Tạ Thư Dật vốn vẫn
đang chú tâm làm hô hấp nhân tạo cho Hải Nhạc, không ngờ đột nhiên có
một thứ gì ẩm ướt mềm mại duỗi vào trong miệng của hắn, lại nhẹ nhàng
đụng đầu lưỡi hắn một cái, một loại cảm giác chưa từng trải qua truyền
từ đầu lưỡi bị chạm nhẹ của hắn, nhanh chóng rơi vào tứ chi bách hài,
cũng thẳng hướng đại não của hắn, sau đó, đại não của hắn, ầm vang một
tiếng nổ tung! (tiểu xử nam ha ha ha)
Một khắc này, cả người
hắn đều cứng lại, hắn choáng váng, hắn ngây người, tất cả suy nghĩ đều
bị cái cảm giác này nổ thành tro tàn! (hé hé hé đúng ngố)
Thẳng
đến khi Hải Nhạc thét chói tai, làm hắn bừng tỉnh lại, hắn chợt mở to
mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đang kinh hãi kia của Hải Nhạc.
Nàng
đã tỉnh, hắn hẳn là phải rời khỏi môi của nàng, tuy rằng bây giờ môi của nàng đang lạnh như băng, nhưng, vậy mà hắn, thậm chí trong nháy mắt có
một chút mê hoặc hoảng hốt, vậy mà hắn lại hy vọng có thể ở lại lâu hơn, cho dù chỉ là một chút.
Này thật sự là gặp quỷ! Hắn giống bị lửa đốt lại đây, phút chốc buông môi Hải Nhạc ra, vội vàng ngẩng đầu lui về phía sau, lại dùng sức quá mạnh mà ngồi xuống trên mặt đất.
Mà người khác thấy Hải Nhạc mở mắt, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Hải Nhạc, bạn hù chết tụi mình!” Hứa Nhã Nghiên đã chạy tới nơi khóc nói.
Hải Nhạc áy náy cúi đầu, yếu ớt nói: “Là mình thực xin lỗi mọi người, là mình vô dụng, thực xin lỗi mọi người.”
“Đừng tự trách mình, em cũng không muốn.” Minh Hi Ca đứng một bên nói, “Nhưng mà, em có thể không có việc gì, còn phải cảm tạ ca ca em nữa đấy, là
hắn liều lĩnh nhảy xuống cứu em lên.”
“Thật sao?” Hải Nhạc chuyển ánh mắt tới trên người Tạ Thư Dật, chỉ thấy khuôn mặt u ám của hắn
(=]]), không biết bây giờ hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Cám… cám ơn.” Nàng không biết có cần gọi ra hai tiếng “anh hai” hay không, nhưng mà, hắn cứu nàng a.
“Cảm ơn anh hai đã cứu em.” Nàng nhỏ giọng nói.
Tạ Thư Dật lạnh lùng liếc nàng một cái, mở miệng liền mắng: “Tôi chưa từng thấy ai có thể làm người ta phát điên hơn cô, cô ngay cả đi đường cũng
không biết đi hả? Vì sao không rơi xuống nơi này mà lại rơi xuống nơi
đó? Vì sao cô lại ngốc như vậy đâu? Hại nhiều người lo lắng cho cô như
vầy? Thật sự là tức chết tôi!”
Tạ Hải Nhạc nghe hắn rống nàng như vậy, trong lòng vốn đang tự trách lại càng thêm khổ sở, nước mắt cũng rơi xuống.
“Ai da, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, ngươi
cũng đừng tức giận.” Minh Hi Ca ở bên cạnh đánh giảng hòa nói.
“Chỉ sợ Hải Nhạc rất suy yếu, không thích hợp đi xa, nếu như vậy, chúng ta
cứ dựng cơ sở tạm ở đây đi, đợi nàng đỡ hơn, ngày mai chúng ta lại đi
lên đỉnh núi cũng không muộn.” Sở Lâm Phong nói.
Mọi người cùng
đồng ý ý kiến của hắn, vì thế, nhóm đàn ông dựng lều, hai cô gái đi xung quanh kiếm củi, nhóm lửa cho Hải Nhạc sưởi ấm, thuận tiện dùng để làm
cơm dã ngoại.
Hải Nhạc ở trong lều thay quần áo ẩm ướt ra, ôm chăn ngồi ở trong lều.
Vừa nghĩ tới mới nãy khi mở mắt ra, bờ môi của hắn ở trên môi của nàng, cái loại cảm giác xa lạ này nàng chưa từng trải qua, một khắc kia tim nàng
đập quá nhanh gần như khiến nàng lại bất tỉnh!
Biết rõ hắn chẳng
qua là đang làm hô hấp nhân tạo cho nàng mà thôi, nhưng mà vừa nghĩ tới
hai người lại tiếp xúc thân mật như vậy, mặt của nàng, không tự chủ được đỏ bừng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT