Thủy Khanh Y thấy Thái hậu rõ ràng là nóng lòng muốn nàng chết, nhưng vẫn
luôn giả bộ từ ái. Nàng cũng không khách khí, đứng dậy đi tới ngồi đối
diện với Thái hậu, ra hiệu cho Anh Cô đặt tổ yến trên chiếc bàn nhỏ ở
trên giường, nàng mở nắp ra, tổ yến đã hơi nguội, múc ra hai chén, nàng
đưa một chén cho Thái hậu, còn một chén đặt ở trước mặt mình, cười nói:
"Mượn hoa dâng Phật (1)."
(1) Mượn hoa dâng Phật: Có nghĩa là dùng của người này để lấy lòng người khác.
Thái hậu liếc nhìn tổ yến trước mặt, trong mắt chứa đầy vẻ tươi cười, khen Thủy Khanh Y tốt bụng.
"Đâu có, Hoàng tổ mẫu quá khen, Y Nhi là vãn bối, làm sao có thể ăn một mình ở trước mặt Hoàng tổ mẫu? Phụ hoàng lấy hiếu trị thiên hạ, nếu biết Y
Nhi không biết lễ nghĩa như thế, chắc chắn sẽ nghiêm mặt loạn côn đánh
chết Y Nhi." Thủy Khanh Y học theo bộ dạng của Thủy Triệt, nói giống hệt ông, chọc cho Thái hậu cười vui vẻ.
"Nha đầu ranh mãnh, ngươi khéo nói." Sau khi Thái hậu cười một tiếng, ánh mắt lại trở nên ảm đạm.
Thủy Khanh Y không nói tiếp, nàng biết Thái hậu đang chờ nàng bắt chuyện.
Đáy mắt Thái hậu lộ ra vẻ không vui, thấy Thủy Khanh Y không nói gì, bà
cũng không còn tâm tư, chỉ muốn Thủy Khanh Y uống xong tổ yến, rồi nhanh chóng đi khỏi.
"Y Nhi, nguội rồi ăn sẽ không ngon." Thái hậu bưng tổ yến lên ăn trước.
Thủy Khanh Y híp mắt lại, nếu tổ yến này là Thái hậu chuẩn bị cho nàng,
không thể nào lúc nàng đến thì đã nguội, chỉ có một khả năng, chính là
do Hoắc Ánh Dung mang tới.
Mặt Thủy Khanh Y không biến sắc khuấy
tổ yến, lấy thìa ra, cầm chén đưa thẳng lên miệng, nàng há to miệng,
thấy Thái hậu dừng lại nhìn mình, nàng ngại ngùng giơ tay áo rộng che
mặt lại, tiếng nuốt ‘ừng ực’ vang dội, làm cho Thái hậu không còn khẩu
vị.
"Rất ngon." Thủy Khanh Y đặt chén trống không xuống, thuận tiện dùng tay áo rộng che mặt để lau miệng, Thái hậu nhìn mà đau mắt.
Cũng không dám mở miệng yêu cầu Thủy Khanh Y uống nốt phần còn thừa, Thái
hậu đỡ trán, vẻ mặt mệt mỏi: "Y Nhi, ai gia chỉ muốn nhìn ngươi một
chút, từng người các ngươi đều đã lớn, chán ghét lão bà ta, không gọi
các ngươi, các ngươi sẽ không tới." Thái hậu nói tiếp: "Ai gia không cầu các ngươi cái gì, chỉ là tuổi già thêm, sợ cô đơn, cho dù các ngươi chỉ tới gặp một lát, ai gia cũng cảm thấy hài lòng."
Thủy Khanh Y rủ mắt, đây là tâm tư của một người già, đáng tiếc, lúc đầu nàng và Thái
hậu gặp nhau không được tốt đẹp, cho nên, chung quy là không thể yêu
thích, nhìn nhau không vừa mắt.
"Ai gia mệt rồi, ngươi lui ra
đi." Trên mặt Thái hậu lộ ra đau thương, dặn dò Anh Cô bỏ mấy chiếc bánh ngọt vào hộp đựng thức ăn, đưa cho Thủy Khanh Y.
Từ đầu đến cuối Thủy Khanh Y không nói gì, Thái hậu làm như vậy, chẳng phải là hi vọng
nàng sẽ truyền đạt lại cho Thủy Triệt sao?
Trở lại tẩm điện, Thủy Khanh Y bỏ chiếc túi bằng vải dầu không thấm nước đặt ở trong ống tay
áo ra, đổ tổ yến bên trong ra ngoài, để cho Mạc Tinh xem xét.
"Chủ mẫu, bên trong có hồng hoa (2) gây sảy thai, còn có cả thạch tín." Mạc
Tinh nhìn tổ yến trong chén, hoảng sợ toát mồ hôi lạnh cả người, từ khi
biết chủ mẫu mang thai, chủ tử đã để nàng trở lại từ Bắc Thương, chăm
sóc sinh hoạt và ăn uống hàng ngày của chủ mẫu, không ngờ mới xa nhau
một lát, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện.
(2) Hồng hoa hay rum
(danh pháp hai phần: Carthamus tinctorius L.) là loài thực vật thuộc họ
Cúc. Cây cao từ 30 cm đến 150 cm, cụm hoa đầu hình cầu bao gồm các hoa
màu vàng tươi hay màu da cam hoặc đỏ. Trên thực tế, tại Việt Nam và
Trung Quốc thường gặp loại hoa màu đỏ nên mới có tên là hồng hoa. Hồng
hoa làm tăng sự co bóp của tử cung nên dễ gây sảy thai. Phụ nữ có thai
không được dùng.
Thủy Khanh Y gật đầu, nàng không biết chuyện
mình mang thai làm thế nào bị tiết lộ ra ngoài, với giao tình của Dư
thái y với mẫu hậu, nhất định ông ấy sẽ không nói lung tung, còn thái y
thì càng không thể biết, trừ mấy người này, thì không có ai biết, vậy
thì sẽ là ai chứ?
"Đợi chút, ngươi nói có thạch tín?" Mặt Thủy Khanh Y tối sầm, Thái hậu uống gần nửa chén, không biết liệu có chuyện gì không.
"Chủ tử, không xong, Thái hậu trúng độc nôn ra máu." Ngay lúc này, Lãnh Vụ vội vã đi tới.
Thủy Khanh Y và Mạc Tinh nhìn nhau, nàng lập tức nằm lên trên giường: "Mạc
Tinh, lấy một ít độc dược không tổn hại đến thân thể, làm cho ta có
triệu chứng trúng độc tới đây." Thủy Khanh Y tỉnh táo dặn dò, nàng cũng
uống tổ yến, nếu như chỉ có một mình Thái hậu xảy ra chuyện, như vậy
nàng sẽ bị tình nghi là người hạ độc.
"Chủ mẫu. . ." Mạc Tinh muốn nói lại thôi, mỗi loại thuốc đều có tác dụng phụ của nó, dù sao vẫn ảnh hưởng tới thai nhi.
"Mạc Tinh, nhanh lên một chút, nhớ là phải làm cho mạch đập của ta hỗn loạn, không làm cho người ta bắt được hỉ mạch." Chuyện nàng có thai, vẫn
không thể tiết lộ ra ngoài.
Nếu người đứng sau đã hạ hồng hoa,
lại cho thêm thạch tín, chắc chắn không chỉ là thử dò xét mà thôi, có lẽ là chuyện mẫu hậu lạy Bồ Tát, làm cho bọn họ nghi ngờ, vậy thì nàng sẽ
loại bỏ sự nghi ngờ của bọn họ, nếu biết nàng có thai, e rằng bọn họ sẽ
tìm cách làm cho nàng sảy thai.
"Chủ mẫu, nếu như người tin
tưởng thuộc hạ, thuộc hạ sẽ châm cứu cho người." Mạc Tinh suy nghĩ một
lát, quyết định dùng bản lĩnh xuất chúng của mình.
Khóe miệng
Thủy Khanh Y nở nụ cười, Bách Lý Ngọc nhìn trúng năng lực châm cứu của
Mạc Tinh, chẳng những có thể cứu người, mà còn có thể thản nhiên giết
người.
Châm cứu xong, khóe miệng Thủy Khanh Y chảy ra một vệt
máu, mọi người đang canh giữ ở bên ngoài, vừa nghe thấy Lãnh Vụ nói công chúa bị trúng độc, cuống quýt xông vào, nhìn thấy cảnh Thủy Khanh Y nôn ra máu, có một hai cung nữ thừa dịp hỗn loạn lui ra ngoài.
Ám vệ canh chừng đại điện, lập tức đi theo hai cung nữ này.
"Mau truyền thái y." Mạc Tinh lạnh lùng quát, mọi người nghe vậy, tan tác
như chim, rối rít lui ra ngoài, trong cung chỉ còn một vị thái y, Hồng
Nhi đã tới Cung Từ An mời thái y.
Mọi người trong Cung Từ An hoài nghi là do Thủy Khanh Y ra tay, âm thầm truyền tai nhau, thấy cung nữ
của Điện Tử Uyển tới, lập tức ngăn lại.
"Thân thể Thái hậu nương
nương khó chịu, không gặp người khác." Một cung nữ hơi lớn tuổi nói với
giọng điệu khinh miệt, thấy Hồng Nhi xông vào, bèn ra hiệu cho mấy cung
nữ khác vội vàng tiến lên cản đường đi.
Hồng Nhi đã từng được
Thủy Khanh Y huấn luyện, thường ngày khi phục vụ Thủy Khanh Y, sắc mặt
không ngừng thay đổi, nàng đã có thể khống chế sát khí mình phát ra,
đương nhiên sẽ không sợ mấy cung nữ này.
"Công chúa uống tổ yến
của Thái hậu nương nương thưởng cho, trúng độc nôn ra máu ở trong cung,
nếu trì hoãn chữa trị, Hoàng thượng trách tội, các ngươi chờ bị chém đầu đi." Hồng Nhi lạnh mặt, miệng lưỡi linh hoạt nói.
Mấy cung nữ
vừa nghe xong, sắc mặt có chút trắng bệch, ý của Hồng Nhi là Thái hậu hạ độc công chúa, mà còn là khổ nhục kế của Thái hậu, người trong cung của công chúa tới mời thái y, bị họ ngăn lại, công chúa không được chữa
trị, sẽ giáng tội cho các nàng.
Cung nữ dẫn đầu có suy nghĩ muốn
nhượng bộ, họ đã thấy bộ dạng của Thái hậu nương nương, hoàn toàn không
được chữa trị, hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, nếu như công chúa cũng
không được cứu, còn do bọn họ ngăn cản, thì bọn họ sẽ phải chôn theo,
đương nhiên là không có lợi.
"Hừ, chớ có nói bậy, thái y đang
chữa trị cho Thái hậu, mời được hay không, xem vận may của ngươi." Nói
xong, cung nữ dẫn đầu vung tay lên, ra hiệu cho mấy người kia tránh ra.
Anh Cô sốt ruột quay vòng vòng ở bên trong cung điện, nghe nói lúc Thái hậu ngất xỉu có nói là do công chúa hạ độc, bà rất muốn đánh cho Thái hậu
tỉnh táo lại, rõ ràng tổ yến này là do Thái phi đưa tới, vì sao lại đẩy
tội lỗi lên trên đầu công chúa, thấy cung nữ bên cạnh công chúa tới mời
thái y, biết là công chúa đã bị trúng độc, trong lòng Anh Cô thoáng thở
phào một hơi, nói nàng ta chờ ở bên ngoài, bà đi vào nội điện.
Thái hậu uống thuốc xong, từ từ tỉnh lại, nhìn Thủy Triệt ở mép giường:
"Triệt Nhi, mẫu hậu lớn tuổi, sống không được mấy năm nữa, chỉ muốn
trông thấy tiểu bối, tốt bụng ban thưởng tổ yến cho Y Nhi, nó lại hạ
độc, mắt thấy nó múc tổ yến cho ai gia, ai gia mừng rỡ khen nó hiểu
chuyện, không ngờ là ẩn chứa dã tâm."
Thủy Thiên Diên ở một bên
nghe vậy, mở miệng giải thích: "Mẫu hậu, có phải có gì hiểu lầm hay
không? Tính cách của đứa bé Y Nhi kia có hơi khác người, nhưng sẽ không
làm chuyện nham hiểm như vậy."
"Hừ, biết ngay các ngươi sẽ bảo vệ nó, nếu ai gia chết rồi, nó sẽ phải chôn cùng. Vì Nam Chiếu, ai gia
đành phải làm kẻ xấu." Thái hậu nhắm mắt lại, nghiễm nhiên không có ý
định nhiều lời.
Nhưng vào lúc này, Anh Cô đi vào, hành lễ với
Thủy Triệt: "Hoàng thượng, sau khi trở về công chúa cũng bị trúng độc
nôn ra máu, sai cung nữ tới mời thái y."
Dứt lời, Thái hậu bỗng nhiên mở mắt ra, trong đáy mắt hiện lên vẻ hung dữ: "Ngươi nói cái gì?"
"Thái hậu, công chúa bị trúng độc, nghe nói nôn rất nhiều máu, đã rơi vào hôn mê." Anh Cô nhắm mắt nói.
Mặt Thủy Triệt và Thủy Thiên Diên tối sầm, định mở miệng, nhưng nhìn Thái
hậu nằm trên giường, vội dừng lại, bây giờ lập tức đi gặp Y Nhi như thế
này, có lẽ Thái hậu sẽ nhất quyết không tha thứ.
Thái hậu bắt đầu lo lắng, không phải là Thủy Khanh Y? Chẳng lẽ là. . . Trong lòng bà
không dám nghĩ, Hoắc Ánh Dung cũng đã giết nhi tử vì bà, làm sao nàng ta có thể hãm hại bà?
Thủy Triệt đã biết tổ yến là ai đưa tới, ông nói: "Mẫu hậu, người cũng đã biết chính thất của Phó Thành là ai?"
Thái hậu có dự cảm xấu, trực giác không muốn nghe đáp án, nhưng không kịp
ngăn lại, Thủy Triệt đã thản nhiên nói ra: "Chính là Thủy Nghiên đã
chết."
"Không ——" Thái hậu ra sức lắc đầu, khiến đầu kêu ong ong, chẳng lẽ bà bị tiện nhân kia lừa gạt rồi sao? Đột nhiên, bà không thở
nổi, Thái hậu nhéo thật chặt vào cánh tay Thủy Triệt, liều mạng một hơi
cuối cùng: "Y. . . Chôn cùng. . ." Dứt lời, hai mắt bà trợn tròn rồi tắt thở.
Ngay lập tức, tiếng than khóc vang lên trong Cung Từ An.
Đáy mắt Thủy Triệt không có chút đau thương nào, quả nhiên Thái hậu cứng
đầu, chết cũng không chịu buông tay, muốn kéo nữ nhi của ông đi cùng.
Nghĩ đến lúc trước là do Thái hậu, nên ông mất đi nữ nhi và thê tử, gần
mười lăm năm mới gặp lại, vậy mà bà ấy vẫn không bỏ qua.
"Hoãn
lâm triều bảy ngày, mặc áo tang trăm ngày, trong vòng trăm ngày giảm bớt hỉ sự, cấm tổ chức yến tiệc." Thủy Triệt dặn dò xong, vô cùng lo lắng
dẫn thái y tới Điện Tử Uyển.
Anh Cô thấy vậy thì thở dài, đều do Thái hậu tự gây ra, cuối cùng đã đẩy từng người thân bên cạnh mình đi.
. . . . . .
Thái hậu qua đời, cả quốc gia bàng hoàng, đặc biệt là Hoắc Ánh Dung đang ở
Điện Ánh Nguyệt chờ tin tức của Điện Tử Uyển truyền đến, bà vừa vung tay đập mấy đồ sứ vỡ vụn, thì trông thấy một cung nữ đi vào, nói lại toàn
bộ những điều mắt thấy tai nghe ở Điện Tử Uyển.
Trong mắt Hoắc
Ánh Dung lộ ra vẻ suy tư, bà già kia chết rồi, tiểu tiện nhân kia cũng
không sống được bao lâu phải không? Nhưng trong lòng bà vẫn cảm thấy
không ổn, nhét đồ vào trong tay của cung nữ, sai nàng ta đến Ngự thiện
phòng.
Quả nhiên, cung nữ đi tới Ngự thiện phòng, đang bưng tổ yến thì bị Đại nội thị vệ cản lại: "Lục soát."
Cung nữ sợ đến nỗi rụt cổ lại, con ngươi đảo một vòng, quỳ trên mặt đất: "Vị đại ca này, đây là tổ yến của Thái phi nương nương, nếu bị nguội, nô tỳ sẽ không biết báo cáo thế nào với Thái phi."
Thống lĩnh của Đại nội thị vệ sai người lấy ngân châm ra kiểm tra, nhìn đầu ngân châm
chuyển sang màu đen, sắc mặt thống lĩnh tái mét, sai người bắt cung nữ
kia lại, sau đó cử người đi bắt người của Ngự thiện phòng, thì tìm được
thi thể của ngự trù Lưu Hồng, Đại nội thị vệ liền dẫn tất cả cùng đi ra
ngoài.
Chén tổ yến này được mang đến Điện Tử Uyển, thái y kiểm
tra, độc dược giống với tổ yến trong cung Thái hậu, Thủy Triệt tức giận, sai người chém toàn bộ người của Ngự thiện phòng, còn cung nữ kia với
tội danh mưu hại Thái phi, bị xăm mặt đưa đến trại lính làm quân kỹ; vì
tặng tổ yến cho Thái hậu, Thái phi bị giam lỏng, không được gặp bất kỳ
ai.
Công chúa Trường Nhạc bị độc lan vào phổi, vốn phải đi theo
Thái hậu, cuối cùng bởi vì lòng thành tâm của Hoàng hậu và phò mã Bách
Lý Ngọc, quỳ cả đêm ở Điện Thái Cực, cảm động trời cao, bảo vệ được tính mạng, vào thời điểm này đã lan truyền thành một giai thoại.
Còn
Phó Thiển Hà đang chờ được thành thân được trèo lên cành cao, nhưng vì
Thủy Mặc muốn giữ đạo hiếu ba năm không được cưới thê tử, nên phải ở lại trong nhà, nguyên nhân chính của việc nổi giận là vì chuyện này, nhưng
tin dữ cũng theo đó truyền đến, bởi vì khẩu vị không tốt, thường xuyên
thích ngủ, Phó Thiển Hà sai người tìm thái y bắt mạch, phát hiện có thai hơn hai tháng, chuyện này tuyệt đối không dám truyền ra ngoài, còn Phó
Thành oán hận Nguyễn Hồng, càng không muốn gặp hai đứa con này, đặc biệt còn là hai huynh muội thông dâm, làm mất hết thể diện của ông, hận
không thể chặt đầu Phó Hằng, Phó Thành còn lấy hồng hoa chế biến cho Phó Thiển Hà uống, làm cho Phó Thiển Hà bị băng huyết, Thái phi ban cho nửa cây tuyết liên khô, Phó Thiển Hà mới giữ được tính mạng, nhưng cả đời
bị vô sinh.
Phó Thiển Hà không ăn không uống nhốt mình ở khuê
phòng mấy ngày, giống như phát điên đập phá ở trong phòng, càng hận Phó
Thành đến tận xương tủy, bởi vì ông ta, nàng bị phá thân, bởi vì ông ta, nàng không thể làm mẫu thân, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, đều đau đớn
đến mức nôn ra máu.
"Tiểu thư, người ăn một chút đi." Thúy Bình
nhìn trên mặt Phó Thiển Hà không hề có một chút huyết sắc nào, đáy mắt
tràn đầy đau lòng.
"Mang đi đi." Phó Thiển Hà vuốt bụng, trong
lòng co rút đau đớn, nàng hận, hận Phó Hằng muốn thân thể của nàng, hận
Phó Thành là kẻ chủ mưu tất cả, hận mẫu thân yếu đuối không có tài cán,
cũng oán hận Thủy Khanh Y, nếu không phải do ả ta, tất cả những chuyện
này sẽ không xảy ra.
"Tiểu thư, người không ăn, tổn hại thân thể
của chính mình, chẳng phải là sẽ khiến những người âm thầm chống lại
người chê cười sao? Chính vì chúng ta bị thua, nên càng phải quý trọng
thân thể hơn, ra sức giẫm đạp những kẻ thù kia ở dưới lòng bàn chân, để
cho bọn họ biết, chúng ta cũng không dễ ức hiếp." Đáy mắt Thúy Bình lộ
ra vẻ tàn nhẫn, nghĩ đến bộ dạng không ngừng chảy máu của Phó Thiển Hà,
Phó Thành cũng không cho phép mời đại phu, nếu không phải trước đó nàng
nghe theo mệnh lệnh của tiểu thư, vào cung xin ý kiến tai mắt của Thái
phi, có lẽ tiểu thư đã mất mạng.
Nghe vậy, Phó Thiển Hà bỗng nhiên thông suốt, đúng vậy, tại sao nàng phải chà đạp bản thân để cho người khác cười nhạo?
Phó Thiển Hà nghĩ đến Thủy Khanh Y bị trúng độc cùng với Thái hậu, ả ta lại mạng lớn không chết, đáy mắt thoáng qua ác độc, rỉ tai với Thúy Bình,
sắc mặt dữ tợn ăn hết từng miếng từng miếng cơm.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
. . . . . .
Thủy Khanh Y vốn không có bệnh, nhưng nàng nằm ở trên giường giả bộ bị bệnh
khiến xương cũng đều nhũn ra, nói một hồi lâu, Bách Lý Ngọc mới đồng ý
ôm nàng đến vườn hoa hồng phơi nắng.
Bách Lý Ngọc nhìn da thịt
trên mặt nàng trong suốt đến mức có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ màu đỏ
dưới da, đáy mắt thoáng qua đau lòng, hắn không ngờ mình tới Điện U Minh xử lý bức thư khẩn cấp bên phía Bắc Thương gửi tới, trở về thì nghe
thấy chuyện làm cho hắn nổi điên, may mà Mạc Tinh giải thích đúng lúc,
nếu không, chỉ sợ Thái phi cũng đã là một bộ xương khô.
Thủy
Khanh Y nhìn bộ dạng trong lòng có sợ hãi của Bách Lý Ngọc, kề mặt vào
ngực của hắn, nàng nói: "May mà giả bộ bị bệnh, nếu không sẽ phải đi lạy lão yêu bà kia." Nàng bĩu môi, nghe ám vệ nói, Thái hậu chết cũng muốn
nàng phải chôn theo, là do phụ hoàng để người của Điện Thái Cực chôn
theo Thái hậu, mới phong tỏa được tin tức, nếu như bị truyền ra ngoài,
nàng lại phải tất bật.
Chỉ là lão yêu bà kia cũng đã làm một
chuyện tốt, sau khi bà ta chết, đúng lúc nàng có thể nhân cơ hội diệt
trừ mấy người không an phận, nghĩ đến tất cả mệnh phụ (3) cách một ngày
lại vào cung phàn nàn, phát hiện nàng không đến, có mấy người liền gây
chuyện, mà gây chuyện vào lúc này, có lẽ đều là người của Phó Thành,
đúng lúc dựa vào chuyện này để lan truyền tin tức nàng bị trúng độc ra
ngoài, hành động của Bách Lý Ngọc và mẫu hậu khiến mọi người cảm động,
xóa bỏ lời đồn đại gây bất lợi cho nàng.
(3) Mệnh phụ: là mẹ hoặc vợ của quan viên.
"Nàng là Hoàng hậu của Bắc Thương, vì sao phải quỳ lạy bà ta?" Mặt Bách Lý
Ngọc u ám, dám cả gan muốn nữ nhân của hắn phải chôn cùng, hắn hừ lạnh
một tiếng, nếu không phải Thủy Triệt khuyên can hết lời, thì hắn đã
khiến cho bà ta nằm dưới mặt đất rồi cũng không được yên ổn.
Thủy Khanh Y cười không nói, Bách Lý Ngọc là ngoại tôn của Nam Cương Vương,
đương nhiên sẽ chơi cổ và hạ thuật, nếu giáng xuống đầu lão yêu bà kia,
quả nhiên là chết cũng không được chết tử tế.
"Chẳng phải là ta
vẫn ổn đấy thôi?" Thủy Khanh Y xoa nắn gương mặt của Bách Lý Ngọc, tuy
nói quỳ Bồ Tát là diễn kịch, nhưng Bách Lý Ngọc thực sự thành tâm, vì an toàn của nàng, Bách Lý Ngọc nói không tin quỷ thần, lại quỳ cả đêm,
chép kinh thư mấy ngày.
"Ừ, nàng phải cần thận, Thái hậu qua đời, những Phiên Vương kia rục rịch ngóc đầu dậy, sẽ vào kinh, đến lúc đó,
chỉ sợ sẽ không rời kinh dễ dàng." Bách Lý Ngọc cực kỳ lo lắng, Thái hậu qua đời nằm ngoài dự đoán của hắn, nếu Thái hậu không chết, Phiên Vương sẽ không có lý do gì để vào kinh, bọn họ vẫn còn đang chờ thời cơ, mà
hắn cũng có thời gian sắp xếp cục diện.
Thủy Khanh Y thở dài,
nhìn về hướng của Điện Ánh Nguyệt, phiền muộn nói: "Thái phi hết sức
chân thành với Thái hậu, Thái hậu qua đời, bà ta cả ngày buồn rầu không
vui, tối nay vừa tròn cúng thất đầu, Thái hậu cảm động lòng trung thành
của bà ta, sẽ đi tìm bà ta, Thái phi. . . Sẽ phát điên!"
Ám vệ ẩn ở trong bóng tối, dừng một chút, rồi xoay người đi tới Điện Ánh Nguyệt.
Hôm sau, vì quá nhớ nhung Thái hậu, Thái phi đã phát điên.
Mặc dù mọi người nghi ngờ, nhưng có ai dám ở nơi này đứng lên đưa miệng vào họng súng chứ?
Chư vị đại thần bàng hoàng, chỉ sợ hậu cung tranh đấu sẽ chuyển sang triều
đình, đến lúc đó e rằng cái mạng nhỏ của bọn họ khó mà giữ được, có một
số người đã đặt tâm tư lên những Phiên Vương đã lên đường trở về Vương
Đô.
Trong lòng Thủy Khanh Y rối rắm, Phiên Vương được xem như là
thế chân vạc ở ba phương, thế lực ngang nhau, chính vì vậy, Thủy Triệt
bèn thả cỏ chăn dê, để cho ba bên bọn họ kiềm chế lẫn nhau, ai cũng
chẳng tốt hơn ai là bao nhiêu. Vương Đô mới có thể yên bình nhiều năm
như vậy!
Hôm nay, Thái hậu qua đời, là một cơ hội, e rằng Vương Đô thực sự sắp thay đổi.
Rất nhiều đại thần giễu cợt nhìn về hướng Điện Tử Uyển, tam Vương xuất hiện, xem hoa rơi nhà ai!
. . . . . .
Đảo mắt, mấy ngày đã trôi qua, Phiên Vương vào kinh, vốn dĩ là do Thủy Mặc, thân là Vương gia tiếp đón, nhưng hắn làm việc không đáng tin cậy, chỉ
còn lại một mình Thủy Khanh Y, nhưng nàng thân là nữ nhi, có chút không
ổn thỏa, vì vậy sau khi thương nghị, đành để Bách Lý Ngọc đi nghênh đón, chẳng những không làm nhục tam Vương, ngược lại là coi trọng.
Thân phận của Bách Lý Ngọc là Ám Đế một nước, ngang hàng với Thủy Triệt,
nhưng mà Thủy Triệt lợi dụng Thủy Khanh Y, khiến hắn không thể không
đích thân đi nghênh đón.
Đứng ở cửa thành, Bách Lý Ngọc nhìn ba
chiếc xe ngựa đen xì chậm rãi dừng ở nơi cách mình một trượng, tấm rèm
đen như mực được vén lên, liền trông thấy Liêu Vương mặc áo mãng bào màu đen, mày kiếm mắt sáng, không có một chút hơi thở tà dâm nào, nhưng
trái ôm phải ấp, ôm cả hai nữ nhân mặc váy yếm với áo voan mỏng xuống xe ngựa.
Ở giữa là Tấn Vương mặc áo mãng bào màu vàng óng, vạt áo trước ngực mở rộng, lộ ra lông ngực đen nhánh, dáng người cao lớn, giữa hai lông mày ẩn chứa sát khí.
Cuối cùng, Chu Vương mặc áo mãng
bào màu xanh, vóc người cao gầy, sắc mặt tái nhợt, cầm khăn gấm trắng
như tuyết che miệng ho khan, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, trong người có
bệnh.
Bách Lý Ngọc quan sát mấy người kia một lượt, mấy vị Vương
gia này đều là huynh đệ bị đày đến đất phong của Tiên đế, tự phong là
vua, tuy nói cùng là một thể thống nhất với Nam Chiếu, nhưng mỗi người
lại tự xưng Vương, đóng quân nuôi ngựa, nói không chừng, tất cả đều nghe theo lệnh của Nam Chiếu Hoàng, nhưng bằng mặt mà không bằng lòng.
Hiện giờ, bọn họ giấu tài nhiều năm, dã tâm đã lớn hơn, e rằng lần này Nam
Chiếu thực sự sắp thay chủ, nghĩ đến người ở trong cung, trong đáy mắt
Bách Lý Ngọc tràn ngập vẻ ấm áp, sớm biết như thế, có thai trễ hơn chút
thì tốt biết bao?
"Ơ, vị này. . . Là Tuyên Vương?" Liêu Vương
Thủy Bá Thiên nói với giọng ngả ngớn, giống như đang nói chuyện với cô
nương trong câu lan (4), hắn xoay người trêu chọc mỹ nhân bên cạnh, đẩy
họ tới trước mặt Bách Lý Ngọc: "Nghe nói Tuyên Vương có vô số ngự nữ
(5), thấy hai mỹ nhân này của Bổn vương thế nào?"
(4) Câu lan: thanh lâu, nhà chứa.
(5) Ngự nữ: thê thiếp.
Mặt Bách Lý Ngọc vẫn luôn thờ ơ cười nhạt, những chuyện đã xảy ra ở trong
cung, bọn họ há có thể không biết? Đúng là chỉ có Nhàn Vương vô năng và
Thiển Thiển mới nông nổi như thế.
Bách Lý Ngọc liếc mắt nhìn trăm binh lính tinh nhuệ phía sau bọn họ, hắn thanh nhã nói: "Liêu Vương quá khen, Tuyên Vương có vô số ngự nữ, đáng tiếc còn có việc phải làm,
không thể thảo luận ngự nữ thuật (6) với Liêu Vương, đúng lúc hành cung
chưa được dọn dẹp ổn thỏa, Liêu Vương hãy ở lại phủ Tuyên Vương."
(6) Ngự nữ thuật: cách chế ngự nữ giới.
Sắc mặt Liêu Vương thay đổi, bọn họ đã dọn dẹp xong hành cung từ lâu, bây
giờ, bởi vì một câu nói đùa của hắn, bèn sắp xếp hắn đến phủ Tuyên
Vương. . . Đây chính là người của Thủy Triệt, có lẽ nhất cử nhất động
của hắn cũng sẽ ở ngay dưới mắt Thủy Triệt.
"Bổn vương yêu thích
mỹ nhân, hành cung chưa được thu xếp xong, Bổn vương sẽ ở trong Linh
Lung Các." Liêu Vương u ám nói, ở lại Linh Lung Các cũng tốt hơn phủ
Tuyên Vương.
"Liêu Vương không biết, phủ Tuyên Vương ba nghìn mỹ
nhân, đều là vật báu mà Tuyên Vương cất giấu kỹ, so với dung chi tục
phấn câu lan, xứng với thân phận của Liêu Vương hơn." Bách Lý Ngọc vẫn
luôn mỉm cười nhàn nhạt, cư xử ôn hòa với mọi người, trông giống như có
quan hệ tốt, nhưng mấy người lại cảm thấy có luồng khí lạnh phát ra từ
trên người hắn.
"Không phải là từ câu lan mà ra sao?" Liêu Vương
chê cười, trong lòng âm thầm hối hận, không nên ra oai phủ đầu với Bách
Lý Ngọc, ngược lại sẽ làm mình rơi vào bẫy, hắn nhìn hai vị khác, trong
lòng bất mãn với Bách Lý Ngọc, hắn ta là Ám Đế một nước, quơ tay múa
chân với mấy thân vương bọn họ, thì có tính là chuyện gì? Quả nhiên Thủy Triệt càng ngày càng hồ đồ, thật sự định giao Nam Chiếu vào tay người
ngoài?
Thủy Bá Thiên hắn là người đầu tiên không đồng ý!
"Liêu Vương không biết nữ nhân ở phủ Tuyên Vương đều là con cái nhà lành."
Dứt lời, Bách Lý Ngọc không tiếp tục dây dưa với Liêu Vương, sai thị vệ
sau lưng dẫn Thủy Bá Thiên tới phủ Tuyên Vương, còn trăm binh lính tinh
nhuệ sau lưng hạ trại ở ngoài thành.
"Bắc Ám Đế, ngươi có ý gì?
Bổn vương tay không vào cung, bên cạnh không có thị vệ, xảy ra chuyện,
ngươi chịu trách nhiệm?" Trán Thủy Bá Thiên nổi gân xanh, bọn họ thực sự coi hắn là ngang nhiên loạn dâm háo sắc, nên lấn tới?
Bách Lý
Ngọc nhíu mày, câu này có chút nặng lời, hắn nhìn lướt qua hai vị khác,
dừng một chút rồi nói: "Bên cạnh không thể có nhiều hơn tám thị vệ,
những thứ khác sẽ được để ở hành cung." Dứt lời, Bách Lý Ngọc ra hiệu
dẫn người đi.
Nhưng Liêu Vương không chịu nhường bước, đây không
phải là khinh người quá đáng sao? Hắn định lên tiếng thì bị một vũ cơ
bên cạnh kéo, ghé vào lỗ tai hắn nói thầm: "Gia, nghe hắn ta sắp xếp cho hai vị khác rồi nói."
Đáy mắt Liêu Vương lộ ra tán thưởng, hôn
vũ cơ ngay tại chỗ, thấy Bách Lý Ngọc cũng sắp xếp cho hai vị khác đến
hành cung, tất cả thị vệ đều được thu xếp theo cách khác nhau, trong
lòng bất mãn, vì sao chỉ giám thị một mình hắn?
Liêu Vương định
mở miệng thì nghe thấy tiếng vó ngựa, sau đó nhìn thấy một cô nương mặc y phục màu đỏ tuyệt sắc trên yên ngựa, ánh mắt kinh ngạc dán chặt trên
gương mặt kia, nhất thời không dời mắt được.
Bách Lý Ngọc nhìn
thấy Thủy Khanh Y xuất cung cưỡi ngựa đến, trong lòng có chút buồn bực,
còn chưa kịp mở miệng trách cứ, thì nhìn thấy ánh mắt của Thủy Bá Thiên
không hề che giấu nhìn chằm chằm nàng, hắn cực kỳ khó chịu, định tiến
lên ôm nàng xuống ngựa, nhưng thấy ánh mắt của nàng nhìn chăm chú vào
Chu Vương, giọng nói mang theo nghẹn ngào: "Sư phụ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT