“Nhất định phải mặc cái đó sao? Không thể mặc như bình thường được?” Tạ Hải Nhạc dè dặt hỏi.
“Tùy cô.” Tạ Thư Dật nói.
“Ân, vậy ngày mai lúc nào đi?” Hải Nhạc hỏi.
“Tôi sẽ gọi cô!” Tạ Thư Dật trừng mắt liếc nàng, “Nào có dài dòng như vậy?”
“Nha.” Hải Nhạc kêu nho nhỏ một tiếng, thè lưỡi, đi lên lầu.
Động tác nghịch ngợm vô tình của nàng, làm cho Tạ Thư Dật không nhịn được sau khi nàng lên lầu mỉm cười.
Mà Hải Nhạc, cũng thầm mong đợi ngày mai đến nhanh lên một tí.
Sáng sớm thứ hai, Tạ Thư Dật quả nhiên gọi điện thoại, gọi nàng nhanh chóng
thức dậy, sau khi thu xếp mọi thứ, Tạ Hải Nhạc đi theo hắn cùng Hứa Chí
Ngạn, Long Đế Uy, Sở Lâm Phong cùng đến chỗ hẹn.
Hải Nhạc cuối
cùng cũng được gặp toàn bộ người thừa kế của tứ đại gia tộc trong truyền thuyết, Chí Ngạn nàng đã sớm biết, nhưng vẫn chưa từng gặp qua Long Đế
Uy và Sở Lâm Phong, quả nhiên đều là cực kỳ xuất sắc hiếm có, vô cùng
anh tuấn, và quý khí bẩm sinh làm cho bọn họ đứng ở nơi nào cũng như hạc giữa bầy gà, mà bên người bọn họ đều có một cô gái, cũng đều là mỹ nữ
khó gặp.
Hải Nhạc quan sát bọn họ, mà ánh mắt bọn họ cũng luôn
dừng lại trên người Hải Nhạc, nhất là mỹ nữ bên cạnh bọn họ, con mắt
xoay tròn hướng di chuyển trên người nàng.
“Đây, chính là muội muội nhà ta, Tạ Hải Nhạc.” Tạ Thư Dật hướng về phía mọi người giới thiệu Hải Nhạc.
Sau đó vị soái ca mặt nhỏ, ánh mắt sâu thẳm vươn tay về phía nàng đầu tiên: “Chào bé Hải Nhạc, anh là Lâm Phong ca ca của em đây.” Hắn nhìn cô gái
bên cạnh tết hai bím tóc rối, nói “Cô ấy tên là Minh Hi Ca, người luôn
thích bám đuôi anh.”
Cô gái tết hai bím vốn đang cười thân thiện
với Hải Nhạc, vừa nghe hắn nói như vậy, chống nạnh la hắn: “Ngươi nói ai là người luôn thích bám đuôi a! Ngươi muốn chết a! Ngươi nghĩ rằng ta
nguyện ý đi theo ngươi a, nếu không bởi vì gia gia, ta mới lười lại đây! Hừ!” Nàng gắng sức khinh bỉ Sở Lâm Phong.
Hải Nhạc tức thì liền yêu mến cô gái trong sáng vui vẻ tên Minh Hi Ca này.
Lúc này, một vị soái ca cao to khuôn mặt ngăm đen, mày rậm xen vào tóc mai
cũng đưa tay ra cho Hải Nhạc: “Anh là Long Đế Uy, rất hân hạnh được biết em.” Nói xong, hắn lại nghiêng qua Tạ Thư Dật liếc mắt một cái, “Có
muội muội xinh đẹp như vậy, bây giờ mới chịu giới thiệu cho chúng ta, ta phát hiện ngươi không phải keo kiệt bình thường nha, sợ chúng ta sẽ ăn
nàng sao?”
Hải Nhạc lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Đế Uy ca ca, anh đúng là thích đùa a.”
Huynh muội Hứa gia cũng đã đi tới.
“Hải Nhạc, đã lâu không gặp.” Hứa Chí Ngạn vươn tay.
Hải Nhạc nhẹ nhàng bắt tay với hắn một chút: “Chí Ngạn ca ca.”
“Được rồi, được rồi, chúng ta đi thôi.” Tạ Thư Dật sốt ruột ở bên cạnh thúc giục.
Ngay sau đó, mọi người lên xe, xuất phát về phía núi Phượng Hoàng.
Đi tới chân núi, bọn họ đem xe để ở bãi đỗ xe chỗ quản lý du lịch, chuẩn bị bắt đầu leo núi.
Hải Nhạc phát hiện bản thân mình mang sai giày, nàng không nên đi đôi giày
này, bàn chân không đề phòng chọn giầy thể thao, hơn nữa đế giày rất
cứng, đối với nàng loại này chưa từng có tiến hành sang tên việc làm
thêm động người mà nói, đi lên đường tới mệt chết đi, đáng lý ngày hôm
qua nàng hẳn là phải đi mua một đôi chuyên dùng để leo núi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT