Editor: linglink

Đẩy cánh cửa lầu năm ra, giường đệm đều đã được dọn dẹp gọn gàng, cái mặt dày của Thủy Khanh Y vẫn không kìm được đỏ lên, chỗ này, khiến cho nàng nghĩ đến một đêm cuồng dã, liều chết triền miên, dường như muốn thiêu đốt đối phương.

Nàng quay đầu lại, thấy Bách Lý Ngọc đang nhìn chằm chằm chiếc giường hướng về phía cánh cửa kia, con ngươi sâu thẳm, chỉ liếc mắt một cái, Thủy Khanh Y đã biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, thoáng chốc mặt nàng méo mó, rất bình tĩnh sải bước chân, cách xa hắn một chút.

Hôm nào đó phải gọi Lục Y tới chuyển chiếc giường đi, vừa nhìn đã nghĩ đến một đêm kịch chiến.

"Mạc Vấn, chuyển nó đi." Đang suy nghĩ, thì nàng nghe thấy Bách Lý Ngọc nói, sai Mạc Vấn mang giường đi, nàng trợn tròn mắt, có cần phải tâm ý tương thông như vậy hay không?

"Chủ tử, để ở đâu?" Mạc Vấn nhìn chiếc giường lớn kia, trong mắt có hoài nghi, thứ này chướng mắt hay sao? Ánh mắt mập mờ đảo quanh ở trên bụng Thủy Khanh Y, Mạc Vấn đồng cảm liếc nhìn chủ tử, thấy được, sờ được, nhưng không ăn được.

"Trong nhà chính của Điện U Minh." Bách Lý Ngọc liếc nhìn Thủy Khanh Y đầy hàm xúc, nụ cười có chút xấu xa.

"Mang đến đó làm gì?" Thủy Khanh Y không hiểu, không phải ném nó đi sao?

"Giá trị như vậy, đương nhiên phải giữ gìn cẩn thận."

". . . . . ." Thủy Khanh Y sợ hãi, trong lòng âm thầm thề, nàng tuyệt đối tuyệt đối không muốn bước vào Điện U Minh một bước.

Cốc cốc ——

Cửa phòng bị gõ vang, Lục Y đẩy cửa, bưng bánh ngọt và nước trà đi vào, sau khi bày từng thứ ra xong, nàng giao một xấp tư liệu cho Thủy Khanh Y.

"Đây là tư liệu về tam Vương."

Thủy Khanh Y mở luôn thông tin về Thủy Dật ra, kinh ngạc nhìn số tuổi, lại là một ‘ông già’ (1) hai mươi tám tuổi!

(1) Ông già: ý nói bề ngoài trưởng thành, già dặn, không ăn khớp với tuổi thật.

Nhìn thông tin bên trên ghi lại từ khi hắn ra đời cho tới bây giờ, không có gì đặc biệt, bởi vì bị bệnh, nên không múa đao cầm thương giống như những đứa trẻ khác, hắn cực kỳ yêu thích đọc sách, đánh cờ, đánh đàn tranh, năm mười bốn tuổi ăn nhầm đồ đại bổ, bị phát bệnh, rơi vào hôn mê, cho đến hai năm trước mới tỉnh lại.

Bách Lý Ngọc thấy Thủy Khanh Y nhìn từng chữ từng câu rất nghiêm túc, ghen tị trong lòng như sóng biển không có chỗ phát tiết, lạnh lùng tránh mặt đi, không nhìn Thủy Khanh Y nữa, lời nói đêm đó vẫn còn vang vọng bên tai, làm sao hắn có thể không tin nàng? Tin là một chuyện, có quan tâm hay không, có cảm nhận thế nào thì lại là một chuyện khác.

Hắn không chịu đựng được việc nàng chú ý đến nam nhân khác ngoài hắn!

Cảnh hắn nhìn thấy ở ngoài cửa thành, trong lòng hắn chắc chắn rằng Chu Vương nhất định biết Thiển Thiển, vì sao không chịu nhận nhau thì hắn không hiểu, hắn cực kỳ hy vọng Chu Vương không phải là sư phụ của Thiển Thiển, nhưng nhìn thấy nỗi mất mát của nàng, hắn lại rất hy vọng người đó chính là Chu Vương, trong lòng hắn cực kỳ mâu thuẫn.

"Bách Lý Ngọc, huynh có thể để Mạc Tinh xem cho Chu Vương một chút không?" Sau khi Thủy Khanh Y xem xong tư liệu, trong lòng khiếp sợ, nàng không biết vì sao sau khi Chu Vương tỉnh lại, không ngừng lén ăn đồ đại bổ, tới nỗi khoét sạch cơ thể, chẳng lẽ Chu Vương thực sự là sư phụ? Làm như vậy là vì muốn trở về?

Nàng cảm thấy khóe miệng chua xót, trở về. . . Há có thể dễ dàng như thế?

Bách Lý Ngọc đột nhiên nắm chặt ngọc bội ở trong tay, vẻ mặt thản nhiên, hắn gật đầu: "Tùy nàng."

Trái tim, lại giống như có sợi tơ quấn chằng chịt, không ngừng siết chặt, dường như siết chặt đến mức làm cho hắn không thể hít thở.

Trong lòng hắn dâng lên cảm giác hoảng loạn không tên, với sự quan tâm của Thủy Khanh Y đối với Chu Vương, phải chăng, cuối cùng rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ vì Chu Vương mà rời khỏi hắn?

Thủy Khanh Y đang chú tâm đắm chìm trong suy nghĩ về Chu Vương, không thấy được sự khác thường của Bách Lý Ngọc, nàng lật trái lật phải xem tư liệu, dường như muốn tìm ra dấu vết Chu Vương là sư phụ từ trong đó.

Kết quả vẫn làm cho nàng thất vọng, nghĩ tới một nam tử ưu tú như vậy, không nên đoản mệnh chứ!

Thủy Khanh Y mệt mỏi ném tư liệu xuống, chợt nghe thấy mấy đồng tiền treo trên song cửa sổ va vào nhau, nàng lập tức đứng dậy, đi thẳng tới Ngọc Sơ Các ở lầu bốn, ra hiệu cho Bách Lý Ngọc nhẹ tay, kéo bức tranh thuỷ mặc trên vách tường bên phải sát với phòng bên, ấn một cái chốt rất nhỏ, lộ ra một cái lỗ to bằng ngón út, nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong, nghe thấy giọng nói kiều mị của Phó Thiển Hà truyền đến.

"Vương gia, tuy điều kiện của phụ thân ta hậu đãi, nhưng ông ấy không tin tưởng người khác, giỏi nhất là qua cầu rút ván, ngài hợp tác với ông ấy. . . Không thể có được thứ mà ngài muốn." Phó Thiển Hà rót rượu, mắt hạnh nhìn Liêu Vương chứa đầy lửa tình, nàng chậm rãi đứng dậy, đẩy vũ cơ bên cạnh Liêu Vương ra, tự mình nâng chén đặt ở bên môi Liêu Vương. "Ta có thể giúp ngài."

Liêu Vương không nói gì, uống cạn ly rượu trong tay Phó Thiển Hà, vô tình liếm phải ngón tay của nàng.

"Làm sao Bổn vương có thể dựa vào một nữ nhân để thành công?" Thủy Bá Thiên khinh miệt liếc Phó Thiển Hà, trong lòng cười lạnh, nữ tử nhà quan cao quý lạnh lùng, cũng chỉ thế thôi, dâm đãng như nữ tử câu lan.

Phó Thiển Hà thu hết vẻ mặt của Thủy Bá Thiên vào mắt, đáy mắt rất nhanh thoáng qua một chút lo lắng, cố đè xuống cơn kích động muốn hất tay đi, nàng nở nụ cười dịu dàng, bưng bầu rượu, đổ một hớp ngậm ở trong miệng, quỳ trên mặt đất, đôi tay vòng qua cổ Liêu Vương, trực tiếp hôn hắn, chuyển toàn bộ quỳnh tương ngọc dịch (2) trong miệng mình vào trong miệng Thủy Bá Thiên.

(2) Quỳnh tương ngọc dịch: chỉ một loại rượu trái cây thơm ngon, tương truyền uống vào có thể thành tiên.

Con ngươi của Thủy Bá Thiên tối sầm lại, giơ tay giữ chặt sau đầu Phó Thiển Hà, dùng sức hôn sâu hơn, phát ra tiếng dâm loạn, mị hoặc.

Phó Thiển Hà không chịu yếu thế mà tiến tới, cơ thể mềm mại dán chặt lên lồng ngực của Liêu Vương Thủy Bá Thiên, vặn vẹo vuốt ve, say sưa rên rỉ.

Đáy mắt Thủy Bá Thiên bùng cháy dục vọng, kéo mạnh xiêm y một bên xuống, áo khoác mỏng nát vụn ở trong tay hắn, Phó Thiển Hà kéo Thủy Bá Thiên, thuận thế ngã xuống đất, bắt đầu quấn lấy nhau, căn phòng lạnh lẽo nhất thời tràn đầy hơi thở dâm loạn.

"Vương gia chớ coi thường nữ nhân." Dứt lời, Phó Thiển Hà nhét vật đang cầm trong tay vào tay của Thủy Bá Thiên, gò má ửng hồng, đôi mắt quyến rũ như tơ, cơ thể uốn lượn, ngẩng cằm lên, há miệng khẽ rên rỉ.

Thủy Bá Thiên cười gian tà, mặc dù không tuyệt sắc như Thủy Khanh Y, nhưng cũng là một nữ nhân hiếm có, quan trọng nhất là đủ vị, đủ hứng thú!

Thủy Khanh Y nhìn lệnh bài trên đất, cười lạnh, không ngờ thứ lão nhân Quỷ Dung am hiểu không phải là thuật nghịch thiên, mà là mị thuật!

Khó trách chỉ nhận nữ đệ tử!

Bách Lý Ngọc nhìn Thủy Khanh Y ôm đĩa trái cây khoanh chân ngồi ở trên giường, chân mày hắn nhíu lại, nghe thấy tiếng rên rỉ và tiếng gầm nhẹ thô tục cuồng dại không ngừng truyền tới từ phòng bên cạnh, hắn hận không thể xách nàng đi ra ngoài.

Hắn siết chặt nắm đấm tay, kìm nén cơn nhộn nhạo trong lòng, nói nhỏ: "Không còn sớm nữa, nên về cung thôi."

Thủy Khanh Y nhìn thẳng vào Bách Lý Ngọc, đáy mắt mờ mịt sương mù, nàng đặt quả táo ở khóe miệng, ‘cộp’ một tiếng, nàng cắn miếng táo, nói không rõ ràng: "Chờ bọn họ làm xong rồi nói."

"Thủy Khanh Y!" Bách Lý Ngọc gần như ở giữa ranh giới bùng nổ, trán nổi gân xanh.

"Ta có chuyện quan trọng, không có biến thái như huynh, chờ bọn họ làm xong, nhất định là có chuyện bí mật cần nói, ta đi rồi, bỏ lỡ mất mưu kế của bọn họ tính toán ta thì làm thế nào?" Mắt phượng của Thủy Khanh Y nheo lại, nhíu mày nói: "Một mình ta thì không sao, làm tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng thì làm thế nào?"

Bách Lý Ngọc cứng họng.

Nữ nhân đáng ghét này!

"Nàng cũng biết là đang có con sao? Đây chính là. . . Dưỡng thai như lời nàng nói? Nếu như sinh ra một dâm tặc suy nghĩ lệch lạc thì làm thế nào?" Bách Lý Ngọc không đắn đo, hắn nghe thấy tiếng phấn khích ở bên kia, quả thực muốn tức chết!

"Phụt. . . Khụ khụ. . ." Thủy Khanh Y bị lời nói của Bách Lý Ngọc làm cho mắc nghẹn, ho khan đến đỏ cả mặt. "Đó cũng là di truyền từ huynh, mang hình dáng của con người, cũng không che giấu được bản chất của huynh, hừ, mặt người dạ thú." Nghĩ đến khoảng thời gian kia, nàng bị đùa giỡn không ra hình người, bụng chợt đầy uất ức không thể nói ra hết, may mà bây giờ nàng đã có bùa hộ mệnh, bằng không nàng cũng không dám dẫn hắn đến hiện trường xem trực tiếp.

Mặt Bách Lý Ngọc tối sầm lại, muốn xách nàng lên đánh một trận thật đau, tầm mắt dừng ở trên cái bụng bằng phẳng của nàng một lát, khí thế lại biến mất.

"Chúng ta có thể đi lên trước, sai người ở lại đây trông chừng, một khi. . . Xong xuôi, thì chúng ta lại xuống lần nữa?" Mặt Bách Lý Ngọc trở nên hòa hoãn, kiềm chế tính khí, dụ dỗ nói.

Thủy Khanh Y cũng thuộc loại đeo mũi lên mặt, thuận cọc trèo lên, thấy hắn đã chịu thua, nhất thời nghĩ đến tháng ngày ở Tuyết Lâm hắn coi nàng là chó mà sai bảo, nàng vuốt bụng nói: "Không xong, ăn táo làm bụng của ta thấy rất đói."

Bách Lý Ngọc đột nhiên trở nên khẩn trương, dặn dò nàng nằm xuống xong, hắn xoay người đi tới phòng bếp, bưng một chén canh hạt sen tới, Thủy Khanh Y cũng không thèm nhìn, buồn ngủ nói: "Muốn ăn chua."

Tay Bách Lý Ngọc dừng lại, nhìn nữ nhân đang nhắm mắt giả vờ ngủ ở trên giường một cái thật sâu, rồi xoay người đi ra ngoài, bưng mấy loại bánh, canh chua ngọt cay đắng mặn tới.

Thủy Khanh Y ngửi thấy mùi, khom người nôn ọe, che miệng, nước mắt ròng ròng nhìn chằm chằm Bách Lý Ngọc: Không phải ta cố ý, huynh cũng nhìn thấy đấy, là nhi tử của huynh không thích.

Bách Lý Ngọc hít một hơi thật sâu, nghe được tiếng truyền ra từ sát vách, trong lòng không ngừng rối loạn, thu dọn tất cả vào hộp đựng thức ăn, đi tới phòng bếp.

Đi tới đi lui mấy lần, Bách Lý Ngọc đã sắp nổi giận, Thủy Khanh Y rất có mắt ôm lấy bụng, không phải nôn, mà là khó chịu rên rỉ. Bách Lý Ngọc bất đắc dĩ, chạy tới chạy lui hơn mười lần, rốt cuộc, lúc bưng cháo ngũ cốc mất nửa canh giờ để nấu đi vào, có lẽ Thủy Khanh Y đã đói bụng, nhìn vạt áo của Bách Lý Ngọc không nhiễm bụi trần đã bị dính tro bếp đen sì, nàng từ bi vung tay lên, ra hiệu cho hắn đặt xuống!

Bách Lý Ngọc thở dài một hơi, thoáng chốc lương tâm đã phát hiện ra, hắn hồi tưởng lại tháng ngày trước đây khi ở Tuyết Lâm đã giày vò cuộc sống của nàng, khóe miệng hắn cong lên, hóa ra là thù dai!

Ăn uống xong, bên kia cũng đã xong chuyện, nhìn sắc trời một chút, Thủy Khanh Y u oán, vì sao thể lực của nam nhân cổ đại đều tốt như vậy?

Nàng kéo chiếc ghế dựa vào tường rồi ngồi xuống, nghe thấy tiếng thở dốc từ bên trong truyền đến ——

"Vương gia. . . A Hà sắp không chịu được. . ." Phó Thiển Hà mệt mỏi nằm trên mặt đất, ngón tay vẽ vài vòng trên lồng ngực Thủy Bá Thiên, nhấn mạnh một cái, nàng hờn dỗi nói: "A Hà còn tưởng rằng sắp chết, không biết có bao nhiêu nữ nhân đã phải quỳ gối dưới quần của ngài."

Thủy Bá Thiên thoả mãn nhắm mắt lại, ngón tay thô ráp trêu chọc chỗ mẫn cảm của Phó Thiển Hà, hắn tăng thêm lực, làm như bị nàng lấy lòng: "Thật chứ?"

"A Hà không nói láo, Vương gia nhìn A Hà một chút là biết." Dứt lời, Phó Thiển Hà đè lên người hắn. "Bất kỳ nữ nhân nào cũng sẽ bị Vương gia chinh phục."

Bỗng nhiên Thủy Bá Thiên mở mắt ra, chăm chú nhìn Phó Thiển Hà, hồi lâu sau, đột nhiên hắn đẩy Phó Thiển Hà ra: "Nữ nhân điên khùng, lại có suy nghĩ này."

‘Rầm’ một tiếng, trán Phó Thiển Hà đụng vào bàn trà, bị rách một miếng da, trong lòng hận không thể giết chết Thủy Bá Thiên, trên mặt lại cười xòa, không tự trọng áp sát, ôm Thủy Bá Thiên từ sau lưng, nàng nói: "Vương gia, ngài cần một cô nương tương xứng nhất."

"Ngươi sao?" Thủy Bá Thiên cười lạnh, đáy mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ.

"Vương gia phải biết nữ nhân trong thiên hạ có thể so sánh với công chúa Trường Nhạc, đều là những kẻ tầm thường, ngay cả A Hà cũng chỉ là thường thôi, quan trọng nhất là A Hà nghe sư phụ nói, còn có cả lời tiên đoán của Quốc sư, công chúa Trường Nhạc là người trời sinh mệnh phượng hoàng." Đáy mắt Phó Thiển Hà thoáng qua dữ tợn, hôm nay chịu nhục, cuối cùng sẽ có một ngày, nàng sẽ đòi lại tất cả.

Thủy Khanh Y, ngươi chờ nhận lấy cái chết đi!

Phó Thiển Hà ta thề, nhất định phải xóa hết lớp ngụy trang của ngươi, để cho người đời nhìn xem dưới áo khoác trinh tiết liệt nữ của ngươi, là bỉ ổi, kinh khủng đến thế nào.

"A. . . Ngược lại Bổn vương nghe nói ngươi mới là người có mệnh phượng hoàng." Thủy Bá Thiên chán ghét đẩy Phó Thiển Hà ra, giống như nàng là thứ gì đó rất bẩn thỉu.

Phó Thiển Hà cắn chặt cánh môi, thu lại oán hận trong đáy mắt, uất ức nói: "Là vì A Hà muốn bảo vệ tính mạng, nếu không làm như thế, phụ thân đã sớm bị chém đầu, nào còn có thể tới hợp tác với Vương gia? Mà Thủy Khanh Y chẳng những là người có mệnh phượng hoàng, còn có tướng Đế Vương, nếu Vương gia có thể thu ả ta vào tay, Nam Chiếu nhỏ bé này thì có tính là gì, có được thiên hạ cũng không thành vấn đề."

Thủy Bá Thiên cũng đã từng nghe nói Thủy Khanh Y có tướng Đế Vương, hắn có chút tin tưởng lời nói của Phó Thiển Hà, nghĩ đến dung nhan tuyệt sắc như tiên của Thủy Khanh Y, bụng dưới căng lên, hắn lạnh giọng nói: "Làm sao ta tin được lời của ngươi? Hôm nay ngươi chủ động nằm ở dưới người ta, chẳng qua là muốn ta giúp ngươi giết Thủy Khanh Y để báo thù."

"Đúng vậy!" Phó Thiển Hà nhìn thẳng Thủy Bá Thiên, gương mặt vặn vẹo: "Ta muốn để cho ả ta thân bại danh liệt, để cho ả ta nếm thử một chút những gì ta đã từng trải qua, không phải ả ta là trinh tiết liệt nữ sao? Ta sẽ để cho ả ta bị ngàn người nếm vạn người gối (3), cùng với ta phục vụ Vương gia hết lần này tới lần khác. Còn có việc nào có thể trút hận hơn so với việc này?" Thấy Thủy Bá Thiên thả lỏng, Phó Thiển Hà nói tiếp: "Bách Lý Ngọc một lòng một dạ với ả ta, Vương gia muốn có được trái tim của một nữ nhân, thì phải lấy được người của nàng ta, Vương gia chiếm lấy người của ả ta, ta không tin ả ta không yêu Vương gia đến chết đi sống lại."

(3) Ngàn người nếm vạn người gối: ‘Một đôi tay ngọc ngàn người gối, nửa bờ môi son vạn người hôn’, thường để nói về gái mại dâm.

Thủy Bá Thiên đăm chiêu nhìn Phó Thiển Hà, quả nhiên nữ nhân đúng là thâm độc, bản thân đê tiện, còn muốn lôi kéo người khác đê tiện theo, chỉ có điều. . . Hắn lại mong đợi Thủy Khanh Y nằm ở dưới người hắn cầu xin tha thứ.

"Chỉ như thế thôi sao?"

"Vương gia chớ vui mừng quá sớm, tiện nhân kia đang mang thai, nếu như ngài muốn, ta sẽ giúp Vương gia." Đáy mắt Phó Thiển Hà toát ra vẻ nham hiểm, không ngờ tiện nhân kia đã mang thai tiện chủng, tay Phó Thiển Hà đặt lên bụng phẳng lì trong vô thức, nghĩ đến đứa con đã bị mất của mình, hơn nữa đại phu nói cả đời nàng sẽ bị vô sinh, trong lòng tựa như bị đao cùn cắt.

Thủy Bá Thiên trầm mặt xuống, nàng ấy có thai? Ai cho phép nàng ấy mang thai tiện chủng của người khác?

Đáy mắt Thủy Bá Thiên lộ ra vẻ chiếm hữu, nghiễm nhiên coi Thủy Khanh Y là nữ nhân của hắn, vẻ mặt hung ác nói: "Ngươi có biện pháp gì?"

"Vương gia, ta tin rằng ngài cũng hận tiện chủng đó, sao không đè ả ta ở dưới thân, giết tiện chủng đó đi, chẳng những có thể cảm thấy thoải mái hơn, hả giận hơn, cũng thể hiện rõ oai phong của Vương gia." Phó Thiển Hà cười ra tiếng, mờ ám đảo mắt qua tiểu đệ của Thủy Bá Thiên, chỉ cần là nam nhân, đã nổi lên ham muốn chiếm hữu đối với một nữ nhân, chỉ cần hơi châm ngòi thổi gió, sẽ lấy được kết quả như mong đợi, thậm chí là tốt hơn.

Thủy Bá Thiên hừ hừ cười khẩy vài tiếng, phất tay dặn dò vũ cơ: "San Nhi, sắc thuốc."

Phó Thiển Hà sững sờ, thuốc gì?

"Vương gia. . ." Đáy mắt Phó Thiển Hà có hoảng sợ, thấy Thủy Bá Thiên trở nên lạnh lùng, Phó Thiển Hà hơi run sợ, lúc trước là vì lý trí bị thù hận đối với Thủy Khanh Y ăn mòn, mới dám càn rỡ phách lối ở trước mặt hắn.

"Ngươi xứng đáng sinh con nối dõi cho Bổn vương sao?" Thủy Bá Thiên giễu cợt, bất kỳ nữ nhân nào cũng đều không có tư cách, trong đầu hắn chợt lóe lên hình ảnh nữ tử áo đỏ kia, nếu có nàng ấy sinh người thừa kế cho hắn, có phải là thích hợp hơn không.

Sắc mặt Phó Thiển Hà trắng bệch, nghĩ đến thuốc ngừa thai, cả người không ngừng phát run, trước mắt nàng là màu đỏ của máu, ôm ngực thật chặt, thì thầm: "Không, ta không muốn uống, không muốn uống."

Thủy Bá Thiên ra hiệu cho thuộc hạ trút hết thuốc, nói với mấy thị vệ theo bên người: "Thưởng cho các ngươi."

Nước thuốc rơi hết lên người Phó Thiển Hà, giọng nói lạnh lẽo như ma âm của Thủy Bá Thiên đánh bại nỗi sợ hãi chén thuốc hồng hoa của nàng, sau khi cơ thể bị xâm hại thô bạo, khóe mắt Phó Thiển Hà chảy nước mắt, một mảng màu tro tàn tuyệt vọng.

Thủy Khanh Y nhìn cảnh này, vẻ mặt căng thẳng, người đáng thương nhất định sẽ có chỗ đáng hận, vì hại nàng, Phó Thiển Hà tự mình quyến rũ Thủy Bá Thiên, lại không ngờ Thủy Bá Thiên là một kẻ có lòng dạ ác độc, thưởng nàng ta cho đầy tớ ‘đê tiện’ mà nàng ta xem thường nhất, quả thực là hại người hại mình.

Nghĩ đến bản thân bị Thủy Bá Thiên dâm dê như vậy nhìn trúng, Thủy Khanh Y không nhịn được thở dài.

"Bách Lý Ngọc, không phí công nghe màn kịch này." Nếu không, nàng sẽ không biết mình được người ta nhớ thương như vậy, nàng đặt hai tay lên trên bụng, đáy mắt toát ra lạnh lẽo, tính kế với đứa con của nàng, đều phải chết.

Sát khí của Bách Lý Ngọc càng nặng hơn, hắn ôm Thủy Khanh Y thật chặt, lạnh nhạt nói: "Không sao, phủ Tuyên Vương là địa bàn của chúng ta."

Thủy Khanh Y sáng tỏ gật đầu, Linh Lung Các cũng là địa bàn của nàng. Hai người nhìn nhau cười nham hiểm, mỗi người gọi thuộc hạ của mình đến, ghé tai dặn dò, rồi mới hồi cung.

Truyện được edit và đăng tải duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.

Vừa vào cung, không lâu sau, Điện Thái Cực nơi đặt thi thể của Thái hậu bị cháy, lửa đột nhiên bùng cháy, cháy đỏ cả một góc trời, sau khi lửa tắt, tất cả đều biến thành tro bụi, chỉ còn lại một đống xương trắng.

Thủy Triệt ra tay cứng rắn, chém đầu toàn bộ Khâm thiên giám Ngũ quan Linh đài lang, Lễ bộ Thượng thư, thống lĩnh Ngự lâm quân canh chừng Điện Thái Cực để răn chúng, lập tức mời đại sư Từ An ở Quốc tự tới xem thiên tượng, âm hỏa rất nặng, số mệnh của Thái hậu nương nương xung thiên sát, phải lập tức chôn cất.

Đêm hôm ấy, Thái hậu được đem đi chôn cất, Thái phi và tất cả cung nữ trong điện Thái phi đều phải chôn theo, còn lại Anh Cô hầu hạ Thái hậu được tới Quốc tự thanh đăng cổ Phật, túc trực bên linh cữu Thái hậu.

Thủy Khanh Y không khỏi cảm thán, Thái hậu thật sự có quá nhiều nghiệp chướng, nên không có được một tang lễ tử tế, thi thể vốn được giữ lại bốn chín ngày, nhưng mới qua đầu thất không bao lâu, đã xảy ra hoả hoạn.

Chỉ có điều hòa thượng kia cũng quá tào lao, người chết thì phạm thiên sát cái gì chứ?

"Chủ tử, đại sư Từ An đề xuất với Hoàng thượng tấu nhạc tổ chức hỉ sự, xua tan âm khí, Hoàng thượng tức giận muốn xử trảm đại sư Từ An, không biết người nào ở bên ngoài kích động, vạn dân cầu cứu, cầu xin Hoàng thượng thả đại sư Từ An." Lãnh Vụ lo lắng, chuyện của Thái hậu, nhất định là có người âm thầm gây trở ngại, đi từng bước để đạt được mục đích.

Thủy Khanh Y kinh hãi, đại sư Từ An ở Quốc tự đức cao vọng trọng, hành động lần này của phụ hoàng, không phải sẽ khiến cho dân chúng phẫn nộ sao?

"Đại sư Từ An đâu?" Thủy Khanh Y chau chặt chân mày, thầm trách Thủy Triệt không biết chừng mực, vốn trong cung xảy ra chuyện như vậy, vội vàng chôn cất Thái hậu, dân chúng không biết lý do bên trong, nổi lên lòng nghi ngờ, tất cả đều bất mãn với Thủy Triệt.

Không phải là lấy hiếu trị thiên hạ, lần này đã phá hỏng hết, khi còn sống Thái hậu không cho người ta sống yên ổn, chết đi rồi cũng muốn làm liên lụy tới phụ hoàng.

"Bị nhốt ở trong xe cũi diễu phố."

"Không kịp nữa rồi!" Thủy Khanh Y sốt ruột đi vòng quanh, đại sư Từ An chết như vậy, nhất định phụ hoàng sẽ bị dân chúng nhổ nước bọt, nếu như tam Vương đánh chiêu thanh quân trắc (4), sẽ càng gây bất lợi cho phía nàng hơn.

(4) Thanh quân trắc: diệt trừ người thân tín, kẻ xấu ở bên cạnh nhà vua. Vốn là một hành động chính nghĩa, nhưng thường trở thành lý do chủ yếu của kẻ phản loạn triều đình.

"Chủ tử, nên làm gì? Có cần thuộc hạ bí mật giết lão ta không?" Đáy mắt Lãnh Vụ thoáng qua vẻ ngoan tuyệt, nhất định lão già này được người khác chỉ điểm, nên mới nói như vậy, đúng lúc Hoàng thượng bị những chuyện này làm cho phiền lòng, đúng theo ý muốn, lúc ấy không có mấy người có mặt, nếu như lão già kia nói bừa bịa chuyện, chắc chắn danh tiếng của Hoàng thượng sẽ càng xấu hơn.

Mọi người đều nói lo sợ điều gì thì sẽ gặp phải điều đó, suy nghĩ của Lãnh Vụ vừa nảy ra, liền nhìn thấy Hồng Nhi mặt trắng bệch đi vào.

"Công chúa, đại sư Từ An nói Hoàng thượng đã sai người phóng hỏa đốt Điện Thái Cực, ép ông ta tới cúng bái hành lễ, siêu độ oán linh của Thái hậu, Hoàng thượng sợ đêm dài lắm mộng, đêm hôm ấy đã vội vã chôn cất Thái hậu, lấy tính mạng uy hiếp đại sư Từ An, cuối cùng Hoàng thượng sợ đại sư Từ An tiết lộ mọi chuyện, nên nhổ cỏ tận gốc." Hồng Nhi nghe thấy những tin tức này, cả người sợ đến choáng váng, quỳ trên mặt đất nói: "Tất cả dân chúng đều nháo nhào, trong đám người không biết là người nào kêu một câu muốn Phiên Vương lật đổ Hoàng thượng, mắng Hoàng thượng hôn dung vô đạo, bị. . . Hoàng hậu và người đầu độc, nói người và Hoàng hậu là yêu nghiệt."

"Chó má!" Thủy Khanh Y giận dữ buột miệng mắng, Lãnh Vụ và Hồng Nhi sợ đến nỗi ngây ngốc tại chỗ, đáy mắt Thủy Khanh Y tràn đầy phẫn nộ, nói lạnh như băng: "Giết!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play