"Cậu đây chính là đang tống tiền." Mạnh Vu Phi kêu to, thế nào cũng không thể tiếp nhận được.
Mở miệng cái là đã đòi hai triệu, cậu, mẹ nó, sao không đi cướp ngân hàng đi?
"Chủ tịch Mạnh, chúng ta nói chuyện nhưng cũng phải có chừng mực, ông tin chỉ bằng câu nói đầu tiên của ông thì tôi đã có thể tố cáo ông tội phỉ báng hay không?" Vương Phong nói với giọng điệu thẳng thắn, có chút không vui.
"Tôi f*ck." Nghe Vương Phong nói, Mạnh Vu Phi chỉ cảm thấy cổ họng mình ngòn ngọt, đã tức giận đến nỗi phun ra một ngụm máu tươi, suýt chút nữa là ngất đi.
"Chủ tịch Mạnh, chúng ta nói chuyện văn minh, không thể há miệng ngậm miệng đều là chửi người khác, bằng không tôi sẽ không chiều ông nữa." Vương Phong cau mày một cái, dường như vô cùng không vui.
"Tôi tuyệt đối sẽ không bồi thường, một đồng cậu cũng đừng mơ cầm được." Mạnh Vu Phi quyết tâm liều mạng, rốt cục không hề thỏa hiệp, cách tống tiền của Vương Phong thật quá đáng, ông căn bản không thể tiếp nhận.
Hắn xem tiền đều là do gió lớn thổi tới sao?
"Được, ông không bồi thường tôi cũng không miễn cưỡng, vậy đến lúc đó ông với con của ông cùng nhau ngồi xổm trong tù đi." Vương Phong nói xong quay người định đi.
Nhưng còn chưa đợi đến lúc ông ta nói, Mạnh Vu Phi bên cạnh Mạnh Đông Học đã lập tức quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch.
Lúc trước hắn muốn cưỡng hiếp Hạ Tiểu Mỹ thế nhưng bị Vương Phong bắt được tại chỗ, nếu như Vương Phong tố cáo hắn lên tòa án, hắn thật sự sẽ phải theo cha hắn vào tù ngồi cho nên hiện giờ trong lòng hắn rất hoảng.
"Đông Học, chết tiệt, mày làm cái gì vậy? Nhanh đứng lên cho cha." Nhìn thấy con trai mình vậy mà lại quỳ xuống trước Vương Phong, mắt Mạnh Vu Phi cũng trợn tròn, ông căn bản cũng không biết chuyện gì xảy ra.
"Cha, đưa tiền đi." Mạnh Đông Học kêu một tiếng, trong lòng khủng hoảng đến cực độ, hắn còn trẻ, hắn không muốn nửa đời sau của mình phải trải qua trong tù cho nên giờ phút này hắn nắm lấy cha mình cầu xin.
“Mày…” Nghe được lời con trai mình nói bên tai, Mạnh Vu Phi rốt cục phun ra thêm một ngụm máu tươi, chỉ vào Vương Phong, không nói nên lời.
Ông phải vào tù cũng được, nhưng không nghĩ tới con trai mình vậy mà cũng bị Vương Phong nắm nhược điểm, hiện tại ông đã bị bao vây tứ phía, muốn không đáp ứng cũng không được.
Ông không thể trơ mắt nhìn con mình cũng bị nhốt vào giống như mình.
"Được, tôi đáp ứng cậu, tôi đồng ý bồi thường." Mạnh Vu Phi nói, trong lòng đau nhói, chỉ là ông không thể không đáp ứng, ông chỉ có một đứa con trai là Mạnh Đông Học này, không thể hủy hoại nửa đời sau của nó được.
"Xem ra Chủ tịch Mạnh vẫn là một người hiểu chuyện nha." Trên mặt Vương Phong lộ ra dáng vẻ mỉm cười, nhìn qua khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.
Chỉ là nhìn Vương Phong cười, Mạnh Vu Phi chỉ cảm thấy như rơi xuống hầm băng lạnh lẽo, giờ phút này Vương Phong trong mắt ông chính là một ác ma còn sống, khiến lòng ông phát lạnh.
"Được, nếu Chủ tịch Mạnh đồng ý bồi thường hai khoản này, vậy chắc hẳn những khoản bồi thường đằng sau cũng dễ dàng nói hơn rồi." Vương Phong nói xong thì lại làm cho Mạnh Vu Phi cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cuối cùng thật sự té lăn trên đất.
Ông thật sự bị Vương Phong kích động, bồi thường ba triệu mà hắn còn chưa vừa lòng? Nếu không phải lo lắng cho con trai mình, hiện tại ông thật sự chỉ hận không thể xông lên cùng Vương Phong “đồng quy vu tận”.
“Bởi vì người của ông mỗi ngày đều lang thang trên phố, dẫn đến việc những người khác không thể công tác như bình thường, vậy những tổn thất khi làm việc này cũng tính cho ông đi? Mà cũng bởi vì người của ông đánh chú Lý của tôi, dẫn đến việc ông ấy hoảng sợ phát bệnh tim, tiền chữa bệnh sau này cũng tính cho ông luôn? Còn nữa…"
Vương Phong liệt ra ít nhất hơn mười khoản tiền bồi thường, nghe được mọi người bốn phía này đều hít sâu một hơi, hàm răng cũng đang run rẩy, quá ác rồi chăng?
Đây cũng không phải là bồi thường mà là đang trực tiếp bắt chẹt đó.
Theo đạo lý mà nói, Vương Phong làm như vậy đã là chuyện phạm pháp nhưng có Diêu Thành ở đây, những quan chức của Chính phủ ở khắp bốn phía này thật sự không dám nói một câu nào, chỉ sợ Vương Phong để mắt tới bọn họ.
"Được rồi, những khoản ông cần bồi thường cũng chỉ nhiêu đấy thôi, tính ra thì bảy triệu là đủ rồi." Vương Phong nói, nghe giọng nói kia giống như còn có cảm giác mình chịu thiệt thòi.
"Cậu…" Nghe được lời Vương Phong nói, Mạnh Vu Phi vừa mới tỉnh lại suýt chút nữa lại tức đến ngất đi, Lý Chính Lâm tuy không có bệnh tim nhưng hiện tại ông giận đến mức sắp sinh ra bệnh tim rồi.
"Chủ tịch Mạnh, tôi nói không có vấn đề gì chứ? Ông còn muốn bổ sung gì hay không?" Vương Phong không để ý ánh mắt như muốn ăn thịt người của Mạnh Vu Phi, vẫn vừa cười vừa nói như cũ.
"Tôi... Không có ý kiến." Câu nói kia dường như là được Mạnh Vu Phi rít qua kẽ răng, hôm nay ông xem như bị Vương Phong hãm hại triệt để.
Đừng nói là bảy triệu, nếu là mười triệu ông cũng phải chi ra vì con trai của mình.
"Không ý có kiến thì tốt, dù sao ông cũng sắp vào tù rồi, trước hết cứ đưa tiền cho tôi rồi hẵng nói." Vương Phong nói, sau đó vươn tay.
"Mẹ nó." Nghe được Vương Phong nói, Mạnh Vu Phi lần nữa chửi ầm lên đi ra.
"Chủ tịch Mạnh, xin chú ý văn minh, mà chuyện ông đồng ý bồi thường mọi người cũng đều nghe được rồi, lẽ nào ông còn muốn trốn nợ?" Vương Phong lạnh lùng nói ra.
"Được rồi, tôi đưa!" Mạnh Vu Phi rốt cục không hề tranh chấp với Vương Phong mà lại là đỏ mắt vứt ví tiền ra, nói: "Bên trong có tiền tiết kiệm cộng thêm khoản tiền của thẻ tín dụng có ít nhất là tám triệu, toàn bộ đưa cho cậu."
"Vậy phải cảm ơn chủ tịch Mạnh khẳng khái đại nghĩa rồi." Trên mặt Vương Phong lộ ra dáng vẻ mỉm cười, làm sao cũng không nghĩ tới vậy mà được thêm một triệu.
Có được số tiền này tương đối dễ dàng, dùng chút miệng lưỡi đã có ngay, thiên hạ này chỉ sợ không có chuyện tốt như vậy.
"Diêu thiếu gia, hãy bắt tôi đi." Sau khi ném túi tiền xuống rồi đi ra, trên mặt chủ tịch Mạnh lộ ra vẻ cầu xin, nói với Diêu Thành.
Ông thật sự không muốn ở lại chỗ này, bởi vì ông sợ mình ở lại đây một hồi nếu không phải bị Vương Phong làm tức chết thì cũng bị Vương Phong lừa lọc xảo trá đến chết.
Nhân dịp hiện tại ý thức hoàn toàn tỉnh táo, ông chỉ muốn sớm rời khỏi đây, bởi vì ông lo một hồi nhịn không được sẽ nhào lên liều mạng với Vương Phong.
Tổn thất tám triệu này, ông chịu thua rồi…
"Được, vậy đi thôi." Nhìn thấy Mạnh Vu Phi bi phẫn đến muốn phun máu, Diêu Thành cũng có chút thương hại ông ta, vậy mà gặp phải cái tên lừa bịp Vương Phong này, đáng đời để bị lừa hơn tám triệu.
Cuối cùng, Diêu Thành đưa Mạnh Vu Phi đi, có thể tưởng tượng, chờ đến khi ông ta chắc chắn bị pháp luật nghiêm trị, tai ương tù tội là không tránh khỏi đi.
Mà Mạnh Đông Học sau khi nhìn thấy cha mình bị bắt đi cũng không dám nấn ná thêm ở đây, quay người lái xe trốn đi.
Về phần nhóm người Lưu Hùng đưa đến thì bị hơn mười đặc công áp giải về sở cảnh sát, bọn họ tới nơi này, một câu cũng chưa nói thì đã bị tóm tới sở cảnh sát.
Chỉ sợ vì chuyện nhảm nhí này mà bọn hắn phải chịu thảm.
"Được rồi, nơi này không có chuyện của cậu, cậu đi đi." Vương Phong quay người nói với A Lượng.
"Vậy anh Phong, tôi cáo từ." A Lượng nói một câu, sau đó xoay người rời đi.
"Chú Lý, ở đây phỏng chừng trong thời gian ngắn sẽ không tiếp tục phá dỡ, chú cũng không cần lo lắng." Vương Phong nói xong thì nhếch miệng cười một tiếng.
"Không phá dỡ cũng được." Chú Lý gật đầu, sau đó nói: "Chú ở chỗ này mở tiệm đã hơn mười năm, nếu bỗng nhiên chú phải đi thì đúng là có chút khó thích ứng."
Là người thì đều có lúc nhớ lại chuyện xưa, cũng có thể xem là một thói quen, nếu bỗng nhiên thay đổi sinh hoạt thật đúng là có chút khó thích ứng.
"Chú Lý, đây là tiền bồi thường của chú." Nói rồi Vương Phong mở ví tiền kia ra, bên trong quả thật có mấy tấm thẻ chi phiếu, còn có một cọc tiền đỏ rực.
"Sao?" Nghe lời Vương Phong nói, chú Lý hơi sững sờ, sau đó mới dở khóc dở cười nói ra: "Đây đều là tiền của con, con cho chú làm gì."
"Cái gì mà tiền của con?" Vương Phong cười một tiếng, nói: "Tiền này con đòi cho chú đó, dù sao tên kia muốn phá hoại cửa hàng nhà chú, vừa vặn số tiền này có thể xem như đền bù tổn thất, đây là chú nên nhận."
"Thế nhưng nhiêu đây cũng quá nhiều rồi, chú không thể nhận." Tám triệu, cũng không phải tám mươi ngàn hay tám ngàn, số tiền này đối với ai mà nói cũng là một khoản tiền lớn, cho nên chú Lý làm sao có thể nhận được.
Mà ông vừa rồi cũng nhìn thấy tiền này là làm sao mà có được, đây chính là do Vương Phong vất vả bắt chẹt mới có, hẳn là thuộc về Vương Phong mới đúng.
"Chú Lý, lúc con đi học nhờ chú chăm sóc mới có thể có lấy được bằng tốt nghiệp cho nên tiền này cho chú cũng là con hiếu kính chú, trong mắt con, chú như bậc cha chú của con vậy, vì thế tiền này cho dù thế nào chú cũng phải cầm." Vương Phong đặt túi tiền vào trước ngực chú Lý.
Tám triệu đối với người khác mà nói có lẽ là số tiền cực lớn, nhưng ở trong mắt Vương Phong chút tiền này căn bản không tính là gì.
Bởi vì hắn bất cứ lúc nào cũng có thể kiếm thật nhiều tiền về.
"Cái này quá nhiều rồi." Trên mặt chú Lý lộ ra vẻ khó khăn, lại muốn kín đáo đưa lại túi tiền cho Vương Phong.
"Chú Lý, nhìn thấy chiếc xe kia không? Kia chính là xe của con, một chiếc xe này đã trị giá bảy triệu, chẳng lẽ chú cho là con thiếu tiền dùng hay sao?" Nói rồi, Vương Phong dùng ngón tay chỉ chiếc Lamborghini dừng ở cách đó không xa.
"Đó là xe con?" Nhìn Vương Phong chỉ Lamborghini, trên mặt chú Lý cũng lộ ra vẻ ngờ vực.
Thường xuyên tiếp xúc với sinh viên đại học, ông đương nhiên biết đó là xe gì, đây chính là chiếc xe sang trọng động một tí cũng đã mấy triệu.
"Chú Lý, tiền chú cứ cầm đi, chúng con đi trước." Đang khi nói chuyện, Vương Phong lôi kéo Bối Vân Tuyết đi đến chiếc Lamborghini.
Sau đó, trong sắc mặt kinh hãi của chú Lý, ông vậy mà lại nhìn thấy cửa xe Lamborghini tự động mở ra, sau đó Vương Phong cùng Bối Vân Tuyết đều ngồi vào.
"Chú Lý, sau này con sẽ quay lại thăm chú." Nói rồi, Vương Phong giống như một tia chớp lái Lamborghini chạy đi, ngay cả chú Lý muốn trả túi tiền lại Vương Phong cũng khó có khả năng.
Tuy nhiên giờ phút này ông đã hoàn toàn tin tưởng lời Vương Phong nói, ngay cả xe sang trọng đến mấy triệu cũng lái nổi, làm sao có thể thiếu tiền?
Chỉ là Vương Phong cứ như vậy ném tám triệu cho ông, vẫn khiến trong lòng của ông cảm động hết sức, thầm nghĩ Vương Phong này rốt cục cũng có tiền đồ.
"Chị Tuyết, chúng ta đi đâu ăn cơm đây?" Trong xe, Vương Phong hỏi, hắn đã cảm thấy đói.
Vốn dĩ hắn muốn đến chỗ chú Lý ăn một bữa, nhưng không ngờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho tới bây giờ bụng hắn vẫn đang bị đói đây.
Khách sạn Thiên Ngu là khách sạn trực thuộc tập đoàn Bối thị, đến đó cũng tránh xảy ra chuyện như ở nhà hàng Cách Lâm lần trước.
"Vương Phong, không ngờ cậu lại còn biết hại người như vậy." Bỗng nhiên Bối Vân Tuyết nói, nhìn Vương Phong như cười như không.
Trước đó Vương Phong hãm hại Mạnh Vu Phi cô có thể thấy rõ, cái này thật sự là quá ác, làm loạn một trận vậy mà đã có được tám triệu bồi thường, còn có cách nào kiếm nhiều tiền hơn sao?
"Là Mạnh Vu Phi này đáng đời mà thôi, dạng người này nên gọt giũa một trận, nếu ông ta đã gạt tiền của người bình thường thì tôi sẽ gạt ngược lại tiền của ông ta, không phải nhìn thấy ông ta đáng thương thì hôm nay tôi đã lừa của ông ta mười triệu rồi." Vương Phong nói, sắc mặt cũng hơi lạnh lẽo.
"Được, không nói cái này nữa, chúng ta vẫn nên đi ăn cơm trước đi, tôi cũng đói rồi." Bối Vân Tuyết sờ sờ bụng nhỏ bằng phẳng và bĩu môi, nhìn qua cực kỳ đáng yêu.
"Vậy chị ngồi vững." Nói rồi, Vương Phong lập tức tăng tốc đến hơn hai trăm km/h, dọa Bối Vân Tuyết nhất thời hét lên một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT