Tạ Hải Nhạc vốn đang đứng lặng lẽ cười, lửa giận của Tạ Thư Dật đột nhiên không hề dự báo chuyển lên trên người nàng, nàng sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, nước mắt lưng tròng cúi đầu xuống.

Hứa Chí Ngạn thấy Hải Nhạc sợ Tạ Thư Dật như vậy, đau lòng khôn tả, nói với Tạ Thư Dật: “Em ấy đã bị dọa như vậy, ngươi cũng đừng rống Hải Nhạc nữa, ngươi xem, ngươi dọa em ấy thành cái dạng gì rồi?”

Tạ Hải Nhạc không khỏi cảm kích nhìn Hứa Chí Ngạn, người khác thật tốt, dù sao vẫn nói giùm nàng.

Tạ Thư Dật thấy nàng lu1c nào cũng hở ra một tí là dán mắt vào Hứa Chí Ngạn (cái này là dịch theo giọng chua chua nên các bác đừng soi mói), cảm giác không thoải mái lại dâng lên trong lòng, hắn hung tợn nhìn Hải Nhạc một cái, đi về phía nàng.

Tạ Hải Nhạc thấy hắn hung ác bước đến chỗ mình, không biết hắn lại muốn làm cái gì nàng nữa, theo bản năng nàng lại lùi về phía sau.

Tạ Thư Dật thấy bộ dạng nao núng của nàng, lại hết sức giận dữ.

“Cái dạng cải thìa như vậy, đáng cho người ta khi dễ!” Hắn phát hỏa.

Bộ nàng muốn bộ dạng này sao? Bộ nàng muốn bị khi dễ sao? Hải Nhạc mếu máo, nước mắt lại đảo quanh.

“Mặc thêm áo vào!” Tạ Thư Dật mất kiên nhẫn nói, thấy nàng vẫn cứ ngây ngốc đứng đó không biết đang nghĩ cái gì, đành phải “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” giật áo khoác trong tay nàng, choàng thô bạo lên người nàng, cũng đưa tay giúp nàng cài cúc áo, che lại xuân quang chật vật bên trong.

Tạ Hải Nhạc ngửi thấy mùi nước hoa nam Armani trên quần áo hắn, một khắc này, lòng nàng, đột nhiên bị cái mùi này làm rung động không thôi, nàng không nhịn được hít một hơi thật sâu, trực giác muốn khắc cái mùi này vào tận đáy lòng mình, một khắc này, nàng nhất thời bị mê hoặc.

“Đi thôi! Về nhà!” Tạ Thư Dật nói với Tạ Hải Nhạc.

Tạ Hải Nhạc không nghe thấy lời hắn nói, vẫn cứ ngơ ngác đứng đó, Tạ Thư Dật thấy nàng thất hồn lạc phách không biết lại đi vào cõi thần tiên nào, phỏng chừng đêm nay nàng thật sự bị dọa không nhẹ, trong lòng lại hơi hơi có chút đau lòng.

Nhưng miệng hắn lại quen thói rống nàng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi a! Về nhà!”

“Nha.” Tạ Hải Nhạc tỉnh lại, theo bản năng đi về phía trước, nhưng nàng lại không quen mang giày cao gót nên lập tức ngã chúi về phía trước.

“!” Khi nàng chật vật sắp ngã sấp xuống, Tạ Thư Dật nhanh tay đỡ nàng, xem ra, hôm nay nàng thật sợ đến choáng váng.

“Thật là ngu ngốc, chẳng lẽ em bị dọa đến ngay cả đi đường cũng không đi nổi?” Hắn mắng.

“Em không có.” Tạ Hải Nhạc nhẹ giọng phản bác.

Tạ Thư Dật sợ nàng lại ngã nữa, đành phải kéo nàng qua , tay ôm ngang hông nàng, để nàng tựa vào người mình.

“Đi thôi.” Hắn nói, cũng xoay người nói với huynh muội Hứa gia nãy giờ luôn đứng yên lặng bên cạnh theo dõi hắn và Hải Nhạc, “Các ngươi ở lại đây chơi, hay là cũng về nhà?”

“Bọn em cũng về thôi.” Hứa Nhã Nghiên nói, nàng quay người nói với người khác, “Thật ngại quá, chúng tôi đi trước một bước, mọi người có thể tiếp tục ở đây chơi, chơi đến khi Dạ Chi Hoàng Triều đóng cửa mới thôi, Thư Dật đã bao hết rồi, mọi người cứ chơi thoải mái, lãng phí sẽ rất uổng.”

Những người còn lại hoan hô một tiếng, sau đó trở về ghế lô.

Bốn người ra bên ngoài Dạ Chi Hoàng Triều, hai cô gái đứng bên kia chờ, còn con trai đi xuống bãi đỗ xe dưới lầu chạy xe lên.

“Thư Dật ca ca thật sủng bạn.” Hứa Nhã Nghiên đột nhiên nói với Tạ Hải Nhạc.

“Cái gì?” Hải Nhạc nghĩ mình nghe lầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play