"Ha ha, em còn phải ở lại đây." A Lượng cười xòa, hắn nào dám đi.
Cậu ta là nhận được thông báo của chính Hà Thiên mới tới đây, nếu như sự việc không được giải quyết, trừ phi hắn ta không sợ chết mới dám rời khỏi đây.
"Vậy thì tùy cậu thôi." Vương Phong nói một câu lạnh nhạt rồi không để ý tới hắn ta.
Rồi xong, thực sự tiêu rồi.
Ở phía trước cách Vương Phong không xa, tên Lưu Hùng kia đã nhìn thấy anh cả của hắn kính cẩn chào Vương Phong, hắn ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Người thanh niên trước mắt này vốn dĩ không phải là người hắn có thể trêu chọc được, nghĩ đến việc lúc nãy hắn còn nghĩ xem làm thế nào để lên giường cùng với người phụ nữ của anh ta. Giờ phút này hắn hối hận không kịp nữa rồi, thực sự là hận trên mặt đất không có lỗ để hắn có thể chui xuống trốn.
Khoảng mười phút sau, cuối con đường có một chiếc xe chạy tới mà không có người ngăn cản.
Nghe nói rằng Mạnh Vu Phi gần đây sống rất thoải mái, bởi anh ta đã giành được quyền khai hoang một khối đất lớn, lúc đang đầy kiêu ngạo, hắn ta lại nhận được cuộc gọi đến từ thư kí ở chính phủ bảo hắn ta trong nửa tiếng phải có mặt ở trường Đại học Trúc Hải nếu không sẽ tự nhận hậu quả.
Với sức ảnh hưởng của hắn ở thành phố Trúc Hải, hắn tin rằng không có người nào dám gây trò quái đản như vậy vì thế hắn đã bỏ lại tất cả mọi việc đến đó xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc hắn tới hiện trường thì cảm thấy rất kinh ngạc, đặc công xuất hiện dày đặc, không lẽ lại xảy ra án mạng?
Đương nhiên lúc xe hắn chạy vào trong thì bỗng nhìn thấy Diêu Thành đang hút thuốc.
Tâm trạng lo lắng, không một tiếng động phát ra, giờ đây hắn không dám chạy trốn nên đành gắng gượng dừng xe lại, chui ra khỏi xe.
"Cháu Diêu." Mạnh Vu Phi cười gượng hai tiếng rồi đến trước mặt Diêu Thành.
"Đừng nhận người thân bừa, tôi quen anh sao?" Diêu Thành cười gằn một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Vu Phi.
Mạnh Vu Phi thì anh ta đương nhiên biết, đây chính là một trong những gia đình giàu có đóng thuế của thành phố Trúc Hải, chỉ là Diêu Thành dĩ nhiên không coi những kẻ cấu kết với chính phủ làm ra chuyện bóc lột thuế của nhân dân như vậy.
"Không biết anh từ xa đến đây gọi tôi có việc gì?" Mạnh Vu Phi nhìn thấy tâm trạng tức giận của Diêu Thành, thận trọng hỏi.
"Còn gọi anh đến đây làm gì chứ? Tại sao anh không hỏi chính bản thân mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Diêu Thành cười nhạt, nhìn thấy trong lòng Mạnh Vu Phi đang sợ hãi.
"Tôi thực sự không biết tôi đã làm ra chuyện gì." Mạnh Vu Phi lắc đầu khiến sắc mặt của Diêu Thành lập tức trầm xuống.
"Thôi được rồi để tôi nói vậy." Vương Phong giữ Diêu Thành lại rồi từ từ đứng dậy.
"Vương Phong, lại là anh!" Lúc này, một giọng nói phía sau Mạnh Vu Phi cất lên.
"Không ngờ Bất động sản Long Nguyên này là sản nghiệp của nhà anh, tôi quên mất nhỉ." Nhìn người này, Vương Phong bật cười nhưng chỉ là cười nhạt.
Thảo nào trước đây hắn cũng cảm thấy cái tên Bất động sản Long Nguyên có chút quen thuộc, không ngờ lại là công ty của gia đình tên súc sinh nhà họ Mạnh.
"Chủ tịch Mạnh, như vậy anh đã hiểu hôm nay tại sao lại gọi anh đến đây rồi chứ?" Khoản bồi thường ở đây cũng phải gần một triệu tệ, không ngờ anh lại chỉ bồi thường có hai mươi ngàn, không biết anh ức hiếp nhân dân hay xem thường chính phủ đây?" Vương Phong bình tĩnh nói, nhìn qua giống như là nói chuyện không đáng nói.
Nhưng nghe thấy lời Vương Phong nói, sắc mặt của Mạnh Vu Phi đột nhiên trắng bệch, trán đổ mồ hôi hột to như hạt đậu.
Cuối cùng hắn cũng biết tại sao lại bị gọi tới đây, tất nhiên sự việc đã bị phơi bày.
Mảnh đất hắn sở hữu lần này, hắn sắp kiếm được một khoản “tiền đen” nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ rằng việc này lại bị bại lộ?
"Hê hê, tôi không biết vị này đang nói cái gì?" Mạnh Vu Phi cười khan, đánh chết cũng không dám thừa nhận.
"Tôi tin anh là người hiểu chuyện, nếu như không muốn ngồi tù thì hãy nói hết tất cả sự việc ra, bằng không tôi không chắc được sẽ có việc gì không hay xảy ra với anh hay không đâu?" Vương Phong nói, vẫn rất bình tĩnh.
"Tôi thực sự không biết." Sắc mặt của Mạnh Vu Phi càng thêm tái nhợt, nhưng một mực không chịu thừa nhận.
"Được, anh đã không biết thì thôi vậy." Vương Phong nhún vai ngồi xuống nói với Diêu Thành: "Anh Thành việc này cứ giao cho em."
Vốn dĩ Vương Phong còn nghĩ nếu như Mạnh Vu Phi chịu thừa nhận thì sẽ tha cho hắn nhưng hắn ta đã muốn chết như vậy thì việc này về sau Vương Phong sẽ quản, còn về Mạnh Vu Phi sẽ như thế nào thì chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
"Ban đầu là ai đem mảnh đất này ra bán đấu giá?" Diêu Thành hỏi với giọng rất lớn.
"Là tôi...là tôi." Nghe thấy tiếng của Diêu Thành, đi sau ông ấy là một người đàn ông trung niên mập mạp.
Lúc này ông ta đổ đầy mồ hôi, tuy rằng giấu rất kỹ nhưng Vương Phong vẫn thấy rõ vẻ mặt bối rối của ông ta.
Vẻ mặt bối rối này đương nhiên Diêu Thành cũng dễ nhận ra, trong bộ máy Chính phủ quả nhiên có một vài con sâu mọt.
"Tôi nhớ hình như ông là cục phó của cục Tài nguyên đất đai?" Diêu Thành hỏi với giọng bình tĩnh.
"Phải." Người trung niên đáp, mồ hôi lạnh toát ra trên trán càng nhiều.
"Được rồi, tôi cũng không muốn tra hỏi nhiều, còn việc gì nữa thì ông cứ nói ra hết đi." Diêu Thành nói nhưng người trung niên kia bị dọa sợ tới nỗi thở phù phù, bỗng chốc quỳ gối xuống.
"Anh Diêu, là do tôi bị lợi ích của Mạnh Vu Phi cho làm mờ mắt, xin anh tha mạng, tôi đáng chết." Người trung niên vừa nói vừa không ngừng tát vào mặt mình.
"Được, ông đã biết ông đáng chết vậy ngay bây giờ ông hãy viết một lá thư từ chức, tôi sẽ giữ thể diện cho ông." Diêu Thành nói, giọng điệu có chút xót xa, chính phủ thành phố quả nhiên có không ít con sâu mọt.
"Cảm ơn anh Diêu." Người trung niên dập đầu trước Diêu Thành, cảm động khóc nức nở, một cục phó thông đồng với thương nhân tham ô một khoản tiền lớn nếu như vậy, việc bị bại lộ không những cả hai bên đều bị thiệt hại thậm chí còn phải ngồi tù, vì thế Diêu Thành làm như vậy hoàn toàn là cố ý muốn thả ông ta đi.
"Nhưng trước khi rời khỏi ông phải giao toàn bộ số tiền tham ô ra không được thiếu một xu, chính ông giao đủ." Diêu Thành nói sau đó không nhìn ông ta nữa.
Anh ấy không phải không muốn bỏ tù người này nhưng như vậy thực sự ảnh hưởng quá lớn, nói không chừng sẽ thu hút sự chú ý của cục thành phố, cha của anh ta cũng vừa được thăng chức chưa đầy một năm, anh ấy cũng không dám làm kinh động.
"Cảm ơn, cảm ơn." Người trung niên lại dập đầu mấy cái trước Diêu Thành, bò dậy chạy đi không dám ở lại thêm một giây phút nào nữa.
"Ông ta có thể bảo toàn tính mạng rời khỏi đã không dễ dàng gì, chức vị cục phó tuy rằng ông ta không nỡ rời bỏ nhưng so với sinh mạng nhỏ bé của ông ta thì không đáng là gì.
"Ông..." Nhìn thấy đồng bọn đã chạy thoát, Mạnh Vu Phi mắt trợn tròn, người trung niên này là chỗ dựa lớn nhất của hắn, bởi vì có ông ta bao che thì hắn mới dám bóc lột, áp bức người dân sống ở đây.
Bây giờ người ta đã vội vàng chạy trốn, thế còn hắn không phải chỉ có thể chờ chết sao?
"Chủ tịch Mạnh, bây giờ anh còn gì để nói nữa không?" Lúc này, ánh mắt Diêu Thành nhìn Mạnh Vu Phi, thái độ dần dần trầm xuống.
"Tôi..." Sắc mặt Mạnh Vu Phi trắng bệch, biết được mình đã xong, sự việc hoàn toàn bại lộ, hắn che giấu thế nào cũng không còn tác dụng.
"Thông đồng với quan viên, áp bức nhân dân, anh có biết đó là hành vi gì không?" Diêu Thành cười khẩy một tiếng khiến cho sắc mặt của Mạnh Vu Phi càng thêm tái nhợt.
"Tôi..." Mạnh Vu Phi không còn lời nào để nói.
"Thôi bỏ đi, cái mảnh đất này chính phủ chúng tôi sẽ thu hồi lại, còn anh theo tôi đi uống trà đi." Diêu Thành đứng dậy dọa Mạnh Vu Phi suýt nữa ngồi bệt xuống đất.
"Đợi đã." Nhìn thấy Diêu Thành đưa người đi, Vương Phong nói.
"Cậu còn việc gì sao?" Diêu Thành đảo mắt, hỏi.
"Đương nhiên là có, anh không thể dễ dàng dẫn cậu ta đi như vậy được?" Vương Phong đứng dậy, đến trước mặt Mạnh Vu Phi, nói: "Anh ta đã thừa nhận như vậy thì chúng ta có thể nói về vấn đề bồi thường."
"Bồi thường? Bồi thường cái gì?" Nghe thấy lời Vương Phong, vẻ mặt Mạnh Vu Phi rất nghi ngờ: "Đất cũng đã thu hồi lại rồi còn bồi thường gì chứ?
"Đương nhiên có bồi thường, lẽ nào anh cho rằng có thể đi một cách dễ dàng vậy sao? Tôi nói cho anh biết, trên đời này không có việc gì dễ dàng vậy đâu."
Vương Phong nói, sau đó lôi chú Lý tới trước mặt, nói: "Vị này đã bị các người đe dọa gây ảnh hưởng nghiêm trọng về tinh thần vì thế phí bồi thường tổn hại tinh thần này anh tính sao đây?" Vương Phong nói với giọng thương lượng.
Còn người chú họ Lý bị kéo tới, vẻ mặt thắc mắc không biết mình bị đe dọa lúc nào? Chú ấy cũng không biết Vương Phong muốn làm gì.
"Vậy anh nói đi muốn bao nhiêu tiền?" Mặc dù trong lòng Mạnh Vu Phi rất muốn giết người nhưng lúc này hắn tuyệt đối không dám đắc tội với Vương Phong, bởi vì hắn thấy Vương Phong và Diêu Thành rõ ràng có quan hệ mật thiết.
Tội của hắn nhiều nhất cũng là ngồi tù mấy năm, thậm chí một hai năm thì có thể ra ngoài nhưng nếu như Vương Phong nói mấy câu trước mặt của Diêu Thành thì chẳng phải hắn phải ở tù cả đời sao?
"Ha ha, chúng ta đều là người đàng hoàng, tôi sẽ không nói lòng vòng nữa. Thế này đi, phí bồi thường tổn hại tinh thần tình một triệu." Vương Phong điềm đạm nói nhưng lại làm cho Mạnh Vu Phi trợn tròn mắt suýt chút nữa là rơi cả tròng mắt ra.
Cứ mở miệng ra là một triệu, đây mà là người đàng hoàng sao? Vẫn chưa bao giờ gặp hạng người đàng hoàng như hắn.
"Thế nào, lẽ nào chủ tịch Mạnh không đồng ý với số tiền này?" Vương Phong nói bình thản nhưng lại khiến cho cơ thể Mạnh Vu Phi run mạnh, sau đó vội vàng lắc đầu, nói: "Tôi đồng ý bồi thường."
Vì cuộc sống sau này, hắn ta đành phải đồng ý với Vương Phong.
Tuy phải bồi thường một triệu oan ức khiến trong lòng hắn rất ấm ức nhưng chung quy lại cũng không bằng mấy chục năm ở tù.
"Anh đã đồng ý thì nói đi, như vậy chúng ta mới có thể tiếp tục thương lượng." Vương Phong nói khiến Mạnh Vu Phi gào lên: "Còn có bồi thường nữa hả?"
Đây không phải do hắn ta hét lớn, Vương Phong bây giờ rõ ràng là gõ hắn, ai nấy đều có thể nhìn ra.
"Thế nào? Nếu như anh không muốn bồi thường vậy thì tôi không nói nữa, anh đi đi." Vương Phong lạnh lùng nói.
"Vậy anh nói đi còn phải bồi thường cái gì?" Mặc dù trong tim đang rỉ máu nhưng Mạnh Vu Phi vẫn phải cắn răng nói, nếu như hắn đi nói không chừng hắn phải ở tù suốt đời.
"À, lần trước ông bị người của anh đánh phải nhập viện nửa tháng, phải tốn hai triệu, tiền thuốc men kiểu gì anh cũng nên trả chứ?" Lời Vương Phong nói ra thực sự dọa chết người, ngay cả Diêu Thành đứng bên cạnh cũng suýt chút nữa té lăn xuống đất.
Trời ơi, lời cậu nói cũng không đáng tin cậy, đây là căn bệnh gì mà lại tốn hai triệu. Hơn nữa nhìn vẻ mặt khỏe mạnh của Lý Chính Lâm, có chút nào cho thấy là người bị bệnh đâu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT