Tác giả có lời muốn nói: xét thấy có thể có bộ phận trẻ em không xem qua 《Đêm khuya xem sơ qua websites》, dưới một cuộc so tài đơn giản đã giới thiệu quan hệ của các nhân vật chính trong truyện. Cố Tư Dao, Hàn Thành -- nam nữ chủ《 đêm khuya 》, coi như đôi nam nữ này có chút điều kiện chủ chốt, ở dưới tầng nhà Niếp Thù. d
Cảnh tượng trước mắt, thị lực hai mắt của Hàn Thành còn chưa khôi phục.
Tào Oánh Oánh – Bạn thân của Cố Tư Dao khi đang du học ở nước Anh.
Khấu Trác Phi -- Tổng giám đốc Hoàn Vũ quốc tế, trước mắt đang đuổi theo Tào Oánh Oánh.
Khấu Đồng -- con trai của Khấu Trác Phi, lần đầu tiên gặp mặt đã nhận định Tào Oánh Oánh, đây cũng là một trong những nguyên nhân Khấu Trác Phi theo đuổi Tào Oánh Oánh.
Từ Tùng – Sư đệ của Hàn Thành lúc ở Cảnh Đội, cực độ sùng bái Cố Tư Dao.
Triệu Nhã -- Bạn gái Từ Tùng, cũng là chị họ của nữ chủ Tiễn Bội Bội.
Ngày đó Tiễn Bội Bội biết Niếp Thù cũng bởi vì đám người Cố Tư Dao mà lên đường đi làng du lịch, mà em trai của Cố Tư Dao Cổ Kiều không cẩn thận hắt nước canh vào trên người Tiễn Bội Bội. Sau đó, buổi tối là thời gian chúc mừng sinh nhật của người bạn nhỏ Khấu Đồng, Niếp Thù không cẩn thận uống nhiều quá, từ đó mới sinh ra lúng túng vào sáng ngày ngày hôm sau. Đều do anh không khống chế được.
Ấy ấy, tôi nói như vậy có tính là lộ bài không! Mọi người có đọc không hiểu nhớ nói cho tôi biết nha, cũng có thể bản thân sẽ quay trở lại nghiên cứu Niếp Thù ở ngoại truyện một chút, ở trong đó giới thiếu Niếp thù và Bội Bội quen biết thế nào.
Đều nói trước khi chương ba lên sàn, vai phụ muốn kiểm soát trong vòng ba giờ, tôi đây đều nhiều hơn gần một nửa, ôii ~~~~ bi kịch.
Ngoài ra, bài này không kịch, không rối rắm, sẽ khá dịu dàng tương đối ấm áp tương đối ngọt ngào, cho nên tổng thể mà nói, sẽ khá nhẹ nhõm.
Đọc bình luận để lại là thói quen tốt, các cô gái giành chút thời gian đi nhé!
Trích lời từ Tiễn thị: Tôi và Niếp Thù rượt đuổi nhau giống như tránh mèo, một tránh, một đuổi theo, làm không biết mệt.
………………………………………………………………………………………
Cố Tư Dao nhấn mạnh lần nữa, buổi tối hôm nay người bạn nhỏ Tiễn Bội Bội có cuộc thi, sẽ không đột ngột xuất hiện ở cuộc gặp gỡ của bọn họ, Niếp Thù mới để Tiểu Lâm đẩy mình ra cửa.
Mục đích là bến tàu vùng ven sông, chủ đề là du thuyền ngắm sông nước, mà mục đích thực tế lại là vì tán gái. Lại nói “Chưởng Môn Nhân” (người đứng đầu) của Hoàn Vũ quốc tế ra tay quả nhiên không giống bình thường, thủ đoạn tán gái cũng tài trí hơn người. Nghe nói cũng bởi vì trong lúc vô tình người nào đó nói một câu cảnh sông nước của thành phố T rất đẹp, Khấu Trác Phi lập tức chi ra một khoản lớn thuê chiếc du thuyền hào hoa, chỉ vì để người đẹp cười một tiếng.
Giờ phút này, trên mặt sông có rất nhiều thuyền du lịch đặc sắc của nước khác, đèn hai bên bờ sông sáng lên, càng tăng thêm vẻ đẹp. Những ngày gần đây, thành phố T có một hoạt động lớn, chính phủ rất coi trọng. Vì hoạt động lần này, bỏ tiền rất nhiều, cải tạo thành phố đưa ra diện mạo mới. Công trình cũng đã bắt đầu từ năm trước, đến trước hoạt động, mới lục tục làm xong. Cho dù thuyền không tốt, giờ phút này thấy cảnh sông nước cũng đã rất đẹp. Nghe nói, vì việc quan trọng lần này, chỉ ánh đèn trang trí đã tiêu tốn bên trên hơn tỷ, hiện tại những thứ trước mắt, có lẽ là do đống tiền giấy óng ánh đắp lên. Mặc dù từ góc độ bảo vệ môi trường mà nói, Niếp Thù rất không đồng ý việc làm lần này, nhưng mà, hiện tại thấy cảnh tượng trước mắt vẫn không thể không nói, nếu như chỉ suy tính từ phương hướng thẩm mỹ mà nói, số tiền kia cũng coi như đáng giá.
Lúc Niếp Thù đến vẫn còn sớm, chẳng những nữ chính không tới, ngay cả hai người Cố Tư Dao và Hàn Thành cũng còn chưa đến. Lúc này Niếp Thù mới có chút hối hận lúc đi ra không thuận đường đi xuống lầu gọi hai người cùng đi. Trên bến tàu cũng đã rất náo nhiệt, ngay cả đi vào cửa cũng đã đứng xếp thành hàng dài, thật may vị trí của bọn họ là vị trí tư nhân, người cũng không nhiều, lúc này Niếp Thù mới may mắn thở phào nhẹ nhõm.
Sợ lúc đám người Tào Oánh Oánh đến không tìm được cửa vào, Khấu Trác Phi tạm thời không lên thuyền, chỉ đứng ở bên cạnh bến tàu đứng dựa vào rào chắn. Anh ta vốn là một người đàn ông vô cùng xuất sắc, hôm nay bỏ đi một thân trang phục nghiêm trang, mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, phía dưới là quần vải màu vàng nhạt rộng thùng thình, ít đi mấy phần khí phách, lại càng thêm mấy phần tùy tính hấp dẫn. Xung quanh đã có đám cô gái trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào trên người anh ta.
Thế nhưng anh ta lại hình như không hề có cảm giác, chỉ nhỏ giọng dụ dỗ con trai trong ngực. Thường ngày, người bạn nhỏ Khấu Đồng đã khéo léo trưởng thành, bởi vì không thấy được mẹ Oánh Oánh đã làm ầm ĩ một lúc rồi. Khấu Trác Phi vừa dỗ con trai, còn vừa muốn thỉnh thoảng quay đầu nói hai ba câu với Niếp Thù, rất là bận rộn.
Niếp Thù nhìn bộ dạng lao lực của anh ta, rất muốn để anh ta chuyên tâm dỗ con trai, không cần thiết để ý tới mình. Nhưng lại cảm thấy nói như vậy giống như có chút không ổn, vì vậy cũng chỉ mỉm cười. Người đi đường thỉnh thoảng nhìn qua xe lăn dưới người anh, làm anh có chút không được tự nhiên, kéo cái chăn mỏng đắp lên đùi theo bản năng, cố gắng che giấu không cần thiết.
Cố Tư Dao và Hàn Thành đến cuối cùng, xe gần như “kít” một tiếng ở chỗ đậu xe bên đường, tiếng thắng xe chói tai này càng làm cho huyên náo trên bến tàu trong nháy mắt im lặng. Kỹ năng đặc biệt chạy như bay trên ti vi xuất hiện trong cuộc sống thực tế, nhiều ít vẫn còn có chút rung động. Ngay sau đó Cố Tư Dao xuất hiện càng thêm rung động: chỉ thấy hôm nay mặc một chiếc áo da ngắn màu nâu sáng, chân mang ủng ngắn sẫm màu, cô gần như kéo người bên cạnh ra ngoài, Hàn Thành bị kéo đến lảo đảo nghiêng ngã bày ra dáng vẻ đáng thương lên tiếng cầu xin tha thứ, cách mười mấy mét cũng có thể nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ đó.
Chỉ là ngay lập tức bến tàu càng thêm huyên náo, cùng với mọi người châu đầu ghé tai, động tác chỉ chỉ chõ chõ, Niếp Thù cũng biết hai người này lại “gặp may” nữa rồi. Vì vậy, vốn mấy người kia còn mong đợi bọn họ nhanh đến lúc này đồng thời gần như làm một động tác: cúi đầu, đếm con kiến trên đất. Người mất mặt như vậy, bọn họ không biết.
Cuối cùng hai người vẫn đột phá tầng tầng lớp lớp trở ngại, đứng ở trước mặt bọn họ, vốn mấy người kia còn hiếu kỳ tại sao hôm nay Cố Tư Dao tức giận như vậy, nhưng khi thấy đôi môi sưng đỏ thì đều lộ ra vẻ mặt hiểu rõ. Hiển nhiên là người nào đó “tà tâm” không chết, lại làm đánh lén, cũng khó trách Cố Tư Dao tức giận.
Mọi người đến đông đủ, mọi người đang định lên thuyền. Từ nơi xa nào đó truyền tới tiếng gọi ầm ĩ khả nghi lại làm cho mí mắt Cố Tư Dao co rút, nhịp tim cũng nhanh chóng tăng thêm: Sẽ không bi kịch như vậy chứ!
Cùng lúc đó, mí mắt co rút còn có Niếp Thù, không, theo tiếng gọi ầm ĩ đến gần, gương mặt của anh đã tái xanh. Vẫn còn ở trên lối đi, lúc này mọi người cũng đều quay đầu lại, nhìn bóng dáng màu trắng từ từ chạy tới gần, lại nhìn Niếp Thù ủ rũ cúi đầu, cùng nhau lộ ra vẻ mặt đồng tình.
“Chị Tư Dao, chị Oánh Oánh, chờ em một chút, chờ em một chút!” Càng đến gần, lúc này mới coi như nghe rõ cô đang kêu gào cái gì. Tiễn Bội Bội vừa chạy vừa bật nhảy, cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người, bộ dạng kia, thật sự giống con thỏ.
Đến khi lên du thuyền, thuyền bắt đầu chạy trên sông. Bữa ăn tinh xảo cũng lục tục đưa lên, thừa dịp Tiễn Bội Bội chạy lấy đồ ăn, Niếp Thù nhỏ giọng hỏi Cố Tư Dao: “Chuyện gì xảy ra? Không phải em nói tối hôm nay cô ấy có cuộc thi sao?”
Cố Tư Dao lắc đầu cười khổ, nhỏ giọng giải thích: “Đại nhân, em oan uổng mà! Trước đó rõ ràng nghe chị họ em ấy nói tối hôm nay có cuộc thi. Đợi em ấy trở lại, em sẽ hỏi xem thế nào.” Phiền não mà, sao ném “tiểu oan nghiệt” kia thế nào cũng không được! Cố Tư Dao nhức đầu.
Tiễn Bội Bội gắp cho mình cả đĩa thức ăn, lại chuẩn bị cho Niếp Thù một đĩa đầy, lúc này mới thản nhiên xoay người.
Niếp Thù nhìn cái đĩa chất tòa núi nhỏ thức ăn trước mắt, chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt. Trong ngày thường anh ăn không nhiều lắm, giờ phút này nhìn một đống thức ăn lộn xộn được nhét vào trong đĩa trước mắt, càng thêm không muốn ăn. Mà hôm nay bạn học Tiễn Bội Bội còn cực kỳ nhiệt tình: “Ăn nhiều một chút, em cố ý gắp đầy, đều là thức ăn anh thích.”
Niếp Thù cười khổ gật đầu, sắc mặt đã trở nên tái xanh như món rau xanh, hiểu được phải liều mạng với đống cải xanh trong đĩa, tay cầm đũa cũng bắt đầu mơ hồ run rẩy.
Tào Oánh Oánh bưng một cái đĩa giống như vậy đi tới nhìn thấy sắc mặt Niếp Thú rất khó coi, nhất thời đồng tình tràn lan trong lòng. Liếc nhìn Cố Tư Dao bên cạnh, đối phương lập tức hiểu ý lôi kéo Tiễn Bội Bội tán gẫu: “Bội Bội, không phải chị họ em nói buổi tối hôm nay em có cuộc thi sao?”
“Hắc hắc. . . . . .” Giống như nhớ tới chuyện vui, Tiễn Bội Bội cười vui vẻ, nuốt miếng cá vào trong miệng, cô mới mở miệng: “Một nửa bạn cùng lớp không đi, giáo viên đành phải chuyển cuộc thi vào tối mai.” Dứt lời, nhướng mày, muốn quay đầu lại nhìn phản ứng của Niếp Thù.
Mắt thấy Tào Oánh Oánh chuyển cái đĩa của mình tới trước mặt Niếp Thù, dĩ nhiên Cố Tư Dao không thể để cô gái nhỏ quay đầu lại, vội vàng nói: “Nhất định là chuyện tốt do đứa nhỏ tinh nghịch em làm ra phải không?”
Chỉ thấy Tiễn Bội Bội khẽ gật đầu. Lần này thật ra thì thật sự không liên quan đến Cố Tư Dao, cô ấy thậm chí nhấn mạnh đừng nói cho Bội Bội, hiển nhiên không ngờ tới thực lực của cô gái nhỏ, lại có thể xúi giục cả đám bạn cùng lớp. Mà mục đích, lại là vì đuổi theo đàn ông.
Cố Tư Dao chú ý nhìn động tác bình tĩnh của Tào Oánh Oánh bên cạnh, sắc mặt Khấu Trác Phi trầm tĩnh, lại nhìn người bạn nhỏ Tiễn Bội Bội bày ra vẻ mặt sáng lạng, nhất thời cảm thấy, thật ra thì hai người này cũng xứng ở chung một chỗ!
Một bởi vì tán gái vung tiền như rác, một vì đuổi theo đàn ông bày mưu tính kế, thật đúng là khúc điệu khác nhau mà diễn hay như nhau!
Bên kia, Niếp Thù nhìn cái đĩa rất sạch sẽ trước mặt mình, lại xem một chút dứt khoát bắt đầu với Tào Oánh Oánh giải quyết đĩa thức ăn lộn xộn của Tiễn Bội Bội lấy, lộ ra áy náy nụ cười. Tào Oánh Oánh khẽ cười lắc đầu một cái, ý bảo anh chớ để ý. Niếp Thù cũng chỉ có thể dời tầm mắt dời đến trên người tổng giám đốc Khấu, rốt cuộc người ta cũng là lão tổng của công ty lớn, thâm tàng bất lộ hơn nhiều, lại còn có thể nở nụ cười với kỳ đà cản mũi là anh; so sánh với nhau, một mặt nào đó thì Hàn Thành có vẻ không có phẩm chất, mặc dù không nhìn thấy, nhưng mà anh ta lại cố gằng dùng sức lực mạnh mẽ to lớn của bản thân nhìn vào trên người bạn nhỏ Tiễn Bội Bội đến xuất hiện một cái lỗ, mà sắc mặt, đã biến thành khó coi hơn nồi tro đen.
Niếp Thù cười khổ. Quay đầu nhìn Tiễn Bội Bội vẫn thản nhiên trò chuyện với Cố Tư Dao đến mức nước miếng văng tung tóe, không khỏi có chút bội phục năng lực chống lại áp lực cường đại của cô gái này. Ở dưới trạng thái này mà cô lại không phát hiện ra gì khác thường, nên ha ha, thì cười ha ha.
Vì tránh Hàn Thành bộc phát giải thoát Cố Tư Dao ngay tức khắc, tốc độ ăn của Niếp Thù nhanh hơn bình thường rất nhiều, nhiều lần thiếu chút nữa bị nghẹn, bữa cơm này nguy cơ trùng trùng. Khó khăn lắm đợi đến khi anh ăn nhiều rồi, cái đĩa của hai người cũng không nhìn ra sự khác biệt, thì Cố Tư Dao đã tiêu hao hết nước miếng rồi.
Chỉ là cuối cùng cô ấy cũng biết được cô gái nhỏ này đã làm ra chuyện thất đức gì, không ngờ cô gái nhỏ này lần lượt gọi điện thoại nói cho bạn học ngoại trú nói cuộc thi tối hôm nay hủy bỏ.
Vì vậy, dưới tình huống một nửa bạn học không đến, đương nhiên giáo viên chỉ có thể hủy cuộc thi dời đến ngày mai. Mà đầu sỏ gây nên, lại thản nhiên đang lúc giáo viên giận tím mặt, đẩy tất cả trách nhiệm vào trên người một người nào đó hoặc một người không tồn tại: “Thầy à, không phải nói tối nay không thi sao. Buổi chiều hôm nay em đụng phải một bạn họ, cậu ấy nói tối nay thầy có chuyện quan trọng, cuộc thi tạm thời chuyển sang tối mai, còn nói em thông báo cho bạn cùng lớp.”
“Người bạn học nào? Ban nào, nam hay nữ? Trông như thế nào?”
“Nam sinh, không biết ban nào, dáng dấp không cao không lùn không mập không ốm.” Tóm lại không có gì đặc biệt là được.
“Không biết ban nào mà em tin ngay?” Đứa nhỏ này, sao lại ngây thơ như thế!
“Em thấy cậu ấy nói rất nghiêm túc, hơn nữa loại chuyện như vậy, cậu ấy lừa em thì được gì chứ. . . . . .” Cô gái nhỏ còn biết phải thức thời giả bộ uất ức tranh thủ đồng tình.
Vì vậy, cho dù cực kỳ mất hứng, thầy giáo đại nhân lại thành công bị lừa dối.
Mà người bạn nhỏ Tiễn Bội Bội, sau khi thầy giáo rời đi, lấy tốc độ chạy nước rút trăm mét rời khỏi phòng học, chạy tới bến tàu.
“Chị Tư Dao. . . . . .”
“Bội Bội!” Mắt thấy cô gáo nhỏ lại bắt đầu tiếp cận Cố Tư Dao bên cạnh, vẻ mặt muốn nói chuyện tiếp, Niếp Thù vội vàng bất chấp chen vào.
“Cái gì?” Cô gái nhỏ quay đầu, mắt lấp lánh choáng váng nhưng hôm nay hiếm khi Niếp Thù chủ động gọi cô.
“Có thể làm phiền cô rót cho tôi ly nước được không? Tôi có chút khát.” Niếp Thù dịu dàng mở miệng.
Tiểu Lâm bên cạnh vừa nghe anh muốn cái gì, lập tức đứng dậy theo bản năng, lại bị Niếp Thù liếc nhìn một cái, bị sợ đến lập tức cứng ở tại chỗ.
Đừng xem loại người như Niếp Thù mà lầm, trong ngày thường giống như ông ba phải, cái gì cũng bày ra bộ dạng thương lượng, nhưng cố tình có đôi khi, lại chỉ cần một ánh mắt cũng sẽ làm cho người ta cả người như nhũn ra, giống như cảm giác của Tiểu Lâm lúc này.
Bên này, Tiểu Lâm chịu đủ Niếp Thù bức hiếp tinh thần, bên kia, Tiễn Bội Bội vui vẻ rót đầy nước vào ly. . . . . .
Niếp Thù để cô giúp anh rót nước cũng không gọi Tiểu Lâm, còn gọi mình! Loại chuyện như vậy mặc dù nhìn như đơn giản, nhưng bình thường cũng sẽ tìm người thân cận nhất của mình làm, không phải sao.
Tiễn Bội Bội tự động chuyển cảnh tượng vừa rồi thành cảnh tượng: Dưới ánh đèn lờ mờ, chàng trai dựa vào trước bàn, trên mắt đeo mắt kính gọng đen, chuyên tâm làm việc. Thật lâu sau, chàng trai lấy mắt kính xuống, vuốt vuốt cặp mắt, nói với vợ đang ngồi xem ti vi trên sofa: “Vợ à, có thể làm phiền em rót cho anh ly nước không? Anh khát.”
Cô gái nhất thời để điều khiển ti vi trong tay xuống, đi phòng bếp rót nước, bưng cho chàng trai, không, mà còn đưa trực tiếp vào bên miệng chàng trai. Đợi khi ly nước uống cạn, cô gái ôm lưng chàng trai, xoa huyệt thái dương cho chàng trai, nhẹ giọng nói: “Có mệt hay không?”
Chàng trai lấy tay của cô gái xuống, vỗ nhẹ mu bàn tay nàng dịu dàng nói: “Anh không mệt, ngược lại em đấy, đi ngủ sớm một chút đi, không cần chờ anh.”
Hình ảnh dừng lại ở một khắc kia, đây là thời khắc hạnh phúc dường nào! Tiễn Bội Bội cười khẽ, cho đến khi thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, cô mới ngượng ngùng đỏ mặt. Thật mất thể diện, cô lại mơ mộng.
Mà hiển nhiên, Niếp Thù đã sớm hiểu rõ chứng bệnh này của cô, cũng nhức đầu lắc đầu mà thở dài.
Đưa ly nước cho Niếp Thù, cuối cùng cô gái nhỏ cũng yên tĩnh một lát.
Ở đối diện, Hàn Thành đang xoa dịu Cố Tư Dao, cuối cùng sắc mặt dễ nhìn một chút.
Niếp Thù nhịn cười không được. Người đàn ông này, ngược lại còn trẻ con hơn Tiễn Bội Bội!
Trên du thuyền vốn rất rộng rãi, bình thường đón mấy trăm khách hay hơn ngàn người cũng không sao, thế nhưng lúc này chỉ ngồi mấy người bọn họ, khó tránh khỏi có chút vắng vẻ. Có lẽ Hàn Thành lại làm sai chuyện gì đó, bị Cố Tư Dao túm đi tới góc giáo dục lại; Khấu Trác Phi và Tào Oánh Oánh chiếm cứ nơi cửa gió, chọc cho người bạn nhỏ Khấu Đồng vui vẻ cười ha ha; Niếp Thù bảo Tiểu Lâm đẩy mình tới một góc tránh gió, lẳng lặng nhìn cảnh sông nước . . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT