Sau khi Nam Cung Đệ rời đi không lâu thì có một nhóm người áo xám vội vàng
đi tới, nhìn thấy hiện trường vụ ẩu đả thì trong đáy mắt lão nhân dẫn
đầu hiện lên vẻ buồn bực, cuối cùng vẫn chậm một bước rồi.
“Có
tìm được tin tức gì không?” Đại trưởng lão cũng là lão nhân dẫn đầu,
khuôn mặt dài gầy gò, xương gò má nhô cao hẳn lên, trong đôi mắt nheo
nheo thỉnh thoảng ánh lên nét tinh khôn, âm thầm mưu tính.
Đệ tử
đi theo phía sau nghe thấy vậy, bấm đốt tay tính toán rồi ngập ngừng
nói: “Thánh nữ đã xuất hiện ở chỗ này, nhưng hơi thở quá yếu nên không
tính ra được vị trí cụ thể.”
Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nhìn đống lộn xộn đầy đất, ánh mắt lập lòe không ổn định.
“Trước đó sao lại phát hiện ra nàng ấy ở chỗ này?” Nắm chặt cây phất trần
trong tay, vẻ mặt Đại trưởng lão u ám, nghĩ đến Thánh chủ cực kỳ có khả
năng đã biết tung tích của Thánh nữ, nhưng vẫn không mang về bộ lạc,
trong lòng ông liền tràn ngập lửa giận.
“Chuyện này...” Đệ tử tên Lam Vũ không biết ứng phó thế nào. Lúc đó bọn hắn ở ngay dưới chân núi, cảm thấy có hai bóng người lặng yên không tiếng động xẹt qua trên đỉnh
đầu, nhưng vốn là bọn hắn cũng không hay biết, chỉ có hắn vô tình ngẩng
đầu lên quan sát sắc trời mới nhìn thấy. Sau đó bọn hắn bỏ đi được một
đoạn đường rồi mới cảm thấy bất thường, bấm đốt tay thì phát hiện ra một người trong số đó chính là Thánh nữ.
Hắn nhìn sắc mặt u ám của Đại trưởng lão, đầu óc xoay chuyển rất nhanh nhẹn lựa lời mà nói, hy vọng có thể tạm thời êm xuôi.
“Sư phụ, trước đó bọn con hành tẩu dưới chân núi ở cách chỗ này không xa
lắm đã phát hiện ra hơi thở của Thánh nữ, hiện giờ nhất định là đã đi xa rồi, không dò xét được.” Lam Vũ nói xong còn ra vẻ không cam lòng đưa
tay lên bấm đốt.
Sắc mặt Đại trưởng lão không tốt lắm, ông phất
tay áo xoay người rời đi, nhưng phát hiện chân mình đang giẫm lên một
vật, nhìn xuống mặt đất thì thấy đó là một đồ vật tùy thân của nam nhân, mặt trên có khắc một chữ Phi. Ông liền nhếch đôi môi màu tím của mình
lên lặng lẽ cười, trời cao luôn giúp đỡ ông, chỉ cần tìm tin tức xung
quanh món đồ này, ông không tin là không tìm thấy Thánh nữ.
“Tiểu Vũ, con là đệ tử mà lão phu tâm đắc nhất, nếu lần này có thể tìm được
Thánh nữ, không thể bỏ qua công lao này, có thể thừa kế y bát của lão
phu.” Đại trưởng lão ý vị thâm trường vỗ vỗ lên vai Lam Vũ.
Theo
sau có ba nam tử trẻ tuổi, nghe thấy Đại trưởng lão coi trọng Lam Vũ thì đều cúi đầu, trong mắt là vẻ: Không cam lòng, đố kỵ và khao khát.
“Sư phụ, theo như đệ tử chứng kiến, sau khi Thánh chủ nhìn thấy thê tử
trong định mệnh thì đã giao trái tim mình cho vị Thánh nữ chưa gặp mặt,
người ra ngoài đã được vài năm mà trước sau vẫn không hề có bất cứ tin
tức nào, cũng chưa bao giờ liên lạc với bộ lạc, phải chăng đã tìm thấy
Thánh nữ rồi nhưng vì Thánh nữ đã thành thân nên mới không mang về?” Nhị đệ tử là Bạch Hà có ngũ quan rất tuấn tú, nhưng lại bị che phủ bởi vẻ u ám nên so sánh với hai người kia lại có chút khiêm tốn.
Lam Vũ
mấp máy môi mà không lên tiếng, tính tình Nhị sư huynh luôn tranh cường
háo thắng, cực kỳ tự phụ, hắn ta tự cho rằng bản thân là người xuất sắc
nhất trong đám đệ tử của sư phụ, không muốn để cho người khác nổi bật
hơn hắn ta.
Hiện giờ, sư phụ khích lệ mình ở ngay trước mặt hắn
nên đương nhiên trong lòng hắn không thoải mái nên mới nóng lòng khoe
thành tích, ngược lại, lại chọc cho sư phụ không vui.
“Sao lại nói như vậy?” Ngoài mặt thì Đại trưởng lão ôn hòa, nhưng trong lòng cũng không thích Bạch Hà hay khoe mẽ.
“Mọi người trong bộ lạc đều rõ ràng tâm ý của Thánh chủ đối với Thánh nữ,
năm đó tiễn Thánh chủ ra ngoài, người đã vui mừng đến mức mấy đêm cũng
không hề chợp mắt. Nếu như tìm được Thánh nữ thì chắc chắn sẽ rất vui
mừng mà ngay lập tức nghênh đón trở về, chứ không phải không có động
tĩnh thế kia.” Bạch Hà càng nói càng cảm thấy suy đoán của mình có lý,
cho nên lại càng dương dương tự đắc.
“Sư huynh, nếu dáng vẻ của
Thánh nữ khác với trên đá Tam Sinh thì Thánh chủ cũng không nhận ra,
chẳng phải đến giờ cũng vẫn chưa tìm thấy sao?” Lam Vũ thấy Nhị sư huynh nói có lý có cứ nên không nhịn được mà hắt một gáo nước lạnh.
Đại sư huynh Bạch Lưu nãy giờ vẫn im lặng không nói, hắn ngước mắt nhìn
chăm chú vào sư phụ, trầm giọng nói: “Sư phụ, đệ tử cho rằng với dáng vẻ của Thánh nữ, nếu lưu lạc trong bốn nước nhất định sẽ lọt vào mắt của
quý nhân, mà dung mạo lại đẹp như vậy thì đương nhiên sẽ có khả năng vào hoàng gia. Hay là chúng ta lấy hoàng gia làm manh mối, có lẽ có thể tìm được nhanh hơn.” Ánh mắt Bạch Lưu nhìn đệ đệ đầy vẻ châm chọc, hắn dừng lại một chút rồi nói: “Nghe nói Hoàng hậu Nam Chiếu có danh hiệu ‘họa
quốc yêu cơ’, nhất định là dung nhan vượt trội, hơn nữa dung nhan của
công chúa Nam Chiếu nghe nói là cùng một khuôn khắc ra với Hoàng hậu,
thậm chí chỉ có hơn chứ không kém, xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Có
lẽ trước tiên chúng ta có thể bắt đầu từ Nam Chiếu!” Dứt lời, tầm mắt
của hắn lại rơi vào món đồ trong tay Đại trưởng lão, nếu như Thánh nữ ở
cùng một chỗ với chủ nhân món đồ này thì đương nhiên thân phận cũng
không thấp.
“Đại sư ca, công chúa của Nam Chiếu đã chết từ ba năm trước, không thể là Thánh nữ.” Ánh mắt của Bạch Hà xấu xa nhìn Lam Vũ,
ra vẻ không nói cũng tự hiểu.
Lam Vũ thấy cả ba người đều nhìn về phía mình thì hơi ngẩn ra, vẻ mặt trong nháy mắt đã nhăn lại khổ sở,
gãi gãi đầu rồi nói: “Ba năm trước lúc ta đang bơi ở trong khe suối, đột nhiên bất tỉnh mà không có bất cứ triệu chứng nào, suýt nữa thì bị chìm xuống chết, được Đại sư ca cứu lên, hôn mê mất bảy ngày, sau đó lại bị
sư phụ phạt quỳ.”
Mấy người cùng sửng sốt, không ngờ được Bạch
Lưu lại nói đúng, nếu là như vậy thì công chúa của Nam Chiếu cực kỳ có
khả năng chính là Thánh nữ, chẳng qua là sau tai họa được cứu sống rồi.
“Chúng ta đến Nam Chiếu.” Đại trưởng lão suy nghĩ tỉ mỉ, nếu như Thánh nữ đúng thật là công chúa Nam Chiếu thì Hoàng hậu nhất định là Thánh nữ tiền
nhiệm. Không tìm được Thánh nữ cũng có thể bắt lấy Hoàng hậu Nam Chiếu,
ông không tin lúc đó Thánh nữ còn có thể trốn tránh nữa. “Bạch Hà, con
đi mời Thánh chủ đến Nam Chiếu.”
Bạch Hà căm phẫn bất bình, nhưng cũng không dám phản bác, hắn oán hận trừng mắt nhìn Lam Vũ rồi phất tay áo rời đi.
--
Hoàng cung, trong Cung Ngưng Hòa, Thái hậu đứng ngồi không yên, nghĩ đến lần
nói chuyện với Nam Cung Đệ kia, trong lòng vẫn nổi sóng chưa yên.
Biện pháp duy nhất để giải trừ Mẫu tử cổ là Vạn cổ vương, nghiền thành phấn
rồi phối thành thuốc mỡ, bôi lên miệng vết thương trên cổ tay để dẫn dụ
cổ trùng.
Nếu như bọn họ dùng Vạn cổ vương để giải cổ thì Kiều Tâm có ở trong tay bọn họ hay không?
“Choangg…” An Linh hung tợn ném rơi đồ vật trên bàn trà, đồ sành sứ vỡ đầy trên mặt đất. “Cút, tất cả đều cút hết cho ai gia.”
Ngón trỏ thẳng tắp của An Linh chỉ về hướng cửa đại điện, đuổi tất cả thị nữ trong cung ra ngoài, chỉ giữ lại duy nhất một cung nữ người đã khích lệ bà ở trường đua ngựa. An Linh ngồi co quắp trên giường lớn, đôi tay
đang để chồng lên nhau run rẩy không khống chế nổi.
“Ngươi, tên
gọi là gì?” Vì phẫn nộ nên lồng ngực An Linh phập phồng lên xuống, miệng mở to thở hổn hển, sau khi bình tĩnh lại thì nhìn chằm chằm vào cung nữ mặc cung trang màu hồng nhạt. “Trước đây ngươi trực ở cung nào?”
“Hồi bẩm Thái hậu nương nương, nô tỳ là Tiểu Đào, đang trực ở Tân giả khố
(1), may mắn được Tiểu Chiêu cô cô chiếu cố nên vẫn khắc sâu ân huệ của
bà ấy trong tâm khảm, hiện giờ Tiểu Chiêu cô cô bị định tội, năng lực
của nô tỳ lại có hạn nên không có cách nào cứu bà ấy ra. Nô tỳ biết
trong lòng bà ấy luôn nhớ đến Thái hậu nương nương cho nên nhân dịp công công tuyển chọn thị nữ cho Thái hậu, nô tỳ đã dùng ngân lượng để lấy
lòng công công, mới được may mắn chăm sóc Thái hậu thay cho Tiểu Chiêu
cô cô.” Tiểu Đào nắm chặt lấy vạt váy, ngẩng đầu lén lút nhìn vào mắt
Thái hậu, thấy bà đang nhìn mình chằm chằm thì hoảng loạn cúi đầu xuống, kinh hoàng lo sợ.
(1) Tân giả khố: là một bộ phận nô dịch vừa
phụ trách ăn uống lương thực, vừa là nơi các nô dịch phạm tội bị đưa đến để lao động.
Thái hậu gật đầu vừa lòng, thầm nghĩ đến những điểm tốt của Tiểu Chiêu, bà cho rằng mình yêu thương Tiểu Chiêu quả nhiên
không uổng phí, bị định tội chém đầu rồi mà vẫn lo lắng cho mình.
“Ai gia cũng không đành lòng, oán niệm của Hoàng thượng với ai gia quá sâu, muốn đuổi cùng giết tận ai gia, bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu. Nếu hắn muốn ai gia chết thì ai gia cũng không thể ngồi chờ chết, nhất
định phải dùng hết khả năng để cứu Tiểu Chiêu ra.” Ánh mắt An Linh tràn
ngập ưu thương, che mặt cúi đầu khóc nức nở: “Ai gia cũng chỉ còn sống
được vài năm nữa, nhưng không thể bỏ mặc Trần Nhi, nếu ngươi muốn báo
đáp cho Tiểu Chiêu thì hãy thay ai gia làm một chuyện, sau khi thành
công rồi ai gia sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tiểu Đào quỳ dưới đất,
rất lâu sau cũng không ngẩng đầu lên tiếng, trong lòng đang cân nhắc gì
đó, ngay sau đó chợt khấu đầu một cái thật mạnh xuống đất: “Thái hậu
nương nương, Tiểu Đào nguyện ý cống hiến sức lực cho người.”
Trong mắt Thái hậu hiện lên ý cười, nếu như nàng ta đồng ý ngay lập tức thì
nhất định là có quỷ, xem ra nha đầu Tiểu Chiêu kia vẫn còn có chút tâm
tư, sớm đã chuẩn bị tốt đường lui.
“Ngươi giao phong thư này cho Triệu Tướng quân.” Thái hậu đưa lá thư trong tay cho Tiểu Đào.
Tiểu Đào do dự một chút rồi cắn môi tiếp nhận, giấu cẩn thận tận bên trong y phục, kiên định nói với Thái hậu: “Nô tỳ đánh cược cái mạng này, có
chết cũng phải thay Thái hậu nương nương đưa thư đến tận tay Triệu Tướng quân.”
Thái hậu rút vòng tay xanh biếc trên cổ tay ra, bước
xuống bậc thềm, thân mật kéo tay Tiểu Đào, cầm vòng để vào trong tay
nàng: “Xuất cung khó tránh khỏi phải hối lộ, nếu không, bọn họ sẽ gây
khó dễ cho ngươi.”
Tiểu Đào tạ ơn rồi quay đầu đi ra ngoài, mãi
đến lúc rẽ ngoặt lòng vòng bảy tám lần ra rất xa, nhìn thấy bốn phía
không có ai mới đi xuyên vào một con đường mòn đến Cung Trường Nhạc.
“Đại chủ tử, đây là thư Thái hậu đưa cho Triệu Tướng quân.” Tiểu Đào lôi
phong thư từ tận đáy y phục ra đưa cho Nam Cung Đệ, suy nghĩ một chút
rồi lại lấy vòng ngọc Thái hậu cho ra, cùng trình lên cho Nam Cung Đệ.
Nam Cung Đệ ra hiệu cho Tiểu Đào đưa lên, nhanh chóng đọc xong thư, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, “Đưa đến đó đi.” Nghe nói tên Triệu Tướng quân
này muốn tiến cử nữ nhi nhà mình cho Quân Mặc U làm Hoàng hậu, trong nhà có một tên cẩu nô tài không có mắt, món nợ khi dễ nhi tử của nàng còn
chưa tính, đúng lúc hắn có liên quan đến Thái hậu, vậy thì nợ cũ nợ mới
tính vào cùng một lượt luôn.
Khóe mắt Tiểu Đào liếc thấy nội dung trong thư, khóe miệng giật giật. “Đại chủ tử, thật sự đưa đến cho Triệu Tướng quân ư? Như vậy chính là nạp phi cho Hoàng thượng đó!” Thấy sắc
mặt của Nam Cung Đệ vẫn bình tĩnh như cũ thì nàng bĩu môi: “Chẳng lẽ
người không để bụng sao?”
“Đào Hồng, ta tặng một nha đầu đến cho Mộ Tranh, ngươi sẽ làm thế nào?” Nam Cung Đệ không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Nhận lấy, rồi hành hạ chết nàng ta.” Đào Hồng không hề do dự mà trả lời lưu
loát. Ngay sau đó phản ứng lại, mặt mày dần dần giãn ra, vui vẻ cười
nói: “Gần đây nô tỳ cũng rất nhàn rỗi, lúc đó sẽ đến giải sầu cùng với
Đại chủ tử.” Nói xong nàng lập tức đứng dậy rời đi.
Nam Cung Đệ cười cười, nha đầu kia tay chân ngứa ngáy muốn đánh người phải không?
Nhìn lướt qua tư liệu trên bàn đang bị một chồng giấy Tuyên Thành đè lên,
ánh mắt khẽ chớp, Đào Hồng có thân phận như vậy, vì Mộ Tranh mà cam tâm
tình nguyện tiến cung làm nô tỳ, dám không do dự gì mà quỳ gối dập đầu.
Ngược lại là nàng, có thể vì Quân Mặc U làm được đến vậy sao?
Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
--
Ngày hôm sau, Quân Mặc U liền thấy Triệu Tướng quân dẫn đầu các đại thần, cùng nhao nhao khuyên Hoàng thượng nạp phi.
Mặt Quân Mặc U đen như mực, ánh mắt như đao quét qua các đại thần đang nơm
nớp lo sợ quỳ ở trên đại điện, hắn hận không thể vung tay thoải mái xử
trảm hết toàn bộ!
Lúc Thiển Thiển không ở đây hắn cũng không muốn nạp phi, càng đừng nói đến bây giờ Thiển Thiển đã ở ngay bên cạnh hắn.
Nếu Thiển Thiển biết cái đám thất phu này mời hắn nạp phi, chắc chắn sẽ
trừng trị hết bọn họ?
“Chúng ái khanh cũng biết chuyện đã xảy ra
trong cung, Trẫm không có lòng nào mà nạp phi, chờ xử lý ổn thỏa rồi hãy bàn tiếp chuyện này.” Quân Mặc U cười như không cười liếc mắt nhìn
Triệu Kế Thành, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa khiến cho Triệu Kế Thành
run rẩy sợ hãi.
Ngày trước gia nô đã đắc tội Hoàng thượng ở trên
phố, khiến ông luôn luôn phải ở trong nhà dằn vặt mà sống qua ngày, chỉ
lo sợ Hoàng thượng sẽ hạ chỉ giáng tội ông. Nhưng sau khi sự việc trôi
qua hơn một tháng thì trong lòng dần dần ổn định lại, nghĩ kỹ thì nhất
định đã nhận nhầm người, không thể là Hoàng thượng, lúc này mới buông
lỏng tâm tư, sự việc cũng dần dần phai nhạt. Nhưng ánh mắt này của Hoàng thượng đã khiến cho ông run sợ, chỉ sợ người đó chính xác là Hoàng
thượng.
“Hoàng thượng, hậu cung không thể một ngày không có chủ,
nếu không có người quản thúc ắt sẽ làm rối loạn đến đại cục. Thiên kim
của phủ Tướng quân hiền lương thục đức, là nữ tử mẫu mực, có thể gánh
vác được trách nhiệm lớn lao.” Thái phó quỳ trên đất, nâng một cuộn
tranh lên đưa cho Tiểu Lý Tử trình lên Hoàng thượng.
Quân Mặc U
lạnh nhạt liếc một cái rồi khẽ nhếch môi: “Thái hậu có lời, nạp thê phải nạp hiền thê, nữ tử quá xinh đẹp là kẻ gây tai họa, Trẫm không thể
không ghi nhớ trong lòng. Thừa tướng trẻ Mộ Tranh vừa mới áp đảo được
Cửu Châu lại chưa có hôn phối, cùng với Triệu thiên kim chính là một đôi bích nhân, Trẫm sẽ tứ hôn cho hai người.” Dường như sợ bọn họ không
tin, Quân Mặc U nhanh chóng trải rộng cuộn giấy màu vàng, viết liền một
hơi ra hai tấm Thánh chỉ tứ hôn, đóng ngọc tỷ lên rồi thẳng tay ném cho
Tiểu Lý Tử, để hắn hạ triều rồi đi tuyên chỉ.
Mọi người trực tiếp sa vào mây mù!
Nhất là Triệu Kế Thành, ông vẫn luôn ấp ủ giấc mơ làm Quốc trượng, chỉ cần
nữ nhi nhà mình làm Hoàng hậu thì địa vị của Triệu gia lại càng được
nâng cao lên.
Vốn định rằng hôm nay để cho bách quan cùng can
gián, tạo áp lực cho Hoàng thượng, không ngờ được rằng ông lại nhanh
chóng bán Linh Nhi cho Mộ Tranh, một tên gian thần!
“Hoàng
thượng, từ xưa đến nay trung lương và nịnh thần đều không cùng tồn tại,
vẫn xin Hoàng thượng thu hồi lệnh đã ban ra!” Triệu Kế Thành luống
cuống, khuôn mặt già nua sung huyết đỏ bừng bừng, quét ánh mắt ngoan độc lên những quan viên ở phía sau.
“Xin Hoàng thượng nghĩ lại!” Những đại thần bè cánh của Triệu Tướng quân đồng thời hô lên.
Quân Mặc U cười lạnh, mệt mỏi nhìn mọi người, giống như đang xem diễn trò.
“Quân vô hí ngôn, các ngươi coi lời của Trẫm là trò đùa hay sao? Triệu Tướng
quân, ngươi nói từ xưa đến nay trung lương và nịnh thần đều không cùng
tồn tại, vậy thì Trẫm sẽ thành toàn cho ngươi, Nguyên Chẩn – Tân khoa
Trạng nguyên, gia thế trong sạch, rất phù hợp để tứ hôn cho lệnh thiên
kim!” Dứt lời, Quân Mặc U vung tay áo rời đi.
Tiểu Lý Tử nhìn đám người đang hoảng hốt, trong lòng đắc ý, thầm mắng: “Cứ trợn mắt há mồm đi, Hoàng thượng dễ bắt nạt lắm hả?
Sau đó Tiểu Lý Tử cười tít mắt mà tuyên bố bãi triều, rồi đi theo Triệu
Tướng quân. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thay đổi đối tượng tứ hôn,
chẳng lẽ Hoàng thượng không viết lại Thánh chỉ?
Dường như Tiểu
Lý Tử nhìn ra tâm tư của mọi người, vểnh ngón tay lên rồi tự mãn nói:
“Hoàng thượng hiểu được lòng trung thành của Triệu Tướng quân, chắc chắn sẽ thề chết cũng không bằng lòng kết thông gia cùng với phủ Thừa tướng, sớm đã coi trọng Trạng nguyên Nguyên đại nhân, sau này nhạc phụ và hiền tế cùng cống hiến cho Hoàng thượng, Triệu Tướng quân cũng không cần
phải lo lắng bị đại gian thần Thừa tướng kia liên lụy.”
Vẻ mặt
Triệu Kế Thành suy sụp, ngược lại trong lòng lại thật sự hy vọng muốn
kết thông gia với đại gian thần, vẫn còn tốt hơn ngôi vị Trạng nguyên
nghèo nàn, tuy là bất hòa với phủ Tướng quân nhưng thái độ đối với Hoàng thượng cũng không tốt.
“Gian thần? Gian thần thì vướng mắt ngươi hả? Bổn tướng cũng không vừa mắt cái gì mà Linh Đang mắt chọi gà mũi
lệch miệng heo kia, nào có được thân thiết như Ngọc Nhi nhà ta?” Mộ
Tranh phe phẩy quạt giấy, khinh thường đánh giá Triệu Kế Thành, thấy ông ta tức đến mức suýt nôn ra máu liền cười to một tiếng rồi quay đầu rời
đi.
Mọi người cũng cười thầm, trách Triệu Tướng quân không biết
tốt xấu, liên tiếp bỏ qua mối hôn sự tốt, trái lại, lại bị người ta chế
nhạo, thậm chí đến nỗi mang khuê nữ bảo bối mà ông ta nâng như nâng
trứng ra so sánh với kỹ nữ thanh lâu.
Triệu Kế Thành tức đến mức
ngột ngạt trong ngực, lập tức chỉ về phía sau lưng Mộ Tranh nhưng một
lúc lâu sau cũng không nói lên lời, không kìm được mà phải đấm ngực để
điều hòa hơi thở. Ông quay đầu nhìn mọi người đang thì thầm to nhỏ, kèm
theo ánh mắt chế nhạo, ông làm sao chịu nổi loại đãi ngộ này? ‘Phụt’,
ông phun ra một ngụm máu.
Mà bên trong Cung Trường Nhạc, nghe
được tin tức này thì Nam Cung Đệ cười không kịp thở, hơi mất mát mà vặn
vặn ngón tay: “Vốn tưởng rằng huynh để cho ả ta tiến cung, chơi đùa xong rồi để cho ta tiêu khiển, ai ngờ lại tứ hôn cho tên tiểu tử Mộ Tranh,
nếu bị Tiểu Đào Hồng nghe được nhất định sẽ không bỏ qua cho huynh.”
Nam Cung Đệ mới chỉ nghe nói được nửa đoạn trước, còn chưa nghe nốt câu sau đã ngắt lời Quân Mặc U, khiến cho Đào Hồng đến truyền tin tức trợn tròn mắt.
“Bốp!” Đào Hồng ném đồ vật gì đó trên tay xuống đất, vẻ mặt oán giận nhìn Quân Mặc U, chỉ thẳng vào mũi hắn nói: “Ngươi thật sự ban kẻ tiện nhân kia cho Mộ Tranh rồi hả?”
Quân Mặc U lắc đầu, “Bị Triệu Kế Thành ghét bỏ rồi!”
Đào Hồng thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy Mộ Tranh quá mất mặt, cứ thế bị
tên xấu xí quái dị kia ghét bỏ, buồn nôn chết đi được. Nàng tức giận
muốn tóm lấy Quân Mặc U mà hung hăng đánh cho một trận, nhưng nhớ đến
nam nhân của nàng vẫn còn đang làm việc dưới tay hắn, nên phải tốn rất
nhiều sức lức mới nhịn được xuống, nàng nghiến răng nói: “Chúc mừng
Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, lại có thêm một tiểu đệ hoặc tiểu
muội.”