Tạ Hải Nhạc không khỏi lui về sau mấy bước, kinh ngạc nhìn chị mình không thể tin được.
“Thật… thật ư?” Tạ Hải Nhạc ngơ ngác hỏi.
Trì Hải Hoan kích động gật đầu: “Thật đó, thật đó, chính miệng anh ấy nói
với chị rồi, nói để cho chị làm bạn gái của anh ấy, chị… chị nhận lời
anh ấy.”
Sau đó, vẻ mặt thẹn thùng không tràn đầy nói nên lời.
Trước mắt Tạ Hải Nhạc bỗng tối sầm, bên tai vẫn còn vang vọng câu Trì Hải Hoan nói để cho chị ấy làm bạn gái của hắn.
“Hải Nhạc, cám ơn em, chị biết, chắc chắn là em đã ở trước mặt anh ấy nói
không lời hay giúp chị, bằng không, Thư Dật chắc cũng sẽ không đi theo
đuổi chị nhanh như vậy, Nhạc Nhạc, cám ơn em đã giúp chị như thế.” Hải
Hoan ôm em gái vào ngực, nói.
Hải Nhạc ngượng ngùng đẩy nàng ra:
“Chị hai, em cũng không có giúp chị bao nhiêu, tất cả những điều này,
đều là do chị tự giành được.”
“Tóm lại, chị vẫn phải cảm tạ em.” Hải Hoan nói.
“Không cần, thật mà, khuya rồi, em buồn ngủ quá, chị cũng mệt rồi, chị nhanh đi tắm rửa ngủ đi.” Hải Nhạc nói.
Hải Hoan vui vẻ phấn chấn đi mất, Hải Nhạc nhẹ nhàng đóng cửa lại, nước mắt liền trào ra rơi lã chã, mà sức lực toàn thân của nàng, cũng không biết bị cái gì rút hết toàn bộ, nàng tựa vào cửa, từ từ trượt xuống ngồi bệt trên mặt đất.
Nàng rất khó chịu, thật sự rất khó chịu, khó chịu đến nói không nên lời, khó chịu đến mức sắp té xỉu mất.
Nàng cảm thấy mình thật vô lực, thật bất lực, là cái loại bất lực rõ ràng là thứ gì thuộc về mình lại bị người khác cầm đi mất.
Tạ Thư Dật, sao anh có thể như vậy? Sao có thể như vậy? Tôi không thể thu
hồi lời nói của tôi sao, tôi không thể thu hồi lời nói của tôi sao? Tôi
hối hận, tôi thật sự hối hận, Tạ Thư Dật, làm sao anh có thể đối với tôi như vậy? Chẳng lẽ, anh không nghe ra lời tôi nói là nói nhảm hay sao?
Tôi không có thật lòng muốn anh đi theo đuổi chị tôi, tôi không có, tôi
không muốn chị tôi làm bạn gái của anh, trước giờ anh đều không xem lời
tôi nói như điều gì quan trọng cả, nhưng lần này, tại sao anh lại tưởng
thật chứ? Sao anh lại không thể giống như trước đây, chưa bao giờ đánh
giá nghiêm túc lời nói của tôi chứ? Ô ô ô… Hải Nhạc ôm đầu, bật khóc nức nở.
Sau khi khóc thật lâu, bỗng nhiên nàng nghe được từ phía sau phòng ngủ mơ hồ truyền đến tiếng đàn violon.
Đã bao lâu không nghe được hắn kéo đàn violon rồi? Lâu đến mức làm cho
nàng gần như quên mất Tạ Thư Dật biết kéo đàn violon, nàng ngừng khóc,
không khỏi nghiêng tai lắng nghe, trong tiếng đàn du dương lại mang theo một tia ai oán, Hải Nhạc không nhịn được đứng lên, đi về phía ban công, nàng nhẹ nhàng mở cửa ban công ra, một trận gió lạnh ùa vào, nàng không nhịn được run run một chút.
Nàng nghe ra được, bản nhạc này là
Liebesleid của Kreisler, có lẽ là bởi vì từ nhỏ mưa dầm thấm đất, nàng
thích nghe thanh âm của violon, cho dù trước kia Tạ Thư Dật từng đả kích nàng, nói nàng rất ngu, không có tư chất học đàn violon, nàng đau lòng
chưa từng chạm vào thứ nhạc cụ được gọi là đàn violon nữa, nhưng mà,
nàng vẫn rất thích nghe biểu diễn đàn violon, nàng biết bản nhạc này tên là Liebesleid.
Liebesleid_Violin.
(Liebesleid: love’s sorrow; Liebeslied: love song)
Nỗi đau tình ái, nỗi đau tình ái, hắn có cái gì mà phải đau đây? Không phải hắn đang quen với chị hai hay sao?
Nước mắt Hải Nhạc, lại từng giọt từng giọt lăn xuống.
Lòng của nàng, sắp bị tiếng đàn của hắn quấy nát mất thôi!
Hắn không vui sao? Vì sao không vui?
Hải Nhạc tựa vào cạnh cửa, lén lút nhìn về phía ban công bên kia, khuôn mặt bên của Tạ Thư Dật khi kéo đàn violon, ở trong bóng đêm tăm tối, giống
như một bức tranh thủy mặc vậy, nàng gần như không thể thấy rõ hắn lắm,
nhưng mà, nàng muốn thấy hắn, nàng muốn thấy hắn!
Ánh mắt của
nàng cứ nháy mắt cũng không nháy như vật mà dõi theo gương mặt bên đầy
ưu thương của hắn, dường như đem hắn khắc vào trong lòng mình, giờ phút
này, trong mắt nàng chỉ có hắn, nàng quên mất rét lạnh, quên mất chính
mình.
Sau đó, hắn lại đổi một bài khác, là Laputa, vẫn là ưu
thương, Hải Nhạc không nghe nổi nữa, bởi vì, tiếng đàn hoàn toàn kích
thích nỗi đau tột cùng không thể nói ra được sâu trong lòng nàng, nàng
đóng cửa lại, thất tha thất thểu đi về trên giường, sự hối hận đang gặm
nhấm từng dây thần kinh một của nàng, nàng nằm ở trên giường, hữu khí vô lực, động cũng không thể động, thứ duy nhất di động, là nước mắt luôn
chảy không ngừng, cứ chảy mãi chảy mãi như vậy, giống như bất tận, nỗi
đau trong tim, cũng trở nên bất tẫn, làm nàng cảm giác như mình đang đi
trong một khoảng trời đất mông lung mịt mờ vô cùng, nhỏ bé như vậy, cô
đơn như vậy, bất lực như vậy, đau đớn như vậy.
Laputa_Violin.
Thì ra, nàng quan tâm hắn như vậy, nàng quan tâm hắn đến như vậy, cho tới
bây giờ nàng chưa từng nghĩ đến, nàng sẽ có một ngày như thế, sẽ có một
ngày quan tâm đến hắn như vậy! Sẽ quan tâm đến một người con trai nàng
cực kì căm ghét cực kì oán hận mà lúc nào cũng khi dễ nàng như vậy!
Là chuyện từ bao giờ đây? Từ bao giờ, tình cảm đối với hắn, từ căm ghét cùng oán hận đã chậm rãi chuyển thành quan tâm thế này?
Nhưng, nàng đã ngu xuẩn tự tay đẩy hắn ra rồi!
Trái tim của Hải Nhạc, đang nhỏ từng giọt máu hối hận, từng giọt từng giọt
tràn đầy trái tim, lấp kín lồng ngực, máu hối hận, cơ hồ có thể phun ra
từ trong miệng mất!
Đó là bởi vì nàng nghĩ rằng mặc kệ nàng nói
cái gì với hắn bảo hắn đi làm cái gì, hắn cũng sẽ giống như trước đây,
không quan tâm không để ý tới lời nàng nói, vẫn sẽ cố chấp xuất hiện ở
cạnh nàng, kề cận nàng, làm phiền nàng như trước, nàng cho là hắn sẽ như vậy, nàng cho là hắn có thể như vậy! Nhưng lần này, tại sao lần này hắn lại cố tình muốn nghe lời nàng chứ?
Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Nàng thật sự không biết làm gì nữa.
Nàng co mình trong chăn, cả người không kềm được run rẩy lên, nàng nhét góc
chăn vào miệng, răng nanh cắn chặt góc chăn, nén khóc.
Chỉ có thể trách chính nàng, oán chính nàng! Không trách được người khác! Là nàng đã tùy tiện đưa tay đẩy hắn ra!
Thật khờ, phát hiện ra mình thật khờ, vì sao không thể giống như chị hai,
thích một người, thì chủ động đi tranh thủ cơ hội chứ? Vì sao rõ ràng là thích hắn, vì sao còn phải e ngại đi tìm hiểu thứ tình cảm kia chứ?
Có lẽ, kỳ thật hắn cũng thích nàng thì sao? Vì sao mình lại muốn đi trốn
tránh? Vì sao không dám tin tưởng, có thể hắn cũng sẽ thích nàng? Bằng
không, hắn đối với nàng, lúc nào cũng nói vài câu quái lạ? Có lẽ, lòng
chiếm hữu mà hắn thể hiện với nàng, không phải là xem nàng như một con
búp bê đồ chơi, mà là thật sự thích nàng?
Tạ Hải Nhạc càng nghĩ, trong lòng lại càng tuyệt vọng, tóm lại, nàng tự tay đẩy hắn ra, giao cho chị hai!
Nàng thống khổ khóc, mờ mịt rối loạn, bất lực tuyệt vọng, tóm lại nàng biết, thứ mà nàng mất đi, có thể là thứ mà cả đời này vĩnh viễn không bao giờ còn tìm lại được nữa, nàng, có thể sẽ phải sống cả đời trong niềm hối
hận!
Đợi cho sáng hôm sau tỉnh lại, Tạ Hải Nhạc phát hiện mình cả người vô lực đau đầu muốn đòi mạng, nàng lại bị bệnh.
Bị bệnh cũng tốt, bị bệnh cũng tốt, không cần đi đâu hết, cũng không cần
nhìn thấy hắn và chị hai cặp kè nhau, nàng nở nụ cười đau khổ.
Cả nhà thấy Hải Nhạc không có động tĩnh gì, bình thường Hải Nhạc, không phải là như vậy.
“Di, sao Hải Nhạc còn chưa chịu rời giường nữa? Tối hôm qua nó không đi chơi, sao có thể ngủ quên?” Mẹ Hải Nhạc cảm thấy kỳ lạ.
Tạ Thư Dật chấn động, không khỏi bật thốt lên: “Dì nói, tối hôm qua nó không có đi chơi? Tại sao nó không đi ra ngoài chơi?”
“Nó nói nó hơi đau đầu, không muốn đi.” Mẹ Hải Nhạc nói, nghĩ đến đây, mẹ
Hải Nhạc lại đứng bật dậy, “Nguy rồi, phỏng chừng Hải Nhạc lại bị bệnh,
đứa nhỏ này, thân thể… aiz, cũng hơi kém quá rồi.”
Trái tim Tạ
Thư Dật, đột nhiên xoắn lại, ngày hôm qua nàng không có đi ra ngoài, hại hắn nghĩ rằng nàng ra ngoài, hại hắn cả đêm không ngủ được! Nhưng, nàng lại không hề đi ra ngoài! Chẳng lẽ, thật sự bị bệnh sao?
“Mẹ, chờ con với, con cũng đi xem nó nữa.” Hải Hoan đứng lên.
Mẹ Hải Nhạc gõ cửa một hồi lâu, đều không thấy Hải Nhạc đáp lại, lo lắng
mở cửa ra, nhìn thấy Hải Nhạc không có chút sức sống nào nằm bẹp trên
giường, hách nhất đại khiêu (kinh hoảng).
“Nhạc Nhạc, con bị sao
vậy?” Mẹ Hải Nhạc sốt ruột ngồi vào bên giường, lấy lưng bàn tay đặt lên trán nàng, hách nhất đại khiêu, “Nhạc Nhạc! Sao con lại bị sốt cao như
vậy!?”
“Mẹ…” Hải Nhạc hữu khí vô lực gọi một tiếng, ho khan vài tiếng, nước mắt liền chảy xuống.
Vẫn là mẹ tốt nhất, người đầu tiên nghĩ đến nàng, lúc nào cũng là mẹ! Trong lòng nàng đau xót, nước mắt càng chảy dữ dội hơn, cũng càng ho khan
nhiều hơn nữa.
“Ai, thật không ngờ rằng, em gái của chị, là một
em Lâm nha, động một chút là bị bệnh, aiz!” Hải Hoan ở một bên nói. (Em
Lâm = Lâm muội muội = Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng)
“Còn nói nữa! Mau đi kêu bố đi gọi bác sĩ sang đây xem em đi!” Mẹ Hải Nhạc nói với Hải Hoan.
“Nha.” Hải Hoan lên tiếng, vội vàng chạy ra, không bao lâu sau, bố Tạ cũng
hoảng hốt vội vàng chạy tới, sau lưng đi theo Tạ Thư Dật.
“Nhạc Nhạc, làm sao lại bị bệnh thế?” Bố Tạ đưa tay sờ trán nàng, cực kì hoảng sợ, “Làm sao có thể nóng như vậy?”
“Bố, con không sao.” Hải Nhạc cố gắng cười với ông, khi thấy bóng người đứng ở bên người Hải Hoan, nước mắt của nàng, lại chảy xuống mãnh liệt.
Nàng bệnh nặng như vậy, hắn tới, cũng không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái, thậm chí ngay cả một câu khách sáo cũng không có! Hơn nữa, hắn với chị
hai còn đứng gần như vậy!
Tim đau quá, đau quá, Hải Nhạc lặng lẽ nghiêng đầu đi, không nhìn bất cứ người nào nữa.
Sau nửa giờ, bác sĩ gia đình tới, đo nhiệt độ cơ thể của Hải Nhạc, xem lưỡi của nàng, nói: “Là bị cảm lạnh, bây giờ thời tiết rét lạnh, quần áo
phải mặc nhiều vào, đừng có chỉ lo xinh đẹp.”
“Ân.” Hải Nhạc gật gật đầu.
Là tối hôm qua bị lạnh, nàng chỉ mặc áo ngủ, đứng ở cạnh cửa gió thổi lâu
như vậy, không bệnh mới là lạ. Khi thấy bác sĩ chỉ đạo y tá phối chế
truyền dịch, Hải Nhạc sợ hãi, nàng sợ nhất là chích!
“Không thể giống như trước chỉ uống thuốc thôi được không, đừng truyền nước biển, cháu sợ đau!” Nàng tội nghiệp cầu xin bác sĩ.
“Nhưng mà, cháu sốt cao như vậy, không truyền nước biển, chỉ sợ không hạ sốt
được, chờ hết sốt, bác sẽ không chích cho cháu nữa, cháu chỉ cần uống
thuốc là được.” Bác sĩ của Tạ gia thân thiện nói.
“Nhưng mà, đau
lắm, cháu sợ đau, cây kim thử vừa rồi cũng đau lắm, bác sĩ, đừng chích
được không?” Hải Nhạc giấu hai tay ra sau lưng, không chịu đưa cho y tá.
Tạ Thư Dật đứng ở một bên, tức giận đến đòi mạng, nếu hắn là cái y tá kia
thì tốt rồi, hắn nhất định sẽ cưỡng chế nàng không được lộn xộn, nhất
định phải chích!
“Nhạc Nhạc! Con nghe lời, chích là tốt rồi.” Bố
Tạ dụ dỗ nàng, ôm nàng vào trong ngực, kéo tay nàng qua, “Nếu con sợ
đau, cứ quay đầu vào trong lòng bố này, không nhìn thấy, sẽ không đau
đớn! Bác sĩ cũng rất nhiều việc, nào, đưa tay lấy ra nào.”
Hải
Nhạc đành phải vươn tay ra, mà khi kim tiêm lạnh lẽo đột ngột đâm vào,
nàng đau đến hét to lên, cố gắng muốn rút tay mình về, y tá đầu đầy mồ
hôi dùng băng keo cố định kim tiêm vào trên tay, kết quả truyền dịch
không được bao nhiêu, phỏng chừng là lúc nãy Hải Nhạc giãy lên, kim tiêm đã đâm vỡ mạch máu, thoáng cái, tay Hải Nhạc liền nổi lên một cái bọc,
chỉ có thể lại tháo kim xuống, Hải Nhạc nói cái gì cũng không cho tiêm
nữa.
Tạ Thư Dật không thể nhịn được nữa, hắn la to một tiếng: “Tạ Hải Nhạc, ra vẻ tiểu thư cái gì? Em cũng không phải con nít ba tuổi!
Chích có đau đến như vậy không? Nếu không muốn chích, thì cũng đừng
chích! Em muốn bệnh chết, cứ đi mà bệnh chết! Là em sinh bệnh, cũng
không phải bọn anh sinh bệnh, dựa vào cái gì mà làm cho nhiều người vây
quanh một mình em như vậy a!”
Hải Nhạc mở to hai mắt, ngây người, thật không ngờ Tạ Thư Dật sẽ có thể nói nàng như vậy!
Nước mắt lăn ra từ trong đôi mắt do gầy yếu mà trở nên lớn hơn bình thường.
“Tại sao lại nói em như thế chứ? Con muốn đánh a!” Bố Tạ trừng Tạ Thư Dật.
“Bố, là con không tốt, con chích.” Nàng khàn giọng nói, vươn tay cho y tá,
dúi chặt đầu vào trong lòng bố Tạ, nước mắt không ngừng chảy xuống, hắn
hung nàng như vậy! Nói nàng như vậy! Chẳng lẽ, hắn nghĩ là nàng cố ý làm vậy để tranh thủ tình thương của mọi người hay sao?
Lúc này đây, cho dù có đau, nàng cũng cắn răng nhịn được, chất lỏng lạnh lẽo chảy
vào trong thân thể của nàng, ngay cả trái tim của nàng, cũng nhanh chóng lạnh như băng.
Cơn cảm của Hải Nhạc, dần dần tốt lên, nhưng, vết thương vỡ nứt trong lòng, lại thế nào cũng không tốt được, nàng trầm lặng lại.
Thoạt nhìn, tình cảm của Tạ Thư Dật với chị hai thật sự rất tốt, tốt đến mức
nếu nàng ngồi cùng bọn họ hoặc đứng chung một chỗ với bọn họ, có cảm
giác như nàng chính là một cái bóng đèn, cảm giác như mình sẽ quấy rầy
đến hai người bọn họ.
Nàng mắt lạnh nhìn hai người họ luôn ngấy
cùng một chỗ, xem tivi, nhìn thấy chị hai đút Tạ Thư Dật ăn trái cây, ăn một bữa cơm, chị hai cũng không ngại bố mẹ, luôn ở trước mặt Thư Dật
làm nũng, việc này, nàng chưa từng làm với Tạ Thư Dật, nàng luôn trốn
tránh hắn, ước gì hắn cách nàng càng xa càng tốt, nhưng mà, khi hắn thật sự càng ngày càng xa nàng, nàng mới phát hiện ra, lòng của nàng, trái
tim mà nàng không muốn giao ra, đã mất cho hắn từ lâu rồi!
Có lẽ, con trai đều thích những cô gái có thể vui vẻ hài hước còn biết làm
nũng như chị hai đi, có lẽ, Tạ Thư Dật thật sự thích chị hai, hắn luôn
đáp ứng mọi yêu cầu của chị hai, mang chị ấy đi bất cứ chỗ nào chị ấy
muốn, cho chị ấy những gì chị ấy đòi, chị hai, nghiễm nhiên là công chúa trong nhà, mà nàng, bởi vì Tạ Thư Dật bỏ lơ nàng, nàng cũng bị mọi
người lơ là, cho dù bố mẹ vẫn tốt với nàng, nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy, bố vẫn càng chú ý đến Hải Hoan hơn, được rồi, mấy thứ đó cũng không
quan trọng, quan trọng là Tạ Thư Dật bỏ lơ nàng!
Hắn với chị hai
hữu cầu tất ứng (có yêu cầu có đáp ứng), đối với nàng, lại giống như
người qua đường, giống như nàng là không khí không tồn tại, hắn đối xử
với nàng như vậy, nàng cũng tận lực lùi về trong góc mà hắn không nhìn
tới, tận lực là không phải xuất hiện trước mắt của hắn! Kỳ thật, cuộc
sống như vậy, nàng trải qua đã nhiều năm, nhưng mà, lúc ấy không có cảm
tình với hắn, nhiều năm như vậy cũng qua được! Nhưng còn bây giờ, bây
giờ không giống như vậy nữa, nàng thích hắn! Bởi vì thích, cho nên những ngày bị hắn bỏ lơ như vậy, nàng không thể chịu được như trước đây nữa!
Tạ Thư Dật, anh thật sự sẽ vô tình với em sao? Cho dù chỉ liếc nhìn em một cái, anh cũng không muốn hay sao? Trong lòng Hải Nhạc, là tuyệt vọng
đến vô cùng, nàng đang nhớ lại lời Tạ Thư Dật từng nói, hắn có thể giúp
nàng sống một cuộc sống giống như công chúa, cũng có thể làm cho nàng
ngay cả cái người hầu cũng không bằng! Qủa thật vậy, hắn làm được rồi!
Hắn có chị hai, không hề cần con búp bê là nàng này nữa, cũng không cần
con cún con là nàng nữa rồi!
Thì ra, trước kia nàng có quá nhiều
như vậy, nhưng, lúc trước nàng còn tưởng rằng đó không phải là thứ nàng
muốn, cho nên nàng một tay đẩy ra! Hiện tại, tất cả những điều này, tất
cả đều là của chị hai rồi!
Thì ra, nàng sai quá đáng đến như vậy! Nhưng mà, hối hận cũng không kịp nữa rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT