Hải Nhạc quay đầu không hề nhìn hắn, giận thì giận đi, muốn đánh nàng, thì cứ đánh nàng đi, không sao cả.
Tạ Thư Dật thấy nàng hờ hững như vậy, nắm tay thành quyền nói: “Cô vẫn nhớ kĩ trong lòng sao? Thì ra cô thực mang thù a, tôi còn nghĩ cô thật sự
không hận tôi chứ, lại nhớ rõ ràng như thế, nói cho cô biết, tôi chỉ lỡ
tay đẩy cô xuống, tôi không phải là cố ý đẩy cô xuống lầu, lúc ấy tôi
chỉ là rất tức giận, tôi thật sự không ngờ tôi chỉ đụng cô vài cái, cô
lại bất ngờ ngã xuống! Còn nữa, tôi cũng không cố ý đẩy cô xuống bể bơi, lúc đó, tôi xoay người lấy đàn violon, là chính cây đàn violon quét cô
xuống! Tôi không có đẩy cô!” (ôi giải thích làm gì…)
Hải Nhạc nghe hắn nói vậy, kinh nghi (kinh ngạc và nghi ngờ) quay đầu nhìn hắn, hắn nói thật sao?
Khóe miệng nàng hiện lên một tia cười lạnh: “Vậy à? Vậy thì, anh luôn thích
nhốt tôi vào tầng hầm ngầm, để tôi ở bên trong sợ chết khiếp, anh cũng
không phải cố ý?”
Tạ Thư Dật đột nhiên xẹp hơi, hắn đang làm cái gì?
Hắn lại đánh một quyền vào trên tay lái, gắt gỏng kêu: “Tùy cô nghĩ sao thì nghĩ! Tôi phải quan tâm suy nghĩ của cô làm gì? Cô là ai a? Cô cho cô
là ai? Hôm nay tôi phải váng đầu rồi mới nói mấy thứ này với cô!”
Hắn khởi động xe, phóng như tên bắn.
Hải Nhạc lặng lẽ nhìn hắn đang phẫn nộ một cái, nàng có nên tin hắn không?
Khi nàng nhìn thấy mu bàn tay với mấy đốt ngón tay hắn lại bị chảy máu, hơn nữa còn là chảy từng giọt từng giọt liên tục, nàng giật mình la lên:
“Anh chảy máu!”
Tạ Thư Dật cúi đầu nhìn, quả thực đang chảy máu.
“Không cần cô lo!” Hắn rống, tiếp tục nhìn về phía trước lái xe.
“Dừng lại! Dừng lại!” Hải Nhạc nhanh chóng kêu, nàng lại không đành lòng thấy hắn cứ chảy máu như vậy.
“Đã nói không liên quan đến chuyện của cô!” Tạ Thư Dật hung tợn trừng nàng một cái, “Không cần cô giả mù sa mưa quan tâm!”
Hải Nhạc nhìn máu từ tay hắn cứ không ngừng chảy từng giọt, cảm giác không
nỡ lại càng tăng lên, vì sao hắn cứ như vậy, cả chảy máu cũng không thèm quan tâm?
“Không phải tôi quan tâm anh! Tôi chỉ không muốn thấy
người ta chảy máu! Anh dừng xe, tôi băng bó cho anh một chút!” Hải Nhạc
vẫn khăng khăng, “Nếu anh không ngừng xe, tôi mở cửa xe, để tôi xuống
xe! Tôi không muốn ngồi cùng một xe với một người chảy máu không ngừng
như vậy, tôi sợ!”
Tạ Thư Dật liếc nhìn nàng một cái, mặt không đổi sắc ngừng xe.
“Xuống xe!” Hắn quát.
Hải Nhạc giật mình, nhưng suy nghĩ một chút, sao Tạ Thư Dật có thể nghe nàng uy hiếp chứ? Nàng là ai a?
Đâm lao thì phải theo lao, nàng chỉ có thể im lặng xuống xe, cũng đóng cửa xe thật tốt.
Xe Tạ Thư Dật tức lao ra thật xa, để Hải Nhạc lại ven đường.
Hắn lại thật sự vứt nàng lại đây rồi! Hơn nữa còn không chút do dự! Hải
Nhạc đau xót trong lòng, nước mắt lại tiếp tục rưng rưng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT