Rất nhanh, nàng lộ ra sự chênh lệch cùng mọi người, nàng không đi nhanh được, mặc dù đã rất
cố gắng sải bước, nhưng vẫn theo không kịp bọn họ.
Hứa Chí Ngạn thấy nàng cố hết sức như vậy, cố ý chậm bước lại đợi nàng, cũng thường kéo nàng một phen.
Hứa Nhã Nghiên cười nhạo ca ca: “Ca ca, em mặc kệ, anh kéo Hải Nhạc mà
không kéo em, anh cũng không thương muội muội em đây gì hết, em mặc kệ.”
“Hải Nhạc đi chậm a, anh chỉ giúp cô ấy một chút.” Hứa Chí Ngạn nói.
Đột nhiên, Long Đế Uy cũng lên tiếng trêu chọc: “Chí Ngạn, muội muội của
ngươi còn có ý kiến nữa à, cũng đúng, muội muội của mình không lo, đi lo muội muội người ta, hơn nữa, Hải Nhạc lại có ca ca mình ở đây, ngươi
muốn đi đoạt muội muội của hắn, phỏng chừng hắn ngoài miệng không nói,
chỉ sợ trong lòng mất hứng rồi đấy chứ, ngươi không nhìn thấy cái khuôn
mặt kia vẫn thối nãy giờ đấy sao?”
“Đế Uy ngươi ăn no không có
việc gì làm phải không! Bớt xả lên người ta a! Người ta thương nó, đâu
có liên quan gì tới ta a? Hừ hừ, ngươi còn lấy ta trêu đùa nữa, cẩn thận nắm đấm của ta a!” Tạ Thư Dật nóng nảy lên tiếng.
Sở Lâm Phong
cười lên ha hả: “Ngươi xem, ngươi xem, hắn thật sự mất hứng rồi kìa, Chí Ngạn a, người cần cẩn thận nắm đấm của hắn không phải Đế Uy, chỉ sợ là
ngươi a!”
Hắn và Long Đế Uy cùng nhau cười như điên.
Hứa
Chí Ngạn liếc Tạ Thư Dật, nói: “Thư Dật tại sao có thể là người dễ giận
như vậy chứ? Hơn nữa, hắn biết ta thương muội muội này, cũng không phải
giống ta thương muội muội cái loại kia… Thương a, hắn vẫn đều hiểu được
rõ ràng.”
Lời nói của Hứa Chí Ngạn, làm cho tiếng cười của Sở Lâm Phong cùng Long Đế Uy từ từ dừng lại.
Tạ Thư Dật nhìn Hứa Chí Ngạn một cái, tức giận nói: “Làm sao mà ta biết
ngươi thương nó không giống như ngươi thương muội muội ngươi chứ? Kỳ
quái!”
Hứa Chí Ngạn không ngờ hắn sẽ mỉa mai, xấu hổ một chút.
Hắn chán ghét Hải Nhạc, mới có thể quên mất cuộc nói chuyện của hai người
bọn họ ở sinh nhật Nhã Nghiên rồi, cũng đúng, với cái tính tình kia, làm sao có thể nhớ rõ chuyện có liên quan tới Hải Nhạc chứ? (nhầm, nhầm,
nhầm, nhớ kĩ là đằng khác, giả ngu thôi )
Hứa Chí Ngạn lập tức thoải mái, cười cười nói: “Ta còn tưởng ngươi có biết, không biết cũng không sao, ta cũng vẫn quan tâm Hải Nhạc như vậy, dù
sao hôm nay là lần đầu tiên nàng cùng chúng ta đi ra ngoài chơi, ngươi
làm ca ca mà lại bỏ lơ nàng, vậy để ta tới quan tâm Hải Nhạc đi.”
Tạ Hải Nhạc cúi đầu đi đường, nghe thấy bọn họ đối thoại với nhau, trong lòng của nàng lại ẩn ẩn bất an. (chuẩn bị bị túm…)
“Ngươi nói ta bỏ lơ nó? Vậy ý ngươi là trách cứ ta đây làm ca ca mà lại vô
trách nhiệm phải không? Tốt lắm, ngươi lăn sang một bên, muội muội của
ta, để ta phụ trách, ngươi đi quan tâm muội muội của chính ngươi đi
thôi.”
Nàng bỗng nghe được Tạ Thư Dật nói như vậy, không khỏi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn nói vậy là có ý gì? Ý là hắn bắt đầu quan tâm nàng sao?
Bây giờ hắn càng ngày càng trở nên cổ quái, trong đầu của hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Nàng sắp nhìn không thấu suy nghĩ của hắn rồi.
Mà lúc đó Tạ Thư Dật cũng quét mắt về phía nàng, khi ánh mắt của hai người chạm nhau, Tạ Thư Dật giật mình, lập tức hung ác trừng nàng một cái, hừ lạnh một tiếng, vươn tay ra cho nàng: “Ngu ngốc, lại đây!”
“Nha.” Hải Nhạc theo bản năng cũng đưa tay ra, chần chờ đi về phía hắn.
Bởi vì tầm mắt rời đi mặt đất, nàng không nhìn tới một cục đá lồi ra dưới
chân, một cước đạp lên, nàng sợ hãi kêu một tiếng, liền ngã xuống khe
núi dưới chân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT