“Hoan hô!” Các học sinh đều hoan hô, ai cũng lấy việc học cùng ban với một đại minh tinh làm niềm tự hào.
Hải Nhạc không tiện từ chối: “Nhã Nghiên cũng thể hiện rất tốt, các bạn không được quên bạn ấy đấy nhé.”
“Đương nhiên, Hứa Nhã Nghiên cũng thành công cả nửa bầu trời bên kia còn gì,
đêm nay, thầy mời cả lớp đi chúc mừng ngày đầu tiên chúng ta vào học kỳ
mới, tiện thể chúc mừng hai vị đại minh tinh thành công luôn!” Thích Hán Lương cười ha hả.
Quả nhiên Thích Hán Lương nói được thì làm
được, buổi tối mang học sinh đến một cái quán rượu cao cấp sang trọng
happy (chơi đùa vui vẻ), nhưng, trong lòng Hải Nhạc vẫn như đang bị một
tảng đá đè nặng, nàng lấy cớ muốn hít thở không khí mới một chút, rồi đi ra ngoài.
“Hải Nhạc, em đi ra làm gì thế? Em không vui sao?” Thích Hán Lương đuổi tới.
Thích Hán Lương đã sớm tinh tế nhìn ra giữa lông mày nàng tràn đầy nỗi u buồn cùng sự không vui, tiểu cô nương này, có tâm sự gì đây?
Hắn không khỏi sốt ruột lên, chẳng lẽ, trong lòng tiểu nha đầu đã thích ai rồi? Cái này thì phải làm sao mới tốt đây?
Ngẫm lại thật sự quá thất bại, sự quyến rũ bách chiến bách thắng của hắn,
làm cho trong trường có rất nhiều nữ sinh đều đang thầm mến hắn, nhưng,
vẫn cứ không cưa đổ được Tạ Hải Nhạc mà hắn muốn đổ nhất!
Ngẫm
lại, một cái thầy giáo lại đi thích chính học sinh của mình, hơn nữa,
tuổi lại còn nhỏ, là thứ tình cảm khó mở miệng nói đến chừng nào?
Nàng còn nhỏ, ít nhất hắn còn phải đợi những hai năm nữa, mới có thể công
khai theo đuổi nàng a! Hai năm a! 730 ngày a, 730 ngày này, hắn đều phải trải qua trong ẩn nhẫn cùng với yêu đơn phương, là một nỗi dày vò lớn
cỡ nào a!
Không sao, có dày vò hơn nữa, hắn đều có thể tiếp tục
chịu đựng được, nhưng, điều mà hắn sợ nhất là, khả năng xảy ra biến cố
trong hai năm rất lớn, vạn nhất nàng có mối tình đầu, người nàng yêu
không phải là hắn, đến lúc đó, hắn phải làm gì bây giờ?
“Hải Nhạc, em có tâm sự?” Thích Hán Lương hỏi.
Hải Nhạc sửng sốt, nàng có biểu hiện ra rõ ràng như vậy sao? Ngay cả thầy cũng đã nhìn ra?
“Em không có tâm sự gì, chỉ là, tự nhiên nổi tiếng như thế, làm cho em có một vài chuyện phiền não thôi.” Hải Nhạc che giấu.
“Thật à? Nhưng, ngay cả Trương Ái Linh cũng nói, nổi tiếng thì phải làm sớm,
em nổi tiếng sớm, vốn là một chuyện đáng mừng đấy chứ?” Thích Hán Lương
tỏ vẻ cực kì hoài nghi, “Hải Nhạc, đến thầy mà em cũng không nói thật
sao? Thật ra, thầy cũng đã từng trải qua lứa tuổi của em, em… có phải
đang bị chuyện tình cảm quấy nhiễu không?”
Thế nào hắn cũng phải
moi ra cho bằng được rằng nàng không phải đang phiền não như vậy là vì
chuyện tình cảm, bằng không, hắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên mất, nên biết rằng, mỗi một ngày nghỉ đông, mở mắt suy nghĩ đầu tiên chính là
nàng a!
Hải Nhạc vừa nghe Thích Hán Lương nói như vậy, liều mạng
lắc đầu: “Không có, thầy, em không có bị cái tình cảm gì quấy nhiễu hết, thật đó.”
Làm sao nàng có thể nói ra nỗi thống khổ trong lòng
nàng với thầy cơ chứ? Thầy là giáo viên, nàng là học sinh, giáo viên chỉ phụ trách dạy học sinh bài vở và bài tập tốt là được, nàng cũng không
cần phải đi phân tích nổi thống khổ của mình với giáo viên, thầy không
phải nàng muốn nói hết rất đúng tượng, thầy là thầy giáo, không phải là
bạn của nàng!
Thích Hán Lương có chút thất vọng: “Vậy… có phải em không tín nhiệm thầy rồi không?”
“Không phải, không phải, thầy, em cám ơn sự quan tâm của thầy, chỉ là đột
nhiên có nhiều hào quang gắn vào trên đầu như vậy, em có hơi bị áp lực
mà thôi.” Hải Nhạc lắc đầu.
“Nga, vậy được rồi, kỳ thật cũng
không có chuyện gì, “ký lai chi, tắc an chi” (đã đến thì yên tâm ở lại), bình tĩnh đón nhận tất cả những thứ này, đừng để bị thành công che mắt
là được.” Thích Hán Lương nói.
“Không sao ạ, em thật không có
chuyện gì, thầy, thầy đi trước đi, em chỉ đang muốn ngồi trong này một
chút mà thôi.” Hải Nhạc nói.
“Được rồi, em cứ ngồi đây trải lòng, thầy đi trước.” Thích Hán Lương càng thêm khẳng định, trong lòng Hải
Nhạc thật sự đang có chuyện!
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy Nhã Nghiên đang đi về phía Hải Nhạc, giật mình, Nhã Nghiên với Hải Nhạc chính là
bạn tốt a, biết đâu nàng sẽ nói cái gì đó với Nhã Nghiên thì sao?
Thấy Hải Nhạc và Nhã Nghiên đều không hề chú ý đến hắn, hắn cũng chỉ lắc
mình đến dưới một cái giàn hoa khác, tâm phiền ý loạn lặng lẽ nhìn nàng, Thượng Đế phải tha thứ cho hắn, hắn không phải là cái loại người thích
nghe lén thế này, hắn chỉ là rất cần được biết rõ ràng, trong lòng của
nàng, rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Có phải thật sự thích đứa con trai nào
rồi hay không? (tại sao không phải là con gái nhỉ )
“Hải Nhạc, sao bạn lại chạy đến đây rồi? Mới nãy bạn nói chuyện gì với thầy thế?” Nhã Nghiên hỏi Hải Nhạc.
“Nga, mình chỉ cảm thấy hơi buồn mà thôi, bạn cũng biết mà, mình cũng không
thích náo nhiệt kiểu này cho lắm, mình thích ở một mình yên tĩnh thì
hơn.” Hải Nhạc nói, “Thầy Thích cũng không có nói chuyện gì với mình
hết, chỉ hỏi tại sao mình không vui thôi.”
“Thầy Thích thật đúng
là quan tâm đến bạn a, thế nào mà cho tới bây giờ đều chưa bao giờ thấy
thầy quan tâm mình không vui chuyện gì hết nha, thầy Thích thật đúng là
bất công a, toàn bộ lực chú ý đều dồn trên người một mình bạn thôi.” Nhã Nghiên nói nửa thật nửa giả.
“Nào có, thầy Thích đâu có bất công gì đâu.” Hải Nhạc ngượng ngùng phản bác.
“Nhưng mà, Hải Nhạc, mình cũng cảm thấy như vậy đó, bạn thật sự không vui, cả
ngày hôm nay, mình chưa từng thấy bạn cười lần nào, nhiều người vây
quanh bạn như vậy, trên mặt của bạn vẫn luôn mang theo một nỗi bi
thương, nói cho mình biết, có phải bạn đã bị chuyện gì hay không?”
Đôi mắt Hải Nhạc đỏ lên, trên mặt nàng có nỗi bi thương rõ ràng vậy sao?
“Mình… mình không sao, thật mà, Nhã Nghiên, bạn đừng để ý tới mình.” Nhưng, giọng nói của nàng, rõ ràng đang nghẹn ngào.
Nhã Nghiên thấy nàng như vậy, biết là thật sự có chuyện, nàng tắt nụ cười,
lo lắng hỏi Hải Nhạc: “Hải Nhạc, chẳng lẽ, bạn thật sự đang giấu chuyện
gì trong lòng sao? Đừng cứ giấu mãi trong lòng, bạn có thể nói hết ra,
mình là bạn của bạn, mình thật sự muốn chia sẻ với bạn, không có vấn đề
gì không thể giải quyết được hết, bạn cứ nói thử xem, nói không chừng
mình còn có thể giúp bạn suy nghĩ cách giải quyết nữa thì sao, đừng có
nghẹn trong lòng một mình được không? Nên nhớ rằng, chúng ta là bạn bè,
mình có đáng cho bạn tín nhiệm hay không, trong lòng bạn hẳn là rõ nhất, nói đi, nói ra để mình chia sẻ với bạn, như vậy, trong lòng bạn cũng sẽ thoải mái hơn.”
Hải Nhạc nghe lời Nhã Nghiên nói, tri kỷ đến như vậy, xúc động đến như vậy, thì ra, Tạ Hải Nhạc vẫn còn có một người bạn có thể nói hết mọi điều!
Trong lòng của nàng rất cảm động, đồng
thời cũng rất đau đớn, có nên nói ra không? Nói ra trong lòng sẽ thật sự thoải mái hơn nhiều ư?
Mâu thuẫn trong lòng, không bù được nỗi đau khổ trong lòng, nước mắt, giống như vỡ đê, lăn xuống trên mặt Hải Nhạc.
“Không sao hết, Hải Nhạc, nói cho mình biết, mình sẽ chia sẻ giúp bạn, mình sẽ giữ bí mật giùm bạn, mình sẽ không nói cho bất cứ người nào hết, bạn có thể tin tưởng mình.” Nhã Nghiên nhìn nàng cổ vũ.
Hải Nhạc không khỏi òa khóc nức nở, đúng vậy, nàng cần xả ra, bằng không, nàng sẽ bị đau khổ chồng chất trong lòng đè bẹp mất!
Vì thế, nàng như vừa bắt được một nhánh cỏ cứu mạng, nhào vào vai Nhã Nghiên, khóc òa lên.
“Đúng vậy, Nhã Nghiên, trong lòng mình rất khó chịu, rất khó chịu, mình cảm
thấy lòng mình thật đau đớn! Thật đau đớn! Mình thật đau đớn!” Hải Nhạc
khóc nức nở nói, nỗi bi thương trong lòng, giống như nước lũ tràn bờ,
mặc cho nước mãnh tràn ra mãnh liệt.
“Vậy rốt cuộc là cái gì làm cho bạn đau lòng như thế?” Nhã Nghiên ôm lấy vai nàng an ủi, hỏi.
Hải Nhạc ngẩng đầu, nước mắt lã chã nhìn Nhã Nghiên, nói: “Nhã Nghiên, mình phải làm sao bây giờ? Mình phải làm sao bây giờ? Mình… mình…” Nàng cố
lấy hết can đảm, thốt lên bí mật giấu kín nơi sâu nhất trong lòng:
“Mình… mình thích Tạ Thư Dật rồi!”
“Cái gì? Bạn nói cái gì? Bạn…
bạn thích Tạ Thư Dật anh trai bạn ư?” Nhã Nghiên đột ngột đứng lên, gần
như là khiếp sợ kêu lớn lên.
Ông trời ơi, Hải Nhạc, lại có thể
thích Tạ Thư Dật? Không có gì có thể làm cho nàng khiếp sợ hơn chuyện
này nữa! (Chuyện động trời )
“Nhã Nghiên, nhỏ giọng một chút.” Hải Nhạc bất an nói, nàng sợ bị người khác nghe được, mặt mũi nàng sẽ bị quăng xuống đất mất.
“Nga, xin lỗi xin lỗi, mình không cố ý, mình chỉ… Ân, chỉ là kinh ngạc quá mà thôi, nhưng mà, cái này là chuyện từ bao giờ rồi?” Nhã Nghiên thấp
giọng hỏi.
Hải Nhạc cắn cắn môi, nói: “Mình cũng không biết là
chuyện từ khi nào nữa, mình cũng không biết mình bị làm sao mà lại đi
thích hắn.”
Trong lòng Nhã Nghiên giống như đang bị đổ một cái
bình ngũ vị vậy, Tạ Thư Dật cũng là người mà nàng thích a! Aiz, nhưng
mà, Hải Nhạc thích anh ấy, vậy nàng… Nàng phải làm gì bây giờ?
Aiz, coi như xong, yêu đơn phương không có kết quả mà thôi, kỳ thật người Tạ Thư Dật vốn thích trong lòng cũng chính là Hải Nhạc a, thôi thì nàng
hãy nhịn đau cắt ái (bỏ thứ yêu thích), thành toàn cho bọn họ đi!
Nhưng mà, vì sao Hải Nhạc lại giống như không rõ tình hình gì cả, vì chuyện bản thân mình thích Tạ Thư Dật mà đau khổ vậy kìa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT