"Hử, thằng nhóc đụng vào người khác còn muốn chạy hả?" Ở bên ngoài một cửa hàng trong thành phố Tử Dương, một ông già đột nhiên ngã xuống bên cạnh một người thanh niên, hai tay nắm chặt ống quần người thanh niên này, kêu lên một tiếng đau đớn.
"Vãi rồi." Thấy lão già này, Vương Phong biết mình gặp phải ăn vạ tống tiền rồi, hắn đâu có đụng vào ông ta chứ. Ở trên TV Vương Phong cũng gặp qua không ít vụ giả vờ bị đụng ngã như này, cho nên trong lòng thầm suy nghĩ rồi thuận theo ngã xuống trên mặt đất.
"Oa, ông già mắt bị mù sao? Nhanh chóng đưa tiền bồi thường cho tôi." Vương Phong không ngừng la hét, dẫn đến việc không ít người chú ý tới, khiến cho lão già kia cũng phải trợn tròn mắt.
Hiển nhiên lão cũng thật không ngờ ở chỗ này mà cũng đụng phải đồng nghiệp, xem thằng nhóc này tướng mạo đường hoàng như thế, không ngờ lại dùng một chiêu như vậy.
"Thằng nhóc, cậu nhất định phải làm như thế này sao?" Lão già thấp giọng uy hiếp.
"Tôi có thể nói cho ông biết, trên người tôi chỉ có mười tệ thôi, cho dù ông muốn đòi tiền tôi, tôi cũng không có tiền, dù sao thì người chân trần cũng không sợ kẻ đi giày, nơi này có camera, xem lát nữa cảnh sát tới ông sẽ có kết cục như thế nào." Vương Phong đắc ý nói.
"Vậy cậu nhanh đưa cho tôi mười tệ đi." Lão già thúc giục.
Có mười tệ so với không có gì còn tốt hơn, lão già này cũng biết mình đuối lý cho nên ông ta muốn vớt vát lấy chút lợi ích còn lại.
"Cầm lấy đi." Vương Phong lấy mười tệ từ trong túi mình ra ném trước mặt ông lão.
"Hừ, hôm nay coi như số cậu gặp may." Lấy được mười tệ thì lão già cũng không giả bộ nữa, đứng lên rời đi, chỉ trong chốc lát đã biến mất trong dòng người.
"Buồn cười thật, tiền của tôi dễ lấy như vậy sao?" Đợi sau khi lão già kia đi mất Vương Phong mới mở năm ngón tay mình ra, bên trong có một miếng ngọc bội màu xanh cam, đây là lúc nãy hắn thừa dịp lão già kia không chú ý lấy trộm trong túi lão, nếu không phải như thế sao Vương Phong có thể đưa tiền cho lão được chứ?
Cũng không biết lão già kia lừa đâu ra miếng ngọc bội này nữa, có điều mười tệ đổi lấy miếng ngọc bội này thấy thế nào cũng không thiệt cả.
Cầm lấy ngọc bội, Vương Phong đắc ý cười lên, sau đó cũng hòa vào trong dòng người, đi vào trong một trung tâm thương mại.
Có điều chưa đi được bao xa, hắn bỗng nhiên cảm giác đầu mình trở nên nặng trĩu, hắn trực tiếp ngất trên mặt đất.
"Cậu bị sao thế?" Thấy Vương Phong ngất xỉu, người đi đường xung quanh bị dọa cho sợ hãi, thậm chí không ít người còn tránh ra xa, chỉ sợ bị lừa đảo tống tiền.
Lời nói của người khác Vương Phong không có cách nào nghe được cả, giờ khắc này hắn chỉ cảm giác mình trải qua một giấc mộng rất dài, trong mộng hắn sừng sững trên đỉnh cao nhất chín tầng trời, hưởng thụ sự sùng bái của toàn bộ mọi người trong thế gian, khí thế trào dâng, quả thực so với đế vương còn lợi hại hơn.
Có điều giấc mộng này cũng không có kéo dài bao lâu thì Vương Phong thức tỉnh lại, mở mắt ra, xung quanh có mấy người vây quanh hắn, vẻ mặt đầy quan tâm.
"Rốt cục cậu cũng tỉnh rồi, cậu chờ chút, chúng tôi đã gọi xe cứu thương cho cậu rồi." Thấy Vương Phong tỉnh lại, một người phụ nữ trung niên nhẹ nhàng nói.
"Cháu cảm ơn, cháu không sao đâu." Vương Phong mở miệng, nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, biến mất trong dòng người.
Vào bệnh viện phải mất tiền, hôm nay toàn thân hắn từ trên xuống dưới cộng lại cũng chưa tới hai ngàn tệ, vào bệnh viện không phải sẽ bị chữa cho chết sao.
Bây giờ bệnh viện còn mờ ám hơn so với bất kỳ đâu.
Lục lọi túi của mình, may là ngọc bội vẫn còn, hiện nay hắn làm việc ở một công ty nhỏ, tiền lương một tháng không tới ba ngàn tệ, trừ tiêu dùng bình thường gần như không còn thừa bao nhiêu tiền cho nên nhìn thấy một cửa tiệm châu báu cách đó không xa, Vương Phong trực tiếp đi vào.
"Phục vụ đâu, gọi chủ tiệm các người ra đây, tôi muốn bán ngọc bội." Vương Phong mở miệng nói, thu hút không ít ánh mắt.
"Xin chờ một chút." Nghe được Vương Phong nói, một nhân viên phục vụ nữ đáp lại, sau đó gọi chủ tiệm của họ.
"Nếu như cậu muốn bán ngọc bội này, cửa hàng chúng tôi đồng ý trả hai mươi ngàn, cậu thấy thế nào?" Chủ tiệm nhìn ngọc bội Vương Phong đưa cho mình và nói.
"Hai chục thì hai chục." Thuận tay lấy được miễn phí trong tay lừa đảo, đừng nói là hai chục, cho dù là mười ngàn hắn cũng bán.
Cuối cùng giao dịch cũng thành công, Vương Phong nhận lấy hai chục ngàn tệ, lòng mừng thầm, lão già lừa đảo kia nói không chừng cũng không ngờ tới lừa gạt được mười tệ lại tổn thất lớn như vậy.
Thế nhưng nếu nói kiếm lời nhất thì chính là chủ tiệm này, ngọc bội này là do phỉ thúy cực kỳ cao cấp chế tạo thành, hắn thấy Vương Phong không giống như là người biết hàng nên mới đưa ra giá thấp hai chục ngàn như thế, không ngờ tới Vương Phong thật sự sẽ bán.
"Bên kia đang làm gì thế nhỉ?" Vương Phong cầm hai chục ngàn tệ vốn định rời khỏi chỗ này, thế nhưng mới đi được vài bước thì trên mặt hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên, bởi vì một phía khác của tiệm châu báu có không ít người vây lại.
Người Trung Quốc đều có tâm lý thích xem náo nhiệt, cho nên Vương Phong cũng nhịn không được đi tới xem.
"Mẹ nó, lại mất toi năm ngàn tệ." Có tiếng mắng chửi lớn vang lên, nhìn qua thì thấy một người trung niên đang nhìn hai cục đá vụn trước mặt lớn tiếng chửi bới.
Thì ra là cược đá (1)…
Phỉ thúy đều là tách ra từ trong đá, hôm nay tiệm châu báu đang bán phỉ thúy nguyên thạch mới đào ra không lâu, hấp dẫn đông đảo mọi người đến đây tìm vận may.
Vương Phong từng xem qua cược đá trên TV, chẳng qua hắn cũng không có suy nghĩ sẽ cược đá, bởi vì loại trò chơi này trong mắt hắn chẳng khác gì cho người ta tiền, phỏng chừng tỷ lệ trúng thưởng cũng gần giống như mua vé xổ số vậy.
"Tiểu thư, mắt nhìn của cô tốt thật." Đúng lúc này có tiếng trầm trồ truyền tới, Vương Phong thuận thế nhìn qua, thấy một người đẹp thành công tách ra một miếng phỉ thúy cỡ ngón tay cái, khiến cho phần đông mọi người hâm mộ.
Phỉ thúy đúng là thú chơi đáng tiền, mặc dù người đẹp này tách ra miếng lớn khoảng ngón tay cái, thế nhưng nếu như chế thành đồ trang sức thì giá trị lại lớn hơn nhiều.
Một miếng này ước chừng cũng có giá trị vài chục ngàn.
Ánh mắt rời khỏi những khối đá, Vương Phong có chút động lòng, dù sao ai cũng đều có mơ tưởng trúng số độc đắc, Vương Phong cũng không ngoại lệ, nếu như mình có thể tách ra phỉ thúy, chẳng phải trong vòng một đêm trở mình thành nhà giàu sao?
"Ủa? Đây là cái gì?" Nhìn khối đá, Vương Phong bỗng nhiên cảm thấy trước mắt là một mảng hỗn độn, khiến cả hắn cũng bị giật mình.
Không bao lâu, một vòng màu xanh xuất hiện trong tầm mắt Vương Phong, khiến hắn phải trợn to mắt, giờ khắc này hắn dĩ nhiên thấy được phỉ thúy bên trong khối đá.
Lảo đảo lùi về sau mấy bước, Vương Phong thiếu chút nữa ngã ra trên mặt đất, chuyện gì đang xảy ra thế? Tại sao mình thấy được cảnh bên trong khối đá?
Nhớ tới cảnh tượng mình ngất đi trước đó, Vương Phong trợn mắt, chẳng lẽ do mình ngất đi trước đó cho nên có năng lực nhìn xuyên thấu gì đó hay sao?
"Người đẹp, có thể giúp tôi tách một cái không?" Ôm cục đá, Vương Phong đi tới trước mặt người đẹp tách ra phỉ thúy kia.
"Được." Nhìn Vương Phong, ánh mắt của cô gái xinh đẹp này lộ ra một vòng sáng lạ, chẳng qua là cô vẫn giúp Vương Phong làm.
Rất nhanh sau đó, khối đá được tách ra, lộ ra một khối phỉ thúy lớn chừng lòng bàn tay, khiến mọi người quanh đó trợn to mắt, lộ ra vẻ khó tin, thậm chí ngay cả cô gái xinh đẹp tách thạch cũng không thể tin tảng đá người đàn ông này chọn lại tách ra được một khối phỉ thúy lớn như vậy.
Này… vận may có phần tốt quá đi chứ?
(1) Cược đá: là một thuật ngữ của ngành châu báu, chỉ việc lúc khai thác phỉ thúy ra còn một lớp phong hóa, không có cách nào biết chất lượng phỉ thúy bên trong như thế nào. Người khai thác sẽ khiêu chiến bằng tinh thần mạo hiểm cùng với kinh nghiệm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT