Hứa Nhã Nghiên thở dài một hơi, cô đơn nói: “Mình nói, Thư Dật ca ca anh ấy rất thương bạn.”

Hải Nhạc cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, Tạ Thư Dật rất thương nàng?

“Bạn nghĩ sai rồi, anh ta không phải người như bạn nghĩ đâu, cho tới bây giờ anh ta chưa từng thương mình.” Nàng cười khổ mà nói.

Nhưng khi Hứa Nhã Nghiên thấy nụ cười khổ trên mặt Hải Nhạc, trong lòng lại nghi ngờ, chẳng lẽ, nàng nghĩ sai rồi? Tuy rằng Tạ Thư Dật lúc nào cũng bày ra bộ dạng hung ác với Hải Nhạc, nhưng mà, nhìn thấy Hải Nhạc bị người ta khi dễ, lại tức giận đến như vậy, cho đến nay, nàng chưa từng nhìn thấy Tạ Thư Dật ác với người nào như vậy, cái dạng xử lí độc ác với nam nhân xâm phạm Hải Nhạc đó, không phải là thương nàng sao? Lúc thấy nàng sắp ngã, lập tức đến đỡ nàng, tuy rằng bộ dạng thì vẫn là hung, nhưng hành động của anh ấy cũng là thật cẩn thận đỡ Hải Nhạc đi xuống, đó không phải là thương nàng sao?

Có lẽ, Hải Nhạc chỉ thấy mặt ngoài hung dữ của hắn, cho nên nàng nghĩ là hắn không thương nàng đi. Hứa Nhã Nghiên nghĩ trong lòng.

Lúc này, Tạ Thư Dật và Chí Ngạn đã chạy xe ra, dừng trước mặt các nàng.

Tạ Thư Dật hiếm thấy mở cửa xe cho Hải Nhạc, nói: “Lên đi.”

Hải Nhạc chào tạm biệt với Nhã Nghiên và Chí Ngạn, sau đó ngồi lên xe.

Mọi người tạm biệt nhau, từ từ rời khỏi Dạ Chi Hoàng Triều.

Trên xe, Tạ Thư Dật nhịn không được lại liếc mắt nhìn Hải Nhạc, thấy mặt nàng vẫn còn sưng đỏ, nhịn không được lại tức giận lớn tiếng nói: “Tôi chưa từng thấy người nào bổn hơn cô! Hắn muốn đánh cô! Cô không biết trốn sao?”

Hải Nhạc run rẩy một chút, sau đó run run nói: “Trốn? Hắn một đại nam nhân! Tôi có thể trốn đi đâu?” Tạm dừng hồi lâu, lại đột nhiên cười chua chát nói, “Không sao, tôi bị đánh quen, một tát này của hắn, với anh đánh tôi cũng không có gì khác nhau.”

Nghe Hải Nhạc nói như vậy, Tạ Thư Dật chợt đạp phanh khẩn cấp một cái, hắn nện một quyền ở trên tay lái.

“Cái đó không giống! Không giống! Hắn đánh với tôi đánh không giống nhau!” Hắn rống lớn nói. (vâng, anh là đánh “yêu” =.=”)

Hải Nhạc bị tiếng rống của hắn làm hoảng sợ, nàng vốn đang thầm cảm tạ hắn cứu nàng, nhưng, lòng cảm kích lại bị tiếng rống của hắn quạt bay mất.

“Không phải đều là đánh vào mặt tôi sao? Có chỗ nào không giống đâu? Anh với hắn có cái gì không giống nhau đâu? Không phải đều muốn khi dễ tôi hay sao?” Hải Nhạc nhịn không được phản bác.

“Cô” Tạ Thư Dật hung tợn trừng Hải Nhạc, “Chết tiệt, cô đang trách tôi từng đánh cô sao?”

Hải Nhạc bị hắn nhìn gần, chỉ có thể nói trái lương tâm: “Tôi không dám trách anh.”

“Cái gì gọi là cô không dám trách tôi?” Tạ Thư Dật tức muốn chết, mắt hắn trừng còn to hơn chuông đồng, làm bộ dạng muốn nuốt luôn Hải Nhạc vậy.

Hải Nhạc cũng không dám nói gì nữa.

“Nói! Cái gì gọi là không dám trách tôi?” Tạ Thư Dật lại hỏi.

Thấy hắn cứ ép hỏi như vậy, cơn giận trong lòng lại rục rịch, Hải Nhạc ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Tạ Thư Dật, nói: “Anh đánh tôi, tôi nào dám trách anh? Tôi hẳn là nên thầm tạ ơn anh, tới bây giờ anh cũng chỉ đánh tôi bàn tay mà thôi, mà không phải là đẩy tôi từ trên lầu xuống cho ngã chết, cũng không phải xô tôi vào hồ bơi cho chết đuối, lại càng không nhốt tôi vào trong tầng hầm ngầm để cho tôi bị hù chết, so với mấy chuyện đó, anh đánh một bạt tai vào trên mặt tôi, có tính là gì đâu? Tôi hẳn là nên cảm kích anh, thật sự!”

Tạ Thư Dật gắt gao nhìn nàng chằm chằm, thần sắc trên mặt trở nên đáng sợ, hàm răng của hắn lại phát ra tiếng vang khanh khách (1).

(1) Khanh khách: từ láy của từ “khách”, khạc ra máu còn gọi là “khách huyết” (Thiều Chửu)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play