Ánh dương buổi sớm lấp ló chiếu vào trong mộ, rọi lên thân hình cao lớn của Minh Tướng quân, để lại trên bức tuờng phía sau lưng hắn một cái bóng dài.

Theo bước chân hắn, ánh dương chiếu dần lên từ đôi bàn chân đến đầu gối, rồi đùi và thân thể hắn, cuối cùng mái tóc đen dài buông xõa cùng khuôn mặt không giận mà uy cũng hiện ra. Cái bóng đó cũng rơi từ trên tường xuống đất, càng lúc càng dài, lặng lẽ chuyển động, tựa như một con mãnh thú từ thời viễn cổ hồng hoang vừa được thả ra, đang nhe nanh múa vuốt ngay dưới thân thể hắn.

"Vật lão mau tránh đi!" Lâm Thanh là người đầu tiên tỉnh táo trở lại từ trong cơn chấn động, vội cất tiếng hô lớn.

Vật Do Tâm đứng nơi cửa mộ, thấy Minh Tướng quân đang từ từ bước tới nhưng lại coi mình như không tồn tại, trong lòng hết sức căm phẫn. Lão vốn đã tập trung nội lực vào đôi tay, chuẩn bị xông tới, bên tai chợt nghe thấy giọng nói của Lâm Thanh rồi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng như vô tình như hữu ý liếc qua của Minh Tướng quân. Cho dù lão xưa nay vốn lớn gan nhưng lúc này trong lòng cũng trào lên một cơn giá lạnh khó tả. Tuy có chút không cam tâm nhưng rốt cuộc lão vẫn không dám ra tay ngăn cản, đành tránh qua một bên.

Minh Tướng quân tuy thong thả bước ra nhưng lại mang theo một luồng khí thế dữ dội khiến người ta chỉ muốn lùi mấy bước để né tránh.

Trong U Minh cốc lúc này chỉ thấy cỏ xanh mơn mởn, cây cối xanh rờn, gió sớm vi vu, ong bay bướm lượn, thực đúng là cảnh sắc của một buổi xuân sớm.

Vậy nhưng sự xuất hiện đột ngột của Minh Tướng quân lại khiến cảnh đẹp ảm đạm hẳn đi. Cho dù đang đứng dưới ánh bình minh ấm áp, mọi người vẫn cảm thấy đầu choáng mắt hoa.

Minh Tướng quân bước ra ngoài ngôi mộ, chắp tay đứng đó, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên thân thể Lâm Thanh, không nói một lời. Mọi người cảm thấy ánh mắt hắn giống như thực thể, chiếu đến nơi nào liền khiến người ta cảm thấy nơi đó như bị trúng đao thương.

Tuy ngoài mặt không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng họ đều thấp thỏm.

Dung Tiếu Phong biết mọi người đã thầm kinh sợ trước khí thế của Minh Tướng quân bèn cố trấn định tinh thần, quát lớn một tiếng: "Minh Tướng quân đường đường là mệnh quan triều đình, không ngờ cũng làm những việc lén lút như vậy sao?"

Minh Tướng quân cười lạnh một tiếng. "Dung trang chủ nói vậy là sai rồi!

Tông Việt một mình đến gặp các vị hoàn toàn là dựa theo nguyên tắc trên giang hồ, cớ đâu lại nói là lén lút? Lúc này, nếu người tới đây là Minh Đại Tướng quân của triều đình, hẳn các vị đã bị bao vây đến mức giọt nước cũng không lọt qua được!"

Vật Do Tâm khẽ "hừ" một tiếng. "Cơ quan vương đâu? Nếu không có hắn, ta chẳng tin ngươi có thể thần không biết quỷ không hay đi vào trong ngôi mộ này của ta!"

Minh Tướng quân nói: "Đại quân vừa tiến vào Tiếu Vọng sơn trang, Độc Lai Vô Dạng đã lập tức làm theo kế của Cơ quan vương, dẫn quân đi chặn mắt suối, ta cùng Bạch Thạch đi thẳng đến nơi này. Sau khi cơ quan được mở ra, ta một mình đi vào trong mộ, lệnh cho Bạch Thạch khóa cơ quan lại như cũ và trở về phục mệnh."

Trong mộ không có chút động tĩnh, như thể thực sự không còn người nào khác, nhưng trong lòng mọi người vẫn còn bán tín bán nghi, không đoán được tại sao Minh Tướng quân lại bỏ dễ mà chọn khó như vậy. Hắn một mình đến gặp bọn họ, chẳng lẽ võ công của hắn thật sự cao đến mức nắm chắc có thể địch lại một đòn liên thủ của năm người họ hay sao?

Dương Sương Nhi nói: "Tại sao ngươi biết bọn ta sẽ đến nơi này?"

Minh Tướng quân ngạo nghễ cười vang. "Bởi ta chỉ để lại cho các vị một con đường này."

Mọi người đều thầm kinh sợ. Nghe khẩu khí của Minh Tướng quân, dường như tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của hắn. Sau đó họ lại nghĩ tới bản lĩnh của Cơ quan vương, chỉ e hắn đã sớm tính ra vị trí cửa ra của địa đạo, do đó mới không bố trí quân tại nơi cửa vào của Độ Kiếp cốc để bọn họ có thể an toàn tới được đây. Việc đã đến nước này, không còn ai dám coi thường Cơ quan vương nữa, đừng nói tới Minh Tướng quân đã ngồi vững ở ngôi thiên hạ đệ nhất cao thủ suốt bao năm nay...

Vật Do Tâm lẩm bẩm: "Nếu bọn ta không đi theo con đường địa đạo thì sao?"

Minh Tướng quân cất giọng lạnh lùng: "Vậy thì bây giờ các vị đã bị loạn quân phân thây rồi!"

Hứa Mạc Dương trừng mắt quát lớn: "Lần trước ở Dẫn Binh các, ngươi cố ý làm cho bọn ta yên tâm rồi lại ngầm phái binh mã đi vòng tới phía sau sơn trang mai phục. Rõ ràng ngươi không có ý tha cho bọn ta, lại giả bộ từ bi hi xả. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Minh Tướng quân hờ hững nói: "Không sai, ta vốn không có ý tha cho các vị, cả khi đó không thể kịp thời điều động binh mã, nếu không làm yên lòng các vị, ta làm sao có thể một lưới bắt gọn được đây? Lỡ như có con cá nào lọt lưới há chẳng phải sẽ khiến ta rất mất thời gian sao?"

Dương Sương Nhi lấy cặp kim ra. "Bây giờ ngươi nói chuyện với bọn ta cũng là để kéo dài thời gian đợi đại quân đến bao vây sao? Ngươi cứ ra lệnh tấn công đi, nếu không liều tử chiến một trận thì ta không phải đệ tử của thành Vô Song!"

"Thực đúng là một bậc nữ trung hào kiệt!" Minh Tướng quân cất tiếng cười vang, ngẩng đầu nhìn trời. "Trước đây ta còn chưa hiểu, với thứ võ công chỉ có vẻ bề ngoài đó của Dương Vân Thanh, tại sao thành Vô Song lại có thể đứng vững nhiều năm tại nơi yếu địa Giang Nam. Bây giờ thấy con gái của y như vậy, y đúng là biết cách dạy dỗ, quả thực không thể coi thường!"

Dương Sương Nhi thấy Minh Tướng quân coi thường võ công của phụ thân, đang định phát tiết cơn giận, chợt thấy hắn lại tỏ ra kính trọng ông thì nhất thời chẳng thể phân biệt được thái độ của hắn là như thế nào, không biết làm sao mới phải.

"Tướng quân cứ kéo dài thời gian như vậy, chẳng hay là có dụng ý gì đây?"

Dung Tiếu Phong nghiêm túc nói. "Nếu ngươi vọng tưởng có thể dùng lời nói để khiến tâm trí bọn ta bị lay động, e là không những sẽ uổng công mà còn trở thành trò cười cho người khác. Rất có thể người đời sẽ cho rằng sau khi lăn lộn chốn quan trường mấy năm, Minh Tướng quân chỉ còn biết hơn thua miệng lưỡi mà thôi!"

Minh Tướng quân cũng không giận dữ. "Dung trang chủ ăn nói sắc bén, ngày sau ta ắt sẽ xin thỉnh giáo một phen. Ta không hề có ý kéo dài thời gian.

Nếu muốn dồn các vị vào chỗ chết, ta chỉ cần hạ lệnh một tiếng. Đại quân đều đang ở bên ngoài Độ Kiếp cốc, các vị há có thể thoát được?"

Minh Tướng quân thấy bọn họ vẫn tỏ ra nghi hoặc, bèn khẽ cười chế giễu.

"Ta đảm bảo trong phạm vi năm dặm quanh đây không có một binh một tốt nào, không biết như vậy đã đủ khiến các vị yên tâm chưa?"

Rốt cuộc Lâm Thanh đã mở miệng, đầu tiên là thở dài một tiếng. "Minh Tướng quân lại một lần nữa nói rõ là chỉ có một thân một mình, xem ra thực sự không coi bọn ta ra gì rồi!" Trong mắt y lóe lên ánh tinh quang, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng. "Có điều Tướng quân cũng ngông cuồng quá! Chẳng lẽ ngài không biết con người ở vào tuyệt cảnh thì chuyện gì cũng có thể làm được sao? Ta có thể đảm bảo không người nào có thể địch lại một đòn liên thủ của năm người bọn ta, thiên hạ đệ nhất cao thủ cũng không ngoại lệ."

Minh Tướng quân từ khi xuất hiện tới giờ vẫn luôn tỏ ra ung dung, điềm đạm, dùng sức một mình mà khống chế tình hình. Mãi tới lúc này mọi người mới cảm thấy vãn hồi được một chút cục diện. Cuối cùng phải đối mặt với sự vây công của mấy vạn quân nhưng dưới sự liên thủ của năm người, dù Minh Tướng quân có thể miễn cưỡng thoát thân thì nhất định cũng sẽ rất thảm hại.

"Không sai, tuy ta vẫn luôn tự phụ nhưng phải đối mặt với một đòn hợp lực từ Cuồng Vũ Loạn Vân thủ của Anh Hùng chủng, Bổ Thiên Tú Địa châm pháp của thành Vô Song, Tứ Tiếu thần công của Dung trang chủ Thiên kiếm pháp của Hứa tiểu đệ cũng không nắm chắc được chút phần thắng. Huống chi còn có một vị ám khí vương tay cầm Thâu Thiên cung nữa!" Minh Tướng quân nói năng điềm đạm, nhắc tới võ công của những người ở đây như kể tên đồ vật trong nhà, trên khuôn mặt không hề có một tia sợ hãi. Rồi hắn nghiêm túc nhìn qua phía Lâm Thanh, nói: "Có điều Lâm huynh đã dám công khai hạ chiến thư với ta, nếu dùng số đông để giành phần thắng, há chẳng phải sẽ làm tổn hại đến uy danh của ám khí vương sao?"

Lâm Thanh cười vang, nói: "Nếu được chết cùng ngày với Minh huynh, ấy cũng là một niềm vui lớn. Con người sống trên đời chẳng qua chỉ có trăm năm, chút thanh danh thì tính là gì? Huống chi nếu có thể trừ diệt được một tay đại địch như Minh huynh, trên giang hồ không biết sẽ có bao nhiêu người lập bia viết sách về ta, khiến sự tích về ta được lưu truyền cho hậu thế..." Y vừa thản nhiên nói vừa ngầm vận công chuẩn bị cho cuộc chiến, còn gọi đối phương là "Minh huynh" để làm tăng khí thế phe mình.

"Hay!" Vật Do Tâm kêu lớn một tiếng. "Minh Tướng quân tốt xấu gì cũng là nhân vật xếp hàng đầu tiên trên Anh Hùng chủng của ta, hãy để lão già ta đây thử lĩnh giáo Lưu Chuyển thần công danh vang giang hồ trước xem thế nào!"

Tính tình lão vốn chất phác, cho dù biết rõ là không địch lại được nhưng cũng không muốn cùng mọi người liên thủ tấn công. Đoán chừng dù bản thân có phải chết ở nơi này thì ít nhất cũng có thể làm tiêu hao sức chiến đấu của Minh Tướng quân, Lâm Thanh đứng bên quan sát còn có thể tìm ra sơ hở của Lưu Chuyển thần công, phần thắng tất nhiên sẽ lớn hơn nhiều.

"Lâm huynh tươi cười nói tới chuyện sống chết, Vật lão gia tử quang minh lỗi lạc, Minh mỗ bội phục!" Nghe thấy sự uy hiếp trắng trợn của Lâm Thanh cùng với lời khiêu chiến mà Vật Do Tâm nói ra trong căm phẫn, Minh Tướng quân vẫn tỏ vẻ bình thản. "Có điều, loài sâu kiến cũng còn ham sống, để một thiếu nữ xuân xanh như Dương điệt nữ đây phải chết cùng chúng ta thì thực chẳng hay chút nào!"

Dương Sương Nhi cười lạnh, nói: "Ngươi vốn không định tha cho bất cứ người nào trong bọn ta, chẳng lẽ bây giờ thấy tình hình cấp bách nên mới làm bộ làm tịch như vậy? Thực khiến người ta phải cười đến rụng răng!"

Minh Tướng quân cười hà hà một tiếng. "Đúng là ta vốn định như vậy nhưng bây giờ đã thay đổi chủ ý rồi. Nếu không hà tất phải nói nhiều lời thừa thãi với các vị như vậy?" Y vừa dứt lời, mọi người đều bán tín bán nghi. Tuy trông Minh Tướng quân có vẻ nghiêm túc, không giống như đang lừa gạt nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn hư hư thực thực của hắn, chẳng ai có thể khẳng định lời của hắn là thật hay giả, làm sao biết được lần này có phải hắn đang dùng kế hoãn binh hay không?

Ban đầu Vật Do Tâm còn có chút sợ Minh Tướng quân nhưng sau khi căm phẫn khiêu chiến, gút thắt trong lòng lão coi như đã được cởi bỏ. Bộ dạng như thế chỉ muốn được lập tức ra tay, lão cười hà hà, nói: "Ta bây giờ không thể tin ngươi được nữa, ai mà biết ngươi đang có âm mưu quỷ kế gì! Nếu ngươi là một nam tử hán, hãy mau tới tiếp chiêu đi!" Lão nói những lời này đã không còn vẻ khách sáo, muốn ép Minh Tướng quân phải lập tức quyết chiến.

Minh Tướng quân đột trở nên xoay người lại, cặp mắt bừng sáng rực rỡ, tựa như có vô số mũi tên rọi về phía Vật Do Tâm. Vật Do Tâm không hề nhượng bộ, bước lên trước một bước, đưa tay tới trước ngực, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, xương khớp toàn thân kêu lách cách, mái tóc bạc trắng lất phất bay, uy thế tràn đầy. Dung Tiếu Phong, Hứa Mạc Dương, Dương Sương Nhi cũng lập tức di chuyển, bao vây Minh Tướng quân. Tuy bọn họ sẽ không liên thủ ra tay nhưng một khi Vật Do Tâm gặp nguy hiểm, ắt sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Tình hình đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng, chỉ cần có một bên ra tay, e là phải đến lúc đổ máu mới có thể dừng lại.

"Khoan đã!" Lâm Thanh chợt bước lên trước một bước, chặn trước người Vật Do Tâm. "Minh huynh hãy nói xem vì sao lại thay đổi chủ ý? Bây giờ đang có dự tính gì? Nếu không thể xóa hết nỗi nghi hoặc trong lòng bọn ta, chỉ e sáu người chúng ta khó có thể tránh được một phen tử chiến."

Ánh mắt Minh Tướng quân tập trung trên đôi tay đã vận đủ kình lực của Lâm Thanh, hồi lâu sau mới hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén dần dịu lại, cuối cùng thì thở dài một hơi. "Trên con đường võ học, điều kỵ nhất chính là sự bồng bột, xốc nổi. Lâm huynh ở trong tình cảnh này mà vẫn giữ vững được sự điềm đạm, ung dung, tựa như dù Thái Sơn sụp xuống ngay trước mắt mà mặt cũng không đổi sắc, tu vi như thế ta đúng là không so được!"

Lâm Thanh thầm kinh hãi, y say mê tìm hiểu ám khí suốt bao năm mới được giang hồ tôn là ám khí chi vương, hiểu rõ rằng điều quan trọng nhất không phải sự sắc bén của kình lực hay sự quỷ dị trong thủ pháp mà là sự bình tĩnh và khả

năng ứng biến khi đối đầu với kẻ địch. Trong tình huống căng thẳng thế này, Minh Tướng quân vẫn có thể kịp thời quan sát rồi đưa ra sự so sánh, quả đúng là kẻ địch đáng sợ nhất.

Minh Tướng quân đợi cho địch ý của mấy người giảm bớt rồi mới chậm rãi thở dài thêm tiếng nữa. "Lâm huynh vốn là người mà ta kính trọng, không đến mức vạn bất đắc dĩ, ta thực không muốn giết huynh." Lâm Thanh không nói gì Dương Sương Nhi thì khẽ "hừ" một tiếng, tỏ ý bất mãn trước việc Minh Tướng quân nói thẳng võ công của Lâm Thanh không bằng hắn. Minh Tướng quân bỗng nói tiếp: "Huynh hạ chiến thư với ta cũng không có gì, chỉ là huynh thực không nên dây dưa với đám phản loạn ở Tái Ngoại. Bây giờ, cho dù ta có lòng muốn tha cho huynh thì cũng cần có cái gì đó để xoa dịu thủ hạ của ta mới được!"

Hứa Mạc Dương không kìm được, nói: "Các ngươi đến tàn phá quê hương của ta, giết dân chúng của ta, đối với bọn ta mà nói, làm như vậy chẳng qua là để bảo vệ người dân của ta không bị sát hại, hai chữ phản loạn là từ đâu ra?"

Minh Tướng quân cũng không biện bạch, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh. "Ám khí vương tuy danh chấn giang hồ nhưng trong mắt ta cũng chẳng là gì cả, cho nên ban đầu ta quả thực có ý làm yên lòng Lâm huynh, đồng thời ngầm bố trí nhân mã, muốn một mẻ lưới bắt gọn."

Thấy Lâm Thanh vẫn không đổi sắc mặt, trong mắt hắn liền lộ ra một tia tán thưởng. "Cho đến khi nhìn thấy thi thể của Cố Thanh Phong, ta mới lần đầu tiên xem trọng tu vi võ đạo của Lâm huynh."

Lâm Thanh mỉm cười, nói: "Ta thì tự biết mình vẫn chưa so được với Minh huynh, nếu không lúc này nhất định đã dốc sức quyết một trận tử chiến với Minh huynh rồi!"

Minh Tướng quân khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Cố Thanh Phong thân là Đăng bình vương, có thân pháp ảo ảnh Mê Tung linh động, khéo léo, có thể lăng không hoán khí, đổi hướng dễ dàng, thêm vào đó, Nhứ Bình miên chưởng của hắn kình lực âm nhu, Cuồng Phong cước pháp thì phiêu hốt biến ảo, nếu xét tới sự nhanh nhẹn khi đánh giáp lá cà, hắn thực sự có thể được coi là thiên hạ vô song. Cho dù là đối địch với ta, nếu hắn một lòng trốn chạy, ta muốn chế phục hắn thì có lẽ cũng phải tốn rất nhiều công sức."

"Bát mặc vương trước lúc đi chỉ nói qua loa với ta rằng Lâm huynh đã giết Cố Thanh Phong. Ta vốn chỉ nghĩ hai người giao đấu chính diện, Cố Thanh Phong không địch lại được nên bị giết." Minh Tướng quân đưa mắt nhìn về chỗ trống đằng xa, dường như đang hồi tưởng lại tình hình khi đó. "Thế nhưng về sau ta mới biết, xác Cố Thanh Phong bị treo trên thân cây, máu bắn ra xa cả

trượng, rõ ràng là bị một mũi tên của Lâm huynh giết chết khi đang thi triển thân pháp ảo ảnh Mê Tung để chạy trốn. Hơn nữa, mũi tên đó bay tới từ hướng chính diện và xuyên qua đầu, nhất định là Cố Thanh Phong muốn xoay người chặn nó lại ở giữa không trung mà không được... Tạm chưa xét tới kình lực trên mũi tên đó, chỉ riêng bản lĩnh nắm bắt thời cơ cực chuẩn đã đủ khiến ta phải nhìn Lâm huynh bằng con mắt khác rồi!" Minh Tướng quân dừng một lát rồi nói tiếp: "Câu Hồn bút của Bát mặc vương chẳng khác một cây bút thường là mấy, ống bút trống rỗng, chóp bút hơi cong. Dùng nó làm tên bắn cố nhiên là một cách nhưng kình lực sẽ khó mà ngưng tụ, rất dễ bị tản ra nơi đầu bút. Vậy mà Lâm huynh lại có thể khiến cây bút này theo kịp thân pháp mau lẹ vô song của Cố Thanh Phong, sau đó xuyên qua lớp chân khí phòng ngự của hắn, cuối cùng còn ghim sâu vào thân cây những ba thước. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thực khó tin rằng trên đời này lại có cây cung đáng sợ đến vậy..." Hắn khẽ thở dài một tiếng. "Xảo Chuyết sư thúc đã đưa tới một thử thách khó khăn như vậy, nếu ta không tự mình trải nghiệm thì thực chẳng xứng là đệ tử của Hạo Không môn!"

Minh Tướng quân nói năng điềm đạm, tuy khi đó không có mặt nhưng thật chẳng khác gì đã tận mắt nhìn thấy. Mà sự phân tích của hắn cũng vô cùng tinh tế, có rất nhiều chỗ người thường khó có thể nghĩ tới được. Mọi người cảm thấy kiến thức được tăng lên nhiều, không khỏi thầm khâm phục, đồng thời còn kinh sợ trước khí độ ung dung dù đang bị bao vây của hắn, cho nên bất giác lùi lại mấy bước để duy trì khoảng cách giữa hai bên. Ngay đến Vật Do Tâm nghe xong cũng gật đầu lia lịa, quên cả việc chỉ trích Minh Tướng quân sớm đã phản bội sư môn, sao còn có thể tự xưng là đệ tử của Hạo Không môn nữa!

Lâm Thanh thoáng trầm ngâm. "Mãi tới lúc đó Minh huynh mới cho rằng ta đủ tư cách để đánh với huynh một trận sao?"

Minh Tướng quân gật đầu, sau đó lại lắc đầu. "Chỉ có điều, bây giờ ám khí vương vẫn chưa phải đối thủ của ta."

Lâm Thanh nhìn Minh Tướng quân bằng ánh mắt sắc lẹm như dao. "Minh huynh định thế nào?"

Minh Tướng quân chắp tay nhìn trời, trong giọng nói tràn ngập vẻ chờ mong: "Sau này, nếu Lâm uynh có thể hoàn toàn thông hiểu tính năng của Thâu Thiên cung, phát huy được toàn bộ uy lực của nó, nhất định sẽ đủ sức trở thành kình địch của ta kể từ khi ta xuất đạo tới nay!"

Thấy Lâm Thanh được thiên hạ đệ nhất cao thủ coi trọng như vậy, Vật Do Tâm vuốt râu thở dài, Dung Tiếu Phong vỗ tay thật mạnh, Hứa Mạc Dương hai mắt phát sáng, Dương Sương Nhi còn trợn mắt há miệng, đến bản thân Lâm Thanh cũng có chút chấn động. Cho dù người trên giang hồ đều coi thường

những việc làm của Minh Tướng quân nhưng những lời như thế được nói ra từ miệng hắn vẫn đủ khiến mỗi người ở đây cảm thấy kích động, khó có thể kiềm chế được.

Lâm Thanh hít sâu một hơi. "Ta vẫn còn một chuyện chưa hiểu."

Minh Tướng quân khẽ mỉm cười. "Xin Lâm huynh cứ hỏi, Minh mỗ biết gì ắt sẽ nói!"

"Cho dù đúng như Minh huynh nói, Minh huynh muốn chờ sau này buông tay đánh một trận với ta, cho nên mới thay đổi chủ ý tha cho ta một con đường sống..." Giọng nói vốn có vẻ như tỏ ra yếu thế của Lâm Thanh đột nhiên biến đổi. Nhưng Cố Thanh Phong là một trong Bát phương danh động, lại là hồng nhân dưới tay Thái tử, ta giết hắn khác nào ép Minh huynh phải dốc sức đối phó với ta. Nếu huynh tha cho ta thì phải giải thích thế nào với thủ hạ? Đến lúc về kinh phải phục mệnh thế nào với Thái tử?"

Minh Tướng quân trầm giọng nói: "Không chỉ như vậy, lần này Cố Thanh Phong đến đây là vâng theo chiếu chỉ, thực chẳng khác quan khâm sai là mấy!"

Dung Tiếu Phong tiếp lời: "Minh Tướng quân tất nhiên biết rõ một khi tha cho bọn ta, đến lúc về kinh ắt sẽ bị kẻ khác vin vào để vạch tội. Ta thực không nghĩ ra lý do gì đủ khiến ngươi chấp nhận hy sinh như vậy!"

Vật Do Tâm cũng kêu lên một tiếng quái dị: "Đúng thế! Không phải bọn ta không tin ngươi mà là việc này khiến người ta khó có thể tin được!"

"Xem ra các vị đều có vẻ đang suy nghĩ cho ta thì phải?" Minh Tướng quân cười ha hả, vẻ như hào khí tràn đầy. "Cố Thanh Phong là cái thá gì chứ? Giết rồi cũng chẳng có gì đáng tiếc. Huống chi trong tay ta nắm binh quyền, trung thành vì nước, Thái tử gặp ta cũng phải khiêm nhường, lễ độ há đâu lại để tâm tới sự khiêu khích, ly gián của lũ tiểu nhân. Chỉ là ta xua quân đánh Tiếu Vọng sơn trang, binh sĩ thương vong khá nhiều, nếu không bắt được các vị ắt sẽ làm cho sĩ khí xuống thấp. Nhưng ta lại rất muốn biết sau này Lâm huynh sẽ đạt tới cảnh giới như thế nào, liệu có thể so tài cao thấp với ta một phen? Lâm huynh có hiểu được sự mâu thuẫn của ta không?"

Sắc mặt Lâm Thanh vẫn bình thản, chẳng hề thay đổi. "Minh huynh muốn thế nào đây? Xin cứ nói rõ ra, Lâm Thanh ắt sẽ phụng bồi!"

"Được!" Minh Tướng quân đưa mắt nhìn Lâm Thanh, dáng vẻ vô cùng thành khẩn. "Ta suy đi nghĩ lại, thấy rất khó xử, liền muốn đánh cược với Lâm huynh một phen."

"Đánh cược thế nào?"

Cũng không thấy Minh Tướng quân đề khí hay phát lực thân thể đột nhiên giống như loài quỷ mị, loáng cái đã chui ra ngoài vòng vây qua khe hở giữa Hứa Mạc Dương và Dương Sương Nhi ở phía sau lưng. Hai người Hứa, Dương đều trở tay không kịp, mãi tới khi Minh Tướng quân đã lao sát qua bên cạnh mình mới kinh hãi kêu lên một tiếng, vũ khí trong tay vội vã đánh ra nhưng chỉ đánh vào chỗ trống, ngay tới góc áo của Minh Tướng quân cũng chẳng thể chạm vào. Cả hai nhất thời ngây người tại chỗ.

Mọi người đều thầm chấn động. Với bản lĩnh này của Minh Tướng quân, nếu đột ngột ra tay tập kích, e là trong số bọn họ nhất định sẽ có người bị thương.

"Là thế này..." Thân thể đang lùi về phía sau của Minh Tướng quân bất ngờ dừng lại rồi hắn thản nhiên đứng đó như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ánh mắt nhìn Lâm Thanh chằm chặp. "Ta cược rằng ta đứng đây không cần né tránh cũng đỡ được một mũi tên của Lâm huynh!"

Tĩnh lặng. Mọi người đều thầm kinh ngạc trước đề nghị này của Minh Tướng quân. Vừa rồi hắn còn hết sức coi trọng võ công của Lâm Thanh và uy lực của Thâu Thiên cung, bây giờ lại đưa ra một điều kiện bất lợi với bản thân như vậy. Huống chi với thân pháp mà Minh Tướng quân vừa thể hiện, e là dù Lâm Thanh có cầm thần cung trong tay nhưng trong lúc giao đấu cũng chưa chắc đã bắn trúng hắn. Mà bây giờ Minh Tướng quân chỉ đứng cách Lâm Thanh chừng hai mươi bước chân, tuy không phải tầm bắn tốt nhất nhưng lại là vị trí mà mũi tên có thể mang theo kình lực mạnh nhất. Tại sao hắn lại bỏ sở trường chọn sở đoản để đánh cược thế này?

Trong U Minh cốc rộng lớn nhất thời chẳng còn bất cứ âm thanh nào của con người, chỉ có tiếng gió rào rào vang lên không dứt. Trong lòng mỗi người chỉ có một suy nghĩ: nếu không phải Minh Tướng quân đã phát điên thì là hắn có lòng tin cực lớn vào võ công của bản thân.

Dương Sương Nhi nhanh nhảu nói: "Nếu ngươi bị Lâm thúc thúc bắn chết thì sao đây?" Thực ra nàng ta cũng không phải tiện miệng hỏi vậy. Bọn họ đều đã được chứng kiến uy lực siêu phàm của Thâu Thiên cung, bây giờ lại có thêm Hoán Nhật tiễn trong tay, thực khó tin rằng Minh Tướng quân có thể bình yên đỡ được mũi tên này. Nếu hắn thật sự bị Lâm Thanh bắn chết, mấy vạn quân nhất định sẽ tới trả thù, đến lúc đó, chỉ e cục diện vẫn là lưỡng bại câu thương.

Minh Tướng quân cười hà hà một tiếng. "Ta đã ra lệnh không cho binh sĩ bước vào khu vực năm dặm xung quanh U Minh cốc, Lâm huynh hoàn toàn có thể yên tâm đánh với ta một trận. Cho dù ta không may bị giết thì các vị cũng chỉ cần ở lại trong mộ chờ đợi vài ngày, trong tình huống không có người chỉ huy đại quân sẽ tự rời đi." Hắn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chặp vào Lâm Thanh. "Lâm huynh thấy thế nào?"

Lâm Thanh hơi nhướng mày. "Nếu ta thua, có phải là cần bó tay chờ chết không?" Y quả thực không muốn chiếm lợi thế lớn như vậy, có điều lúc này sự an nguy của cả năm người bọn họ đều đặt vào tay y, cho nên không thể hành sự theo cảm tính.

Minh Tướng quân thấy Lâm Thanh hỏi một câu như vậy, thể hiện rõ tâm tư kín đáo tột cùng, nơi nào cũng để lại dư địa, trong lòng không khỏi thầm tán thưởng nhưng ngoài miệng thì vẫn hỏi ngược lại: "Nếu ta có thể bình yên vô sự đỡ một mũi tên này, Lâm huynh cho rằng mấy người bọn huynh còn có hy vọng thắng nữa sao?"

Lâm Thanh ngẩng cao đầu, đáp: "Không hẳn! Nếu mũi tên này có thể khiến Minh huynh bị thương, bọn ta chưa chắc đã không thể giữ Minh huynh lại."

Dung Tiếu Phong và Vật Do Tâm đưa mắt nhìn nhau, cùng nghĩ nếu mũi tên này của Lâm Thanh có thể khiến Minh Tướng quân bị thương, rồi bọn họ bắt hắn làm con tin, như vậy chưa chắc đã không thể đánh ra khỏi trùng vây, cùng lắm là cá chết lưới rách, ngọc đá cùng tan.

Minh Tướng quân cười vang. Mọi người chỉ thấy trước mắt hoa lên, cùng đề phòng hắn đột nhiên xuất thủ. Nhưng Minh Tướng quân vẫn đứng nguyên chỗ cũ, có điều trong tay lại có thêm một cây trâm bạc sáng lấp lánh. Hắn cất giọng ngạo nghễ: "Nếu ta quyết ý muốn đi, trong thiên hạ này có ai cản được?"

Dương Sương Nhi cảm thấy mái tóc bỗng nhẹ đi, biết là có điều khác thường bèn đưa tay sờ lên tóc. Nàng ta kinh hãi kêu lên, hóa ra cây trâm bạc cài trên mái tóc đã bị Minh Tướng quân lấy xuống mà thần không biết quỷ không hay.

Mọi người đều kinh hãi tột cùng. Nhìn thấy thân pháp nhanh như chớp của Minh Tướng quân, bọn họ biết rằng lời của hắn không phải là giả. Đăng bình vương Cố Thanh Phong tuy được coi là người có khinh công đệ nhất thiên hạ nhưng cũng chỉ lợi hại ở chỗ có thể lăng không hoán khí, chuyển hướng dễ dàng, nếu chỉ xét về tốc độ, e là hắn còn chưa so được với Minh Tướng quân.

Minh Tướng quân tỏ ra có chút sốt ruột. "Dù sao các vị cũng đã lọt vào giữa vòng vây của mấy chục vạn quân rồi, bây giờ có một cơ hội như vậy, tại sao lại không thử một phen? Cho dù ta có âm mưu quỷ kế gì thì các vị cũng chẳng có lựa chọn nào khác. Xin Lâm huynh hãy đưa ra quyết định nhanh đi!"

Tâm tư của Lâm Thanh xoay chuyển liên hồi nhưng vẫn không thể nghĩ ra rốt cuộc Minh Tướng quân có quỷ kế gì đối với bọn họ mà nói, đề nghị này bất kể xét ở phương diện nào cũng là có lợi. Huống chi nếu võ công của Minh Tướng quân thật sự cao đến như thế, lại thêm thân pháp như quỷ mị kia, bọn họ có kháng cự cũng vô ích. Y bèn hạ quyết tâm, nói: "Được! Nếu mũi tên này của

ta không làm gì được Minh huynh, năm người bọn ta xin giao cho Minh huynh xử trí!"

"Lâm huynh thẳng thắn lắm!" Ánh mắt chậm rãi nhìn lướt qua mọi người, thấy không ai có dị nghị gì, Minh Tướng quân bèn hít sâu một hơi, tay trái nắm lại thành quyền đặt bên hông, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải thì chụm lại, cầm cây trâm bạc đưa tới trước ngực, bộ dạng ung dung như thể chuẩn bị tặng một món quà cho nữ tử mình yêu. "Lâm huynh có thể bắn tên bất cứ lúc nào..."

Lâm Thanh lấy Thâu Thiên cung từ trên vai xuống, lắp Hoán Nhật tiễn vào dây cung, đoạn ngước mắt nhìn Minh Tướng quân đang ở cách mình hai mươi bước chân, chậm rãi nói: "Bất kể mũi tên này thành bại thế nào, phong thái của Minh huynh đều xứng đáng nhận đủ mười phần kính trọng của ta!"

Minh Tướng quân không nói gì, ánh mắt nhìn đôi tay Lâm Thanh chăm chú, miễn cưỡng nở một nụ cười. Dù hắn có tự tin về võ công của bản thân như thế nào thì lúc này vẫn có thể cảm nhận được áp lực to lớn mà Thâu Thiên cung mang lại.

Lâm Thanh hơi nhướng mày, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Minh Tướng quân. Sau khoảnh khắc, vẻ mặt nhẹ nhõm, tiêu sái của y đã trở nên vô cùng nghiêm túc, tay trái cầm chắc cán Thâu Thiên cung, đoạn duỗi thẳng, giơ cao quá đỉnh đầu, hai ngón tay trên bàn tay phải cầm chặt lấy đuôi Hoán Nhật tiễn, giống như đang kéo vật nặng ngàn cân, kéo dần về phía sau từng tấc, từng tấc một. Tay trái y hạ dần xuống dưới với một tốc độ đều đều, cuối cùng thì dừng lại trước ngực. Thâu Thiên cung vạch một đường cong tuyệt đẹp từ cao xuống thấp, Hoán Nhật tiễn nhắm chuẩn vào giữa ngực Minh Tướng quân...

Minh Tướng quân cũng tỏ ra hết sức trang nghiêm, hai bàn chân đứng chụm vào nhau, thân thể khi cong khi thẳng, cặp mắt như mở như nhắm, tay chân như run rẩy như không. Sắc mặt hắn cũng khi đỏ khi xanh biến đổi không ngừng, quần áo trên người khẽ phất phơ, điều khiến người ta kinh hãi là bên trong bộ quần áo của hắn như có cất giấu một vật hình tròn đang không ngừng di chuyển, cuối cùng dừng lại ở trước ngực...

Mọi người đều nín thở quan sát từng động tác nhìn như tự nhiên nhưng thực ra ẩn chứa đầy thâm ý của hai đại cao thủ chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra ngoài đến nơi. Tâm trạng mỗi người đều vô cùng căng thẳng, không biết mũi tên tràn đầy uy thế này liệu có thể phá được Lưu Chuyển thần công của Minh Tướng quân không.

"Bắn!" Lâm Thanh quát lớn một tiếng, tiếng buông dây cung lập tức vang lên. Hoán Nhật tiễn đã rời khỏi dây cung, lao thẳng về phía trái tim Minh Tướng quân với tốc độ mà mắt thường khó có thể nhìn thấy rõ. Mũi tên này tuyệt đối

không mang theo một chút kỹ xảo nào, chỉ có kình lực dữ dội vô song cùng với tốc độ nhanh như chớp, đi kèm đó là luồng khí thế mãnh liệt như của một tay tráng sĩ quyết lòng giết địch một đi không trở về...

Cùng lúc ấy, quyền trái vốn buông thõng bên hông của Minh Tướng quân đột ngột đánh ra. Mọi người đứng bên cạnh quan sát chỉ thấy quyền này cực kỳ cương mãnh, tựa như đang đánh về phía mình, ai nấy đều không kìm được lùi một bước. Vậy nhưng kình phong của quyền đó lại chỉ tập trung vào một đường, đón đánh Hoán Nhật tiễn đang bay thẳng tới.

Hoán Nhật tiễn thoáng dừng lại, thế lao đi không đổi, vẫn nhắm thẳng về phía ngực Minh Tướng quân. Minh Tướng quân co ngón trỏ trái, khẽ búng "cạch" một tiếng, cây trâm bạc rời bàn tay phải bay đi, va thẳng vào Hoán Nhật tiễn.

Tên và trâm va vào nhau, cây trâm bạc vỡ vụn. Tuy sự va chạm không tạo ra chút động tĩnh nào nhưng mọi người đều cảm thấy trái tim như vang lên "binh"

một tiếng, một hồi lâu sau vẫn chưa tan.

Hoán Nhật tiễn hơi chậm lại, tay phải của Minh Tướng quân giống như chiếc càng cua vung tới chụp lấy thân mũi tên. Trong khoảnh khắc đó, bàn tay phải của hắn dường như đột nhiên to lên gấp mấy lần. Dù ở cách xa mấy chục bước chân, mọi người vẫn có thể nhìn thấy gân xanh cùng với những mạch máu hằn lên rất rõ.

Hoán Nhật tiễn đã bay chậm hơn nhưng vẫn xuyên qua khe bàn tay hắn, mang theo khí thế phừng phừng bắn về phía Minh Tướng quân.

"Hây!" Minh Tướng quân hô vang một tiếng, áo ngoài rách toạc, vật hình tròn giống như thực thể ngưng tụ trước ngực hắn rốt cuộc cũng bay thẳng ra ngoài, bao bọc lấy Hoán Nhật tiễn. Đó là thứ do chân khí toàn thân của Minh Tướng quân ngưng tụ thành, nếu còn không thể chặn được Hoán Nhật tiễn, chỉ e hắn sẽ phải mất mạng.

"Uỳnh" một tiếng, tất cả cảm thấy mặt đất dường như cũng hơi chấn động, Hoán Nhật tiễn vốn đang bay vun vút giữa không trung đột nhiên dừng lại một cách khó tin. Thân mũi tên như thể không cam tâm mà cong hẳn lại, sau đó lại duỗi thẳng ra... Cuối cùng, ở giữa không trung, nó vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ...

Minh Tướng quân hô lớn một tiếng, lùi hai bước, sắc mặt trở nên trắng bệch, miệng hộc máu tươi, giọng nói tựa tiếng kim loại va vào đá, nghe khàn khàn.

"Mũi tên thực bá đạo!"

Mọi người đều ngây ra, không dám tin vào những điều mà mắt mình vừa nhìn thấy.

Mũi tên kinh thiên động địa này tuy có thể khiến Minh Tướng quân phải lùi hai bước, hơn nữa còn hộc máu thụ thương nhưng Hoán Nhật tiễn mà Xảo Chuyết đại sư dày công chế tạo không ngờ cũng bị hắn dùng thần công vô thượng đánh cho vỡ tan thành từng mảnh nhỏ...

Chẳng ai biết Minh Tướng quân như vậy có tính là đỡ được mũi tên này hay không!

Sắc mặt Lâm Thanh cũng đã trở nên trắng bệch. Mũi tên này tập trung toàn bộ nội lực tinh thuần của y, cho nên giờ đây chân nguyên của y đã khô kiệt, như rơi vào trạng thái hư thoát. Hơn nữa, nhìn thấy cảnh Minh Tướng quân đánh nát Hoán Nhật tiễn, tâm trí y như thất thủ, phải dựa vào nghị lực kiên cường mới có thể đứng vững.

Vật Do Tâm tặc lưỡi hồi lâu rồi mới khẽ lẩm bẩm: "Ván cược này phải tính chuyện thắng thua thế nào đây? Ta không nhìn ra được." Thực ra Minh Tướng quân đã nói trước là sẽ đón đỡ mũi tên này mà không né tránh, cứ dựa vào việc hắn lùi hai bước mà tính là hắn thua thì cũng không phải không được. Nhưng Vật Do Tâm đã bị thần công của Minh Tướng quân làm cho kinh sợ, thực không muốn giở trò vô lại như thế, đành miễn cưỡng coi như hai bên hòa nhau.

Minh Tướng quân hờ hững cất tiếng: "Chỉ dựa vào việc Lâm huynh có thể khiến ta hộc máu thụ thương lần đầu tiên trong suốt bao năm nay, vậy đã đủ để tính là ta thua rồi!"

Nghe hắn nói vậy, trong lòng mọi người đều cảm thấy không thoải mái. Hứa Mạc Dương lớn tiếng nói: "Minh Tướng quân cứ về quân doanh đi, bọn ta không muốn nợ ngươi một mối ân tình."

Dung Tiếu Phong và Dương Sương Nhi cũng gật đầu. Bọn họ đều là những người tâm cao khí ngạo, cho dù là việc có liên quan tới tính mạng thì cũng không muốn nợ ân tình người khác. Trận này có lẽ miễn cưỡng có thể tính là hòa, nếu tính là Lâm Thanh thắng thì mọi người đều sẽ cảm thấy không hợp lý.

Minh Tướng quân ngẩn ra rồi ngẩng đầu cười rộ. "Lâm huynh thấy thế nào?"

Lúc này Lâm Thanh lại chỉ nhìn xuống dưới chân Minh Tướng quân, một hồi lâu sau mới khẽ thở dài một tiếng. "Trong lòng Minh huynh hẳn sớm đã có định kế, xin cứ nói ra đi?"

"Được!" Minh Tướng quân mỉm cười gật đầu. "Ta chỉ đưa đi một người thôi! Những người khác đều có thể ở lại đây. Ba ngày sau đại quân sẽ rút toàn bộ khỏi dãy Cách Vân."

Vật Do Tâm nói: "Nếu ngươi cần con tin, chi bằng hãy mang lão đầu tử ta đi. Dù sao ta cũng sống đủ rồi, muốn chém muốn giết đều tùy ngươi!" Không ngờ lúc này lão lại tự thừa nhận rằng mình đã già.

Minh Tướng quân không tỏ ý kiến gì, vẫn nhìn qua phía Lâm Thanh, nói: "Nếu ta tha cho tất cả các vị, tay không trở về đủ e khó có thể khiến các tướng sĩ dưới trướng tâm phục. Xin Lâm huynh hiểu cho nỗi khổ tâm của ta!"

Lâm Thanh vẫn nhìn xuống dưới đất. "Đưa ai đi?"

"Đại quân của ta đã bị thương vong hơn ngàn người trước Tiếu Vọng sơn trang, dù sao ta cũng phải có một câu trả lời cho các bộ hạ mới được!" Minh Tướng quân nói chậm rãi từng từ một. "Ta xin đưa Dung trang chủ đi!"

Mọi người ngạc nhiên đưa mắt nhìn Minh Tướng quân. Bọn họ đều cho rằng hắn sẽ đưa Hứa Mạc Dương đi, chẳng ngờ người hắn chọn lại là Dung Tiếu Phong. Dung Tiếu Phong hơi rùng mình, thầm nghĩ nếu dùng tính mạng của bản thân mà có thể đổi lấy sự an toàn cho mọi người dù sao cũng tốt hơn là tất cả cùng chết. Y bèn bước lên trước một bước, chuẩn bị nói gì đó nhưng lại bị Lâm Thanh đưa tay ra dấu ngăn lại.

Trên khuôn mặt Lâm Thanh không có chút cảm xúc. "Đưa Dung trang chủ đi rồi sẽ thế nào đây?"

Minh Tướng quân ngoảnh đầu nhìn qua phía Dung Tiếu Phong, nghiêm túc nói: "Xin Dung trang chủ cứ yên tâm! Ngài thân là vọng tộc Cao Xương, ta tuyệt đối sẽ không làm khó ngài, chỉ muốn mời ngài đến kinh sư một chuyến, như thế có gặp Hoàng thượng ta cũng tiện ăn nói. Chỉ cần ngài yên tâm ở lại kinh sư hoặc là vào trong phủ của ta làm khách, ta đảm bảo ngài sẽ không gặp chuyện gì."

Mấy người đều thầm do dự. Bọn họ vốn quyết tâm cùng nhau phá vây, nếu không được thì sẽ liều chết một trận với kẻ địch, nhưng bây giờ Minh Tướng quân lại đưa ra đề nghị như vậy quả thực đã có thể coi là thông tình đạt lý.

Dung Tiếu Phong cười vang. "Minh Tướng quân thực coi trọng tại hạ quá!

Tại hạ xin vâng lời!" Đoạn y ngoảnh lại nhìn mọi người, vẻ mặt thành khẩn, nói: "Chư vị không cần phải nói nhiều, ta tin bất cứ người nào được chọn cũng sẽ quyết định giống như ta thôi, huống chi Minh Tướng quân đã đồng ý sẽ không làm hại tới tính mạng ta, chuyến đi tới kinh sư lần này cứ coi như là sơn ngoạn thủy, ha ha!"

Quầng mắt Dương Sương Nhi đỏ hoe, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Mọi người đều im lặng. Họ biết lời của Dung Tiếu Phong đúng là sự thực, nếu Minh Tướng quân yêu cầu đưa bản thân mình đi, họ cũng sẽ khẳng khái xả thân vì nghĩa.

Lâm Thanh dằn lòng nói: "Xin Dung huynh yên tâm, ít thì dăm ba năm, nhiều thì mười năm, ta nhất định sẽ tới kinh sư gặp huynh."

Dung Tiếu Phong cười vang một tiếng với Minh Tướng quân, nói: "Xin Minh Tướng quân hãy dẫn đường! Nếu ngài mà không giữ lời hứa lui quân, ta nhất định sẽ tự vẫn để tạ lỗi với mọi người ở đây!"

Minh Tướng quân chậm rãi gật đầu, lại nói với Lâm Thanh: "Lâm huynh đã giết chết Thôi Nguyên và Cố Thanh Phong, không những khó có chỗ dung thân ở kinh sư, cho dù lưu lạc giang hồ, chỉ e đám người Hồng Tu La, Lương Thần cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu! Cố Thanh Phong giao hảo với Thái tử, cho nên việc hệ phái của Thái tử, cho người truy sát Lâm huynh là điều khó tránh, xin Lâm huynh hãy tự lo cho mình!" Quan Tuy môn chủ Hồng Tu La thân là Tổng quản bộ Hình ở kinh sư, chuyên phụ trách truy nã các phản thần trong triều. Truy bố vương Lương Thần thì còn là thần bổ ngự dụng, có trách nhiệm thay Hoàng thượng tróc nã các khâm phạm về quy án.

Lâm Thanh cười nhạt, nói: "Minh huynh yên tâm, ta còn phải giữ tính mạng này để quyết chiến một trận với huynh mà!"

Minh Tướng quân cười vang. "Chỉ cần Lâm huynh chuẩn bị xong, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào. Ở trong kinh ta cũng có chút mặt mũi, có thể đảm bảo trước khi quyết đấu không kẻ nào dám động tới một sợi lông tơ của huynh!"

Những lời này hoàn toàn không phải nói quá. Một khi Lâm Thanh và Minh Tướng quân định ngày giờ quyết đấu với nhau, cho dù người của Thái tử muốn tìm Lâm Thanh trả thù thì cũng phải chờ tới sau cuộc quyết đấu mới được.

Lâm Thanh im lặng không nói gì. Minh Tướng quân đưa Dung Tiếu Phong đi có lẽ còn là để ép y không thể buông tay, sớm muộn gì cũng phải tới kinh sư đánh một trận. Nếu ám khí vương thua Minh Tướng quân trong một trận quyết đấu công bằng, tất nhiên sẽ khiến thiên hạ chấn động. Từ đó, uy thế của Minh Tướng quân ắt sẽ dâng cao, trong thiên hạ không còn người nào cản được. Đứng từ góc độ này mà xét, chỉ e lần này Minh Tướng quân một mình tới U Minh cốc hoàn toàn là theo kế hoạch đã định sẵn. Bất kể là về võ công hay tâm trí, không thể nghi ngờ, Minh Tướng quân là một nhân vật siêu tuyệt bất phàm.

Minh Tướng quân đột nhiên vỗ một cái vào vai Dung Tiếu Phong. Biến cố xảy ra đột ngột, Dung Tiếu Phong không đề phòng gì, lập tức bị vỗ trúng.

Mọi người thầm kinh hãi, nghĩ rằng Minh Tướng quân rốt cuộc đã để lộ bộ mặt thật, nhưng chỉ nghe "bộp" một tiếng, sắc mặt Dung Tiếu Phong kỳ lạ, vẫn bình yên đứng đó chỉ có điều quần áo trên người đều đã rách toạc như vừa phải trải qua một phen chiến đấu dữ dội tột cùng...

Minh Tướng quân mỉm cười, nói: "Coi như ta vừa đại chiến một trận với các vị, khó khăn lắm mới bắt được Dung trang chủ nhưng không còn sức ngăn chặn những người khác chạy thoát. Với sự thông minh của Dung trang chủ, hẳn không cần ta phải dạy nên làm thế nào trước mặt người khác rồi!"

Tới lúc này mọi người mới hiểu ra. Dung Tiếu Phong đưa tay vuốt ngực, thở dài một tiếng. "Nội lực của Minh Tướng quân thực hùng hậu, một chưởng này suýt đã lấy đi tính mạng của ta..."

Mọi người đều khẽ nở nụ cười. Kể từ khi đối đầu với Minh Tướng quân đến giờ, lần đầu tiên không khí trở nên nhẹ nhõm như vậy.

Minh Tướng quân không chậm trễ thêm nữa, khẽ gật đầu một cái với Dung Tiếu Phong, nói: "Mời Dung huynh!" Đoạn cất bước đi về phía trước. Trong mắt lộ ra thần sắc cực kỳ phức tạp, Dung Tiếu Phong chắp tay vái chào mọi người, sau đó theo Minh Tướng quân rời đi.

"Khoan đã!" Trong lòng Lâm Thanh thoáng động, chậm rãi nói: "Tuy có Dung trang chủ đi theo nhưng lần này Minh huynh trở về cũng khó có thể nói đã giành toàn thắng. Theo như sự hiểu biết của ta, nếu chỉ vì có thể đánh một trận với ta mà tự làm giảm uy thế của bản thân như vậy, thực không phải tính cách của Minh huynh. Mong Minh huynh chỉ điểm để ta có thể xua đi mối nghi hoặc trong lòng!"

Minh Tướng quân dừng chân, không ngoảnh đầu, chỉ khẽ nói: "Lâm huynh thử nghĩ lại xem, với tâm tính ưa tự do, nhàn hạ của Cơ quan vương Bạch Thạch, có sao lại đến Tái Ngoại một chuyến thế này?"

Lâm Thanh hơi ngẩn người, trong lòng thấp thoáng nắm được điểm mấu chốt nào đó. Lại nghe Minh Tướng quân nói tiếp: "Bạch Thạch không phải vâng lệnh Hoàng thượng đến U Minh cốc, chỉ là đi theo Hắc Sơn một chuyến mà thôi!"

Lâm Thanh chấn động toàn thân, giật mình hiểu ra, chỉ thấy Minh Tướng quân và Dung Tiếu Phong chậm rãi rời xa, sau khi đi vòng qua một khe núi thì không còn nhìn thấy nữa.

Mọi người im lặng hồi lâu, lúc này Dương Sương Nhi mới nói: "Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?"

"Đợi!" Lâm Thanh nói với giọng kiên định. "Đợi đại quân rút đi."

Vật Do Tâm thở dài, than: "Thực ra vừa rồi Minh Tướng quân đã bị thương nặng, nếu chúng ta nhất tề ra tay chắc hẳn có thể không chế được hắn, chỉ đáng hận, ta dù thế nào cũng không thể làm một việc như thế được!"

Tâm tình Hứa Mạc Dương lúc này lại càng phức tạp. Hảo hữu và người nhà của y đều đã mất mạng trong trận chiến ở thành Đông Quy, y vốn phải mang một mối thù không đội trời chung với Minh Tướng quân mới đúng, nhưng sau khi trải qua ván cược này, xem ra Minh Tướng quân cũng không phải loại người

không thông tình đạt lý, y quả thực không biết nên đối mặt với hắn bằng thái độ thế nào, đến sự thù hận trong lòng dường như cũng phai nhạt không ít.

Dương Sương Nhi lo lắng đưa mắt nhìn sắc mặt vẫn trắng bệch của Lâm Thanh. "Tuy Minh Tướng quân đã bị thương nhưng Lâm thúc thúc cũng đại thương nguyên khí. Huống chi với thân pháp quỷ thần khó lường của hắn, cho dù chúng ta đồng thời ra tay cũng chưa chắc đã có thể bắt hắn được."

Vật Do Tâm gãi đầu, nói: "Nhưng dù sao Minh Tướng quân cũng đã biết được sự lợi hại của Thâu Thiên cung rồi. Nhìn dáng vẻ ngạo nghễ lúc đầu của hắn, chắc hẳn cũng không ngờ được mũi tên đó lại có thể khiến hắn hộc máu thụ thương."

Hứa Mạc Dương thở dài một hơi. "Minh Tướng quân xuất đạo đã hơn mười năm, ai có thể khiến hắn thụ thương như thế? Hiển nhiên Thâu Thiên cung thực sự có thể khắc chế võ công của hắn."

"Đúng vậy!" Dương Sương Nhi đưa tay xoa ngực. Nhìn mũi tên đó đột nhiên dừng lại giữa không trung, trái tim tiểu muội suýt thì nhảy ra khỏi lồng ngực..." Mấy người lại nghĩ tới trận chiến tuy ngắn ngủi nhưng đủ khiến người ta khắc cốt ghi tâm, trong lòng đều thầm sợ hãi.

"Mọi người đều nhầm rồi!" Lâm Thanh thở dài một tiếng. "Ván cược này, Minh Tướng quân cố ý thua chúng ta đấy!"

"Cái gì?" Cặp mắt Vật Do Tâm trợn tròn. "Có sao Lâm huynh lại nói như vậy?"

"Mọi người xem này..." Lâm Thanh chỉ tay xuống đất.

"Những mảnh vỡ của mũi tên sắp thành một nửa hình tròn rất chỉnh tề, qua đó đủ thấy hắn vẫn còn thừa sức để hóa giải phần kình lực còn lại trên mũi tên."

Y lại thở dài thêm tiếng nữa. "Ta hoài nghi Minh Tướng quân thụ thương cũng là giả, hắn chẳng qua chỉ vận công ép bản thân hộc máu để mê hoặc chúng ta mà thôi!"

Hứa Mạc Dương nghe mà tim đập chân run. "Tại sao hắn phải làm như vậy?

Làm như vậy thì có ích gì với hắn?"

Lâm Thanh nói: "Ban đầu ta cũng không đoán được tại sao lại như vậy, nhưng sau khi nghe hắn trả lời câu hỏi cuối cùng, ta đã hiểu ra tất cả căn nguyên." Y thở dài. "Người này võ công và tâm trí đều đứng đầu thiên hạ, không ai sánh bằng, quả là đáng sợ!"

Dương Sương Nhi nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi. "Lúc cuối cùng lâm thúc thúc hỏi Minh Tướng quân tại sao lại cam lòng tự làm giảm uy thế của bản thân

mà tha cho chúng ta, nhưng câu trả lời của hắn thì cháu không hiểu được việc này có liên quan gì tới Cơ quan vương Bạch Thạch chứ?"

Lâm Thanh nói: "Ta đã nghe Hứa huynh kể về tình cảnh khi mọi người gặp Cơ quan vương và Lao ngục vương, bọn họ muốn hỏi Vật lão về Thức Anh Biện Hùng thuật. Mọi người thử nghĩ xem, môn công phu ấy thì có tác dụng gì?"

Vật Do Tâm cũng nói: "Đúng thế, ta cũng cảm thấy rất lạ. Hai gã Bạch Thạch và Hắc Sơn đó vừa tới U Minh cốc liền lập tức đi tìm ta, dường như sớm đã định ra kế hoạch ép ta nói ra Thức Anh Biện Hùng thuật, cho nên ta mới đánh cược với hai kẻ đó rằng nếu trong vòng hai ngày bọn hắn không thể đi ra khỏi Anh Hùng chủng..."

"Mọi người đã nghe Minh Tướng quân nói rồi đó, Bạch Thạch chỉ là đi theo Hắc Sơn tới đây thôi, còn Hắc Sơn thì lại là ái tướng của Thái thân vương ở kinh sư." Lâm Thanh nói. "Nếu ta đoán không nhầm, Hắc Sơn vốn vâng lệnh Thái thân vương đến mang Thức Anh Biện Hùng thuật về."

Vật Do Tâm vẫn chưa hiểu lắm. "Thức Anh Biện Hùng thuật đâu phải là võ học, chỉ có thể xem một người có tướng phú quý hay không mà thôi. Thứ điêu trùng tiểu kỹ này thì có tác dụng gì với bọn chúng?"

Lâm Thanh đưa mắt nhìn về ngọn núi đằng xa, vẻ như đang nhớ lại những mối quan hệ phức tạp, rắc rối ở kinh sư Thái thân vương tuy là em ruột của Hoàng thượng nhưng lại do chính cung sinh ra. Năm xưa, khi tiên hoàng lập thái tử cũng phải do dự mấy phen rồi mới đưa ra quyết định, cho nên những năm nay Thái thân vương tuy bề ngoài tuân phục Hoàng thượng nhưng trong lòng lại ngầm không phục, chỉ là vây cánh của hắn còn chưa đủ, không dám có hành động gì, nhưng hắn lại cực lực phản đối việc sắc lập thái tử, vì thế đã gây xích mích với Thái tử mấy phen. Bây giờ hắn phái Hắc Sơn tới hỏi Vật lão về Thức Anh Biện Hùng thuật, theo ta đoán, có lẽ hắn muốn dâng tấu xin lập thái tử khác, đợi sau khi Hoàng thượng trăm tuổi về trời, hắn tất nhiên sẽ có thể ngầm làm thái thượng hoàng. Còn nếu không, một khi Thái tử đăng cơ, e là sẽ gây bất lợi cho hắn đầu tiên..."

Mấy người nghe mà không khỏi xao động, đâu ngờ nơi kinh sư vốn có vẻ bình lặng lại ẩn chứa nhiều cuộc minh tranh ám đấu ít người biết đến như thế.

Hứa Mạc Dương hỏi: "Vậy Minh Tướng quân có dụng ý gì? Hắn ủng hộ hệ phái của Thái tử sao?"

Lâm Thanh lắc đầu, nói: "Phủ tướng quân có các cao thủ hạng nhất như Thủy Tri Hàn, Quỷ Thất Kinh, Độc Lai Vô Dạng, ngoài ra còn thu nạp không ít kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ, có thể nói là thế lực lớn nhất ở kinh sư, ngay đến

Hoàng thượng cũng phải kiêng dè. Thái thân vương và Thái tử nếu đủ lông đủ cánh, kẻ muốn diệt trừ nhất có lẽ chính là Minh Tướng quân." Y thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Minh Tướng quân có trí tuệ phi phàm, hiểu rõ đạo lý cây to đón gió. Nếu Thái thân vương và Thái tử thấy hắn thế lớn mà bắt tay liên thủ với nhau thì e là hắn muốn ứng phó cũng không phải việc dễ dàng. Cho nên lúc này Minh Tướng quân mới cố ý tỏ ra yếu thế trước mặt ta, tuy sẽ phần nào làm tổn hại đến uy danh của hắn nhưng lại khiến người khác bớt kiêng kỵ, từ đó hắn có thể ngồi một bên nhìn Thái thân vương và Thái tử đấu với nhau... Chỉ cần gã đại địch là ta một ngày không chết, người khác sẽ cho rằng hắn vẫn còn điều cố kỵ, không thể thỏa sức buông tay ứng phó với những chuyện tranh chấp ở kinh sư.

Đối với hắn, tình hình càng hỗn loạn thì càng có lợi."

Vật Do Tâm buột miệng nói: "Hay cho tên Minh Tướng quân kia, không ngờ lại có tâm kế ghê gớm như vậy! Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn trở thành Hoàng đế?"

Lâm Thanh không nói gì. Trên thực tế, những lời vừa rồi đều chỉ là suy đoán của y, còn tâm ý thực sự của Minh Tướng quân, cho dù là đại tổng quản Thủy Tri Hàn của phủ tướng quân cũng không thể nào biết được.

Bọn họ ở lại trong ngôi mộ đó của Vật Do Tâm, nghe trên mặt đất liên tục có tiếng người ngựa qua lại, mấy ngày mới hết. Chắc hẳn các binh sĩ đều tuân theo mệnh lệnh của Minh Tướng quân, không người nào đến tra xét ngôi mộ. Ba ngày sau, khi bọn họ ra ngoài, đại quân mấy vạn người quả nhiên đều đã rút đi.

Bốn người ở trong mộ suốt ba ngày, đều cảm thấy ngột ngạt, lúc này lại được hít thở không khí trong lành trong U Minh cốc, đều có cảm giác như đã trải qua một kiếp. Bọn họ đứng lặng lẽ giữa sơn cốc, biết rằng sau bao phen biến cố vừa rồi, bây giờ đã đến lúc phải chia tay.

"Vật lão chuẩn bị đi đâu? Hay là vẫn ở lại nơi này?" Lâm Thanh hỏi Vật Do Tâm.

Vật Do Tâm thở dài, đáp: "Ta ở đây mấy năm, sớm đã cảm thấy chán ngắt rồi, chuyến này đi với các ngươi được đánh giết thực là náo nhiệt, về sau chắc chẳng thể ở yên một chỗ nữa. Bây giờ Đỗ lão nhi đã chết, Dung trang chủ lại bị Minh Tướng quân đưa đến kinh sư, ta dù sao cũng không có việc gì, thôi thì đến kinh sư nghĩ cách cứu Dung trang chủ vậy!"

"Không được!" Lâm Thanh nghiêm túc nói. "Minh Tướng quân đã đồng ý sẽ không làm hại tới tính mạng của Dung trang chủ thì nhất định hắn sẽ làm được.

Ở kinh sư, các mối quan hệ hết sức phức tạp, một khi dính vào sẽ khó có thể thoát ra. Với tâm tính của Vật lão, quả thực không nên tới một nơi như thế, huống chi mái tóc trắng này quá bắt mắt, chỉ e Vật lão đi đến đâu cũng sẽ bị người ta nhận ra ngay."

Mặt mày Vật Do Tâm sầu khổ, hỏi: "Vậy ta phải làm thế nào đây?"

Dương Sương Nhi nói: "Ông nội hãy theo cháu đến thành Vô Song đi! Cháu sẽ dẫn ông đi thăm các cảnh đẹp ở Giang Nam. Ông nhất định sẽ thích đấy!"

Rồi nàng ta lại ngoảnh đầu nhìn qua phía Hứa Mạc Dương: "Hứa đại ca cũng đi cùng luôn nhé?"

Vật Do Tâm cả mừng. Suốt dọc đường đi, lão luôn coi Dương Sương Nhi như cháu gái ruột, thực lòng không nỡ rời xa, lúc này nghe Dương Sương Nhi nói vậy, lão lập tức vỗ tay tán thưởng.

Nhưng Hứa Mạc Dương lại nói: "Ta bây giờ đang là đối tượng bị triều đình truy nã, không thể mang phiền phức tới cho thành Vô Song được!"

Dương Sương Nhi lập tức nói: "Có phụ thân của tiểu muội, đại ca không phải lo gì cả!"

Hứa Mạc Dương nói: "Ta muốn tìm một nơi vắng vẻ để tìm hiểu Chú Binh thần lục mà Đỗ lão để lại. Hơn nữa, Xảo Chuyết đại sư đã truyền công cho ta, bên trong ắt là có thâm ý." Mọi người thấy y đã quyết, cũng không tiện khuyên nhủ gì thêm.

"Không sai!" Lâm Thanh đưa tay vỗ nhẹ lên vai Hứa Mạc Dương. "Mũi Hoán Nhật tiễn mà Xảo Chuyết đại sư để lại trong địa đạo đã bị Minh Tướng quân đánh nát, e là không phải Hoán Nhật tiễn thật sự. Đợi sau khi Hứa huynh học được bản lĩnh của Hạo Không môn và Binh Giáp phái, có lẽ trách nhiệm chế tạo Hoán Nhật tiễn phải đặt lên người huynh rồi!"

Hứa Mạc Dương gật đầu thật mạnh. "Lâm huynh có dự tính gì?"

Lâm Thanh khẽ nở nụ cười, đưa tay nắm lấy Thâu Thiên cung đang đeo sau lưng, ánh mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm. "Ta sẽ đi vân du thiên hạ, nâng cao kiến thức, đồng thời tìm kiếm Hoán Nhật tiễn thật sự và cố gắng hợp nhất kỹ thuật bắn tên và võ học của bản thân. Đợi đến ngày ta trở lại kinh sư, đó chính là lúc ta chính thức khiêu chiến với Minh Tướng quân!"

Mấy người nhìn lên trời theo ánh mắt y, ngẫm về tương lai, trong lòng đều tràn ngập một thứ hào tình tráng chí chẳng sợ cường quyền.

Dương Sương Nhi dẩu môi, nói: "Lâm thúc thúc nhớ phải thường xuyên đến thăm cháu đấy!"

Lâm Thanh cười, nói: "Sương Nhi yên tâm, ta sẽ thường xuyên liên lạc với mọi người. Có lẽ khi tìm được nguyên liệu thích hợp để làm tên, ta còn phải đến nhờ Hứa huynh giúp đỡ ấy chứ!" Rồi y lại ngoảnh đầu nhìn qua phía Hứa Mạc Dương, khuôn mặt tràn đầy vẻ quan tâm. "Trên giang hồ, lòng người hiểm ác, tốt nhất Hứa huynh hãy tìm một nơi vắng vẻ mà dừng chân, cách kinh sư càng

xa càng tốt. Một khi đã an cư, Hứa huynh có thể đi tìm nữ tử đeo món đồ trang sức hình mặt trăng khảm ngọc trong gánh hát đi lại trên giang hồ, để lại địa chỉ của huynh cho nàng ta, đến lúc cần ta tự sẽ đến tìm."

"Nữ tử đeo món đồ trang sức hình mặt trăng khảm ngọc?" Dương Sương Nhi tò mò hỏi. "Sao Lâm thúc thúc lại quen biết người này vậy?"

Lâm Thanh mỉm cười không nói gì. Hứa Mạc Dương thì lại nhớ đến Kiêm Hà môn chủ Lạc Thanh U mà Đỗ Tứ từng kể, nghe nói đó là một nhân vật văn tài siêu tuyệt, nghệ danh vang xa, được các nghệ nhân thi khúc vô cùng sùng bái, đoán chừng gánh hát mà Lâm Thanh nói tới nhất định là có liên quan tới nàng ta. Có điều y cũng không nói ra, chỉ thầm ghi nhớ trong lòng. Lúc Đỗ Tứ nói với bọn họ câu: "Một vị tướng quân, nửa gã tổng quản, ba tay chưởng môn, bốn tên công tử, Thiên hoa lóe sáng, Bát phương danh động" cũng chính là tại nơi này, nhưng giờ đây cảnh còn mà người đã mất, nhớ đến từng lời nói, cử chỉ của Đỗ Tứ lúc sinh tiền cùng với việc Dung Tiếu Phong sống chết chưa hay, trong lòng y bất giác trào lên cảm giác buốn bã.

Lâm Thanh dường như cũng nghĩ đến điều gì, ánh mắt nhìn về nơi trống trải đằng xa, im lặng suốt hồi lâu. Rồi y đột nhiên tỉnh táo trở lại, cất tiếng cười.

"Xin mọi người bảo trọng, chúng ta gặp lại nhau sau!" Y cũng không nói nhiều, tung mình nhảy vọt lên, lao về phía cửa ra của U Minh cốc. Sau mấy lần lên xuống, bóng dáng y rốt cuộc đã biến mất tại nơi sâu thẳm trong khu rừng.

Mọi người nhìn bóng lưng Lâm Thanh dần biến mất, tâm trạng nhất thời đều trở nên hụt hẫng, hoang mang. Cho dù võ công của ám khí vương chưa so được với Minh Tướng quân nhưng y là người quang minh lỗi lạc, hành sự cẩn trọng, về mặt khí độ không hề thua kém Minh Tướng quân...

Dương Sương Nhi nắm chặt bàn tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chắc chắn sẽ có một ngày Minh Tướng quân phải chịu thua trước Thâu Thiên cung của Lâm thúc thúc!"

Vật Do Tâm thở dài, lẩm bẩm: "Thật hy vọng lão đầu tử ta có thể sống được đến ngày đó!"

Dương Sương Nhi tỏ ngạc nhiên, nói: "Ông nội đâu có già! Lúc nào đến thành Vô Song, cháu sẽ kêu người cắt tóc, cạo râu giúp ông nội, đến lúc đó, nói không chừng trông ông còn trẻ trung, anh tuấn hơn cả phụ thân cháu ấy chứ!"

Vật Do Tâm cười hô hô. "Phải lắm! Phải lắm! Đến lúc đó hai huynh muội chúng ta sẽ cùng xông pha giang hồ..."

Cũng thực phục cái lớp da mặt dày của lão, không ngờ lại xưng hô "huynh muội" với một tiểu cô nương. "Sau này đại ca sẽ làm chủ, tìm cho Dung Dung tiểu muội của ta một cậu chàng về nhà ở rể..."

Dương Sương Nhi tỏ vẻ giận dỗi, ngay sau đó lại cười khanh khách, kéo râu Vật Do Tâm. Hai người trêu đùa nhau một hồi, chợt thấy Hứa Mạc Dương vẫn ngẩn ngơ đứng nguyên chỗ cũ, ánh mắt nhìn về hướng Lâm Thanh vừa rời đi, Dương Sương Nhi nghĩ đến việc cả nhà y đều đã chết trong cơn chiến hỏa, trong lòng có chút bất nhẫn, lại khuyên nhủ: "Giang hồ hiểm ác, Hứa đại ca cứ nên theo tiểu muội đến thành Vô Song thì hơn!"

"Không cần đâu!" Hứa Mạc Dương hít sâu một hơi, trong giọng nói tràn ngập sự kiên định không thể nghi ngờ. "Hai người yên tâm, ta nhất định sẽ sống thật tốt, chờ đến ngày Ám khí vương đánh bại được Minh Tướng quân!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play