngẫm lại thấy cũng đúng, hai gã Cơ quan vương và Lao ngục vương này đối mặt với bốn người bọn họ mà chẳng hề tỏ ra sợ hãi, hiển nhiên
đều có võ nghệ không thể coi thường. Vật Do Tâm có thể địch lại một người, còn Đỗ Tứ, Dương Sương Nhi, cộng thêm một Hứa Mạc Dương đang bị thương nặng nữa liệu có thể đối phó với người còn lại không, thực là điều chưa biết trước.
Vốn là một thiếu nữ thích chuyện náo nhiệt, Dương Sương Nhi vừa ngắm nghía Thiên Nữ Tán Hoa trong tay vừa khẽ cất tiếng: "Một cây pháo hoa đẹp thế này, dù có trả lại cho ngươi thì cũng chẳng ích gì, chi bằng để ta đốt nó lỡ luôn xem sao nhé?"
Cơ quan vương nhún vai vẻ bình thản. "Vậy cũng không có vấn đề gì!"
Pháo hoa bay vút lên cao, nổ tung giữa bầu trời buổi sáng sớm, hóa thành hình một đám sương mù, từ bên trong có tám luồng ánh sáng với màu sắc khác nhau chiếu ra, mãi mà không tắt, đẹp mắt vô cùng. Dương Sương Nhi và Vật Do Tâm đều không kìm được vỗ tay thật lớn, đến khi pháo hoa tan hết mới phát hiện Cơ quan vương và Lao ngục vương đã biến mất chẳng còn tung tích.
Vật Do Tâm vội lao vào trong mộ, chẳng bao lâu sau đã đi ra, trên tay ôm một đống đồ vật. "Gã Cơ quan vương này đúng là có chút bản lĩnh, không làm hỏng bảo bối của ta.".
Mấy người đưa mắt nhìn qua, thấy đám bảo bối của Vật Do Tâm chẳng qua chỉ là những thứ đồ vụn vặt có hình dạng thú vị, đều không kìm được khẽ mỉm cười. Sau đó, Vật Do Tâm bắt đầu giới thiệu từng thứ một với mọi người như là đang khoe của.
Cặp mắt Đỗ Tứ chợt sáng rực lên, lấy từ trong đống bảo bối của Vật Do Tâm ra một vật. Vật đó dài hơn năm thước, có màu xanh nhạt, bên trên thấp thoáng những tia sáng khi ẩn khi hiện.
Vật Do Tâm dương dương tự đắc. "Các ngươi có biết đây là cái gì không?"
Hứa Mạc Dương thấy vật này nhỏ dài, thấp thoáng có hình người, tựa như một gốc nhân sâm đã thành hình. Có điều mặt ngoài cửa nó bóng loang, không có cành lá râu rễ, bên trên còn có mấy đường vân tự nhiên, như là gỗ mà không phải gỗ. Tuy y đã từng nhìn thấy rất nhiều thứ cổ quái ở khắp trời nam đất bắc trong thành Đông Quy nhưng chưa bao giờ thấy thứ nào như thế này.
Vật Do Tâm nói: "Năm năm trước, ta bắt gặp một con trăn lớn màu vàng dưới chân núi Thiên Sơn, phải mất rất nhiều công sức mới giết được nó. Đây chính là cái lưỡi của nó..."
Dương Sương Nhi kinh hãi kêu lên một tiếng nhưng ngay sau đó lại đánh bạo đưa tay sờ thử. Chỉ thấy nơi bàn tay chạm vào như bóng láng mà lại như thô
ráp, còn có vẻ rất dẻo. Nếu Vật Do Tâm không nói ra lai lịch của vật này thì dù thế nào nàng ta cũng không nghĩ ra được đó lại là lưỡi của một con trăn lớn.
Hứa Mạc Dương thấy chỉ riêng cái lưỡi trăn mà đã dài hơn năm thước thì không khỏi kinh hãi, thật không biết con trăn đó rốt cuộc dài đến cỡ nào?
Đỗ Tứ tỏ ra kích động đến khó tả, cất tiếng hỏi Vật Do Tâm: "Con trăn đó có phải có đầu hình tứ giác, dường như còn có con mắt thứ ba, thân hình thì to ngang với chân người, toàn thân lấp lánh những tia sáng màu vàng tối không?
Không biết nó dài thế nào vậy? "
Vật Do Tâm ngẫm nghĩ, đoạn vỗ đùi cười vang. "Đúng rồi! Đúng rồi! Khi đó ta cũng cảm thấy kỳ lạ, sao trên đời lại có loại trăn kỳ quái như thế được!
Trên trán con trăn đó có một cái bướu lớn, nhìn như con mắt thứ ba, còn thân thể thì phải dài tới hơn hai trượng, trông đến là ghê người!"
Đỗ Tứ không kìm được hô to một tiếng, trong mắt lóe lên những tia sang rạng ngời, lại nhẹ nhàng vuốt ve cái lưỡi trăn kia, miệng khẽ lẩm bẩm: "Thiệt Xán Liên Hoa! Lần này phái Binh Giáp ta rốt cuộc đã có hy vọng phục hưng rồi!"
Hứa Mạc Dương nghe khẩu khí của Đỗ Tứ thì thoáng hiểu ra được điều gì đó, bèn hỏi: "Thiệt Xán Liên Hoa là gì? Có phải là thần vật để chế tạo bảo giáp không?"
Lồng ngực Đỗ Tứ phập phồng, vẻ mặt vô cùng kích động "Loài vật này xét một cách nghiêm khắc thì không phải trăn hay rắn, mà là một loại sinh vật cổ gần như đã tuyệt tích trên đời, tên gọi là Mông, chỉ sinh sống ở Thiên Sơn. Bởi nó thường bảo vệ sen tuyết trên Thiên Sơn nên còn được gọi là Tuyệt Liên Mông, tay không có độc nhưng tính tình lại rất hung tàn, cứ thấy có người hay súc vật đến gần là sẽ chủ động tấn công."
Vật Do Tâm lại nhớ đến tình hình khi đó, trong lòng vẫn cảm thấy kinh sợ.
"Phải rồi, lúc ấy ta đang định hái sen tuyết, nào ngờ thứ đó đột nhiên xuất hiện.
Nếu không phải ta anh minh thần võ, công phu cao cường, tài cao mật lớn" Và một tràng những lời tự tâng bốc mình được lão xổ ra.
Đỗ Tứ nói tiếp: "Giống Mông này rất có linh tính 1, nghe đồn là vật nuôi của Thủy thần Cung Công thời viễn cổ, mỗi ngày đều phải ăn trăm cân thịt, nếu gặp người hay gia súc thì trước tiên là dùng thân mình quấn chặt, sau đó sẽ nuốt chửng. Theo như cuốn Thần thú dị khí lục của môn phái bọn ta ghi lại, thứ vũ khí lợi hại nhất của Mông chính là cái lưỡi, nó dài và có tính hàn, vô cùng dẻo dai, độ bền chắc thì còn hơn cả thép, dù bẻ thế nào cũng không gãy. Trong bảng thần khí nó xếp hàng thứ bảy, là một thứ thần vật để chế tạo binh khí, được gọi là "Thiệt Xán Liên Hoa"."
Mọi người đều nghe đến ngây người, lúc này mới hiểu Đỗ Tứ kích động vì đã tìm được một món bảo vật có thể dùng để chế tạo thần binh.
Dương Sương Nhi vỗ tay cười, nói: "Cái tên này nghe hay quá, khiến người ta chẳng thể ngờ được nó lại là lưỡi của một con trăn lớn."
Đỗ Tứ nói: "Mông không phải là trăn, hơn nữa còn có tính cách vô cùng đặc biệt. Tuy nó trời sinh tàn bạo nhưng lại cực kỳ trung thành với chủ nhân. Nếu chủ nhân mà chết, nó nhất định sẽ phục thù cho chủ rồi sau đó tuyệt thực bỏ mình, cho nên có rất ít con Mông nào lớn như vậy xuất hiện trên thế gian. Lần này thực đúng là số trời!"
Trên đường đi, Hứa Mạc Dương và Dương Sương Nhi đã nghe Đỗ Tứ kể về chuyện trong môn phái, lúc này thấy lão đạt được ý nguyện thì đều cảm thấy vui lấy.
Dương Sương Nhi vốn rất thông minh, lanh lợi, lập tức níu lấy cánh tay Vật Do Tâm làm nũng: "Lão gia gia hãy tặng cái lưỡi của con Mông này cho Đỗ bá bá đi nhé!"
Vật Do Tâm lắc đầu ngầy ngậy. "Không được! Không được! Đây là bảo bối của ta. Muốn ta tặng cho hắn cũng được thôi nhưng mấy người phải đồng ý với ta hai chuyện."
Đỗ Tứ khom người vái một cái thật sâu. "Xin nghe theo sự phân phó của Vật lão!" Lão thấy bảo vật ngàn năm khó gặp mà mình hằng mong ước đã ở trong tầm tay, thầm nghĩ chỉ cần Vật Do Tâm chịu tặng nó cho mình, bất kể là điều kiện gì cũng có thể đồng ý.
Vật Do Tâm nhìn Đỗ Tứ, cười hô hô. "Vừa rồi nếu không nhờ các ngươi trượng nghĩa trợ giúp, ta đã sớm bị tên Cơ quan vương đó ép cho chẳng còn đường nào mà đi nữa rồi. Ta và lão nhi ngươi cũng coi như có duyên, hai điều kiện đó, một là bảo tiểu cô nương này nhận ta làm ông nội, hai là cho ta đi cùng với đại ca một chuyến. Ta ở trong sơn cốc này đã quá lâu rồi, buồn bực đến sinh bệnh mất" Lão đã râu tóc bạc phơ như vậy mà luôn cho rằng mình còn trẻ, lại gọi Đỗ Tứ vốn kém mình tới hơn chục tuổi là đại ca, thực khiến mọi người phải cười thầm.
Vật Do Tâm còn chưa dứt lời, Dương Sương Nhi đã quỳ xuồng vái lạy, gọi lão một tiếng "ông nội".
Đỗ Tứ biết Vật Do Tâm tuy điên điên khùng khùng nhưng võ công thì vô cùng thâm hậu, có người lợi hại như vậy trợ giúp tất nhiên rất tốt. Lão đưa tay tới nắm tay Vật Do Tâm rồi cả hai cùng cất tiếng cười vang, trong tiếng cười tràn đầy tình cảm chân thành.
Sau đó mọi người liền giới thiệu họ tên. Vật Do Tâm vốn có lai lịch đặc biệt, không muốn nói nhiều, Đỗ Tứ cũng không ép.
Hứa Mạc Dương cũng thích sự ngây thơ, thuần phác của Vật Do Tâm, bèn cung kính hành lễ. Vật Do Tâm đưa mắt nhìn Hứa Mạc Dương, thoáng có chút kinh ngạc. "Hứa tiểu đệ gần đây ắt là có kỳ ngộ, trong thân thể tựa như có một loại tiềm lực khó có thể diễn tả bằng lời."
Mọi người chợt nhớ tới Thức Anh Biện Hùng thuật của Anh Hùng chủng mà khi nãy Cơ quan vương Bạch Thạch đã nói là muốn nghe thử, lập tức biết rằng nhãn lực của Vật Do Tâm cao minh vô cùng, bèn kể lại cho lão nghe về ánh mắt tràn đầy sắc thái thần bí mà Xảo Chuyết đại sư đã nhìn Hứa Mạc Dương khi đó.
Vật Do Tâm vui mừng hớn hở, nói: "Đợi lúc nào rảnh ta sẽ xem tướng thật kĩ cho Hứa tiểu đệ, bây giờ chỉ bằng chúng ta hãy lên đường tới Tiếu Vọng sơn trang trước. Từ lâu ta đã nghe nói trong Độ Kiếp cốc có loại cây có thể giết người nhưng không dám tùy tiện đi trêu chọc nó, bây giờ có nhiều người như thế này, ta cũng không sợ nữa." Sau đó lão đại cố tình tỏ vẻ thần bí, thấp giọng nói: "Sau này, nếu ta có dùng tới võ công của bản môn, các ngươi nhớ phải làm chứng cho ta đấy!"
Mọi người không ngờ lão nôn nóng muốn đi như vậy hóa ra là vì muốn xem loài cây có thể giết người, có điều có một cao thủ hàng đầu như Vật Do Tâm đi cùng, trên đường đi đương nhiên sẽ an toàn hơn. Hơn nữa, được bầu bạn với lão già thú vị này thì hẳn không cần lo chuyện buồn tẻ, thế là cả mấy người đều tươi cười đồng ý ngay.
"Khoan đã! Tuy ta đi rồi nhưng không thể để bí mật của bản môn bị tiết lộ được!" Nói rồi lão bèn ôm tấm bia lớn có khắc ba chữ "Anh Hùng chủng" kia vào trong ngôi mộ, đoạn khởi động cơ quan đóng cửa mộ lại. Xong xuôi, chợt nhớ tới chuyện vừa rồi, lão thở dài, nói: "Trên đời này, có lẽ chỉ có gã Cơ quan vương đó mời có thể tự do đi lại trong ngôi mộ chứa đầy cơ quan này của ta thôi"
Mọi người nhìn thấy tấm bia đó phải nặng tới mấy trăm cân, vậy mà Vật Do Tâm tại có thể dễ dàng ôm nó đi mà chẳng tốn chút sức lực nào thì đều không khỏi líu lưỡi kinh ngạc, thầm nghĩ lão già này tuy điên điên khùng khùng nhưng võ công đúng là ghê gớm. Lại nghĩ tới vẻ ung dung của Cơ quan vương và Lao ngục vương vừa rồi, thêm vào đó còn có đám truy binh của Minh Tướng quân đuổi theo ở phía sau, chẳng ai biết trên con đường này sẽ còn gặp bao nhiêu nguy hiểm...
Đỗ Tứ vừa có được dị bảo, trong lòng vô cùng vui sướng, trên đường đi không ngừng nói nói cười cười. Kinh nghiệm của lão phong phú, kiến thức uyên
thâm, mấy người bên cạnh được nghe rất nhiều chuyện lạ, cũng qua đó mà tăng thêm hiểu biết.
Trời đã sáng hẳn, bốn người rốt ruộc đã ra đến bên ngoài U Minh cốc.
Vừa ra ngoài U Minh cốc, địa thế đột nhiên rộng rãi hẳn lên, thì ra đây là một lòng chảo lớn, bốn phía xung quanh được núi bao bọc. Tuy rằng kém U Minh cốc về phần hoa cỏ nhưng nơi đây có những tảng đá kỳ lạ rải rác khắp nơi, so với U Minh cốc thì rõ ràng là một loại cảnh sắc khác.
Vật Do Tâm tinh thông thuật cơ quan, chậm rãi nói: "Những tảng đá ở nơi này được sắp xếp rất có học vấn, ngầm chiếu theo tinh tú trên trời, tựa như một trận pháp. Tuy ta đã ở nơi này rất lâu nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn thấu hiểu."
Hứa Mạc Dương nghe Vật Do Tâm nói vậy bèn ngước mắt nhìn quanh bốn phía, quả nhiên thấy những tảng đá lớn tuy có vẻ không có quy tắc gì nhưng lại không hề rối loạn ép người ta phải liên tục đi lòng vòng, nhìn qua đã thấy choáng váng. Y cả đời tung hoành nơi Tái Ngoại, cũng từng gặp không ít kỳ ngộ nhưng tất cả chỗ đó so với những điều kỳ thú được trải nghiệm hôm nay thực mà không đáng nhắc đến.
Dương Sương Nhi nghĩ đến cảnh chơi bịt mắt bắt dê với chúng bạn trong rừng đá hồi nhỏ, không khỏi cảm thấy thú vị. Đỗ Tứ thì lại có suy nghĩ khác, Cách Vân vốn chỉ là một dãy núi nhỏ ở Tái Ngoại, vậy mà lại có nhiều chỗ kỳ dị như thế, rồi lại nghĩ đến việc Xảo Chuyết vốn tinh thông tính toán mệnh trời nhất quyết yêu cầu mình ở lại nơi đây và để lại di mệnh bảo Hứa Mạc Dương tới Tiếu Vọng sơn trang, mà việc này còn dính dáng tới Dương Sương Nhi của thành Vô Song nữa, lão nghĩ bụng, nhất định là có thâm ý gì đó ẩn giấu bên trong. Còn Vật Do Tâm xưa nay vẫn luôn tự phụ về thuật cơ quan của bản môn, hôm nay bị Cơ quan vương đánh bại, trong lòng vô cùng căm phẫn, khi đến thạch trận tinh diệu tột cùng này liền không kìm được bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu.
Bốn người đều mang suy nghĩ riêng, cứ liên tục đi lòng vòng quanh những tảng đá, mãi hai canh giờ sau mới ra được bên ngoài thạch trận nhìn như hỗn loạn mà thực ra rất hung hiểm này. Ở trong thạch trận, tuy tất cả đều có vẻ bình thường nhưng thực ra mọi người đều ngầm đề phòng, chỉ sợ kẻ địch sẽ lợi dụng địa hình này mà đột nhiên tập kích. Sau khi thoát ra ngoài thạch trận, một làn hương thơm tựa hoa cỏ nhẹ nhàng bay tới, Độ Kiếp cốc đã ở ngay trước mắt. Cả bốn người đều không kìm được thầm thở phào một hơi.
Đúng lúc này, một làn gió sắc nhọn bất ngờ xuất hiện, lao thẳng tới giữa lưng Vật Do Tâm...
Từ sau khi được ánh mắt đó của Xảo Chuyết đại sư nhìn vào, cảm nhận của Hứa Mạc Dương về mọi thứ trong trời đất vô cùng nhạy bén. Lúc này, đột nhiên phát hiện có điều khác thường, y chưa kịp suy nghĩ kĩ đã vội rút kiếm ra.
Cùng lúc ấy, Vật Do Tâm quát lớn một tiếng, mái tóc bạc trắng đột ngột tung bay, chặn luồng gió sắc nhọn kia lại. Tiếng kim loại va chạm bất ngờ vang lên, một mũi phi tiêu rất nhỏ bị Vật Do Tâm đánh rơi xuống đất.
Vật Do Tâm cười hô hô: "Đồ chuột nhắt bất lương, không ngờ lại dám tập kích ta! Mau ra đây cho ta coi nào!"
Một người chậm rãi hiện thân ở phía sau, khuôn mặt đầy vẻ khiêm cung, lễ độ. "Tiền bối hiểu lầm rồi, ta vốn chỉ định săn một con chim sẻ, chẳng ngờ học nghệ không tinh, thành ra bắn trượt, thực là xấu hổ!"
Hắn nói năng khiêm tốn, mặt mang theo nét cười, thêm vào đó lại có bộ dạng như một gã thư sinh, chiếc áo dài tung bay trong gió, thực khiến người ta vừa nhìn đã sinh hảo cảm. Phía sau lưng hắn còn có ba kẻ bộ đang cực kỳ hung ác, lại càng làm tôn lên dáng vẻ nho nhã, lịch sự của hắn.
Vật Do Tâm chỉ nhận ra một kẻ trong số đó là Thiên Nạn đầu đà vừa rồi bị mình cướp mất Thiên Nữ Tán Hoa, thấy hắn đang hằn học trừng mắt nhìn mình, khuôn mặt đầy vẻ oán độc, bèn cười hì hì, nói: "Không sao! Không sao! Vừa rồi ta cũng lỡ tay làm gã hòa thượng này bị thương, mọi người coi như hòa nhau thôi!"
Đỗ Tứ và Dương Sương Nhi thì biết hai gã còn lại sau lưng người kia, chính là Quý Toàn Sơn và Tề Trưa Thành đã bị đánh cho tơi tả trong quán trọ, lại thấy bọn chúng có vẻ là thuộc hạ của gã thư sinh, thực không biết kẻ này có lai lịch thế nào.
Gã thư sinh khẽ cười một tiếng, trông thẹn thùng như một nữ tử nhưng lại không hề để tâm tới ánh mắt như phun lửa đang nhìn chằm chặp vào mình của Hứa Mạc Dương. "Lão nhân gia nói không sai, đều là lỡ tay thôi, mọi người coi như hòa!"
Vật Do Tâm cười xấu hổ, nói: "Tuy ta không bị thương nhưng niệm tình ta lớn hơn ngươi mấy chục tuổi, nhường nhịn lão nhân gia ta một chút như thế cũng là điều nên làm."
Gã thư sinh chợt cười âm hiểm. "Sai rồi! Sai rồi! Tiền bối tuy đã đả thương Thiên Nạn đại sư nhưng ta còn mạo phạm hơn."
Vật Do Tâm tò mò hỏi: "Ngươi mạo phạm cái gì?"
Gã thư sinh nghiêm túc nói: "Thiên Nạn chỉ vì kiệt sức nên mới bị tổn thương một chút nguyên khí, còn tình hình của lão nhân gia thì lại cực kỳ không ổn đấy!"
Vật Do Tâm cười hô hô. "Ta có gì mà không ổn?"
Thân thể gã thư sinh dường như hơi lắc lư theo tiếng cười của Vật Do Tâm, nhưng hắn rõ ràng vẫn đứng im chỗ cũ, chẳng rõ tại sao lại mang tới cho người ta cảm giác như vừa chuyển động. Dường như có thứ gì đó đã ngăn cách tầm mắt của mọi người trong chốc lát nên mới khiến bọn họ sinh ra ảo giác như vậy.
Đỗ Tứ có kiến thức uyên thâm, tuy chưa nhìn ra điều dị thường nhưng đã thấp thoáng cảm nhận được mối nguy cơ nào đó.
Hứa Mạc Dương cầm kiếm đứng trước mặt Dương Sương Nhi, quát lớn một tiếng: "Mọi người tránh ra! Cẩn thận độc của hắn! Hắn... chính là Độc Lai Vô Dạng!"
Gã thư sinh ngẩng đầu cười, nhìn đăm đăm vào Vật Do Tâm. "Lão nhân gia đừng trách ta lỡ tay, độc tới (Độc Lai) thì tất nhiên mà không đau ốm (Vô Dạng)... Chỉ có chết thôi!"
Gã thư sinh vừa dứt lời, Vật Do Tâm đã quát lớn một tiếng, ngồi phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch, nhắm mắt vận công, không ngờ lão đã trúng phải tuyệt độc.
Thì ra vừa rồi, tuy Vật Do Tâm đã dùng mái tóc trắng gạt mũi phi tiêu ra nhưng vẫn trúng phải chất độc trên đó. Loại độc này không màu, không mùi, lúc này mới đột nhiên phát tác, Vật Do Tâm có nội lực tinh thuần mà trong lúc không đề phòng vẫn bị chất độc chạy qua mái tóc, tấn công thẳng vào não bộ, nhất thời khó có thể đứng vững.
Độc Lai Vô Dạng vốn không quen thuộc đường đi lối lại ở vùng Tái Ngoại nên đã làm mất dấu Hứa Mạc Dương, khi đang tìm kiếm bên ngoài dãy núi Cách Vân thì chợt nhìn thấy Thiên Nữ Tán Hoa mà Dương Sương Nhi vừa đốt, bèn vội vàng đi tới. Nửa đường, hắn gặp ba người Quý Toàn Sơn, Tề Truy Thành và Thiên Nạn, sau khi hỏi rõ mọi việc liền cùng đuổi theo đến đây. Mấy người Hứa Mạc Dương vì bị thạch trận kia cản trở, chậm trễ mất một lúc, rốt cuộc đã bị bọn Độc Lai Vô Dạng đuổi kịp.
Bọn Độc Lai Vô Dạng đã phát hiện mấy người Hứa Mạc Dương ở trong thạch trận nhưng vì không hiểu rõ về thạch trận nên không dám kinh động, chỉ lẳng lặng bám theo từ xa, mãi đến khi bọn họ thoát ra ngoài thạch trận mới đột nhiên ra tay tập kích.
Độc Lai Vô Dạng nhãn lực cực kỳ cao minh, sớm đã nhìn ra Vật Do Tâm chính là nhân vật khó dây đến nhất trong số bốn người bọn họ. Tâm trí hắn thâm trầm, thấy Vật Do Tâm đã trúng chiêu nhưng trước tiên vẫn dùng lời nói để kéo dài thời gian, đợi sau khi chất độc phát tác mới bắt đầu để lộ rõ bộ mặt tàn độc của mình. Hứa Mạc Dương tay từng giao thủ với hắn nhưng làm sao ngờ được Độc Lai Vô Dạng lại có thủ pháp hạ độc xuất thần nhập hóa đến vậy.
Độc Lai Vô Dạng tập kích đắc thủ, thấy người lợi hại nhất bên phía đối phương là Vật Do Tâm phải nhắm mắt vận công, mất hết sức chiến đấu nên chẳng còn cố kỵ chút nào.
Dương Sương Nhi thét lên một tiếng đau đớn vung kim đâm về phía huyệt Đản truông của Độc Lai Vô Dạng nhưng Đỗ Tứ đã kịp thời đưa tay kéo nàng ta lại, sắc mặt âm trầm, nói: "Tướng quân chi độc quả nhiên danh bất hư truyền!"
Với võ công của Đỗ Tứ, dù có thể địch lại Độc Lai Vô Dạng nhưng thực sự lão có chút kiêng kỵ trước bản lĩnh dùng độc không để lại dấu vết của hắn.
Huống chi hai người Hứa, Dương tất nhiên không thể là đối thủ của ba kẻ Quý Toàn Sơn, Tề Truy Thành và Thiên Nạn, kẻ địch đã nắm chắc phần thắng trong tay!
Độc Lai Vô Dạng vẫn tỏ ra không hề nôn nóng. "Tướng quân chi độc chẳng qua là cái tiểu hiệu mà các bạn hữu trên giang hồ nể mặt tặng cho thôi, đâu có đáng lọt vào mắt Đỗ đại hiệp! Có điều, hôm nay ta thực muốn lĩnh giáo xem vô song châm tề danh với ta có gì là ghê gớm!".
Tướng quân độc, Công tử thuẫn, Vô Song châm, Lạc Hoa vũ, câu nói này chính là nói tới bốn người được công nhận là khó dây nhất trên giang hồ. Có lẽ võ công của bọn họ không phải là quá cao siêu nhưng mỗi người đều có những môn tuyệt nghệ khiến người trên giang hồ phải kinh sợ.
Độc Lai Vô Dạng thành danh bằng độc, giết người trong vô hình. Công tử chi thuẫn Quân Đông Lâm có tài mưu lược, làm việc luôn có kế sách định trước 2. Vô Song thành chủ Dương Vân Thanh sáng tạo ra Bổ Thiên Tú Địa châm pháp cực kỳ xảo diệu, nhận huyệt rất chuẩn. Lạc Hoa cung chủ Triệu Tinh Sương có Phi Diệp Lưu Hoa vũ là một thứ ám khí biến hóa khôn lường, khó có thể đề phòng.
Trong đó, Độc Lai Vô Dạng và Triệu Tinh Sương còn được người trên giang hồ tôn xưng là hai trong số bốn vị ám khí thánh thủ, tu vi về ám khí chỉ thua kém ám khí vương Lâm Thanh, còn ở trên một vị danh gia ám khí khác là Điểm điểm phồn tinh Cát Song Song của Thiên Diệp môn trên Hoàng Sơn.
Độc Lai Vô Dạng danh vang giang hồ nhờ ám khí tuyệt độc thành danh tuyệt đối chẳng phải do may mắn. Trong tình huống không hề có sự đề phòng, ngay đến Vật Do Tâm cũng bị trúng ám toán của hắn chỉ trong một chiêu.
Thiên Nạn vừa rồi bị Vật Do Tâm đùa giỡn đến suýt chết trong U Minh cốc, lúc này thấy lão ngồi xếp bằng trên mặt đất vận công chặn chất độc thì cơn giận liền trào lên, cầm thiền trượng xông thẳng về phía trước, chỉ hận không thể một trượng đập nát đầu Vật Do Tâm. Người này có thù tất báo, nhìn thấy đối phương đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong thì sớm đã không nhẫn nhịn được, lập tức giành ra tay trước Độc Lai Vô Dạng.
Chích Lôi kiếm của Tề Truy Thành đã bị Đỗ Tứ phá hủy chỉ trong nửa chiêu, sự oán hận tràn ngập trong lòng. Quý Toàn Sơn thì bị đánh hộc máu tươi bay ra ngoài quán trọ, hiển thiên lại càng căm phẫn. Lúc này, cả hai gã đồng thời bước đến, mấy người Hứa Mạc Dương dường như rơi vào thế nguy nan.
Đỗ Tứ nhìn tình hình hôm nay, biết là không thể giải quyết bằng biện pháp hòa bình, bèn truyền âm dặn Hứa Mạc Dương hãy đến tới Vật Do Tâm và Dương Sương Nhi, đồng thời tìm cơ hội rời đi trước, còn mình thì lấy ra con dao nhỏ trông như đã han gỉ kia, ngăn chặn ba người bọn Thiên Nạn.
Đỗ Tứ cả đời đều ân oán phân minh. Hứa Mạc Dương là do Xảo Chuyết gửi gắm cho lão, Dương Sương Nhi thì được người bạn cũ áo xanh kia đưa theo, Vật Do Tâm tuy mới lần đầu gặp mặt nhưng hai bên cũng hợp nhau vô cùng.
Lão bèn nắm chặt con dao nhỏ trong tay, thầm hạ quyết tâm hôm nay dù có phải chết ở đây cũng tuyệt đối không cho phép đối phương làm tổn hại đến ba người Hứa Mạc Dương, Dương Sương Nhi và Vật Do Tâm.
Đỗ Tứ vốn là truyền nhân đời thứ mười sáu của phái Binh Giáp, con dao nhỏ đó có tên là Phá Huyền nhận, nhìn như cũ kỹ nhưng thực ra rất phi phàm, sau khi được lao vận công lực truyền vào liền lóe lên ánh sáng đỏ.
Quý Toàn Sơn và Tề Trưa Thành đều đã từng chịu thua trong tay lão, thấy lão đứng vững vàng ở đó không hề tỏ ra sợ hãi, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ kiên định thì không dám đến quá gần.
Thiên Nạn đầu đà thì lại ra tay trong cơn phẫn nộ, chỉ trong vòng một hơi thở, cây thiền trượng đã đánh thẳng xuống đỉnh đầu Đỗ Tứ. Đỗ Tứ nhẹ nhàng vung con dao nhỏ lên ngăn cản, tuy rằng về lực đạo thì vũ khí ngắn tuyệt đối không so được với vũ khí dài và nặng, vậy nhưng lão vẫn chẳng lùi bước.
"Keng" một tiếng, một đòn toàn lực đó của Thiên Nạn bị con dao nhỏ của Đỗ Tứ dễ dàng đón đỡ.
Phải biết rằng Đỗ Tứ là truyền nhân của phái Binh Giáp, sự hiểu biết về các loại vũ khí tuyệt đối là hiếm có trên đời. Trong khoảnh khắc tiếp xúc với cây thiền trượng của Thiên Nạn, cổ tay lão khẽ rung lên, Phá Huyền nhận biến hóa không ngừng, giữa bóng trượng lấp loáng đánh trúng ngay vào vị trí cách mũi trượng chín tấc. Đó chính là nơi mà cây thiền trượng của Thiên Nạn khó có thể phát lực nhất.
Thiên Nạn đánh một chiêu không thành, hung tính lập tức nổi lên, chuẩn bị lao về phía trước nhưng lại bị Độc Lai Vô Dạng đưa tay ngăn cản.
Độc Lai Vô Dạng ung dung bước lên trước mấy bước. "Mấy vị huynh đệ hãy canh chừng xung quanh. Hứa Mạc Dương là trọng phạm mà Tướng quân muốn bắt, tuyệt đối không được để hắn trốn thoát. Để ta tới lĩnh giáo tuyệt học của vị Binh Giáp truyền nhân này"
Sắc mặt Đỗ Tứ nặng nề, đưa Phá Huyền nhận tới trước ngực thầm niệm khẩu quyết. Độc Lai Vô Dạng thành danh nhờ độc công và ám khí, ám khí thiên biến vạn hóa không có chiêu thức cố định. Đỗ Tứ hãy hiểu rõ về các loại binh khí nhưng chưa hẳn đã biết hết đặc điểm của mỗi loại ám khí, trong trận chiến này về mặt khí thế, lão đã rơi vào thế hạ phong.
"Ha ha ha! Cần gì tới Binh Giáp truyền nhân ra tay, để ta đến thử xem độc công của Tướng quân chi độc có gì ghê gớm!" Một giọng nói du dương vọng xuống từ phía đỉnh đầu của mọi người.
Tất cả ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy trong làn mây mù mờ mịt có một đốm đen từ trên đỉnh núi cao đang lao thẳng xuống. Mãi khi đến gần rồi mọi người mới nhìn ra đó là một người, mà người này như thể đang đằng vân giá vũ, mang theo một khí thế sục sôi tấn công thẳng về phía Độc Lai Vô Dạng.
Hai vách núi của dãy Cách Vân đều dựng đứng như bị một nhát rìu chẻ đôi, hiếm có ai leo trèo lên được, cho nên Đỗ Tứ mới phải dẫn theo Hứa Mạc Dương và Dương Sương Nhi đi qua U Minh cốc để tới Tiếu Vọng sơn trang. Chẳng rõ người này đã dùng cách gì mà lên được đỉnh núi, càng khiến người ta kinh hãi hơn là bao nhiêu cao thủ ở đây lại chẳng thể phát giác sự xuất hiện của y. Tuy một phần cũng là vì y đứng vào điểm mù trong tầm quan sát nên không ai ngờ trên đỉnh núi lại có người, nhưng công phu của y chắc chắn cực kỳ ghê gớm.
Tốc độ của y cực nhanh, lại từ trên đỉnh núi cao cao thẳng xuống nên gần như âm thanh vừa tới thì người cũng tới ngay, mang theo tiếng gió lật phật.
Độc Lai Vô Dạng nhiều kinh nghiệm, tuy biến cố xảy ra đột ngột không thể né tránh nhưng hắn vẫn kịp thời vận công vung chưởng lấy cứng chọi cứng với người kia.
"Ầm" một tiếng, Độc Lai Vô Dạng loạng choạng lùi về phía sau bảy, tám bước, sau đó mới đứng vững được.
Tuy người vừa tới chỉ dùng một chưởng đã đánh lui được Độc Lai Vô Dạng nhưng mọi người ở đây hoặc là tông sư một phương, hoặc là sinh ra trong gia đình danh giá, đều có nhãn lực vô cùng cao minh, vừa nhìn đã nhận ra võ công
của người này không hẳn cao hơn Độc Lai Vô Dạng. Y chẳng qua dựa vào đà lao xuống từ trên cao mấy trăm trượng, ép Độc Lai Vô Dạng phải đón đỡ tất cả lực chỉ trong vòng một chiêu nên mới có được uy thế kinh người như vậy.
Kình lực khi lao từ trên ngọn núi cao mấy trăm trượng xuống được truyền hết cho Độc Lai Vô Dạng, y lộn nhào trên không trung mấy vòng, sau đó ung dung hạ mình xuống đất.
Thế nhưng sự kinh hãi trong lòng Độc Lai Vô Dạng vốn không phải vì tình thế bất lợi biểu hiện ra bên ngoài lúc này. Khi người kia từ trên không trung lao xuống, hắn đã chuẩn bị vận công truyền tuyệt độc vào cơ thể đối phương nhưng đúng khoảnh khắc bàn tay hai người chạm vào nhau, chưởng lực của đối phương lại biến ảo bất định, chỉ trong một thời gian rất ngắn đã liên tục thay đổi bảy loại thủ pháp khác nhau, khi thì xòe tay quét ra khi lại co ngón tay búng tới, một loại nội lực vô cùng cổ quái lúc phóng lúc thu, lần lượt đánh ra bốn tầng nội lực.
Tầng nội lực thứ nhất lấy việc tháo dỡ làm chủ, hóa giải chưởng lực của Độc Lai Vô Dạng. Tầng nội lực thứ hai âm nhu tột cùng, hút hết toàn bộ chất độc trong chưởng của Độc Lai Vô Dạng không còn sót lại chút nào. Tầng nội lực thứ ba cương mãnh tới cực điểm, đẩy ngược chất độc đã hút về chỗ cũ. Tầng nội lực thứ tư lại tựa như một luồng khí nóng quỷ dị, men theo kinh mạch trên cánh tay chạy thẳng tới tim. Uổng thay cho một thân độc công của Độc Lai Vô Dạng, không ngờ đối phương như đã biết trước thủ pháp vận công độc môn của hắn, sau khi đỡ một chưởng vẫn chẳng hề bị thương.
Độc Lai Vô Dạng lùi mấy bước rồi mới bắt đầu vận công để triệt tiêu luồng kinh lực cổ quái đó, đoạn hơi hạ cổ tay, mấy viên thiết liên từ và độc tật lê 3 lặng lẽ xuất hiện trong tay, chờ phóng ra bất cứ lúc nào, nhưng đột nhiên hắn lại thấy lòng bàn tay đau nhói, tựa như vừa bị thứ gì đó sắc bén đâm vào.
Độc Lai Vô Dạng cả kinh, cúi xuống nhìn, chỉ thấy lòng bàn tay bỗng xuất hiện mấy đường hoa văn uốn lượn ngoằn ngoèo, nhìn như có bốn khuôn mặt cười quái dị được khắc lên bàn tay vậy. Hắn không khỏi thầm kinh hãi, cất tiếng quát hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ha ha ha ha..." Người vừa tới đội mũ cao, mình mặc Hồ phục, mặt như trái táo đỏ, trên mặt lởm chởm một bộ râu quai nón. Đầu tiên y cười vang bốn tiếng khiến lũ chim nháo nhác bay lên, cỏ cây xao động, sau đó mới lớn tiếng nói: "Tướng quân chi độc từ xa đến đây, Tiếu Vọng sơn trang Dung Tiếu Phong đặc biệt tới nghênh đón!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT