Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, cùng nhìn về phía Thủy Khanh Y, thấy nàng mặc y phục màu đỏ xinh đẹp tuyệt sắc, thì mọi người biết đó là công chúa
Trường Nhạc, vậy mà hôm nay, công chúa Trường Nhạc vừa xuất hiện, liền
gọi Chu Vương Thủy Dật là sư phụ, rốt cuộc giữa hai người có quan hệ gì?
Từ nhỏ, cơ thể Chu Vương đã yếu ớt, đeo ấm sắc thuốc bên người, chưa bao
giờ bước chân ra khỏi đất phong nửa bước, làm sao có thể quen biết với
công chúa Trường Nhạc, người lớn lên ở Tuyết Lâm quốc?
Đáy mắt Bách Lý Ngọc lóe lên, hắn cũng không khuyên can, chỉ đứng ở sau lưng Thủy Khanh Y.
"Sư phụ. . ." Thủy Khanh Y thấy Chu Vương không để ý tới nàng, nước mắt
rưng rưng trên vành mắt, hắn chính là sư phụ, tại sao không nhận ra
nàng?
Ánh mắt Thủy Dật như nước, nhìn Thủy Khanh Y kích động như
gặp lại cố nhân, khóe miệng khẽ cong lên, gương mặt trắng bệch như tờ
giấy nở nụ cười yếu ớt, giọng nói trầm ấm: "Cô nương, Bổn vương không
quen biết cô nương, có lẽ cô nương đã nhận nhầm người."
Nhận nhầm người?
Thủy Khanh Y ngơ ngác lắc đầu, làm sao nàng có thể nhận nhầm? Đây là hình
dáng của sư phụ đã nhận nuôi nàng ở kiếp trước, tuy nói sư phụ lớn hơn
nàng mười tuổi, nhưng gương mặt vẫn không có nhiều thay đổi, chỉ là chín chắn thanh lịch hơn, không giống như người hiện đại, giống người cổ đại hơn.
Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Chu Vương, thì nàng đã chắc chắn hắn chính là sư phụ, ngoại trừ cơ thể yếu ớt bị bệnh kia, hơi thở
trên người và cảm giác thân thiết, lại giống nhau đến thế.
"Không, ta không nhận lầm . . ." Thủy Khanh Y lẩm bẩm nói, ngay sau đó nàng
chợt nhớ ra gương mặt này của nàng không phải là gương mặt của Nam Cung
Đệ ở hiện đại, nàng luống cuống nói: "Sư phụ, ta là Đệ, người không nhận ra sao?"
Chân mày dài nghiêng vào tóc mai của Chu Vương khẽ nhíu lại, con ngươi trong trẻo như ánh trăng chăm chú nhìn Thủy Khanh Y, một hồi lâu, hắn lắc đầu nói: "Thiên hạ rộng lớn, người giống nhau thì chỗ
nào cũng có, cô nương đã nhận nhầm người rồi."
Thủy Khanh Y nắm
thật chặt tay ở trong ống tay áo, nàng không hiểu vì sao sư phụ không
nhận ra nàng? Chẳng lẽ là vì gương mặt của nàng khác nhau, nên sư phụ
không dám nhận bừa?
"Bách Lý Ngọc, cầu xin huynh, giúp ta dịch
dung, cầu xin huynh. . ." Thủy Khanh Y xoay người cầu xin Bách Lý Ngọc,
sư phụ có ý nghĩa đặc biệt ở trong sinh mệnh của nàng, tính mạng ngắn
ngủi kiếp trước kia, đều là ở cùng sư phụ, nếu không có sư phụ, nàng đã
sớm chết đói, sao có thể sống được đến lúc chủ nhân của cơ thể này chết
đi?
Bách Lý Ngọc thấy nàng quan tâm đến Chu Vương như thế, trong
lòng phức tạp, muốn từ chối, nhưng không chấp nhận được việc nàng đau
lòng, theo miêu tả về gương mặt kia của nàng, hắn vẽ lên mặt nàng, sau
khi hoàn thành, trong lòng Bách Lý Ngọc kinh ngạc, đó không phải là
gương mặt như hồi ở Tuyết Lâm quốc, chẳng lẽ nàng còn có một thân phận
khác?
Những người khác nhìn gương mặt sau khi Thủy Khanh Y dịch
dung, đẹp thì có đẹp, nhưng không làm cho người ta rung động, so sánh
với hai vũ cơ đi cùng Thủy Bá Thiên, có hơi thua kém.
Nhưng, Chu
Vương vốn lạnh nhạt, sau khi nhìn thấy gương mặt kia, toàn thân hắn chấn động, cánh môi lẩm bẩm hai chữ không phát ra tiếng: Đệ Nhi . . . Đệ
Nhi. . . Lồng ngực lập tức truyền đến cơn đau như xé, hắn che miệng, ho
khan dữ dội.
"Sư phụ. . ." Thủy Khanh Y vội vàng bước tới, chưa đến được gần Chu Vương, nàng đã bị thị vệ ngăn lại.
Chu Vương ho khan, khuôn mặt tái nhợt lộ ra màu đỏ khác thường, chịu đựng
cơn đau tim, như không có bất kỳ biểu hiện gì, hắn nói: "Cô nương, Bổn
vương từ khi ra đời đã không ra khỏi đất phong, trước mười tuổi, sống ở
trên giường, há có thể là sư phụ của cô nương?" Nhưng ánh mắt của hắn
tĩnh mịch, không nhìn vào Thủy Khanh Y, mà ngắm nhìn ngọn núi ở phía xa.
Thủy Khanh Y không từ bỏ ý định, hỏi tới cùng: "Thực sự là đã nhận nhầm ư?
Người có nhớ năm đó đã từng cứu một đứa trẻ tranh đồ ăn với chó không?
Thám hiểm động rắn xả thân cứu giúp? Hơn mười năm sống chung? . . . Thực sự người không nhớ những chuyện này?"
Mọi người có mặt ở đây đều khiếp sợ, những lời này của công chúa Trường Nhạc, rõ ràng là sự thật,
chỉ là, người đó có đúng là Chu Vương không?
Ánh mắt nghi ngờ nhìn Chu Vương với thân thể suy nhược, mọi người đều lắc đầu, nhưng cũng không nói gì.
Bách Lý Ngọc nắm thật chặt bàn tay ở trong tay áo, hắn không biết nàng có
quá khứ như vậy? Hơn nữa là ký ức sống chung với nam nhân khác. . .
Giờ phút này, hắn lại có chút mong mỏi lời nói đùa của nàng lúc trước, nếu
biết huynh là phu quân của ta, thì ‘đã sớm tìm về, thực thi quyền lợi
thuộc về ta’. Sẽ không còn chỗ cho nam nhân khác chen chân vào!
Ánh mắt Chu Vương lóe lên, khẽ cười: "Cô nương, Bổn vương đi bộ còn khó
khăn, làm sao có thể thám hiểm cùng cô nương?" Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Đã nhận nhầm người rồi."
Thủy Khanh Y cắn môi thật chặt, mặc dù không tin mình nhận nhầm người, nhưng hắn không thừa nhận, vậy là không phải. . .
Đôi mắt mờ mịt hơi nước lướt qua hai vị khác, đột nhiên, Thủy Khanh Y nhoẻn miệng cười: "Xin lỗi. . . Bổn cung nhận lầm người!" Dứt lời, nàng giơ
tay lên xé rách lớp dịch dung trên mặt, tiện tay ném nó xuống đất.
"Chậc chậc, công chúa nhận lầm sư phụ, Bổn vương lại cảm thấy công chúa giống như sư muội của Bổn vương." Liêu Vương nắm cả eo nhỏ của vũ cơ, trên
mặt lộ ra nụ cười không đứng đắn.
Trái lại, Thủy Khanh Y đang cẩn thận dò xét Thủy Bá Thiên, nàng cười yếu ớt nói: "Ngược lại ngài có
chút giống sư ca đoản mệnh Bổn cung."
Phụt ——
Tấn Vương thẳng thắn cười ra tiếng, nhìn Thủy Khanh Y đầy hứng thú, cưỡi ngựa đi về phía hành cung.
Thủy Khanh Y nhìn lướt qua, cảm thấy Tấn Vương là một nam nhân thô kệch
nhưng trong vô hình lại lộ ra khí chất cao quý, không thể che giấu khí
phách trên người, hẳn là một hán tử, chỉ có điều không biết hành vi có
quang minh lỗi lạc hay không.
Liêu Vương kinh ngạc, nhìn Thủy Khanh Y một cái thật sâu, rồi đi cùng hướng với Tấn Vương.
"Liêu Vương, Bổn cung đã sai người dọn dẹp một gian sương phòng (1) cho ngài ở phủ Tuyên Vương, nghe nói Liêu Vương yêu thích mỹ nhân, Bổn cung đã
chọn mấy cô nương diễn chính ở Linh Lung Các để phục vụ ngài." Thủy
Khanh Y xoay người dặn dò Tào Hạo bên cạnh: "Dẫn Liêu Vương tới phủ
Tuyên Vương, không được chậm trễ."
(1) Sương phòng: chỉ nhà ngang hay phòng cạnh ở hai bên nhà chính trong kiểu nhà truyền thống thời xưa của Trung quốc (tứ hợp viện hay tam hợp viện), với bố cục là xây nhà
bao quanh một sân vườn theo các hướng, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây được gọi là sương phòng.
Trán Liêu Vương nổi gân xanh, sức lực trong tay như muốn bẻ gãy hông của vũ
cơ, vũ cơ hiểu rõ tính cách tàn bạo của Liêu Vương, cố kiềm chế không
dám hé răng.
"Liêu Vương, xin mời!" Tào Hạo một tay nắm cây đao lớn dắt ở bên hông, một tay chỉ lối đi đến phủ Tuyên Vương.
Liêu Vương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hung ác, sắc bén giống như báo con nhìn lướt qua Thủy Khanh Y, hắn phất tay áo rời đi.
Cửa thành náo nhiệt, chỉ còn lại một nhánh đội ngũ của Chu Vương.
Thủy Khanh Y nhìn chằm chằm gương mặt kia, rất lâu sau, cho đến khi Thủy Dật mệt mỏi tựa vào người hầu bên cạnh, che miệng ho dữ dội, lọt vào trong
tai Thủy Khanh Y, khiến lòng nàng đau xót.
"Đưa Chu Vương tới
biệt trang Nam Uyển." Thủy Khanh Y ngước mắt nhìn xe ngựa vào thành, khổ sở nghĩ, cho dù hắn không phải là sư phụ, chỉ dựa vào gương mặt tương
tự với sư phụ kia, nàng cũng không thể bạc đãi hắn. . .
Có lẽ sư
phụ xấu xa kia oán giận nàng là một người đoản mệnh, chưa kịp phụng
dưỡng hắn, đã uổng công nuôi dưỡng hơn mười năm, nên đưa một nam nhân
giống hắn tới để cho nàng chịu trách nhiệm.
Thủy Khanh Y xoay
người, thấy ánh mắt thâm trầm của Bách Lý Ngọc đang nhìn mình chằm chằm, nàng cụp lông mi xuống, gạt đi toàn bộ hơi nước trong mắt, chậm rãi đi
tới, vươn tay ôm eo Bách Lý Ngọc, khụt khịt mũi. "Quay về sẽ nói rõ với
huynh."
Bách Lý Ngọc ‘ừm’ một tiếng, đỡ Thủy Khanh Y lên ngựa, ngồi ở phía sau của nàng, thúc ngựa vào cung.
. . . . . .
Trong Điện Tử Uyển, tay Bách Lý Ngọc bưng một chén trà nóng chậm rãi uống
cạn, nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, ánh mắt thản nhiên, từ đầu đến
cuối đều không nhìn về phía Thủy Khanh Y.
Thủy Khanh Y bình tĩnh
suy nghĩ lại, ở một nơi như vậy thì quả thực là không nên, nàng đã quá
kích động, nên mới quên mất đây là cổ đại, một lỗi nhỏ đều không thể tha thứ được.
"Bách Lý Ngọc, hai năm huynh ở Tuyết Lâm, tính cách
của ta từ sau khi bị té ngựa có gì khác nhau?" Trong lòng Thủy Khanh Y
rối rắm, quyết định hỏi ấn tượng của Bách Lý Ngọc về nàng trước, nếu
không phải nàng đã tự mình thể nghiệm mượn xác hoàn hồn, thì đánh chết
nàng cũng không tin, không biết Bách Lý Ngọc có coi nàng là yêu nghiệt
hay không.
"Trước khi bị té ngựa yêu thích một nam nhân, sau khi té ngựa yêu thích ba nghìn mỹ nam." Bách Lý Ngọc miễn cưỡng hé mắt liếc Thủy Khanh Y, không thu hồi lại cảm xúc, nghĩ tới chuyện nàng khóc khi
nhìn thấy nam nhân khác, trong lòng hắn vẫn khó chịu. . .
Đầu
Thủy Khanh Y đầy hắc tuyến, nhưng ngẫm lại, đúng là như thế, trước khi
bị té ngựa nàng quấn quýt si mê tên cặn bã Sở Mộ Cẩn, sau đó thì theo
đuổi một đám nam nhân, nhưng mà bây giờ không phải là đã bị hắn ăn sạch
sành sanh hay sao?
"Ta không phải người của thế giới này, chính
xác mà nói linh hồn của ta không thuộc về thế giới này, ta đến từ một
không gian khác của mấy ngàn năm sau, phồn hoa hơn rất nhiều so với nơi
này của các huynh, ban ngày nam nữ bận rộn làm việc, buổi tối ngợp trong vàng son; nam nữ ngang hàng, mà không phải là nam tôn nữ ti giống như ở đây, ở đó nữ nhân cũng có thể làm quan, thậm chí có nữ nhân ra ngoài
làm việc kiếm tiền, nam nhân ở nhà chăm sóc con cái việc nhà; ở đây nữ
tử ăn mặc hơi lộ cánh tay ra một chút xíu, là không biết lễ nghĩa liêm
sỉ, đồi phong bại tục, nhưng ở bên kia đều ăn mặc mát mẻ, lộ cánh tay lộ chân, huynh vĩnh viễn sẽ không thể nào biết được giao thông ở bên kia
thuận tiện bao nhiêu, ở đây hơn nửa tháng mới có thể đến được nơi muốn
đến, bên kia chỉ cần nhiều nhất một ngày. . ." Thủy Khanh Y thao thao
bất tuyệt, ánh mắt thần thái có mong mỏi, trong lòng còn có khát khao
trở về, nhưng ở đây có nam nhân nàng nhớ thương, rốt cuộc là không thể
vẹn cả đôi đường, huống chi, còn không biết nàng có thể trở về được hay
không.
Bách Lý Ngọc càng nghe càng cảm thấy không thể tin được,
càng về sau, nhìn ánh sáng trong mắt nàng, trong lòng hắn mơ hồ có lo
sợ, bởi vì hắn nhìn ra được, nàng thích nơi đó, đặc biệt là nghe được
đoạn về nàng và sư phụ của nàng, càng thương nàng hơn, còn cảm thấy
tương đối phức tạp đối với người nam nhân kia, có cảm kích, hâm mộ, ghen tỵ, thậm chí là hận, hận vì sao không phải là mình?
"Quan trọng
nhất là bọn ta ở bên kia chỉ có một phu một thê, tình cảm không hòa
thuận, có thể ly hôn, sau đó hôn nhân tự do, tự do cưới gả." Cô đơn
trong mắt Thủy Khanh Y biến mất, ngẩng đầu cười nói: "Nếu như huynh muốn cưới thiếp, ta sẽ đá huynh, tìm một nam nhân khác làm lại từ đầu."
Bách Lý Ngọc cười lạnh một tiếng, ôm nàng vào trong ngực, kề bên lỗ tai của nàng nói: "Mang theo đứa con của ta đi tái giá?"
Hơi thở thanh nhã thuộc về riêng Bách Lý Ngọc đối diện trước mặt, khiến
vành tai nàng nóng ran, cả người Thủy Khanh Y run lên, thầm mắng một câu đáng chết, tên này biết đây là chỗ mẫn cảm của nàng, rất thích cố ý nói chuyện bên tai nàng.
"Đó không phải là điều kiện tiên quyết khi
cưới thiếp của huynh sao." Thủy Khanh Y vuốt bụng, nàng là người có bùa
hộ mệnh, đương nhiên cái đuôi có thể vểnh đến bầu trời, hắn lại không
làm gì được!
Bách Lý Ngọc ôm Thủy Khanh Y thật chặt, đột nhiên
nhớ ra trong bụng của nàng có đứa bé, hắn hơi buông lỏng, mở miệng nói:
"Chu Vương không phải là sư phụ của nàng, sau này không được một mình đi gặp mặt."
Thủy Khanh Y hiểu rõ suy nghĩ của Bách Lý Ngọc, Chu
Vương không phải sư phụ kiếp trước của nàng, cho dù có là sư phụ, thì
hắn cũng đứng ở phía đối lập, nếu một mình gặp mặt, hắn dựa vào chuyện
đó để gài bẫy nàng thì cũng là phiền phức lớn.
"Ta biết rồi."
Thủy Khanh Y thầm thở dài một tiếng, vốn cho là giải quyết xong xuôi
những thứ này, nàng sẽ có thể trở về Bắc Thương cùng Bách Lý Ngọc, xem
ra hiện giờ, hãy còn xa lắm.
Tam Vương vào kinh, an táng Thái hậu xong, có lẽ bọn họ cũng sẽ không trở về đất phong, nếu như phụ hoàng ra tay cứng rắn, e rằng bọn họ sẽ dùng mọi thủ đoạn để ở lại.
. . . . . .
Ban đêm, Thủy Khanh Y trằn trọc trở mình, không hề buồn ngủ, tất cả suy
nghĩ đều đặt ở trên người Chu Vương, nhìn thấy bộ dạng bệnh nặng của
hắn, nàng đang suy nghĩ xem có nên gọi Bắc Viên Trần tới hay không.
Nhưng Bắc Viên Trần không nợ nàng, có thể giúp nàng trông coi Tuyết Lâm, đã
là ân huệ rất lớn, nếu như cầu xin hắn vì nam nhân khác, thì coi hắn là
gì?
Thủy Khanh Y lật người, nhìn Bách Lý Ngọc hô hấp đều đều, con ngươi sâu như biển khẽ nhắm, thu lại vẻ xa cách và sắc bén trong đáy
mắt, toàn bộ đường nét gương mặt trở nên dịu dàng hơn, hắn chỉ là một
nam nhân hơn hai mươi, nhưng đã phải trải qua gian khổ, luôn luôn vì quá khứ của nàng mà thương hại nàng, yêu thương nàng, còn quá khứ của hắn,
làm sao mà nàng không đau?
So sánh với hắn, nàng thoải mái hơn rất nhiều. . .
Ở trong lòng nàng, sư phụ có công ơn cha mẹ, cho nàng mạng sống lần thứ
hai, còn Bách Lý Ngọc là người quan trọng nhất trong lòng nàng, cả đời
bầu bạn.
Thủy Khanh Y nhẹ nhàng cúi người hôn lên đôi môi mỏng
mềm mại của hắn, hết sức dịu dàng nói: "Mặc, cho dù ta làm gì, xin huynh hãy tin tưởng ta." Ngưng mắt nhìn một cái thật sâu, Thủy Khanh Y lặng
lẽ đứng dậy, mặc y phục, phi thân tới cửa thành. Nàng không hề phát hiện ra người trên giường đang từ từ mở mắt ra, đôi mắt sáng rực.
Đứng ở trên tường thành, Thủy Khanh Y có thể nhìn thấy người đang đứng ở nơi nàng đã đứng lúc ban ngày, mặc trường sam màu xanh, lất phất bay theo
gió đêm, bóng dáng mảnh khảnh hơi khom lưng, che miệng kiềm chế ho khan, còn một bàn tay khác đang cầm một thứ, nhờ vào ánh trăng, Thủy Khanh Y
nhìn thấy rõ ràng, đó chính là da mặt dịch dung của nàng.
Người Thủy Khanh Y khẽ run rẩy, chẳng lẽ hắn thực sự là sư phụ? Không thể gặp nàng, chỉ là bởi vì thân phận khác nhau?
Nghĩ như vậy, chân Thủy Khanh Y đạp một bước, rồi dừng lại, nhìn bóng dáng
kia ở trong gió lạnh, có thể bị thổi ngã bất cứ lúc nào, nàng không do
dự nữa, đi tới phía sau hắn.
"Chu Vương, ngài còn điều gì muốn
nói?" Lời nói của Thủy Khanh Y nhẹ nhàng dửng dưng, bị thổi tan vào
trong gió, nhưng lại làm cho lưng của nam nhân thanh tuấn như trúc kia
cứng ngắc.
Từ từ siết chặt thứ đang cầm ở trong tay, Thủy Dật
chậm rãi quay đầu lại, nhìn đôi mắt xanh như biển kia, giọng nói trầm
thấp xen lẫn khàn khàn: "Cô nương, cần gì cố chấp, tấm thân tàn phế này
của Bổn vương, làm sao có thể nhiều lần dây dưa với cô nương được?"
Trong mắt Thủy Khanh Y hiện ra ý cười, lạnh lùng nói: "Như vậy thì ta sẽ lập
tức bỏ qua ư? Nếu như ngài không phải là sư phụ, vì sao lại tới đây? Nếu như ngài không phải là sư phụ, tại sao lại giống sư phụ như vậy, có
đôi. . ." Đôi mắt nhìn thấu sự đời. . .
Ngửi thấy mùi máu tươi
trong không khí, tiếng nói của Thủy Khanh Y ngừng lại, đột nhiên nàng
kéo tay cầm da mặt của Chu Vương, quả nhiên, trên tay hắn có một vết
thương, giọt máu như nước mưa rơi tách tách trên mặt đất, không thấm vào đất.
"Ngài làm gì vậy?" Đáy mắt Thủy Khanh Y có lửa giận, ngay
sau đó, trái tim dâng lên cơn đau xót nhàn nhạt, vì không quen biết
nàng, mà lại tự làm đau mình, nàng. . . làm người ta chán ghét đến thế
sao? "Sư phụ đã từng nói, cho dù đi đâu, cũng sẽ không vứt bỏ Đệ Nhi."
Thủy Dật liếc nhìn vết thương trong lòng bàn tay, ánh mắt tĩnh mịch thoáng
qua một chút đau thương, cố kìm nén tâm tình nào đó: "Cô nương, Bổn
vương tới đây nhặt tấm da này, là bởi vì không muốn người khác nhặt lấy
nó để uy hiếp Bổn vương, hiện giờ thời buổi rối ren, không muốn có chút
bất trắc nào." Dứt lời, hắn nhét da mặt trên tay vào trong tay Thủy
Khanh Y, đi được vài bước, dừng chân nói: "Vật không còn thì người không còn, chuyện cũ không thể nhớ lại, cho dù Bổn vương có phải là cố nhân
của cô nương hay không, thì cũng đừng dây dưa nữa, cô nương là người
biết nặng nhẹ, nên quan tâm đến tình hình đương triều, đừng để liên lụy
đến người bên cạnh."
Thủy Khanh Y nhìn người dần dần hòa vào
trong bóng đêm, khóe miệng mỉm cười, liếc nhìn da mặt trong tay, nàng xé vụn thành từng miếng, ném xuống đất, rời đi cũng không quay đầu lại.
Bóng dáng của Thủy Khanh Y biến mất, Thủy Dật vốn đã rời đi lại quay ngược
trở lại, kinh ngạc nhìn hướng nàng rời khỏi, thấy một bóng dáng màu
trắng đi theo sau, con ngươi trong trẻo trở nên u ám, hắn nhặt từng mảnh vụn da mặt lên, cẩn thận bỏ vào trong ngực.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
. . . . . .
Tam Vương về kinh, hầu hết đều sẽ được mở tiệc tẩy trần, nhưng bởi vì Thái
hậu qua đời, nên không tổ chức yến tiệc, chỉ vào triều yết kiến Hoàng
thượng, mặc áo tơ trắng dâng hương lễ bái.
Hồi kinh được mấy
ngày, đã có vài đại thần không an phận, âm thầm chia ra tiếp xúc với tam Vương, trong đó phải kể tới Phó Thành, ngay từ lúc Tấn Vương vào ở
trong hành cung, đêm hôm ấy, ông đã lặng lẽ đi từ cửa sau vào, ngày hôm
sau, đến Linh Lung Các gặp mặt Liêu Vương, bởi vì biệt trang Nam Uyển có Thủy Khanh Y bố trí thị vệ giữ cửa, nên không thể tiếp cận Chu Vương.
Thủy Khanh Y nghe Lãnh Vụ báo cáo, vuốt bụng nói: "Giám sát chặt chẽ một chút."
"Chủ tử, mấy ngày trước Phó Thiển Hà đã bí mật vào cung thăm Thái phi, bị
Thái phi đuổi ra ngoài. Sau khi trở về, nàng ta âm thầm thăm dò tin tức
của tam Vương, sai người giám sát hành tung của Liêu Vương, hôm nay biết được Liêu Vương đến Linh Lung Các, Phó Thiển Hà đã mặc trang phục lộng
lẫy đi tới đó." Trong đáy mắt Lãnh Vụ có sự khinh bỉ, có lẽ nàng ta biết Liêu Vương loạn dâm háo sắc nên muốn đi trèo lên cành cao, cho rằng như vậy là có thể chống lại chủ tử sao?
Thủy Khanh Y cười, đây là
tin tốt, Phó Thiển Hà là hoàng tức (2) của hoàng gia, nếu như nàng ta
quấn lấy Liêu Vương, bị gán tội danh lén lút qua lại, cũng đủ để nàng ta ăn đủ.
(2) Hoàng tức: con dâu.
"Đi, chúng ta đi xem một chút." Thủy Khanh Y đứng dậy, ngay sau đó nhìn về phía nam nhân bên cạnh, nhíu mày nói: "Đi không?"
Bách Lý Ngọc mím môi không nói, đứng lên đi cùng.
"Chủ tử, Thái phi thì sao?" Lãnh Vụ tính toán, tam Vương vào kinh, số người
trong tay không đủ, chỉ trông chừng điện Thái phi, đã tốn không ít
người, nếu như có thể điều động đi, nàng cũng sẽ không lúng túng như
vậy.
"Mai táng Thái hậu, Thái phi niệm tình chủ tớ, tự nguyện
chết theo." Dứt lời, Thủy Khanh Y kéo cánh tay của Bách Lý Ngọc đi tới
Linh Lung Các.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT