Trong phòng trà trên lầu hai của Linh Lung Các, có một nam tử áo lam nâng vò rượu lên rồi ngửa đầu uống, rượu trong suốt như nước chảy từ khóe miệng xuống, làm ướt cả ngực áo.

Hắn dùng ống tay áo lau cằm, mái tóc được ngọc quan bó lại đã rối tung, người tựa như không xương nằm ở trên giường mỹ nhân, đôi mắt hẹp dài sáng rực chứa đầy vẻ bi thương, buồn bã.

Giờ phút này, con ngươi không hề có tiêu cự của hắn đang nhìn bức tranh vẽ mỹ nữ treo trên tường, khóe miệng hơi lộ ra vẻ giễu cợt. Hắn vuốt bên hông theo bản năng, ngón tay thon dài sắc nhọn chạm vào vạt áo gấm mềm mại, hơi dừng lại, hắn rủ mắt nhìn thì thấy trên hông không có vật gì, bèn cúi đầu cười ra tiếng, cả người mất đi hào quang thường ngày, chán nản uống từng ngụm rượu sầu.

Đã rất lâu rồi, hắn vẫn không thể quên được hình ảnh tuyệt tình trong hôn lễ kia, trái tim đau đớn như bị bóp nghẹt, trống vắng cô đơn, giống như mất đi thứ quan trọng nhất.

Hắn khổ sở nhắm mắt lại, không phải là hắn không yêu nàng, mà là. . . Bọn họ không thể nào ở cùng nhau, hắn có quá nhiều điều không thể làm theo ý mình, muốn từ nay về sau thoát khỏi bộ lạc, hắn có thể sao?

Một đám người vì tư lợi sẽ không buông tha hắn. Thậm chí vì để cắt đứt niệm tưởng của hắn, bọn họ sẽ giết Tam Nương. . .

Chỉ cần nàng còn sống, hắn đau lòng thì có sao?

Hắn không có năng lực đấu lại bọn họ, vùng vẫy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ, điều duy nhất hắn có thể làm chính là buông tay, để cho nàng được hạnh phúc. . . Thủy Minh Hách là một nam tử hiếm có, chắc hẳn hắn ta sẽ đối xử tử tế với nàng?

"Rầm ——" Cánh cửa đang khép chặt bị đạp tung ra, bóng dáng màu đen chợt chạy vào với tốc độ ánh sáng, hắn đóng cửa lại rồi ngăn ở cửa ra vào. "Khốn khiếp, Mạch Đình Thường, mau đưa cái mụ điên này đi, gia lười phải dây dưa với nàng ta!"

Thủy Minh Hách thở hổn hển, hắn thiếu chút nữa nổ tung mà nói tục, nữ nhân thối đáng chết, chẳng phải là nàng ta yêu nam nhân này đến muốn chết à, tại sao trong nháy mắt nàng ta giống như thuốc cao bôi trên da chó dính lên người hắn, xé cũng không ra.

Mạch Đình Thường hơi ngẩn ra, vừa mới chuẩn bị mở miệng thì thấy cánh cửa bị đạp mạnh, Thủy Minh Hách thiếu chút nữa bị đẩy ra, hắn lập tức chống cửa lại, ‘rầm rầm rầm’ mấy tiếng, cánh cửa rốt cuộc mở toang, Thủy Minh Hách bị cánh cửa đập vào người, cả người vì né tránh mà có chút thảm hại.

"Hừ, tưởng như vậy là ta sẽ không bắt được ngươi sao?" Khúc Tam Nương đeo khăn che mặt, con ngươi linh động mang theo lửa giận nhìn về phía Thủy Minh Hách đang vỗ áo bào dính bụi, nàng nhấc một chân lên đá vào mông hắn: "Chúng ta đã thành thân được một tháng, vì sao ngươi không muốn chạm vào ta? Ngươi chạy đến thanh lâu trêu ghẹo đám dung chi tục phấn kia, ngươi ghét bỏ ta vì ta rất xấu xí sao?"

Thủy Minh Hách xoa cái mông, mặt đỏ lên, lúng túng nhìn về phía Mạch Đình Thường đang mượn rượu giải sầu, hắn cười mỉa mấy tiếng: "Chẳng phải chúng ta chưa bái đường sao."

"Bớt nói nhảm đi, ngươi dùng kiệu hoa đón ta vào phủ, chúng ta chính là phu thê, hôm nay cho dù phải trói, ta cũng phải đưa ngươi vào động phòng." Đôi mắt đẹp của Khúc Tam Nương căm tức nhìn, ngay sau đó nghe thấy Thủy Minh Hách ho nhẹ một tiếng, nàng theo tầm mắt của hắn nhìn lại thì thấy một nam nhân mặc áo lam, gương mặt chán chường, tiều tụy, trên cằm đã mọc một ít râu.

Thủy Minh Hách thấy Khúc Tam Nương ngơ ngác nhìn Mạch Đình Thường đến mất hồn, hắn thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc có thể ném bỏ cái đuôi chó này, hắn xoay người như một làn khói đi về phía cửa.

"Thủy Minh Hách, ngươi muốn đi đâu hả?" Khúc Tam Nương thờ ơ bỏ qua tầm mắt của Mạch Đình Thường, nàng khoanh hai tay trước ngực, ung dung nhìn nam nhân đã bước một cái chân ra ngoài, người đang đóng băng ở ngay cửa ra vào.

Vẻ mặt của Thủy Minh Hách cứng đờ, gia đã dẫn ngươi tới tìm tình lang rồi, bỏ qua cho gia đi!

"Ngươi bỏ qua cho ta đi, ta tốt bụng đưa ngươi đến chỗ tình lang, ngươi cũng không cần phải quấn lấy ta đòi động phòng." Vẻ mặt của Thủy Minh Hách như đưa đám, ôm đầu như muốn chạy trối chết, nàng ta cũng đã đuổi theo hắn gần một tháng rồi, còn chưa kiệt sức à?

Khúc Tam Nương chau chặt chân mày, nhìn Mạch Đình Thường rồi nhìn Thủy Minh Hách, trong con ngươi có vẻ bối rối: "Ai? Hắn ta sao? Là ai?" Bàn tay trắng nõn chỉ vào Mạch Đình Thường, đáy mắt xa lạ đâm thẳng vào trái tim Mạch Đình Thường, đau đớn như bị khoét thịt.

Thủy Minh Hách đứng ngẩn ra ở cửa, tình huống này có chút bất ngờ, cho nên không thể lập tức hoàn hồn, vì vậy hắn đã bị Khúc Tam Nương điểm trúng huyệt đạo.

"Ngươi đánh lén ta?" Một lúc lâu sau, Thủy Minh Hách cắn răng nghiến lợi nói.

Khúc Tam Nương cười nhạt, nàng chỉ vào Mạch Đình Thường: "Quả thực ta không biết hắn ta, ngươi đừng cho rằng đẩy ta cho hắn ta thì ngươi sẽ nhẹ nhõm, ta là thê tử của ngươi, cả đời này chính là người của ngươi."

Thủy Minh Hách há to miệng, đôi mắt đào hoa đảo qua đảo lại giữa hai người, người nào có thể nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra không?

"Ngươi, thật sự không biết hắn ta?" Thủy Minh Hách nghi ngờ hỏi, hắn đã thấy rõ ràng chuyện xảy ra trong hôn lễ, tình cảm của Khúc Tam Nương đối với Mạch Đình Thường không phải là giả, vì sao sau khi đoạn tuyệt, đảo mắt một cái là có thể quên hắn ta? Có chuyện vô tình như vậy sao?

"Không biết."

Hai chữ của Khúc Tam Nương như búa nặng ngàn cân nện vào ngực Mạch Đình Thường, máu thịt be bét, đau đến nỗi hắn khó có thể hô hấp.

Khóe miệng của Mạch Đình Thường lộ ra nụ cười đắng chát, hắn nhìn thật sâu vào mắt Khúc Tam Nương, đáy mắt xa lạ của nàng là thật, xem ra nàng đã thật sự quên hắn.

Điều này cũng tốt, không phải là kết quả mà hắn muốn sao?

Thủy Minh Hách bị đả kích không hề nhẹ, trong lòng hắn đã có người mình thích, không thể nào tiếp nhận nữ nhân này.

"Được, ta nói thẳng nhé, đuổi đi đuổi lại ta cũng đã mệt rồi." Thủy Minh Hách khẽ nháy mắt, nhìn Khúc Tam Nương, nói từng câu từng chữ: "Ta đã có người mình thích, có dung mạo tương tự ngươi, ngươi có thể chấp nhận sao?"

Khúc Tam Nương sững sờ nhìn Thủy Minh Hách, có chút khó tiêu hóa lời của hắn, nàng gượng cười: "Ngươi nói cái gì?"

Thủy Minh Hách chỉ vào Mạch Đình Thường, gần như vô tình nói: "Vết thương trên mặt ngươi là vì hắn ta thích người có diện mạo tương tự ngươi, ngươi đã rạch rách mặt rồi. Hôm nay, ngươi đã hết hy vọng với hắn ta nên muốn quấn lấy ta, đáng tiếc người ta yêu cũng là người có dáng dấp tương tự ngươi, chẳng lẽ ngươi phải hủy dung một lần nữa hay sao? Ta không biết ngươi đang giả ngây giả dại hay là như thế nào, ta muốn nói cho ngươi là gia không thích ngươi, không muốn nửa đời sau sống cùng ngươi, thực sự coi gia là kẻ nhặt đồ bỏ đi , ngươi bị người ta vứt bỏ nên ỷ lại vào gia sao?"

Dứt lời, mặt mọi người trong phòng đều thay đổi, sắc mặt Khúc Tam Nương trắng bệch, nàng nắm chặt nắm đấm tay theo bản năng, lồng ngực đau đớn như bị xé rách, kìm nén đến nỗi khiến nàng như sắp không thể hít thở, nàng cố gắng nghĩ lại lời nói của Thủy Minh Hách, trong đầu không tìm ra được hình ảnh có liên quan tới điều được nhắc tới trong lời nói của hắn, như có vô số kim châm đâm vào đầu, hai tay nàng ôm đầu, đau như sắp nổ tung.

"A ——" Trong đầu Khúc Tam Nương xuất hiện một hình ảnh ngọt ngào mà mơ hồ, hình ảnh giống như ti vi trắng đen không có màu sắc rực rỡ, bị phủ một tầng sương trắng, không thấy rõ diện mạo, nàng cố gắng để nhìn rõ hơn, nhưng không được, ngược lại là nhức đầu đến mức bất tỉnh.

"Tam Nương ——" Mạch Đình Thường ném vò rượu đi, bước chân lảo đảo đi tới, hắn giơ tay muôn ôm Khúc Tam Nương, nhưng chợt dừng lại khi chỉ cách nàng một ngón tay, hắn cứng ngắc thu tay lại, con ngươi vằn tia máu nhìn Thủy Minh Hách. "Cho dù như thế nào, nàng ấy cũng là thê tử của ngươi. . ."

"Biến, nàng ấy là nữ nhân của ngươi, gia khinh thường nhúng chàm nữ nhân của người khác, chăm sóc nàng ấy thật tốt, tốt nhất là trói ở trên thắt lưng, đừng đến làm phiền gia!" Dứt lời, Thủy Minh Hách không dừng lại nữa, hắn xoay người nhanh nhẹn rời đi.

Nam tử áo xám ở phòng trà sát vách hừ lạnh một tiếng, dùng ngón tay dán lại giấy cửa sổ mà hắn đã chọc thủng, suy tư một lát rồi đi theo sát Thủy Minh Hách ra ngoài.

Bên trong gian phòng trang nhã chỉ còn lại Khúc Tam Nương bất tỉnh và Mạch Đình Thường với gương mặt đau đớn.

Bởi vì quanh năm tập võ cầm kiếm nên bàn tay của Mạch Đình Thường có rất nhiều vết chai, hắn nhẹ nhàng xoa trán Khúc Tam Nương, có lẽ là vì ngón tay thô ráp nên khiến cho Khúc Tam Nương không thoải mái, trong giấc mộng nàng khẽ cau mày.

Hắn giơ tay kéo khăn che mặt của nàng ra, nhìn vết sẹo màu hồng nhạt vẫn dữ tợn như trước trên mặt nàng, hắn nắm chặt lòng bàn tay, sắc môi có chút trắng bệch.

"Tam Nương, chẳng lẽ ta đã sai rồi sao?" Làm cho nàng đau lòng, phải phá hủy gương mặt, nam nhân kia không nhận thấy được vẻ đẹp của nàng, không biết quý trọng nàng, tất cả đều là sai lầm sao?

Không, chỉ là hắn ta tạm thời chưa thấy được sự tốt đẹp của nàng. Nàng quên ta, là sự lựa chọn tốt nhất, hãy kiên trì, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn ta sẽ yêu thương nàng.

Mạch Đình Thường nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn, ôm nàng rồi đặt lên trên giường mỹ nhân, sau đó hắn phóng người rời đi.

——

Hoàng cung

Nam Cung Đệ nằm ở trên chiếc giường rộng rãi, để Quân Mặc U xoa bóp gân cốt cho nàng, thỉnh thoảng từ cái miệng đỏ thẫm phát ra tiếng rên thoải mái.

Cơ thể Quân Mặc U căng cứng, nhìn nhi tử đang ngồi tô tranh ở một bên, hắn đành kiềm chế cơn kích động muốn ăn nàng.

"Chỗ thắt lưng mạnh tay hơn một chút." Ngón tay Nam Cung Đệ vòng ra sau chỉ vào thắt lưng, ba năm ngồi xe lăn nên xương sống vùng thắt lưng của nàng không được tốt, dễ bị đau nhức.

"Mạnh thế này đã được chưa?" Ngón tay của Quân Mặc U uốn lượn, hắn dùng xương ngón tay xoa thắt lưng của nàng, như vậy càng có thể dùng được nhiều lực hơn.

"Ừ. . . A. . . Thật thoải mái. . ." Nam Cung Đệ buồn ngủ, nàng nhắm mắt, hừ nhẹ.

Tay cầm bút của Nam Cung Hi chợt dừng lại, cậu trợn trắng mắt, có chút không chịu nổi hai người này.

"Phụ thân, Hi Nhi tới Cung Trường Khanh tô tranh có được không ạ?" Lông mi dài và đậm của Nam Cung Hi khẽ rủ xuống, nhìn mẫu thân không biết yên phận khiến cho phụ thân động dục, cậu bĩu môi nhìn sang chỗ khác.

"Được."

"Không được."

Hai người đồng thanh nói, nhưng câu nói lại bất đồng.

Quân Mặc U hận không thể xách nhi tử mang ra ngoài để hắn ăn nữ nhân không an phận này, còn trong đôi mắt hơi khép lại của Nam Cung Đệ có vẻ giảo hoạt, nếu nhi tử đi rồi, nàng có thể bảo tên nam nhân không quản được nửa người dưới của mình này xoa bóp cho sao?

Đó gọi là dê vào miệng cọp!

Đôi mắt to long lanh nhìn hai người của Nam Cung Hi chợt vụt sáng, thật sự không giống như phụ thân đang bị mẫu thân làm hại, thân thể nho nhỏ xoay người, chạy về phía cửa: "Mẫu thân, hai người quá ồn, Hi Nhi không tô tranh được."

"Tiểu tử thối!" Nam Cung Đệ đen mặt, tức giận phun ra.

"Nương tử, Hi Nhi nói đúng, như vậy sẽ làm nó phân tâm, làm cản trở việc học." Quân Mặc U nói rồi nghiêng người đè lên Nam Cung Đệ, vật nóng bỏng đè lên chỗ mẫn cảm của Nam Cung Đệ, khiến cho cả người Nam Cung Đệ run lên.

"Tránh ra, ngực ta khó chịu. . ." Nam Cung Đệ cử động cơ thể, muốn giãy giụa nhưng lại làm dấy lên dục vọng của Quân Mặc U.

"Đang trổ mã sao?" Quân Mặc U xấu xa cười một tiếng, hắn ghé sát vào lỗ tai nàng rồi khẽ cười nói: "Ta có thể giúp nàng."

Tim Nam Cung Đệ hơi đập chậm lại, nàng hận không thể đánh Quân Mặc U một trận, từ lúc quen biết, hắn đã chê nàng ngực nhỏ, nhưng ngực của nàng thật sự không nhỏ, sau khi sinh nhi tử, nó càng căng tròn đầy đặn hơn, nhưng hắn vẫn chê cười, nàng hận đến cắn răng.

Nàng lật người đảo ngược lại, đè ở trên người Quân Mặc U, nàng vung đấm tay đánh về phía bụng của hắn, nhưng bị Quân Mặc U bắt được cổ tay, nàng trợn mắt nhìn: "Quân Mặc U, huynh buông tay ra, huynh không biết rằng quân tử động khẩu không động thủ sao?"

Lông mày của Nam Cung Đệ nhíu lại, nàng không vui nhìn chằm chằm vào Quân Mặc U.

Quân Mặc U nhẹ nhàng lật người làm chủ, đoạt được quyền chủ động, hắn nhanh nhẹn cởi áo ra, cúi người hôn da thịt trắng mịn như ngọc kia, ngửi mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng trên da thịt của nàng, yết hầu di chuyển, hắn há mồm cắn lên trân châu màu hồng.

"Huynh làm cái gì vậy?" Mặt Nam Cung Đệ đỏ bừng, đánh đấm tra tấn nam nhân của nàng.

"Hửm, ta dùng tài hùng biện, không động thủ!" Quân Mặc U tiếp tục thưởng thức vẻ đẹp của nàng, giống như trước mắt là món ăn hiếm lạ bày ở trên bàn.

". . . . . ." Nam Cung Đệ tức nghẹn, môi đỏ mọng đã bị công chiếm, mắt phượng liếc nhìn nam nhân có đường cong cơ thể mềm mại, ngũ quan rõ nét còn hơn cả nữ nhân, nhìn mãi không chán. Nhất là cặp mắt thâm trầm tĩnh mịch kia, giống như vực sâu không đáy, nhưng tựa như một đầm nước ấm áp, chỉ liếc mắt một cái là đã làm cho người ta đắm chìm trong đó, không thể tự thoát khỏi.

Nàng xúc động vòng đôi tay lên cổ của hắn, ngửa đầu nghênh hợp, nụ hôn nóng bỏng càng sâu hơn, y phục vô tình tuột xuống, bầu không khí cũng theo đó mà càng mập mờ. . .

"Rầm ——" Trong khi mọi thứ đang tiến hành, thì một kẻ không biết suy nghĩ đột nhiên xông vào, thấy hai người đang quấn quít nhau, miệng hắn kéo dài thành hình chữ O. Quân Mặc U phản ứng cực nhanh, hắn kéo chăn gấm rộng ở trên giường, che kín người trong ngực hắn, một cọng tóc cũng không bị lộ ra.

"Quấy . . Đã quấy rầy rồi. . ." Thủy Minh Hách co rụt cổ lại, nhìn ánh mắt giết người của Quân Mặc U, hắn lùi lại mấy bước, ngay sau đó hắn ý thức được hành động này rất là hèn nhát, bèn cười gượng đi về phía trước mấy bước, quên đi cơn nhói đau bất ngờ ở trong lòng, hắn nói với dáng vẻ tức giận: "Các ngươi tiếp tục. . . Không, ta nói mấy câu đã rồi các ngươi hãy tiếp tục."

"Cút!" Sắc mặt Quân Mặc U chuyển từ xanh sang đen, hắn đã kìm nén hơn một tháng, vất vả lắm mới đuổi được cậu nhóc kia đi, đang vui mừng thì lại bị Thủy Minh Hách quấy rầy.

Đối xử vui vẻ hòa nhã ư, nằm mơ đi!

Thủy Minh Hách rất oan ức. Khốn khiếp, làm sao hắn biết được bọn họ làm việc này ngay giữa ban ngày chứ?

"Y Nhi, ta đã trả người cho Mạch Đình Thường, ta sẽ lập tức trở về Nam Chiếu, liệu nàng có lời gì muốn nhắn nhủ không?" Thủy Minh Hách nhìn người đang im lặng nằm trong chăn, trong lời nói có vẻ mong đợi, xen lẫn chút vị chua.

"Trước hết ngươi không được tiết lộ tin tức, thu xếp xong bên này, ta sẽ tự mình đi tạ tội với phụ hoàng và mẫu hậu." Nam Cung Đệ thò đầu ra nói, mới lộ ra được nửa cái đầu thì bị Quân Mặc U ấn vào trong chăn.

Làm sao có thể để cho người ngoài trông thấy nét đẹp của nàng chứ?

Huống chi, nam nhân này có tình cảm với nàng!

Thủy Minh Hách cười khổ, hắn vừa xoay người thì ‘bịch’ một tiếng, đụng phải ngực của người vừa tới.

"Tại sao ngươi cũng tới?" Mắt của Thủy Minh Hách mở to đến nỗi sắp rơi khỏi vành mắt, chẳng phải tiểu tử này nên túc trực ở trước giường nữ nhân điên kia sao?

Mặt Quân Mặc U càng đen hơn, mây đen giăng đầy, giống như một tích tắc sau sẽ có sấm sét.

Mạch Đình Thường không để ý đến Thủy Minh Hách, hắn ngước mắt nhìn hai người trên giường, ánh mắt lóe lên, hắn lúng túng quay mặt, ho nhẹ nói: "Ta sẽ đi Nam Chiếu một chuyến, ngươi phải chăm sóc Tam Nương cho tốt!"

Con ngươi của Thủy Minh Hách hơi co rút, thật lòng nhờ cậy hắn ư?

"Này, nữ nhân điên kia thành thân với ta, vốn dĩ là để ép ngươi xuất hiện, tại sao lại đổ thừa cho ta?" Thủy Minh Hách tức giận giậm chân, chỉ vào Nam Cung Đệ đang trốn ở trong chăn, hắn kêu oa oa: "Thủy Khanh Y, ta nhắc nhở nàng mau làm cho nữ nhân điên đó cách xa ta một chút, gia sắp bị nàng ta bức cho phát điên rồi!"

"Ngươi và nàng ấy rất xứng đôi." Kì lạ là Quân Mặc U không trả thù bọn họ, mà vẻ mặt chợt trở nên vui vẻ: "Sơn trại với sơn trại, trời sinh một đôi."

"Xì!" Nam Cung Đệ rất vô lễ mà cười phì, Khúc Tam Nương trở thành hàng nhái của Nam Cung Đệ, như vậy Thủy Minh Hách là sản phẩm phục chế của ai đây?

Bất chấp bị Quân Mặc U ấn xuống, Nam Cung Đệ nhô đầu ra, cần thận mà quan sát Thủy Minh Hách, trong đôi mắt đào hoa giống như ẩn chứa tình ái, sóng gợn lăn tăn, lúc cười lên giống như hoa đào nở rộ. Rất là mê người!

Đôi mắt đẹp quyến rũ mê người kia, quả nhiên là tuyệt thế vô song, ngay cả phụ hoàng cũng kém hắn một chút, hình dáng kia cũng hoàn mỹ, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, còn có mấy phần tướng mạo của nữ giới.

Thật giống với một người trong ấn tượng của nàng, nhưng trong chốc lát không thể nói ra được tên của người đó.

"Ngươi đi đi." Nam Cung Đệ nhíu mày, ban đầu chỉ là để cho Thủy Minh Hách tạm ứng phó, hắn không yêu Khúc Tam Nương thì không nên ép hắn!

Nhân duyên cũng cần có duyên phận, nếu bọn họ có duyên, sẽ có thể ở bên nhau.

Nhận được lời nói của Nam Cung Đệ, Thủy Minh Hách cười yêu nghiệt rồi xoay người lắc lư rời khỏi.

"Ngươi. . ." Mạch Đình Thường không thể tin, rõ ràng là đã thành thân rồi, còn có thể không thừa nhận sao? Đối với nữ tử thì danh dự được coi như sinh mạng, sau này Tam Nương phải sống thế nào?

"Mạch Đình Thường, tất cả đều là vì ngươi, nếu ngươi lo lắng cho Tam Nương thì có thể cưới nàng ấy." Nam Cung Đệ cười lạnh, cho dù là vì nguyên nhân gì, một đấng nam nhân dám yêu không dám thừa nhận, cũng là thứ hèn nhát khốn khiếp!

Nếu không phải là Mạch Đình Thường, tại sao Tam Nương phải hủy dung?

"Bản thân không chịu trách nhiệm được nên tùy tiện đẩy nàng ấy cho người khác? Như vậy là tốt cho Tam Nương ư? Chấm dứt cái tự mình đa tình của ngươi đi!" Nam Cung Đệ gầm nhẹ với Mạch Đình Thường, chẳng biết tại sao, cảm tình của nàng đối với Khúc Tam Nương rất tốt, nàng không thể để cho nàng ấy chịu uất ức!

Trong lòng Mạch Đình Thường như bị đấm một quyền, cả người loạng choạng, mím môi rời đi.

Nam Cung Đệ phun ra một cục tức, nhìn người rời đi, nàng ảo não nhắm mắt lại: "Hiện giờ ta đã biến thành mẹ thiên hạ rồi, có chuyện gì cũng đều tìm đến ta." Cái khác còn dễ nói, chứ chuyện tình cảm thì nàng làm thế nào mà nói chính xác được? Nàng cũng không phải là nguyệt lão, thích người này kẻ kia, dắt một dây tơ hồng là hai người lập tức trở thành tình nhân!

Nam Cung Đệ nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt chợt lộ ra nụ cười nham hiểm.

"Cười cái gì?" Quân Mặc U mất hứng cắn cánh môi của Nam Cung Đệ.

"Ta là nguyệt lão thì tốt biết bao, trói toàn bộ nam cặn bã, mỹ nam lên dây tơ hồng của ta, sau đó ngược chết bọn họ." Đáy mắt Nam Cung Đệ lóe sáng, vẻ mặt nham hiểm cười ra tiếng.

"A ——" Bị đâm vào mà chưa phòng bị, tiếng kêu xé rách cổ họng vang lên, Nam Cung Đệ giống như người chết đuối, quấn lấy eo của Quân Mặc U.

"Trước hết để cho ta ngược nàng đã!" Quân Mặc U cười tà ác, nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, đưa nàng cùng nhau trầm luân.

Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.

Ngay trong lúc bên này đang diễn ra cảnh xuân, ở hậu viện của phủ Tướng quân, Triệu Linh Nhi nhận được thánh chỉ, nàng siết thánh chỉ thật chặt ở trong tay, trên mặt tràn đầy vẻ dữ tợn, tỉnh táo hít sâu một hơi, nàng ném cho nha hoàn hầu hạ ở bên cạnh rồi nói: "Thay y phục!"

"Tiểu thư. . ." Hồng Chi nhẹ nhàng gọi: "Tiểu thư muốn vào cung ạ?"

"Ta muốn gặp Thái hậu!" Triệu Linh Nhi tức giận, từ nhỏ nàng được nuôi dạy để trở thành Hoàng hậu, là người Thái hậu đã chọn, vất vả chịu đựng nhưng lại được gả cho sĩ tử nghèo hèn, làm sao nàng có thể chấp nhận?

Khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục, khiến cho nàng suýt chút nữa thì sụp đổ!

Nàng nhanh nhẹn thay xiêm y, lên xe ngựa vào cung rồi ngồi kiệu đến Cung Ngưng Hòa, Triệu Linh Nhi vỗ vỗ gương mặt căng thẳng, hơi cong khóe môi lên mỉm cười, mới để cho Hồng Chi đỡ xuống kiệu.

"Thái hậu nương nương kim an!" Triệu Linh Nhi vào điện, quỳ gối thỉnh an An Linh đang nằm trên giường.

An Linh bất ngờ, bà chưa từng ngờ tới mình thực sự mang thai, vốn định bí mật phá thai, nhưng Thái y viện không có người thân tín của bà, cũng không có cung nữ đáng tin cậy nào, bà đang rầu rĩ thì thấy Triệu Linh Nhi đi vào, trong lòng chợt vui vẻ, bà đã nghĩ ra một cách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play