Trong Cung Trường
Nhạc, Nam Cung Đệ lười biếng ngồi trước bàn, khuỷu tay để trên mặt bàn,
bàn tay chống cằm, yên lặng lắng nghe Nam Cung Hi ngâm nga kinh thi.
Giọng trẻ con non nớt giống như tiếng chim sẻ vui đùa rộn rã mỗi độ xuân về,
líu rít hát ca, khiến cho mí mắt Nam Cung Đệ trĩu nặng, khép mắt rồi dần dần chìm vào giấc ngủ…
“Nương!” Nam Cung Hi đọc thuộc đoạn tiếp
theo, ngước mắt định nhìn xem mẫu thân có vừa lòng hay không, kết quả
lại tức giận đến nỗi người bạn nhỏ chỉ muốn ném bay cuốn sách đi.
Nam Cung Hi uất ức chu cái miệng nhỏ lên, bước đến bên cạnh Nam Cung Đệ rồi kéo ống tay áo của nàng hô lên: “Nương…”
Nam Cung Đệ mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt phóng đại của nhi tử nhà mình, nàng lẩm bẩm nói: “Học thuộc hết rồi?”
“Nương, người không ngủ được nên mới để cho Hi Nhi đọc thơ cho người ngủ ngon
phải không?” Nam Cung Hi không vừa lòng, kéo tay áo Nam Cung Đệ ra,
không biết đây là lần thứ mấy rồi.
Nam Cung Đệ hậm hực hờn dỗi mà ngồi thẳng người dậy, thầm oán trách: Ai bảo đêm qua con vứt bỏ lão nương?
“Là nương kiểm tra bài tập của con, xem có phải vì ham chơi mà bỏ bê hay
không, với lại kiểm tra xem năng lực ứng biến và theo dõi của con. Có
điều cái này thì con không vượt qua được, đến tận lúc con đọc xong rồi
mới phát hiện nương đang ngủ gật.”
Nam Cung Hi mất hứng bĩu môi.
“Chuyện này có gợi ý gì cho con không?” Nam Cung Đệ vờ như không nhìn thấy, tiếp tục đặt câu hỏi.
“Lần sau nương để cho Hi Nhi đọc thơ, phải gọi phụ thân ngồi ở bên cạnh
nương, nếu nương không lên tiếng thì Hi Nhi sẽ biết được.” Nam Cung Hi
nghiêm túc chững chạc nói, đáy mắt có vẻ khinh bỉ.
“…” Đây là hùng hài tử nhà ai đây chứ…
Ngay lúc Nam Cung Đệ không nói gì được thì nhìn thấy Đào Hồng đang bước
nhanh tới, nàng ấy còn chưa thỉnh an đã vội nói: “Triệu Linh Nhi vào
cung, thân thể Thái hậu có bệnh nên ở lại trong cung để chăm sóc, nha
hoàn Hồng Chi của nàng ta đã xuất cung về phủ Tướng quân thu dọn quần
áo.”
Nam Cung Đệ hơi trầm ngâm, ngước mắt nhìn thấy vẻ chán ghét
trong đáy mắt Đào Hồng, nàng mím môi nói: “Có phải sau này ngươi sẽ phải quay lại Cung Hoán Tuyết hay không?”
Đào Hồng ngẩn ra, trên môi
nở nụ cười chua chát, đưa tay lên sờ mặt mình nói: “Hẳn là nàng ta sẽ
không nhận ra.” Nào ai biết Đào Hồng nàng mới là nữ nhi dòng chính của
Triệu Kế Thành chứ? Chỉ vì mẫu thân qua đời, Triệu Kế Thành cưới kế thất liền đưa nàng đến am miếu trên núi, trong phủ không còn có Đại tiểu thư Triệu Yên Nhi nữa mà chỉ có tiểu thư dòng chính Triệu Linh Nhi, thay
thế địa vị của nàng.
Chỉ sợ rằng cho tới bây giờ, có lẽ Triệu Kế Thành còn không nhớ nổi mình còn có một nữ nhi là nàng nữa đi.
Nam Cung Đệ gật đầu, hoàn cảnh của nàng hồi đó còn tốt hơn Đào Hồng quá
nhiều. Lúc đó nàng còn có giá trị lợi dụng, nếu không thì ngay cả cơ hội sống cũng không còn rồi.
“Đại chủ tử, xin người hãy để Hoàng
thượng tứ hôn ta cho Mộ Tranh.” Đào Hồng quỳ xuống đất, ánh mắt thỉnh
cầu nhìn Nam Cung Đệ. Nàng biết sẽ không bao giờ có chuyện kế mẫu chịu
gả Triệu Linh Nhi cho Nguyên Chẩn, chỉ sợ bà ta lại nhớ đến sự tồn tại
của nàng, để cho ‘Đại tiểu thư’ trong phủ xuất giá.
Nam Cung Đệ chỉ cười mà không nói gì, nàng cũng hiểu rõ lo lắng của Đào Hồng, nhưng vẫn muốn hỏi qua ý kiến của Mộ Tranh.
“Ngươi cứ đứng dậy trước đã, còn vài ngày nữa mới tới hôn lễ, nếu như ngươi
không muốn thì đương nhiên sẽ không để ngươi phải gả cho Nguyên Chẩn.”
Nam Cung Đệ trấn an, Đào Hồng đã làm giúp nàng không ít việc, còn nếu
phải thiên vị thì đương nhiên nàng sẽ nghiêng về phía chính thuộc hạ của mình là Mộ Tranh.
Ánh sáng trong đáy mắt Đào Hồng chợt u tối,
tựa như nàng đã hiểu được tâm tư của Nam Cung Đệ, đành không nói gì nữa
mà chuyển hướng đề tài: “Có lẽ Thái hậu sẽ để cho Triệu Linh Nhi mua
thuốc bỏ thai cho bà ta, người tính xem?”
“Căn dặn trưởng quầy
các hiệu thuốc, đổi thành thuốc giữ thai.” Đáy mắt Nam Cung Đệ hiện lên
ánh sáng lạnh lẽo, nàng phải tìm một cơ hội, bức cho An Linh nổi nóng
rồi vận dụng thế lực của Nam Chiếu, thăm dò tường tận âm mưu của bọn họ, sau đó mới xử lý bà ta.
Ánh mắt Đào Hồng sáng lên, khoan khoái mà rời đi.
Nam Cung Đệ xoa xoa huyệt thái dương đang căng lên đau âm ỉ, ngẩng đầu thì
nhìn thấy nhi tử có vẻ đang đăm chiêu, trong lòng thầm phỉ nhổ, trách
bản thân mình quá sơ suất vì đã nói mấy chuyện mờ ám này trước mặt nhi
tử.
“Mặc kệ nương có làm cái gì, cũng đều là nương tốt của Hi Nhi.” Nam Cung Hi ném lại một câu này rồi lạch bà lạch bạch chạy đi.
Nam Cung Đệ cười rạng rỡ, lý giải của nhi tử khiến nàng rất vui vẻ, mặc dù
nàng cũng không biết nó có hiểu những lời này hay không.
--
Trong Cung Ngưng Hòa, An Linh và Triệu Linh Nhi cực kỳ thân thiết giống như mẫu tử, cười cười nói nói.
“Hừ, ai gia ở trong cung này, không có nổi một người có thể thổ lộ tâm tình, may mắn có nha đầu ngươi thỉnh thoảng tiến cung cùng ai gia giải sầu.”
An Linh gọi Triệu Linh Nhi đến ngồi xuống bên cạnh, bàn tay hơi có nếp
nhăn lôi kéo bàn tay trắng nõn mềm mại của Triệu Linh Nhi, ánh mắt chợt
lóe lên rồi nói: “Chuyện ngày hôm nay Linh Nhi đừng có nói lộ ra ngoài.”
Triệu Linh Nhi thầm coi khinh Thái hậu quá mức dâm tiện, nhưng bản thân cũng
cần bà ta trợ giúp nên mỉm cười nói: “Thái hậu nói gì vậy? Linh Nhi đặc
biệt tiến cung để thăm hỏi Thái hậu, chuyện này thì có đáng kể gì?”
An Linh gật đầu đồng ý, đúng là nha đầu lừa đảo giỏi diễn kịch, trong lòng nó có suy nghĩ gì hay định tính kế gì bà đều không muốn so đo, giữa hai người chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau thôi.
“Từ lúc Hoàng
thượng xuất cung rồi mang về một đứa trẻ, yêu thương nó như châu báu,
trong cung liền có thay đổi lớn. Công chúa Thương Hoán sảy thai, ngay
sau đó là Thương Tiệp Ảnh bỏ mạng, tiếp nữa lại có người hãm hại ai gia, tạo ra bê bối đến mức đó khiến ai gia chẳng còn mặt mũi nào mà sống
tiếp, nhưng nghĩ lại thấy trong cung có một cái nghiệp chướng, Hoàng
thượng khó tránh khỏi bị mê hoặc, đánh mất giang sơn nên ai gia mới chịu nhục mà sống tạm. Không ngờ được Hoàng thượng lại đón về một nữ tử có
tướng mạo tầm thường vào ở trong Cung Trường Nhạc. Quan hệ của Hoàng
thượng và ai gia càng ngày càng bế tắc rồi.” Thái hậu không kìm lòng
được, khóe mắt ẩm ướt, cầm khăn gấm lên lau khóe mắt. “Linh Nhi, ngươi
là một cô nương tốt, ngay từ nhỏ ai gia đã coi trọng ngươi, nếu như
ngươi có thể gả vào cung để kiềm chế Hoàng thượng lại thì ai gia có thể
yên tâm. Không ngờ nữ nhân kia chỉ mới xúi bẩy vài câu mà Hoàng thượng
đã thay đổi chủ ý, tứ hôn ngươi cho tên Trạng nguyên nghèo hèn.”
Nói một thôi một hồi, An Linh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà đấm đấm
ngực, liên tục kêu khóc rằng Quân Mặc U và Nam Cung Đệ muốn giết chết
bà.
Con ngươi của Triệu Linh Nhi xoay chuyển, nàng suy ngẫm: “Quả nhiên là nữ nhân kia thuyết phục Hoàng thượng, không cho nạp ta làm phi ư? Thậm chí gả ta cho Nguyên Chẩn cũng là chủ ý của ả ta?”
Triệu Linh Nhi căm phẫn, hoàn toàn không biết được mình lại bị phụ huynh nhà
mình lừa gạt, sở dĩ gả cho sĩ tử nghèo hèn là do mấy tên gia nô làm hỏng việc.
“Ai gia há có thể hồ ngôn loạn ngữ?” An Linh bị Triệu Linh Nhi nghi ngờ, bà liền cảm thấy tức giận, nhưng nhìn thấy Hồng Chi bê
chén thuốc vào thì đáy mắt tràn đầy vẻ tươi cười, bê lên uống một hơi
cạn sạch, rồi lại cầm viên mứt táo ngậm vào miệng để xua đi vị đắng.
Triệu Linh Nhi siết chặt nắm đấm, móng tay được cắt tỉa sắc nhọn đâm vào
trong thịt, nhưng nàng không hề phát giác ra mà đứng dậy quỳ xuống đất:
“Thái hậu, thần nữ thỉnh cầu người để cho Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đời này Linh Nhi không phải Hoàng thượng thì không gả, nếu
phải gả cho Nguyên Chẩn, thì thần nữ xin tình nguyện cạo đầu đi làm ni
cô.”
“Hiếm có người một lòng si tình giống như ngươi, hiện giờ
địa vị của ai gia khó bảo toàn, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không nghe lời ai gia nói. Nhưng trong Thánh chỉ của Hoàng thượng viết chính là tiểu
thư dòng chính của phủ Tướng quân, chẳng phải ngươi còn có một tỷ tỷ ở
trong am miếu sao?” Thái hậu nâng ly trà nóng lên nhẹ nhàng uống một
ngụm, ý vị thâm trường nói: “Để nàng ta gả đi thay ngươi là được rồi,
như vậy vẫn là coi trọng nha đầu quê mùa đó rồi.”
Đào Hồng đang
đứng hầu hạ bên cạnh hận không thể nhào lên mà cắn chết An Linh, nàng
thầm nghĩ đề nghị này nên là của kế mẫu nàng nói ra, không ngờ được lại
là lão yêu bà đáng chết này.
Đáy mắt Triệu Linh Nhi lóe lên ánh sáng lấp lánh, phải rồi, sao nàng lại không nghĩ đến tiện nhân kia chứ?
Vừa vặn có thể trừ bỏ cái gai trong lòng của mẫu thân, lại vừa có thể xua tan lo lắng của nàng, nhất cử lưỡng tiện!
“Thái hậu, vậy… Linh Nhi làm thế nào để tiến cung?” Triệu Linh Nhi cố thu lại hết vẻ vui mừng trên mặt, đã giải quyết xong vấn đề hôn nhân hóc búa,
nhưng tiến cung cũng là chuyện không dễ dàng, huống chi lại vẫn còn có
người cản trở.
Triệu Linh Nhi lo lắng trùng trùng nhìn về phía
Thái hậu, nàng cắn chặt hàm răng, nếu như nói trước đây Thái hậu không
làm ồn ào rạn nứt quan hệ với Hoàng thượng thì còn có chút giá trị lợi
dụng, nhưng hiện giờ bản thân bà ta còn khó bảo toàn thì còn có thể hỗ
trợ nàng nữa sao?
Trong lòng nàng do dự phân vân, cuối cùng là nên tìm đến phe cánh khác, hay là vẫn tiếp tục phó thác lên Thái hậu?
“Ghé lỗ tai lại đây.” Thái hậu kề sát vào mang tai Triệu Linh Nhi nói thầm.
“Như vậy khả thi sao?” Triệu Linh Nhi kinh ngạc, trong lòng thấy bất ổn,
không thể quyết định. “Thái hậu, hay là hôm nay Linh Nhi xuất cung, quay về phủ thương lượng cùng phụ huynh rồi quyết định sau?”
An Linh cười lạnh, nét mặt dịu dàng, gật đầu nói: “Ngươi muốn trao đổi tin tức với phụ huynh?”
Triệu Linh Nhi nhăn mày, hơi bất mãn với lời nói quái gở của Thái hậu, nhưng
vì mục đích tiến cung nên tạm thời nhẫn nhịn, sau này có dịp sẽ đòi lại
tất cả!
“Linh Nhi cáo lui.” Triệu Linh Nhi đứng dậy hành lễ, lùi lại vài bước, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Linh Nhi, hôm nay ngươi vào cung vấn an ai gia mà không đến thăm hỏi Hoàng
thượng, đúng là chẳng còn gì để nói.” An Linh đùa nghịch móng tay giả đỏ tươi, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm.
Triệu Linh Nhi vui vẻ, nàng lại quên mất đây là cơ hội hiếm có, sao lại bỏ qua chứ? “Đa tạ Thái hậu chỉ điểm.”
Thái hậu vừa ý với sự nhanh nhẹn của Triệu Linh Nhi, lệnh cho Tiểu Đào dẫn đường cho Triệu Linh Nhi đến Ngự thư phòng.
Ra khỏi đại điện, Triệu Linh Nhi đánh giá Tiểu Đào, vẻ tò mò dò xét tràn
ngập đôi mắt to tròn: “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau?”
Tiểu
Đào căng thẳng siết chặt tay, nhếch miệng cười nói: “Gương mặt của Tiểu
Đào phổ biến, nên người cảm thấy quen thuộc thì cũng không phải chuyện
lạ.”
Đáy mắt Triệu Linh Nhi có vẻ không vui, dám dùng giọng điệu
này nói chuyện với nàng, nếu không phải kẻ ngốc thì cũng là không để
nàng vào mắt.
Nàng nhìn vào mắt Tiểu Đào thêm lần nữa, không thấy có gì đặc biệt, nên không để trong lòng nữa mà vội vàng bước đến Ngự
thư phòng, ngược lại nàng lại bỏ mặc kẻ đang dẫn đường là Tiểu Đào ở rất xa phía sau.
Diện mạo Triệu Linh Nhi xinh đẹp ngọt ngào, không
phải gương mặt trái xoan cổ điển mà hơi mập mạp giống trẻ con, đôi mắt
to trong, mũi cao xinh xắn, đôi môi hình thoi, hai bên khóe miệng khẽ
cong, chính là một gương mặt tươi tắn trời sinh, lúc nào cũng giống như
đang cười.
“Công công, phiền người vào thông báo một tiếng.”
Triệu Linh Nhi nở một nụ cười ngọt ngào ấm áp với Tiểu Lý Tử rồi nhét
một nén vàng vào tay, khiến Tiểu Lý Tử có ấn tượng tốt với nàng, liền
vội vàng đi vào trong thông báo.
Triệu Linh Nhi chỉnh sửa lại váy áo, sau khi ổn thỏa rồi lại nhìn thấy khuôn mặt suy sụp của Tiểu Lý Tử
đang đi ra, trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ Hoàng thượng không đồng ý?
“Triệu tiểu thư, Hoàng thượng mời người vào.” Tiểu Lý Tử miễn cưỡng che giấu ý cười vừa thoáng hiện, khẽ dặn dò: “Triệu tiểu thư, Mộ thừa tướng cũng ở đây, người hãy đối đáp cẩn thận, chớ để đụng chạm.”
Triệu Linh
Nhi không thích tên hoạn quan này, cầm khăn tay lên che miệng cười yếu
ớt, tiện thể bịt luôn miệng mũi để khỏi ngửi thấy mùi son phấn gay mũi,
nhưng lại không thể đắc tội nên đành phải cười cảm kích với Tiểu Lý Tử.
Triệu Linh Nhi đẩy cửa bước vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Quân Mặc U ở trên ghế rồng, dường như đang bị chuyện gì đó làm cho mệt mỏi, hắn nắm
tay nâng trán, nhíu mày suy tư, giống hệt như một bức họa mỹ nhân. Dạ
minh châu liên tục phát ra ánh sáng trắng bạc, hắt lên một bên mặt của
hắn, cảnh tượng hoàn mĩ này đập vào trong mắt khiến trái tim Triệu Linh
Nhi không thể không rung động.
“Thần nữ bái kiến Hoàng thượng,
Hoàng thượng vạn phúc kim an.” Triệu Linh Nhi khẽ cúi đầu, sau đó hành
lễ với Mộ Tranh rồi đứng quy củ ở giữa đại điện. “Hoàng thượng, thần nữ
có một chuyện muốn thỉnh cầu.”
“Có chuyện gì? Nói ra nghe thử?”
Mộ Tranh lười biếng dựa vào ghế bành, một tay chống cằm, mơ mơ màng màng nhìn Triệu Linh Nhi, giống như tình ý triền miên.
Trên gương mặt trắng nõn của Triệu Linh Nhi tô điểm hai vết son hồng, cúi thấp đầu e thẹn, chờ Quân Mặc U lên tiếng.
“Hoàng thượng, tuy vi thần là một tên gian thần, nhưng cũng biết thế nào là
thương hương tiếc ngọc, người không ban cho ngồi thì cũng phải để ý đến
người ta một chút chứ, nhìn xem, đôi mắt đẫm lệ dáng vẻ mông lung kia
đúng là quá oan ức mà, nhìn thấy vậy trong lòng liền nhói đau.” Mộ Tranh phe phẩy quạt giấy, bộ y phục màu xanh càng làm tôn lên vẻ thanh tú
khôi ngô, đôi mắt thời phong cực kỳ xinh đẹp, ý cười tràn ngập đáy mắt
càng thể hiện rõ khí chất hào hoa phú quý, tính tình dịu dàng, giống như rất biết kiềm chế, đối xử với ai cũng hòa nhã.
Chỉ có người tiếp xúc với hắn lâu ngày thì mới hiểu được thế nào là ảo tưởng tan vỡ, mỗi
lời hắn thốt ra khỏi miệng đều độc địa, có thể mắng người ta tới mức
thắt cổ, cùng với A Hận mỗi người một vẻ.
Mang tai Triệu Linh Nhi ửng đỏ, lén lút nhìn Mộ Tranh, mặt mũi dung mạo kia cực kỳ tốt, nếu như không phải là gian thần thì nàng cũng có thể bất đắc dĩ mà gả cho… Đáng tiếc, nàng lại muốn làm Hoàng hậu.
“Mộ thừa tướng đã coi trọng
rồi, thần nữ đường đột, chưa được Hoàng thượng triệu kiến đã tiến cung
cầu kiến.” Triệu Linh Nhi nhỏ nhẹ dịu dàng nói, chỗ nào cũng thể hiện ra phong cách quý phái.
Ánh mắt Mộ Tranh chợt lóe sáng, ý cười cũng không suy giảm, ‘bộp’ một cái gấp quạt giấy lại, gõ gõ lên trán: “Bổn
tướng nhiều lời rồi, ngược lại quên mất Triệu tiểu thư là nữ nhi của
Tướng quân, chắn chắc là hổ phụ không sinh ra khuyển nữ, Triệu tiểu thư
dù có đứng thêm mấy canh giờ nữa cũng không vấn đề gì.”
“Mộ ái
khanh, chớ nói bậy.” Quân Mặc U ngẩng đầu đang vùi trong đống tấu chương lên, lạnh nhạt lườm Mộ Tranh, từ đầu đến cuối cũng không hề nhìn về
phía Triệu Linh Nhi, coi nàng ta như không khí!
Triệu Linh Nhi
nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, nhắc nhở mình rằng hắn là một người
cao quý lạnh lùng kiêu ngạo, không hề để nàng vào trong mắt…
“Vi
thần cược là Triệu tiểu thư có thể đứng nhìn chằm chằm vào mặt trời ban
trưa tận năm canh giờ, huống chi là còn ở trong điện, chỉ vỏn vẹn năm
canh giờ cũng không thành vấn đề!” Mộ Tranh ngồi thẳng người dậy, đôi
mắt thời phong cười híp tịt lại thành một khe hở hẹp nhìn Triệu Linh
Nhi.
Triệu Linh Nhi cực kỳ xấu hổ, tuy nàng là nữ nhi của Tướng
quân, nhưng ở trong nhà được mẫu thân nuông chiều, phụ thân yêu thương,
huynh trưởng che chở nhún nhường, là báu vật trong nhà, vì tập võ cực
mệt lại cực khổ nên quả thật không hề tập võ. Đừng nói năm canh giờ, một canh giờ ngắn ngủi thôi cũng đủ lấy mạng nàng rồi!
Nhưng khi
nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ thăm dò của Hoàng thượng, nàng cắn nhẹ cánh
môi, vì để giành được ấn tượng tốt của Hoàng thượng nên đành bất chấp
khó khăn mà gật đầu.
“Hoàng thượng, người xem, Bổn tướng đã nói
nữ nhi cũng không hề thua kém nam tử, chớ có coi thường nữ tử, người nói sao?” Mộ Tranh cười giống như một con hồ ly xảo quyệt. Trong lòng Triệu Linh Nhi run rẩy, có dự cảm chẳng lành, tiếc là nàng còn chưa kịp suy
nghĩ cẩn thận thì kết cục đã định rồi.
“Cược!” Quân Mặc U vung tay, vì thế Triệu Linh Nhi bị dồn ép đến đau khổ, phải đứng đủ năm canh giờ trong đại điện.
Triệu Linh Nhi kinh ngạc trợn tròn đôi mắt to, hoảng hốt nhìn Quân Mặc U,
nhưng hắn đã vùi đầu vào xử lý đống tấu chương. Nàng mấp máy môi định
phản bác nhưng lại nghĩ đến tính tình lạnh lùng không khoan nhượng của
hắn nên đành im miệng.
Năm đó hắn coi Thủy Khanh Y như sinh mệnh, chẳng phải là vì thân phận của Thủy Khanh Y cao quý, có tài năng vượt
trội hay sao? Nàng há có thể bị thua bởi Thủy Khanh Y? Cho dù nàng có bị khiêng ra ngoài thì nàng cũng phải cắn răng thừa nhận, nghìn vạn lần
cũng không được để cho Quân Mặc U khinh thường mình.
Thời gian
trôi qua từng giây từng phút, Triệu Linh Nhi toát đầy mồ hôi lạnh, sắc
mặt tái nhợt, hai chân run cầm cập, cứ như ngay sau đó sẽ chịu không
được mà ngã nhào xuống đất.
Nhìn về phía Mộ Tranh đang nhắm mắt
dưỡng thần, đáy mắt nàng hiện lên vẻ oán hận, trong lòng hận không thể
lấy roi đánh chết hắn. Nếu không phải vì hắn lắm mồm lắm miệng thì làm
sao nàng phải bị phạt đứng thế này?
“Bốp…” Quân Mặc U giơ tay ném một bản tấu chương lên mặt Mộ Tranh, Mộ Tranh khẽ tránh sang một bên,
tấu chương nện lên cột trụ điêu khắc Kim Long rồi rơi xuống đất.
“Canh giữ cho cẩn thận.”
Mộ Tranh nhíu chặt lông mày, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà hắn phải trông coi cái loại nữ nhân này?
“Hoàng thượng, Thúy Thúy nhớ vi thần rồi, giờ vi thần đi tìm nàng ấy…” Dứt lời hắn lập tức đứng dậy thần tốc, định rời đi.
“Nếu như ngươi đi thêm một bước, Trẫm sẽ bán Tiểu Đào Hồng vào Linh Lung
Các.” Hai tay Quân Mặc U đan chéo vào nhau, dù bận rộn nhưng vẫn ung
dung nhìn bóng lưng Mộ Tranh, ban đầu để ý đến hắn ta là bởi vì hắn ta
là thuộc hạ của Thiển Thiển, về sau mới phát giác ra hắn ta thật sự có
chút thực lực, ngay cả người bên cạnh mình cũng không bằng hắn ta.
Bước chân của Mộ Tranh chợt ngừng lại, nhưng sau đó lại rời đi nhanh nhẹn như cũ.
Quân Mặc U khẽ nheo mắt, sau đó bỗng nhiên nhớ ra: “Gần đây nàng ta bị cuốn
vào nhiều phiền phức, Tiểu Đào Hồng cầu xin với đại chủ tử để Trẫm tứ
hôn cho nàng ấy.”
Mộ Tranh sải bước đi rồi nhưng lại chậm chạp
thu chân lại, xoay người nhìn Quân Mặc U, thấy hắn ta ung dung đứng dậy
rồi bước xuống bậc thang mà không có ý định tán gẫu tiếp với mình, điên
mất rồi, cuối cùng là hắn ta đã đồng ý hay chưa đây?
“Đại chủ
tử…” Mộ Tranh cười xòa làm lành lại bị ánh mắt lạnh nhạt của Quân Mặc U
nhìn chòng chọc vào mình khiến hắn bực tức im miệng. Hắn nhìn Quân Mặc U rời đi, oán khí thoáng hiện rồi biến mất, lập tức lại bị vẻ tươi cười
che giấu đi, đánh giá Triệu Linh Nhi từ trên xuống dưới rồi tặc lưỡi:
“Ngươi lớn lên xấu xí không phải là lỗi của ngươi, nhưng ra ngoài hại
người thì là ngươi không đúng rồi, bị phụ thân ngươi giấu trong nhà
nhiều năm như vậy, đã cầu được một cuộc hôn nhân tốt rồi, ngươi đi mà
gây họa cho cái tên Nguyên Chẩn gì đó của ngươi là được rồi, đột nhiên
chạy đến đây nhảy quanh làm gì? Ngươi tự coi mình là một con bọ chét,
gặp ai cũng có thể cắn một miếng để phát tiết hết nỗi căm hận vì bộ dáng xấu xí của ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, hậu quả chính là ngươi bị
người ta đập một phát chết tươi!”
Triệu Linh Nhi hận không thể cắn nát cái mồm đầy nanh nhọn kia, nàng cúi thấp đầu xuống che đi đôi mắt tràn đầy oán độc.
“Hoàng thượng của bọn ta cũng không phải là một miếng thịt, hắn là một ngọn
lửa, bọ chét nhảy vào đó thì chỉ còn đường chết. Ngươi nói xem, con
người có phải nên tự biết mình biết người hay không? Nữ nhân như ngươi
tiện tay cũng có thể quơ đại được một đống, đều không bằng Thúy Thúy nhà ta, sao lại có thể vọng tưởng tiến cung chứ? Hay là ngươi thích thử
thách với độ khó cao, muốn nắm lấy Hoàng thượng thì ngươi phải gặp Hoàng hậu của bọn ta, lúc đó đừng có kích động quá mà tự sát!” Mộ Tranh phát
huy ưu thế của hắn, cứ quang quác xoay xung quanh vấn đề tướng mạo mà
phê bình Triệu Linh Nhi, khiến cho nàng ta tức giận đến mức mặt càng
thêm trắng, cánh môi run rẩy, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Mộ Tranh nói tận đến lúc miệng đắng lưỡi khô, bê lên nước trà nguội lạnh
trên bàn, uống ừng ực hết một ly rồi lại ngoạc mồm ra tiếp tục nói: “Mặt to ngực nhỏ bụng lồi, mông phẳng chân vòng kiềng, nói đi, làm thế nào
mà nương ngươi lại sinh ra một cái … ừm… cực phẩm như thế này?” Dừng lại một chút, hắn nhìn Triệu Linh Nhi đang âm trầm lườm hắn, hắn lắc lắc
đầu rồi thở dài: “Nói ngươi ngươi vẫn còn không phục, đành để cho ngươi
nhìn nữ thần của Hoàng thượng bọn ta một cái.”
Mộ Tranh lấy một
bức họa chân dung từ trong ngực ra, ‘xoạt’ một tiếng mở ra, trên giấy là một bức họa mỹ nhân, chính là tranh tự họa của Thủy Khanh Y.
Triệu Linh Nhi mở to hai mắt nhìn vào người trong tranh, y phục đỏ như lửa,
dung nhan tinh tế có ba phần quyến rũ, tà mị ngông cuồng, đôi mắt xanh
thẳm thuần khiết sạch sẽ mà lại vô cùng thánh thiện.
“Ơ... Sao
ngươi vẫn còn chưa đi chết đi?” Mộ Tranh sờ sờ dưới cằm, nhìn Triệu Linh Nhi ngu ngốc ngây dại nhìn chăm chú vào nữ nhân trong bức họa, đáy mắt
hiện lên vẻ chán ghét, khinh thường nói: “Ngươi nên tự biết xấu hổ,
tranh giành nam nhân với nàng ấy mà không cảm thấy nhục nhã muốn chết
sao?”
Triệu Linh Nhi nghiến chặt răng, khuôn mặt vặn vẹo, hận
không thể xé cái yếm nhỏ ra bịt cho hắn ngộp chết, giận quá hóa cười:
“Thừa tướng cũng không bằng Hoàng thượng, vì sao vẫn sống yên ổn mà
không đi chết đi chứ?”
Á à, phản kích hả?
“Bổn tướng không tranh giành nữ nhân với Hoàng thượng, cũng không tranh giành Hoàng
thượng với Hoàng hậu, vì sao phải nhục nhã đến chết? Người đã xấu thì
thôi, đầu óc còn có bệnh, không cứu được nữa rồi.” Dứt lời, Mộ Tranh
nhìn Triệu Linh Nhi kìm nén đến mức mặt mày xanh mét, lặng lẽ đếm: Một,
hai, ba…
“Rầm…” Triệu Linh Nhi trợn mắt ngã xuống đất.
Tiểu Lý Tử cảm thấy mặt đất rung chuyển bèn cuống cuồng chạy vào xem, nhìn
thấy Triệu Linh Nhi nằm dưới đất thì kỳ lạ mà nhìn Mộ Tranh.
Mộ
Tranh nhún vai: “Bổn tướng không hề bắt nạt nàng ta, chỉ cho nàng ta
nhìn bức họa của Hoàng hậu một cái, nàng ta liền cảm thấy được mình
không nên sống trên đời làm ô uế con mắt của chúng ta, kích động quá
định tự sát, Bổn tướng có lòng tốt muốn ngăn cản, nhưng đáng tiếc nàng
ta đã quyết tâm chết, haizz!” Hắn lắc đầu thở dài bất đắc dĩ.
Tiểu Lý Tử bị dọa làm cho sắc mặt từ trắng xanh chuyển sang trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy, đã… đã chết rồi?
“Người đâu, người đâu…” Tiểu Lý Tử xoay người chạy ra ngoài, từ rất xa cũng
nghe thấy tiếng hắn dặn dò tiểu thái giám khác: “Nhanh, nhanh đến phủ
Tướng quân báo tang, để cho Triệu Tướng quân nén bi thương… vào cung mà
đưa người về…”
Mộ Tranh cười tít mắt nhìn Triệu Linh Nhi đang bất tỉnh, hừ lạnh một tiếng, với bộ dạng và đức hạnh này cũng đòi giành nam nhân với chủ tử, xuống quan tài mà ngủ đi!
--
Nghe được
tin tức từ trong cung truyền đến, toàn bộ người trong phủ Tướng quân đều mắt tròn mắt dẹt, trong đó cũng không thiếu người ra vẻ hài lòng đắc ý, cũng có người khóc lớn cực kỳ bi thương, chỉ có Triệu Kế Thành vẫn còn
lý trí, hỏi lại công công đến báo tin. Nhưng công công cũng không biết
rõ nội tình, chỉ ấp a ấp úng nói không rõ ràng, nói rằng Triệu tiểu thư
gặp Hoàng thượng, nhìn thấy dung mạo của Hoàng thượng liền kích động mà
chết.
Triệu Kế Thành lập tức sai người đi chuẩn bị quan tài
khiêng đến cửa cung, dẫn theo mấy người thị vệ đi đến Ngự thư phòng.
Nhìn vào trong thư phòng không có một bóng người, chỉ có nữ nhi nhà mình ngã nhào trên mặt đất, ngay tức thì ông nổi giận gầm lên một tiếng, vẩy xuống vài giọt nước mắt rồi sai người khiêng Triệu Linh Nhi ra ngoài để vào trong quan tài, đang định đi tìm Hoàng thượng để tranh luận thì bị
thị vệ khuyên can ở lại.
Thị vệ sờ vào người Triệu Linh Nhi, cảm
thấy toàn thân nàng ta lạnh toát liền giật mình một cái rồi đặt lên
cáng, khiêng ra ngoài cung, đặt vào trong áo quan, vội vàng hồi phủ.
Nam Cung Đệ nghe được mấy tin tức này, ôm bụng cười gập cả lưng. “Ngươi nói xem vì sao bọn họ lại ngu xuẩn như vậy? Chẳng phải kiểm tra hơi thở thì sẽ biết sống hay chết sao?”
“Chủ tử, lúc đó người không có mặt,
Triệu Linh Nhi bị Mộ Tranh chọc cho tức giận đến mức vẻ mặt xanh tím,
lúc bị phạt đứng thì cả người đã toát ra mồ hôi lạnh, lạnh buốt khắp
người cho nên không khác gì người chết. Nếu như Triệu Kế Thành tự mình
ôm nàng ta thì có khả năng sẽ phát hiện ra, đáng tiếc rằng ông ta sợ bị
dính xui xẻo, nên mới lệnh cho thị vệ khiêng ra ngoài. Mấy tên thị vệ
này lại toàn kẻ ngu đần, e rằng quay về rồi, lúc Triệu Linh Nhi tỉnh lại sẽ bị người ta coi là xác chết sống dậy rồi.” Hồng Tiêu nén cười đến
mức sắc mặt đỏ bừng, trong lòng thầm cầu nguyện cho Triệu Linh Nhi bị
ngạt mà chết luôn đi.
Nam Cung Đệ nhắm mắt, Triệu Linh Nhi chưa
chắc đã được sủng ái như bên ngoài đồn đại, chẳng qua là bị Triệu Kế
Thành coi như là một ‘đồ vật’ để đổi lấy lợi thế thôi. Nếu không thì khi nghe được tin dữ, sẽ phải cực kỳ bi ai mà ôm lấy Triệu Linh Nhi, không
tin vào tin báo tử của nàng ta, phải tự mình kiểm chứng, hoặc là sẽ ôm
về phủ để thay áo liệm, chứ không trực tiếp đưa vào quan tài.
Sở
dĩ Triệu Kế Thành đau buồn là vì mất đi một thứ mà mình dày công che
chở, còn chưa phát huy được giá trị gì nên cảm thấy đáng tiếc thôi?
Quả nhiên, buổi đêm hôm ấy liền có tin tức truyền đến, phủ Tướng quân có
xác chết sống lại, cả đêm đóng chặt nắp hòm định cứ thế mà chôn Triệu
Linh Nhi. Nhưng vì phu nhân Tướng quân quỳ gối van xin nên mới mở nắp
quan tài, cứu được Triệu Linh Nhi ra ngoài. Mọi người đều không yên tâm, mãi đến khi mời thái y đến bắt mạch rồi mới hoàn toàn yên tâm.
“Chủ tử, người nói xem liệu bên phủ Tướng quân có hành động nào hay không?”
Hồng Tiêu lo lắng hỏi, đùa bỡn bọn họ như vậy, với tính cách ngoan độc
của Triệu Kế Thành thì chắc hẳn ông ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho
Hoàng thượng và Mộ Tranh.
Nam Cung Đệ gõ gõ lên mặt bàn, lạnh
lùng nói: “Thế thì càng tốt.” Triệu Kế Thành nổi giận, chắc chắn sẽ nuốt không trôi cục tức này, cho rằng Hoàng thượng và Mộ Tranh đã bắt đầu
chĩa mũi nhọn vào ông ta, cho nên ông ta sẽ liên thủ cùng với Thái hậu.
“Chúng ta phải chuẩn bị trước, ngươi sai người của Ác Nhân cốc theo dõi
phủ Tướng quân, tìm Mạc Vấn dặn dò người của Minh vực đến Nam Chiếu.”
Nam Cung Đệ ôm ngực, cảm thấy trong lòng bất an, hình như có chuyện hệ trọng gì đó sắp sửa xảy ra.
Hồng Tiêu tuân lệnh rời đi, Nam Cung Đệ cầm bút vẽ bản đồ. Đột nhiên có một
luồng gió mạnh ập đến từ phía sau đầu, mang theo sát khí mãnh liệt. Nam
Cung Đệ cầm lấy ghế tròn bên cạnh lên chặn lại, ‘phập’ một tiếng, ám khí đóng lên mặt ghế, cả cái ghế thoáng chốc bị chia năm xẻ bảy.
Sắc mặt Nam Cung Đệ u ám, nhìn ám khí cắm dưới đất, nhặt lên rồi cầm lấy tờ giấy xuyên ở phía trên, sau đó vò vài cái, tờ giấy liền hóa thành bột
phấn.
Nàng nhân tiện viết một phong thư, dùng nghiên mực đè xuống rồi gọi Tử Tâm đang ẩn mình ở một nơi bí mật gần đó xuất cung cùng với
nàng, đi đến địa điểm trong tờ giấy ban nãy.
--
Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Trong rừng rậm, Nam Cung Đệ đứng tựa lưng vào gốc cây chờ người đến truyền tin.
Bỗng nhiên, một bóng đen nhanh chóng nhảy đến, Nam Cung Đệ cảm nhận được hơi thở, chậm rãi xoay người lại nói: “Tung tích của Kiều Tâm!”
Người vừa tới mặc một bộ y phục đen, đeo khăn che mặt, nhìn dung mạo thanh tú đẹp đẽ trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ hung ác nham hiểm, chẳng lẽ đã
tính sai rồi?
“Thủy Khanh Y, muốn biết tung tích của Kiều Tâm thì hãy giao Xá lợi bảy màu ra.”
Nam Cung Đệ ngẩn ra, làm sao hắn lại biết được mình là Thủy Khanh Y? Xem ra lần này là cố tình dụ dỗ nàng đến đây!”
“Nói ra tung tích của Kiều Tâm thì ta sẽ nói cho ngươi vị trí của Xá lợi bảy màu.” Nam Cung Đệ nghi ngờ, nổi lên lòng phòng bị đối với hắc y nhân.
Về chuyện nàng muốn bắt Kiều Tâm, ngoài bản thân Kiều Tâm thì chỉ có
người cứu Kiều Tâm biết, chẳng lẽ người đó cứu Kiều Tâm để dùng Kiều Tâm bàn điều kiện với nàng?
Nam Cung Đệ lắc lắc đầu, nàng cảm thấy
sự việc không thể đơn giản như nàng nghĩ, kẻ cứu người lần trước là lão
nhân tóc bạc, không thể là thiếu niên này.
Bàn tay để ở sau lưng bí mật ra hiệu với Tử Tâm, rồi nàng theo hắc y nhân rời đi.
Nam Cung Đệ phi thân theo sau, vượt qua vịnh Cửu Long, lúc này trời đã tờ
mờ sáng, đi về phía biên giới của Bắc Thương. Sau đó đi thẳng về hướng
Nam Chiếu, trong lòng nàng trầm xuống, hắn định lừa nàng đi đến Nam
Chiếu sao?
Nhìn thấy đây là một trấn nhỏ ở sát biên giới Bắc
Thương, Nam Cung Đệ dừng lại trên một nóc nhà, ngoảnh đầu lại nói với
hắc y nhân: “Chúng ta tạm nghỉ trước đã, mệt đến mức không phi thân nổi
nữa rồi.”
Mẹ nó! Bay cả một đêm, ban đầu còn nghi ngờ hắn có quỷ
kế gì, không ngờ được lòng hiếu kỳ lại thúc đẩy mà theo hắn bay thẳng
đến biên giới Bắc Thương, hơn nữa hắn còn rất hiểu rõ nơi này, nơi hắn
đi qua căn bản đều là những con đường quen thuộc, nhưng lại khiến nàng
rất hao tốn thể lực.
“Ừm.” Hắc y nhân suy nghĩ một chút, nhìn thấy vẻ mệt mỏi in trên trán nàng mới gật đầu đồng ý.
Dọc theo đường tới đây, hắn có quan sát động tĩnh phía sau, xác định không có ai bám theo thì hắn mới yên tâm.
Nam Cung Đệ đang kéo dài thời gian, nàng cảm thấy người này cực kỳ quái dị, không nói lên được chính xác là cảm giác gì, nhưng ở hắn phát ra một
hơi thở rất quái lạ, rõ ràng là muốn giết nàng nhưng lại có chút do dự.
“Chỗ này không có nơi nào để dừng chân, đi thêm mấy chục thước về phía bắc
có một nhà trọ.” Hắc y nhân chỉ về một hướng rồi dẫn nàng qua đó.
Nam Cung Đệ đi theo, quả thực không bao lâu đã nhìn thấy một nhà trọ hai tầng, vì hơi đói bụng nên nàng đẩy nhanh tốc độ.
Hắc y nhân chợt ngừng lại, đợi nàng vừa vượt qua hắn thì bất ngờ vẽ ra một
ký hiệu kỳ lạ, đánh về phía sau lưng Nam Cung Đệ. Nàng theo phản xạ vung ra một chưởng, nhưng bỗng nhiên lại phát hiện ra căn bản là không đánh
trúng cái gì cả, đó giống như một loại ám khí nhập vào trong cơ thể
nàng.
“Phụt...” Khí huyết dâng lên, nàng phun ra một ngụm máu.
“Đắc tội rồi.” Hắc y nhân kéo khăn che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt âm nhu không hề giống với Kiều Phi. Nước da hắn là màu đồng, dáng người to
lớn, tất cả đều không phù hợp với người đứng trước mặt này, tác phong
hơi giống nữ nhân.
“Ngươi là người của ai?” Nam Cung Đệ ôm ngực,
cảm thấy sức lực trong cơ thể đã bị khống chế, không thể dùng được nội
lực. Nhìn thấy tướng mạo của hắn, nàng cứ cau mày mãi, chưa từng gặp
người này.
“Bộ lạc Lạc Khắc, Bạch Hà.” Bạch Hà nhếch miệng cười
âm nhu, đáy mắt có vẻ ngoan độc, đưa tay xé lớp mặt nạ da người trên mặt nàng, nhìn rõ dung mạo nàng rồi vẻ mặt liền phức tạp: “Tốt nhất ngươi
nên thành thật một chút, nếu không nếm phải đau khổ cũng là đáng đời.”
Nam Cung Đệ ngẩn ra, trái tim lập tức run rẩy, mấy người này tìm đến đây
chắc chắn là muốn dẫn nàng quay về bộ lạc Lạc Khắc. Nàng còn chưa liên
lạc với đám người Quân Mặc U, nếu lỡ như bị bắt đi thì làm sao bây giờ?
Nàng giật giật tay, thuốc bột liền rơi vào lòng bàn tay nàng, thừa dịp Bạch
Hà không để ý, nàng vung tay lên ném bột phấn vào mắt hắn rồi co cẳng bỏ chạy. Bỗng nhiên nàng nhớ được rằng mình vẫn còn có khinh công, nhưng
còn chưa kịp vận khí thì người đã đuổi kịp.
Sắc mặt đại biến,
nàng rút dải lụa đỏ trong cổ tay áo ra đánh nhau với Bạch Hà, mặc dù
nàng không có nội lực nhưng bản lĩnh vẫn còn.
Sau khi giao thủ
được mấy chiêu, Nam Cung Đệ lực bất tòng tâm, cánh tay bị lưỡi kiếm cắt
qua, đau đớn nhíu mày, nàng hiểu rõ nếu cứ tiếp tục đánh tiếp như vậy
chắc chắn sẽ bất lợi.
Dải lụa vung lên càng lúc càng nhanh, khiến Bạch Hà hoa cả mắt, ám khí bắn ra từ trong dải lụa ‘phập’ một tiếng đâm vào bả vai Bạch Hà. Nam Cung Đệ thu dải lụa đỏ lại rồi xoay người bỏ
trốn, chỉ cần đến được doanh trại đóng quân ở biên giới thì nàng sẽ được cứu.
“Ngươi trốn không thoát đâu.”
Giọng nói u ám lạnh
lẽo của Bạch Hà vang lên phía sau lưng Nam Cung Đệ, nàng nghiêm mặt, khẽ nguyền rủa một tiếng, âm thầm xem thường. Chẳng qua cũng chỉ có thể coi như nàng xui xẻo, nếu không phải công phu của hắn kỳ lạ thì nàng cũng
sẽ không mệt mỏi thế này!
Quay đầu nhìn về người đang đuổi theo
không rời, Nam Cung Đệ cắn chặt răng, lách mình vào thành, trốn vào
trong những ngõ hẻm nhỏ. Nàng nín thở, mãi đến khi không nhìn thấy bóng
dáng Bạch Hà nữa thì Nam Cung Đệ mới thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ không
biết vì sao mà bọn hắn lại biết ‘Thủy Khanh Y’ không chết? Làm sao lại
tìm được nàng.
Lúc này không chỉ phiền não mà trong ngực cũng
ngột ngạt. Nàng vén vạt áo lên, nhìn thấy trên lồng ngực có dấu tay màu
tím, thiếu chút nữa thì tối sầm hai mắt mà ngã xuống bất tỉnh.
Ông trời ạ, có cần phải đùa bỡn ta như vậy không?
Lại có thể là cấm chế sao?!
Mẹ nó chứ, sáng tạo hơn một chút có được hay không?!
Nam Cung Đệ muốn khóc nhưng đáng tiếc nước mắt không tuôn ra mà lại phun ra một ngụm máu, nàng móc gương đồng ra nhìn thấy sắc mặt mình biến thành
màu tím, nàng liền quyết định đến quân doanh.
Nhưng biện pháp này chỉ hoàn hảo trong suy nghĩ của nàng, thực tế lại chính là bi kịch.
Nàng đi xuyên qua trấn nhỏ, đi đến một đoạn đường không một bóng người,
mơ hồ nhìn thấy lều trại, cánh môi khô nứt thêm một chút, Nam Cung Đệ
bước nhanh hơn nhưng cảm thấy chân mình như đúc bằng chì, khốn khổ lê
bước không khác gì ốc sên.
“Khụ khụ... khụ...” Nam Cung Đệ che
miệng ho khan, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trời đất quay cuồng, thần trí mơ hồ ngã xuống đất, trong lòng cầu nguyện Tử Tâm dẫn người tìm đến
nhanh một chút, đừng để cho Bạch Hà bắt được nàng trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT