Hải Nhạc hiểu rõ chuyện đó, trong lòng càng thêm thống khổ, cái loại thống khổ này, mỗi ngày mỗi đêm đều đang giày vò nàng, nàng thật sự rất muốn rời khỏi, rời khỏi Tạ Thư Dật với chị hai thật xa, không bao giờ muốn nhìn thấy hai người bọn họ ngọt ngào nữa, như vậy, nàng cũng sẽ không thống khổ thế này. Tết âm lịch, cả nhà đều đi Thụy Sĩ trượt tuyết, suốt mười ngày, Tạ Thư Dật đều không hề nói với Hải Nhạc lấy một câu, những thay đổi này, ngay cả người không nhạy cảm như bố Tạ cũng đã nhìn ra, ông không rõ trước kia thoạt trông Tạ Thư Dật rất thương Hải Nhạc, sao đột nhiên lại có thể lạnh nhạt với Hải Nhạc như vậy.

“Thư Dật, con với Hải Nhạc làm sao vậy? Thế nào lại cảm thấy hai người các con giận dỗi nhau a? Bây giờ con tốt với Hải Hoan như vậy, nhưng, con cũng không thể lạnh nhạt với Hải Nhạc, trong lòng Hải Nhạc nhất định rất khó chịu, nó chỉ là không nói ra thôi, con có phát hiện không, Hải Nhạc chỉ cần thấy con ở cùng với Hải Hoan, nó liền im lặng lùi ra, có phải con với nó đang cãi nhau hay không? Bố cứ luôn cảm thấy hai người các con là lạ thế nào, nó là em gái, con là anh trai, ít nhiều gì cũng phải nhường nhịn nó một chút, có cái gì, các con nói mở ra là tốt rồi, đừng cứ giấu trong lòng, đều là người một nhà a.” Bố Tạ nói.

Tạ Thư Dật liếc nhìn Hải Nhạc đang cách bọn họ rất xa một cái, nàng đang thử giúp mình nắm vững kỹ năng trượt tuyết, không biết đã ngã mất bao nhiêu lần rồi, sau đó, nàng lại ngã trên mặt đất, bò nửa ngày đều không hề đứng dậy.

Thật là ngốc a! Tạ Thư Dật nhịn ý muốn chạy qua xuống, chuyển tầm mắt trở về, nói với cha: “Bố già, bố thật đúng là có lòng a, con cũng không phải là không để ý tới nó, mà là nó không để ý tới con, phỏng chừng năm ngoái lúc nó chích con mắng nó, nó không thèm để ý tới con nữa, con cũng không có cách nào, không để ý thì thôi.”

Không phải hắn đang tuân thủ hứa hẹn với nàng đấy sao? Hiện tại hắn đang thay đổi cách thức, tốt với Hải Hoan, không nói rõ ràng hắn rốt cuộc đang làm cái gì, có lẽ, hắn đang có cảm giác muốn báo thù nàng, để đền bù cho tự tôn nam tính bị tổn thương của hắn, nhưng, có thể trả thù được nàng hay không, trong lòng hắn cũng không rõ. Có lẽ, cũng có suy nghĩ chỉ muốn khiến cho nàng chú ý đến hắn, đừng lơ là hắn mà thôi, muốn cho nàng hiểu được, hắn mới là người khống chế toàn bộ tình thế, hắn muốn làm cái gì, có thể làm cái nấy! Bao gồm tốt với Hải Hoan, bao gồm xem Tạ Hải Nhạc là không khí! Tóm lại, lần này, hắn thật sự hạ nhẫn tâm, nếu nàng không để ý tới hắn, hắn cũng sẽ tuyệt đối không để ý đến nàng trước! Bây giờ nàng nhìn đến hắn liền trốn ngay lập tức, có nhiều lần chạm mặt nàng, hắn không nhịn được khát vọng trong lòng, muốn kéo nàng qua hỏi, còn muốn đấu với hắn tới khi nào, nhưng mà, khi thấy vẻ mặt nàng không chút thay đổi lại còn thêm hờ hững, hắn lại nhịn xuống, xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng! Xem ai là người thắng cuối cùng, xem ai đầu hàng ai trước, lúc này đây, hắn nhất định phải làm một người thắng, nhất định không thể bại, ngã xuống dưới tay nàng, cho nên, hắn nhất định phải kiên trì đến ngày mà nàng thua cuộc! Chỉ có điều, ngày đó phải chờ đến khi nào thì được đây? Khi nào thì nàng mới có thể giơ tay đầu hàng hắn a? Hắn chờ đến mức sắp điên mất rồi! Hắn thật sự không muốn tiếp tục chơi như vậy nữa! Người đau đớn vẫn chính là hắn! Mà nàng, luôn chết tiệt vân đạm phong khinh (*)! Tạ Hải Nhạc a Tạ Hải Nhạc, em cứ chắc chắc nhất định là tôi sẽ cúi đầu với em như vậy sao? Lần này, tuyệt không! Tôi tuyệt không cúi đầu với em! Trừ phi em cúi đầu với tôi trước, nói cho tôi biết em không muốn tiếp tục như vậy nữa! Tôi mới có thể bỏ qua cho em! Cũng buông tha cho chính mình! Hao tổn đi, hao tổn đi, xem ai hao tổn được ai!

(*) Vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi

“Hải Nhạc không thề ghi hận lâu như vậy, cho dù có ghi hận đi nữa, con đi nói tiếng xin lỗi với nó không phải là được rồi hay sao?” Bố Tạ nói.

Tạ Thư Dật bĩu môi: “Con không có làm sai cái gì, tại sao phải xin lỗi nó?”

“Aiz, con cái tiểu tử thúi này, cho dù con không có làm sai, con cũng không thể cúi đầu đầu dỗ dành nó sao? Dù sao nó cũng là con gái.”

“Tại sao con phải cúi đầu trước chứ, tự tôn của đàn ông, quan trọng hơn phụ nữ nhiều! Vì sao nó không cúi đầu với con trước? Bố, bố đừng quản nữa! Sức lực của bố, sao có thể dùng vào mấy chuyện lặt vặt thế này chứ?” Tạ Thư Dật mất kiên nhẫn nói.

“Thư Dật, nói thật ra, các con chiến tranh lạnh như thế, thật sự chỉ đơn giản như con nói thôi sao?” Bố Tạ nhìn Tạ Thư Dật chằm chằm hỏi, “Thư Dật, bố thật sự không muốn giữa hai anh em các con xảy ra bất cứ chuyện gì, con… có hiểu ý của bố không?”

Tạ Thư Dật thầm rùng mình trong lòng, hắn ho khan một tiếng khỏa lấp rồi nói: “Có thể ra được chuyện gì chứ? Chỉ là anh em cãi nhau lộn xộn, con chỉ là muốn trị nó chút mà thôi, tất cả mọi người đều sủng nó, sủng nó đến mức không biết trời cao đất rộng, con chỉ là muốn cho nó nếm chút khổ sở.”

“Được rồi, chúng ta đừng nói Hải Nhạc nữa, chúng ta đi nói Hải Hoan, bố hỏi con, con đối với Hải Hoan, rốt cuộc là cái loại tình cảm gì đấy? Con phải nói thật cho bố!” Bố Tạ nói.

Tim Tạ Thư Dật run lên, do mình thể hiện nhiệt tình qua đáng rồi ư? Đến mức kinh động tới bố phải đi hỏi hắn như vậy?

“Bố, con đối với Hải Hoan, không có gì hết, chỉ là nghe nó nói nó ở Trì gia bị chịu khổ, cho nên, muốn thương nó nhiều hơn một chút mà thôi, bố cho là cái gì đây?” Tạ Thư Dật hỏi lại cha.

Bố Tạ nhìn hắn nghi ngờ: “Thật không đấy? Ranh con, không được lừa bố đấy nhá, thương cũng phải có mức độ, cứ như con như vậy, chỉ sợ sẽ làm cho Hải Hoan hiểu lầm con a, con không biết là con thương nó thương đến mức hơi lố rồi hay sao? Gần như ném Hải Nhạc sang một bên mặc kệ luôn rồi! Bố cũng không phải là một người mù, con nghĩ rằng bố không nhìn ra a! Nếu con dám dối gạt bố, về sau có gì con tự chịu lấy!” Giọng điệu nghiêm khắc của bố Tạ làm cho da đầu Tạ Thư Dật muốn run lên luôn, xem ra, diễn kịch thật sự hơi quá rồi. “Con biết rồi bố.” Hắn chỉ có thể tiếp tục trả lời đến cùng, “Con không có lừa gạt bố đâu.”

“Thế thì tốt nhất, tốt với Hải Hoan, nhưng cũng không được lơ là Hải Nhạc, có biết không?! Con cũng đừng nói bố bất công gì, Hải Nhạc cái đứa nhỏ này từ nhỏ đã biết yêu thương mọi người, là khai tâm quả của bố, bố thật sự xem nó như con gái ruột mà nuôi, nếu con dám khi dễ nó, bố sẽ tẩn con cho mà xem!” Bố Tạ gật đầu hài lòng, “Bố đi trước dỗ cái nha đầu kia vui vẻ đây, con cái thằng này, aiz…” Bố Tạ đứng lên, phủi phủi tuyết trên mông, đi về phía Hải Nhạc.

Trong lòng Tạ Thư Dật cũng ẩn ẩn lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải là một biện pháp tốt, chẳng lẽ, hắn thật sự không đấu lại nàng, thật sự phải cúi đầu với nàng trước hay sao?

Không, không, đã kiên trì lâu như vậy, bất luận thế nào cũng phải kiên trì! Hắn tin rằng Hải Nhạc đã cảm thấy tổn thương, nói không chừng, một ngày nào đó, nàng sẽ đến hỏi hắn, tại sao hắn phải đối xử với nàng như vậy, đến lúc đó, hắn sẽ thắng!

Từ Thụy Sĩ về nhà, đảo mắt, đã phải đi học lại, hơn nữa, lễ tình nhân cũng sắp đến rồi, cái quảng cáo Hải Nhạc cho cho công ty chocolate Dove kia, không ngừng phát sóng trên truyền hình và các TV ở các quảng trường lớn khác nhau, đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt cười tươi ngọt ngào của nàng, khắp nơi đều có thể nghe được giọng nói ngọt ngào nói rằng: “Nghe như nụ hôn đầu, hương vị như mối tình đầu, chocolate Dove, dư vị ngọt khắp bốn mùa.” Công chúng từ lâu đã bị các loại hình tượng từ sexy nóng bỏng đến lộ hàng oanh tạc đã hơi mệt mỏi, phong cách học sinh trong sáng vui tươi của Hải Nhạc, giống như một cơn gió màu xanh lá thổi tan hết bụi bẩn trước mắt mọi người, chỉ trong nháy mắt, Hải Nhạc đã lập tức chinh phục được tất cả khán giả xem quảng cáo trên TV, làm cho trước cửa tất cả các siêu thị cửa hàng, đều xếp cả hàng dài mua chocolate Dove, chỉ vì muốn có được ảnh chụp tự tay kí tến của Hải Nhạc trong hộp chocolate, điên rồi, tất cả điên hết rồi, mà Thịnh Đạt Hoa với công ty Dove cũng đã sắp mừng phát điên rồi, còn chưa tới lễ tình nhân, chocolate đã bán hết hàng rồi, cái kỷ lục này, thật sự có thể đi xin Guinness ghi chép lại mất! Tiềm năng của Tạ Hải Nhạc, bị các công ty điện ảnh và truyền hình nhìn trúng, tất cả đều bắn tiếng, hy vọng có thể hợp tác cùng vị cô gái bí ẩn này, đồng thời còn hứa hẹn mời nàng thành công trên cả lĩnh vực âm nhạc và điện ảnh, nhất định có thể bao nàng sau này trở thành siêu sao, khiến cho Hải Nhạc và Hải Hoan đều không dám ra cửa, sợ bị người ta nhận ra lại bị vây kín mất, Hải Nhạc trải nghiệm được niềm vui của thành công, cũng trải nghiệm được vô số bất tiện và đau khổ sau khi thành danh, tuy rằng cuộc sống của nàng vẫn cứ trôi qua như trước kia, nhưng là, bên trong vẫn có chút thay đổi.

Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc được hoan nghênh như thế, có chút không yên lòng, hôm khai giảng, hắn vẫn đi cùng Hải Nhạc, nhưng Hải Hoan lại muốn đi chung xe với bọn họ, Tạ Thư Dật đành phải mời nàng lên xe, đưa nàng đến trường, đến lúc đó lại cùng Hải Nhạc trở về Năm Châu sau.

Đưa Hải Hoan đến cửa trường của nàng, Tạ Thư Dật mở cửa xe cho nàng, Hải Hoan xuống xe, Tạ Thư Dật còn chưa kịp xoay người, Trì Hải Hoan đột nhiên lấy can đảm vòng trên cổ hắn, chu miệng lên mổ cái chóc trên môi Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật ngây người, hắn thật không nghĩ rằng Hải Hoan sẽ làm như vậy, cho tới bây giờ hắn đều chưa từng hôn nàng, cho nên, hắn hoàn toàn thật sự không ngờ đúng vào hôm nay, Hải Hoan lại lựa chọn một trường hợp như vậy chủ động tới hôn hắn. Ánh mắt của hắn, theo bản năng nhìn về phía Hải Nhạc ngồi trong xe, Hải Nhạc đang dùng một loại ánh mắt bị sốc nhìn hắn và Hải Hoan, giống như không tin hắn lại hôn Hải Hoan vậy, trái tim Tạ Thư Dật bỗng nảy lên, xoay người Trì Hải Hoan về hướng khác, làm cho nàng đưa lưng về phía Hải Nhạc trong xe, mà hắn, cũng thành đối diện với Hải Nhạc, hắn tự tay cố định đầu Hải Hoan, dán môi lại trên môi Hải Hoan một lúc lâu, nhưng, chỉ là môi với môi tiếp xúc nhau, hắn không có tính hôn lưỡi với Hải Hoan một chút nào, chỉ là muốn tạo ra cho hải nhạc thấy một cái nụ hôn nồng nhiệt giả dối của hắn với Hải Hoan mà thôi. Hắn trộm liếc nhìn Hải Nhạc, thật không ngờ Hải Nhạc lại cúi đầu mất.

Lãng phí diễn xuất của tôi! Hắn âm thầm mắng một tiếng, ngay lúc Hải Hoan nhắm mắt lại chuẩn bị đón một nụ hôn nóng bỏng, hắn đẩy Hải Hoan ra, nói: “Ở trường muốn nghe lời, đừng để mấy thằng nhóc muốn tiếp cận em tới gần em loạn xạ, có nghe chưa?” (Bạn sẽ hối hận hối hận hối hận )

Hải Hoan thất vọng, gật đầu: “Biết rồi.”

Đáng ghét, nàng đã chủ động đến như vậy rồi, hắn lại còn không biết làm sâu sắc nụ hôn này hay sao? Chẳng lẽ, hắn thật sự đang bận tâm Hải Nhạc?

Kỳ thật, nàng cũng làm một phép thử, xem thử có phải Tạ Thư Dật đang thích Hải Nhạc không, nàng vẫn có một nỗi sợ hãi, cảm thấy hình như người trong lòng của Tạ Thư Dật là Hải Nhạc, hắn luôn dùng một loại ánh mắt đăm chiêu nhìn nàng chăm chú, nhưng mà, lại giống như không phải đang nhìn nàng, mà giống như chỉ là muốn từ trên người nàng tìm ra bóng dáng người kia vậy! Ở trên người nàng, còn có thể tìm ra bóng dáng ai cơ chứ? Giống với nàng, cũng chỉ có Hải Nhạc! Nếu hắn thích Hải Nhạc, vì sao không đi theo đuổi Hải Nhạc? Là bởi vì hắn biết Hải Nhạc chỉ căm ghét hắn, không thích hắn càng không thể nào nhận tình cảm của hắn, hắn mới không còn cách nào khác muốn từ trên người một người tương tự với Hải Nhạc là nàng tìm an ủi hay sao?

Nàng theo bản năng nhìn về phía Hải Nhạc, mặt Hải Nhạc đã quay về phía bên ngoài cửa sổ bên kia, nàng không thể thấy rõ vẻ mặt của nó, có lẽ, nó chưa có phát hiện ra nàng với Tạ Thư Dật thiếu chút nữa ôm hôn nhau?

Không sao cả, chỉ cần Hải Nhạc không thích Tạ Thư Dật, nàng nhất định sẽ có thời gian chuyển trái tim của Tạ Thư Dật ở trên người Hải Nhạc, dời về trên người nàng!

Tạ Thư Dật đã chui về xe lại, nói với Hải Hoan: “Buổi chiều gặp lại, chiều anh sẽ tới đón em.”

Sau đó hắn bấm cửa kính lên từ từ, ngăn cách với Hải Hoan, quay đầu xe, rời khỏi trường của Hải Hoan, đi đến Năm Châu của bọn họ.

Tạ Thư Dật ngẩng đầu nhình gương chiếu hậu bên trong xe, nhận ra nãy giờ Hải Nhạc luôn cúi thấp đầu đến mức chỉ thấy cái ót, không thể nhìn tới ánh mắt của nàng, hắn cũng không thể nào biết lúc này nàng đang suy nghĩ cái gì.

Nàng lại có thể bình tĩnh được như vậy, chẳng lẽ, hắn và Hải Hoan hôn nhau, một chút kích thích nàng cũng không có sao?

Hắn hết cách rồi, thật sự rất vô lực rồi, Tạ Thư Dật thở dài một hơi đầy thất bại.

Hắn bắt đầu sợ lên, cứ tiếp tục chơi như vậy nữa, còn có thể trở lại trước kia không? Nếu nàng thật sự cho là hắn thích Hải Hoan, hắn phải làm sao bây giờ? Sau này phải giải thích như thế nào?

Hải Nhạc vẫn không dám ngẩng đầu lên, nàng sợ rằng đến lúc đó nước mắt trong mắt mình sẽ rơi xuống, sẽ bị Tạ Thư Dật nhìn thấy.

Khi nàng nhìn thấy hắn và chị hai hôn nhau, đầu óc của nàng, trống rỗng hết, tất cả hình ảnh, toàn bộ dừng lại ngay cái hình ảnh Tạ Thư Dật ôm hôn chị hai, lòng của nàng, cũng cứ vậy mà bị cảnh tượng thân mật này đánh dập nát, vỡ thành từng mảnh nhỏ, máu rơi đầy trên đất. Nàng để ý, nàng để ý! Nàng không thể dễ dàng tha thứ! Nàng không thể chấp nhận được! Hắn lại có thể ở trước mặt nàng, ôm hôn chị hai của nàng! Hắn… thật sự đã yêu chị hai rồi sao? Đã yêu mất rồi sao? Từ nay về sau, trong lòng hắn không còn bất kỳ vị trí nào cho Tạ Hải Nhạc nàng nữa ư?

Hai tay của nàng xoắn chặt lại với nhau, nhưng, cũng vô dụng, không thể hóa giải được nỗi tuyệt vọng trống rỗng trong lòng, nàng dùng móng tay bấm thật mạnh vào lòng bàn tay, từng đợt đau đớn từ tay truyền về trong não, mới khống chế được tiếng thét đang chực trào ra cửa miệng của nàng.

Tạ Thư Dật đỗ xe tốt, cứ thế xuống xe, vô thanh vô tức đi về phía F3 còn lại đã chờ từ lâu, Hải Nhạc ở trong xe lại thấy được một đám đông, bình tĩnh lại, xuống xe theo.

Nhã Nghiên vừa thấy nàng, đã cười hì hì nói: “Nhạc Nhạc, Diêu Nhạc Nhạc, thành một cái tên nổi tiếng khắp châu Á rồi nha, chờ nhận hoan hô đi.”

Diêu Nhạc Nhạc, là tên Hải Nhạc đặt ra để làm quảng cáo kia, dùng họ mẹ , cộng thêm tên thân mật mà người thân gọi nàng.

“Hoan hô gì?” Hải Nhạc không rõ, cũng tạm thời đè xuống sự không thoải mái trong lòng.

Khi nàng cùng đi về phía trước, thật không ngờ tất cả mọi người đều hét lên, nàng có kinh nghiệm lần trước, vọt đến sau lưng bọn họ, không để cho mình có cơ hội bị chen chúc.

Chỉ có điều, lần này tiếng thét chói tai, hô tên Diêu Nhạc Nhạc, lấn át tên mọi F4 khác, điều này làm cho Hải Nhạc bất ngờ, nếu không phải Nhã Nghiên dắt nàng, nàng sẽ quên bước đi mất.

Không ngừng có người tặng quà cho nàng, cuối cùng, ngay cả trong tay Sở Lâm Phong cùng Long Đế Uy đều là quà của nàng, mọi người đều rất xấu hổ, sự nổi bật lần này, vậy mà lại bị cô bé Hải Nhạc đoạt đi mất. “Cám ơn! Cám ơn! Cám ơn!” Hải Nhạc liên tục nói cám ơn những học sinh đang không ngừng nhét quà cho nàng.

“Trời ạ, nếu biết sớm, chúng ta hẳn đã lấy một cái túi thật to, để đựng mấy thứ quà cho Hải Nhạc này rồi.” Minh Hi Ca oán giận, “Hải Nhạc, không có việc gì nổi tiếng như vậy làm cái gì? Hại tay ta mỏi hết!” Trong lòng Tạ Thư Dật rất không vui, thật không ngờ rằng Hải Nhạc sẽ được hâm mộ như vậy, sắp vượt qua hắn luôn rồi. Hắn không khỏi hung ác trừng Hải Nhạc một cái, nhưng mà, lại phát hiện trên mặt nàng cũng không có một tia vui sướng, hắn sửng sốt, nàng không vui sao?

Cuối cùng, khi cùng đi đến phòng học của Hải Nhạc, bạn học cả lớp đã chờ ở đó từ lâu, thấy được Hải Nhạc, đều thét to đòi Hải Nhạc kí tên, cả phòng hoàn toàn hỗn loạn.

Cuối cùng, bốn vị soái ca bị vắng vẻ sang một bên, nhìn nhau cười khổ rời khỏi phòng học của Hải Nhạc và Nhã Nghiên.

Cuối cùng, vào lớp, rốt cục cũng yên bình trở lại.

Thích Hán Lương vừa tới, trực tiếp tìm được Hải Nhạc, sau đó, mỉm cười với nàng: “Diêu Nhạc Nhạc, chúc mừng em, bây giờ đã thắng lợi nửa bầu trời, tôi nghĩ rằng em thật đáng tự hào!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play