“Không!” Tạ Thư Dật hoảng sợ nhào lên muốn chộp nàng lại, bởi vì hắn biết nàng không biết bơi, từ nơi chỗ cao như thế này mà ngã xuống, đó là chuyện nguy hiểm cỡ nào!

Nhưng, hắn không chụp được tay nàng, trơ mắt nhìn nàng rơi xuống.

Hải Nhạc!

Ông trời của ta! Hải Nhạc!

Tất cả mọi người không ngờ rằng đột nhiên sẽ xảy ra tai nạn này, sợ tới mức thét chói tai loạn thành một đoàn.

Tạ Thư Dật nhớ cũng không nhớ cởi ra cái ba lô lớn sau lưng, buông người nhảy xuống theo!

Hứa Chí Ngạn thấy hắn nhảy xuống, hắn cũng không nói hai lời ném ba lô, nhảy xuống theo.

Vì thế, còn lại Lâm Phong cùng Đế Uy cũng liên tiếp nhảy xuống.

Tạ Thư Dật nhảy xuống khe suối nhìn thấy Tạ Hải Nhạc ở cách đó không xa chìm chìm nổi nổi giãu dụa, trái tim hắn gần như muốn nhảy ra cổ họng.

“Đừng sợ! Tôi tới rồi! Cô chịu đựng a!” Hắn hô lớn về phía nàng, cũng liều mạng hướng nàng bơi đi.

Khi thấy bọt nước phía bên nàng lại khôi phục yên tĩnh, nhịp tim của hắn thiếu chút nữa đình chỉ, không khỏi kinh sợ hô to: ” Tạ Hải Nhạc! Tạ Hải Nhạc!”

Hắn liều lĩnh lặn xuống nước, ở dưới nước hướng Hải Nhạc bên kia đi qua, hắn rốt cuộc thấy được Tạ Hải Nhạc giống như một con búp bê vải không có sinh mệnh đang từ từ chìm xuống, hắn nhanh chóng đạp nước, ôm Hải Nhạc đang chìm xuống vào trong ngực sau đó dùng lực hướng trên mặt nước, rầm một tiếng, nổi lên khỏi mặt nước.

Ba nam nhân khác đang ở chung quanh tìm hắn và Hải Nhạc, thấy hắn ôm Hải Nhạc nổi lên mặt nước, thở dài nhẹ nhõm một hơi to, cả đám mang Hải Nhạc đã sớm hôn mê ra sức bơi vào bờ.

Bọn họ đặt Hải Nhạc nằm ngang trên bờ cỏ, Tạ Thư Dật ngăn lại động tác của mọi người, hắn quỳ gối bên người Hải Nhạc, nói: “Ta làm cho!”

Sau đó, hắn đan tay vào nhau dùng sức ấn ngực Tạ Hải Nhạc.

“Cô tỉnh lại cho tôi! Tỉnh lại cho tôi!” Hắn vừa ấn thật mạnh vừa lớn tiếng rống.

“Ngươi đừng vội, từ từ.” Long Đế Uy ở bên cạnh nói.

Theo động tác của hắn, từng ngụm từng ngụm nước từ trong miệng Tạ Hải Nhạc phun ra.

Tạ Thư Dật thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng, nàng vẫn chưa tỉnh lại, tim Tạ Thư Dật lại bị treo lên lần nữa.

Hắn đặt ngón trỏ ở trước mũi Tạ Hải Nhạc dò thử, hách nhất đại khiêu, giống như, không cảm thấy được hơi thở!

Bây giờ, không thể có bất kỳ trì hoãn nào nữa!

Hắn dứt khoát dùng hai tay banh miệng Tạ Hải Nhạc ra, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó cúi người, miệng nhắm ngay miệng Hải Nhạc, chậm rãi thổi không khí trong miệng cho Tạ Hải Nhạc, lại hít vào, lại thổi cho nàng, lại hít vào, lại thổi, hắn đều không chú ý tới lông mi Tạ Hải Nhạc đang rung rung nhè nhẹ. (cái này thuần túy là hô hấp nhân tạo nhazzzzz…)

Tạ Hải Nhạc rốt cục khôi phục thần thức, đầu đau quá a, giống như có cái gì còn đang chắn ngay miệng của nàng, nàng không nhịn được vươn lưỡi liếm liếm, mềm mại mà trơn mịn, là cái gì? Nàng nghi hoặc bắt buộc chính mình mở to mắt. (còn cái này mới gọi là “thừa cơ gây vạ” ha ha ha…)

Đập vào mắt nàng là khuôn mặt anh tuấn phóng đại của Tạ Thư Dật, tóc trên trán hắn ướt sũng đang nhỏ nước từng giọt, nước từ trên chóp mũi hắn, lại đang nhỏ giọt trên mặt của nàng, mà ánh mắt của hắn, giờ phút này đang nhắm chặt, cái miệng của hắn… Tạ Hải Nhạc không khỏi phát ra một tiếng khàn khàn thét chói tai!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play